Tượng Tâm
Chương 2
Hôm nay là thứ sáu, dựa theo lệ cũ, Lý Nham phải về nhà ăn cơm, vừa kể chuyện này trên bàn cơm, quả nhiên bố hắn không trách cứ hắn mà còn khen hắn làm tốt lắm.
“Giao thiệp với cậu ta, mày phải chú ý nhiều đấy.” Lý Kim Thược chỉ bảo.
“Biết rồi, trước khi làm phải cân nhắc ba bước, sau khi làm phải cân nhắc bốn bước, bố nói với con nhiều lần lắm rồi.” Lý Nham mất kiên nhẫn.
“Thằng quỷ, dám chê bố mày à,” Lý Kim Thược nổi giận, “Lục Thương chứ không phải ai khác, năm đó cái chết của bố nó có quan hệ khó phủi sạch với chúng ta, chút tài trí của mày, coi chừng bị người ta bán mất.”
Tuy rằng không phục, nhưng thấy sắc mặc bố mình không được tốt, Lý Nham đành phải nói: “Biết rồi.”
Lý Kim Thược lớn tuổi mới có con, lão chiều chuộng thằng con này hết mực, mặc dù Lý Nham còn trẻ, nhưng được gia đình che chở, việc làm ăn vẫn luôn thuận buồm xuôi gió, chưa từng ăn thiệt bao giờ, bởi vậy hắn rất ngạo mạn, không thèm để ai vào mắt.
“Còn lão Tôn Mậu kia nữa, mày theo dõi sít sao vào, đừng để lão gây trở ngại việc buôn bán của chúng ta.”
Lý Nham đáp lời, chợt nghĩ tới điều gì, bèn hỏi: “Đúng rồi bố, trước đây Tôn Mậu cố chấp lắm mà? Sao bây giờ sa cơ thành như vậy?”
Lý Kim Thược mở báo ra, cười quái gở: “Trên đời này có hai thứ không thể dính vào, một là độc, hai là bài bạc, một khi dính vào, cho dù lão có núi vàng núi bạc sớm muộn gì cũng tiêu hết. Lúc trước Tôn Mậu có tiền lắm, nhưng kể từ năm ngoái sau khi có người dẫn lão đến Macau một chuyến, suốt một năm nay lão gần như không ở yên trong nội địa, quỷ mới biết lão đã thua bao nhiêu.”
“Ai dẫn lão đi vậy?”
“Mạnh Tâm Du.”
Nếu thiên kim tiểu thư trong TV đặt vào hiện thực, có lẽ chính là Mạnh Tâm Du, khoan nhắc đến điều kiện bản thân, ba đời ông cha nhà cô nàng đều là nhân vật lập được công trạng ghi vào sách giáo khoa lịch sử, cả gia đình đều là quan lớn, bác trai còn là người đứng đầu công ty năng lượng đồ sộ. Vòng giao tiếp của Mạnh Tâm Du rộng thênh thang, bạn bè kiểu nào cũng có, Tôn Mậu bị cô nàng kéo xuống hố cũng không kỳ lạ chút nào, chỉ là ít ai biết… thật ra cô nàng còn là em gái kết nghĩa của Lục Thương. Lý Nham mới nghĩ sơ qua đã biết Lục Thương sắm vai gì trong cả vụ việc này, nhịn không được thấp giọng mắng một câu: “Mẹ nó.”
…
Sáng sớm chín giờ, tiền trả nợ đúng giờ chuyển vào tài khoản, nghe chú Viên báo cáo xong, Lục Thương gật đầu: “Gửi tin nhắn cho bí thư Tôn, rồi chọn món quà tặng cho Mạnh Tâm Du.”
Chú Viên đáp, sực nhớ tới điều gì đó, quay đầu lại nói: “Thằng bé hôm qua cậu mang về, bác sĩ xét nghiệm ra chất độc khiến người ta phát điên trong huyết thanh của cậu ta, tuy nhiên đã xử lý sạch sẽ, không còn sót lại nữa, xem ra nhà họ Lý quả thật đang buôn lậu hàng cấm, ngoài ra đã làm kiểm tra toàn thân theo dặn dò của cậu, đây là báo cáo.”
*Huyết thanh: Nước trong lấy trong máu ra khi máu đã đông.
Chú Viên đưa cho y: “Hẳn là đã bị ngược đãi trong thời gian dài, kiểm tra ra rất nhiều vết thương mới vết thương cũ, cơ thể còn suy dinh dưỡng nghiêm trọng, bác sĩ nói, e là phải nằm viện.”
“Nằm đi,” Lục Thương nhận lấy đặt sang một bên, không đọc, “Giữ lại một mẫu huyết thanh chứa độc, tìm sở trưởng Ngô ở khu Tây viết thư ủy thác, làm một bản giám định thương tật, chụp lại tất cả vết thương, lấy máy quay trước cửa nhà xe tới, lưu đoạn clip ngược đãi lại.”
Chú Viên: “Cậu muốn…”
Lục Thương cho chú Viên ánh mắt ngầm hiểu, y thật sự không phải người lương thiện, nhưng nếu có thể bắt thóp Lý Nham, y cũng không ngại nhúng tay vào chuyện bao đồng này, đến lúc đó chỉ cần ở đằng sau giật dây một chút, hiệu quả nhất định tăng gấp bội. Suy cho cùng Lý Nham vẫn chưa đủ kinh nghiệm, nếu đổi thành Lý Kim Thược, lão chắc chắn sẽ xử lý người sạch sẽ rồi khua chiêng gõ trống dâng đến tận cửa, vừa dát vàng lên mặt mình vừa không để lại nhược điểm.
Lục Thương nhéo nhéo băng gạc trên cổ tay, đổi đề tài: “Chừng nào Tử Thụy về nước?”
“Mười một giờ tối nay, đã cho người đi đón.”
Chú Viên làm việc luôn chu toàn, y không có gì phải nhọc lòng, nói xong câu này, hai người lại lặng thinh. Hồi lâu sau, Lục Thương mới hỏi: “Có phải chú muốn hỏi tôi tại sao lại đưa người như vậy về không?”
Chú Viên: “Trước khi qua đời bố cậu đã dặn dò, cậu cũng biết ông ấy để ý phương diện này thế nào mà.”
Tưởng tượng đến gương mặt đau đớn của bố mình, Lục Thương cười nhạt một tiếng: “Yên tâm đi.”
Chú Viên cũng không nói gì thêm, chỉ hỏi: “Sau khi đón bác sĩ Lương về, có muốn đưa bác sĩ Lương về nhà trước không?”
“Không cần, đưa cậu ta về thẳng bệnh viện đi, khi nào rảnh tôi đi tìm cậu ta.”
Chú Viên thay đổi sắc mặt.
Thấy dáng vẻ nghiêm túc của chú Viên, Lục Thương bất đắc dĩ nói: “Chú Viên, tôi chờ lâu lắm rồi, không sao cả.”
Chú Viên làm tài xế ở nhà họ Lục gần ba mươi năm, còn kiêm chức trợ lý của Lục Thương, ông hiểu rõ bản tính của y nhất, biết bây giờ mình nhiều lời cũng vô dụng, đành phải miễn cưỡng gật đầu.
Mười năm trước, bố Lục Thương chết vì suy kiệt tim, Lục Thương khi ấy vẫn còn là thiếu niên không thể không vội vã trở về từ nước ngoài, xử lý hậu sự của bố, tiếp quản việc làm ăn của nhà họ Lục, cũng kể từ lúc ấy, chú Viên mới bắt đầu tiếp xúc với người thừa kế không có chút tiếng tăm này. Lục Thương tuổi không lớn lắm, nhưng làm việc đâu ra đó, quen việc cũng nhanh, dưới sự giúp đỡ của một người bạn cũ của bố Lục, y nhanh chóng ổn định cục diện. Lúc đầu chú Viên cũng không hiểu tại sao nhà họ Lục không để con trai độc nhất ở nhà phụ giúp mà cứ phải đưa cậu ta ra nước ngoài… mãi đến khi ông thấy báo cáo kiểm tra sức khỏe của Lục Thương.
Cuộc sống là một cuộc trao đổi ngang giá tiếp nối một cuộc trao đổi ngang giá khác, mỗi bên có một thứ, tất phải dùng thứ khác để đổi chác, bố y không thoát nổi số phận, y cũng tương tự.
Năng suất làm việc của chú Viên rất cao, vào buổi tối cùng ngày hôm ấy, ảnh chụp vết thương đã đưa đến bàn làm việc, xưa nay Lục Thương không hề để ý mấy việc vặt vãnh này, chỉ tiện tay lật lật theo thói quen, ai ngờ vừa lật thì không buông xuống được nữa.
Sau khi xuống máy bay, Lương Tử Thụy chạy thẳng đến nhà họ Lục, đẩy cửa ra, phát hiện chủ nhà thích hao tâm tổn trí quả nhiên còn đang bận việc.
“Bệnh nhân phải ngủ sớm, sao cậu chẳng bao giờ nghe lời dặn của bác sĩ vậy?” Lương Tử Thụy ném vali hành lý xuống đất, hối hả chạy đi mở tủ lạnh, “Nhanh lên, có gì ăn không, tôi sắp chết đói rồi.”
Lục Thương nhìn bùn cát trên giày đối phương, “Cậu có thể nào cởi giày rồi mới vào không.”
“Ấy quên.” Lương Tử Thụy đá rớt giày, đi qua mở cửa tủ lạnh, đúng lúc nhận được điện thoại từ phòng bếp, nói món bún ốc đã nấu xong.
<img alt=tt5 src="https://bachhoacac.files.wordpress.com/2016/09/tt5.jpg?w=422&h=309" data-pagespeed-url-hash=1392895048 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>
Bún ốc
Vừa nghe có bún ốc, Lương Tử Thụy lập tức ngừng lục tủ lạnh, nói đùa: “Cậu biết tối nay tôi sẽ đến hả.”
“Ủa, tay cậu bị sao vậy?” Lương Tử Thụy bị băng gạc trên tay Lục Thương thu hút, kéo qua xem thì không khỏi hoảng hốt, “Đây là… trai cắn?”
Lục Thương vội vàng lật tài liệu trên tay, không để ý đến đối phương.
“Tay đừng nhúc nhích, tôi khám cho cậu.”
Lương Tử Thụy là bạn nối khố của Lục Thương, anh chàng học bác sĩ bên Mỹ, gia đình còn mở một tiệm thuốc Trung y ở gần phố người Hoa, từ nhỏ đã thấm nhuần tư tưởng, Trung y và Tây y đều rành hết. Là một kẻ cuồng y học, anh chàng thích nhất là khiêu chiến những căn bệnh khó xơi, tự xưng là một nhành hoa trong giới y học, thật ra là một đóa bông gàn dở thì đúng hơn, ánh mắt khi thấy bệnh nan y còn tha thiết hơn thấy gái đẹp mặc bikini, người ta thấy gái đẹp là nhào tới tán tỉnh, anh chàng lại nhào tới bắt mạch.
Lúc Lương Tử Thụy bắt mạch cho y, bún ốc, cá mực nướng và hương thung nướng được dọn hết lên bàn ăn, cả căn nhà đều bốc mùi.
“Nửa năm qua cậu cũng chịu khó làm việc quá ha, ngày mai đến chỗ tôi đi, tôi làm kiểm tra cho cậu, nhớ đừng ăn sáng.” Lương Tử Thụy rút tay về, sắc mặt khó coi.
“Tôi…”
“Từ chối cũng được, lần sau phẫu thuật xén bớt thuốc gây tê của cậu.” Lương Tử Thụy bình tĩnh mà ăn.
Than trong lò sưởi phát ra một tiếng vang nhỏ, Lục Thương dứt khoát lảng tránh đề tài này, lấy một tấm hình từ trong xấp tài liệu, đẩy tới, “Cậu thấy vết sẹo này giống cái gì?”
Lương Tử Thụy uống một ngụm nước, mới nhìn sơ đã đưa ra kết luận: “Đạn bắn xuyên qua.”
“Đo đường kính được không?”
“Khó lắm, vết sẹo này ít nhất là từ mười năm trước, chưa kể lúc bị thương chắc vẫn còn là con nít, bây giờ da thịt nảy nở rồi.”
Dứt lời, Lương Tử Thụy không khỏi sinh nghi, lấy báo cáo qua giở ra xem: “Trong nước cấm súng, người có vết thương kiểu này cũng không nhiều, báo cáo giám định thương tật này của ai thế?”
Sắc mặt của Lục Thương nhất thời khó mà miêu tả: “Tử Thụy… Cậu có tin số mệnh không?”
Lương Tử Thụy ngẩng đầu lên khỏi báo cáo, hoảng hồn nói: “Cậu uống lộn thuốc à?”
Lục Thương lắc đầu: “Trước đây tôi cũng không tin.”
Bàn tay lật báo cáo bỗng cứng đờ, trong đầu Lương Tử Thụy nhanh chóng xâu chuỗi từng chút đầu mối, sau khi ngộ ra Lục Thương đang nói gì thì đứng bật dậy, hỏi: “Ý cậu là, đây là thằng bé mười năm trước? Nó chưa chết?”
“Không biết, thế nên phải làm phiền cậu,” Lục Thương có vẻ rất bình tĩnh, “Tôi sắp xếp cậu ấy ở chỗ của cậu rồi, sáng mai cậu xem thử giúp tôi, nhờ hết vào cậu.”
“Uầy, sao không nói sớm, tài xế của cậu đâu, mau đưa tôi về coi.”
Tiễn bước Lương Tử Thụy, Lục Thương lại bận rộn thêm một lát rồi mới nghỉ ngơi, cửa ải cuối năm sắp đến, công việc vừa nhiều vừa phức tạp, y không thể không tốn thêm chút công sức, lúc sáng dậy sắc mặt không được tốt lắm, chú Viên nhìn mà nhíu mày.
“Nếu không hôm nay đừng đi.”
“Không sao.” Lục Thương cúi đầu chỉnh khuya áo.
Sáng sớm trời đổ sương mù, bây giờ vẫn chưa tan hết, Lục Thương chạy thẳng đến khoa bệnh nhân nội trú ở bệnh viện Thụy Cách, Lương Tử Thụy đã chờ ở cổng.
“Sắc mặt cậu hệt như vừa bò ra khỏi mộ.”
Quả thật Lục Thương cảm thấy không thoải mái lắm, tay phải vẫn lẳng lặng ấn trước ngực: “Đi thôi.”
“Đi đâu mà đi,” Lương Tử Thụy choàng tay lên vai Lục Thương, cười tủm tỉm dẫn y rẽ vào một lối, “Làm kiểm tra trước đã.”
Bệnh viện Thụy Cách là do nhà họ Lục bỏ vốn đầu tư, là bệnh viện tư nhân được thành lập dưới danh nghĩa của chú Lương Tử Thụy, nằm bên cạnh bệnh viện công lập lớn nhất thành phố, hai tòa nhà chỉ cách nhau một cái hành lang trên không, máy móc dụng cụ đều xài chung. Lục Thương không thích chốn đông người, Lương Tử Thụy nài nỉ mãi y mới chịu miễn cưỡng băng qua hàng lang chụp X-quang động mạch, cũng may các số liệu của y đều được lưu trữ, lấy kết quả cũng nhanh.
“Lại nặng thêm.”
Lục Thương cũng không để tâm.
“Dựa theo tốc độ chuyển biến xấu này, cậu khó mà chống nổi tới cuối năm sau,” Lương Tử Thụy cảm thấy vô cùng nhức đầu, “Thằng bé kia tôi lấy mẫu làm kiểm tra giúp cậu rồi, kết quả so sánh phải chờ cuối tuần mới có.”
“Không cần gấp.”
“Tôi gấp nha,” Lương Tử Thụy nói, “Thời gian không còn nhiều nữa.”
Lục Thương ngẩng đầu nhìn Lương Tử Thụy, Lương Tử Thụy đẩy ảnh siêu âm tim đến trước mặt y, nói: “Hai năm trước mạch máu dị ghép cho cậu không đạt hiệu quả lý tưởng, động mạch chủ bị co hẹp đoạn sau gây phình động mạch, thứ này hết sức nguy hiểm, lỡ như bị vỡ, cậu chỉ có nước đi gặp thượng đế.”
*Dị ghép (allograft) là việc cấy ghép được thực hiện trên hai cá thể cùng loài, ví dụ cấy gan của người này cho người kia.
Lục Thương: “Nói biện pháp đi.”
Lương Tử Thụy bất đắc dĩ, nghĩ một lát mới nói: “Trong tay tôi có một dự án Cyclosporine loại mới, nếu suôn sẻ chắc có thể giúp được cậu, cậu… chờ tôi.”
*Thuốc Cyclosporine được sử dụng để ngăn ngừa thải ghép ở những người ghép gan, thận hoặc ghép tim (Thải ghép là quá trình mà trong đó hệ miễn dịch của người nhận cấy tấn công vào cơ quan được cấy).
Buổi tối, hai người ăn cơm ở nhà hàng. Lúc đi, Lục Thương đóng gói một phần canh bồ câu.
“Quan tâm thế cơ, đúng là hiếm thấy nha ông chủ Lục.” Lương Tử Thụy trêu chọc.
Lục Thương không hơi đâu để ý, chỉ hỏi: “Phòng nào?”
“Cậu đoán đi.”
“……”
Lương Tử Thụy thật sự sợ y: “Ầy, 503.”
TV đang thông báo tin tức khối khí lạnh sắp hạ xuống, lúc Lục Thương đi vào phòng bệnh, cậu thiếu niên trên giường đang ngẩn người. Để tiện xử lý vết thương, tóc của cậu ấy bị cắt ngắn, để lộ tròng mắt đen lúng liếng, khóe mắt dán băng gạc, da dẻ trắng muốt, sau khi thay quần áo bệnh nhân sạch sẽ, cả người trông sáng sủa hẳn.
Lục Thương đặt canh lên bàn ăn trước mặt, nhẹ giọng hỏi: “Nhớ tôi không?”
Cặp mắt sâu thẳm dao động quanh băng gạc trên cổ tay y một lát, cậu thiếu niên đối diện đường nhìn của y, cung kính gọi một tiếng: “Ông chủ Lục.”
Lục Thương gật đầu, ngồi xuống chiếc ghế trước giường bệnh: “Cậu tên gì?”
“Tiểu Lê… Em họ Lê, họ đều gọi em là Tiểu Lê.”
“Không có tên sao?”
“Không nhớ ạ.”
Lục Thương nhìn chằm chằm cậu ấy chốc lát, nói: “Thế gọi Lê Thúy đi.”
Cậu thiếu niên nhìn y, mặt lộ vẻ nghi ngờ.
“Sau này cậu theo tôi,” Lục Thương cũng không định giải thích, chỉ hỏi, “Nhận được mặt chữ không?”
“Nhận được một ít ạ.”
Lục Thương âm thầm tính toán, không hỏi gì khác, chỉ bảo cậu ấy uống canh.
Chưa đến mấy ngày, có người đưa chút quần áo qua đây, tất cả đều là hàng cao cấp, đến khi thấy chú Viên sắp xếp đồ đạc vào trong tủ quần áo, Lê Thúy mới nhận ra là cho mình.
“Ba tuần sau xuất viện, sẽ có người tới đón cậu, nhớ thay đồ trước,” Chú Viên làm việc theo quy củ, “Đây là thẻ căn cước của cậu.”
Lê Thúy nhận lấy, nhìn chằm chằm hai chữ “Lê Thúy” bên trên, sửng sốt thật lâu.
“Tấm này là thẻ tín dụng, là thẻ phụ dưới tên ông chủ Lục, muốn mua gì có thể lấy đi quẹt, nhưng không được rút tiền mặt, muốn để dành tiền thì chờ cậu xuất viện có thể tự mở một tấm thẻ ngân hàng.”
“Con…” Lê Thúy nhìn thẻ, hồi lâu không nói nên lời.
Chú Viên thấy thế cũng không nói nhiều, chỉ đặt thẻ trên bàn.
Ngồi trước máy theo dõi nhìn phản ứng của cậu thiếu niên, Lương Tử Thụy cười nghiêng ngả: “Nhìn cậu làm em nhỏ người ta sợ kìa…”
Lục Thương làm như không liên quan đến mình, cúi đầu mở lon bia.
“Rốt cuộc cậu định sắp xếp thằng bé thế nào?”
“Nhận nuôi.” Lời ít ý nhiều.
“Nhận nuôi?” Lương Tử Thụy líu lưỡi, liếc mắt, “Thôi bao nuôi cho rồi.”
Lương Tử Thụy thuận miệng nói thế, nhưng Lục Thương lại tiếp thu vào lòng. Nếu nhận nuôi thì mai này một là phải đối mặt với vấn đề tài sản, hai là sẽ mang đến nguy hiểm không cần thiết cho cậu nhóc, đó cũng là điều mà mấy ngày nay y đang suy xét, còn nếu là bao nuôi, vậy quả là cách vẹn cả đôi đường, cũng dễ mang cậu ấy theo bên mình hơn.
“Mấy lão già trong công ty đều đếm ngày ngóng trông cậu bệnh chết, nếu biết được chuyện này, bọn lão chắc chắn sẽ không tha cho thằng bé, đổi thành người yêu dễ nói hơn, như vậy thằng bé ở bên cạnh cậu cũng xem như có lý do chính đáng, sẽ không khiến người khác nghi ngờ.”
Lục Thương nghiêm túc suy nghĩ về đề nghị của đối phương.
“Nhưng bao nuôi trẻ vị thành niên, tội lỗi quá…”
Lục Thương sực nhớ ra điều gì đó: “Cậu ấy mấy tuổi?”
“Xét độ phát triển của xương thì khoảng chừng mười lăm mười sáu tuổi, đầu khớp xương vẫn chưa khép kín, vẫn còn có thể cao lớn hơn nữa, nhưng thằng bé thiếu dinh dưỡng trong thời gian dài, tuổi thật chắc sẽ lớn hơn chút… chắc tầm mười bảy mười tám tuổi.”
“Vết thương thì sao? Khỏi hẳn cần bao lâu.”
Lương Tử Thụy giơ ba ngón tay, nói: “Tổn thương gân cốt cần tĩnh dưỡng một trăm ngày mà, tôi thì kiến nghị nằm viện đến cuối tháng, bây giờ cậu là kim chủ của thằng bé, nếu cậu bảo không cần, tôi sẽ không can thiệp, nhưng mà tôi vẫn muốn nhắc nhở cậu, thằng bé thiếu nguyên tố vi lượng, vết thương ở chân thoạt nhìn chưa lành lại hẳn, trong một tháng không nên đi lại thời gian dài.”
Truyện khác cùng thể loại
134 chương
9 chương
41 chương
27 chương