Thật khó tưởng tượng một thiếu niên nhỏ tuổi mang theo tâm tình gì viết nên bài thơ tuyệt vọng như vậy. Cuộc đời này chỉ cần có giấc mộng kia đã không còn cầu mong gì nữa? Nhưng lại cầu kiếp sau mỗi người một nơi, không nên tương phùng. Tâm ý của thiếu niên chân thành tha thiết như vậy, tâm nguyện của thiếu niên khổ sở uyển thê đến thế, y Hoàng Phủ Đồng lại ngoan cố chấp nhất, chậm chạp không hiểu tâm ý hắn. Đúng thân nam nhi thì sao? Đúng đệ đệ lại thế nào? Cuộc đời phù du, nhân sinh khổ đoản. Nếu cứ bị luân thường đạo đức ràng buộc, sao có thể cầu được hạnh phúc? Từ trước tới giờ, y chỉ toàn trách cứ Diệp ý nghĩ viển vông, hiện tại mới phát hiện, kẻ chân chính khăng khăng một mực lại là chính. “Đồng.” Mặc dù biết mình không sống được bao lâu nữa, nhưng kẻ khác nói ra vẫn làm hắn đả kích, gọi người kia nhưng vẫn không được đáp lại. Hoàng Phủ Diệp nghĩ mắt toan phải nhắm chặt lại, đến khi mở mắt đã không nhìn thấy gì nữa, trong đôi mắt trong suốt kia chỉ còn một mảnh u tối. Trợn to mắt nhưng chỉ nhìn thấy mảng trắng thảm đạm. “Đồng.” Tay tìm kiếm, rơi vào trong bàn tay dày rộng. Cảm thấy vị đạo quen thuộc, mỹ thiếu niên hơi mỉm cười, nhưng che dấu không được khiếp nhược cùng bất an. “Đồng, cùng ta trò chuyện có được không? Giống như… lúc nhỏ vậy.” “Diệp.” Nước mắt đã vờn quanh viền mắt, y cố nén không cho tha rơi xuống. “Diệp, ta yêu ngươi.” “Ngươi.” Thiếu niên như bị lời nói làm cho sợ hãi, đột nhiên run rẩy, sau lại nghĩ, chắc Đồng chỉ nói dối để thoải mái hắn, lúc này mới an tâm, thiếp vào trong ngực hắn luôn mơ ước, tĩnh tĩnh nghe tiếng tim đập của Hoàng Phủ Đồng. Hoàng Phủ Đồng thấy đau xót. Kiêu ngạo cô tuyệt như Diệp từ bao giờ trở nên không tự tin như vậy? Trong đôi mắt hàm chứa quang mang không ai bì nổi giờ chỉ còn yếu đuối, chính thực đã thương hắn sâu vô cùng. “Đồng, ngươi…” Hoàng Phủ Diệp dừng lại một chút lập tức lại cười: Ngươi nói lại lần nữa có được hay không?” Đồng cũng không khống chế được nữa, y vừa nói vừa khóc: “Ta yêu ngươi, ta yêu ngươi, ta yêu ngươi, ta yêu ngươi, ta yêu ngươi…” Hai gò má nhợt nhạt phiếm thượng đạm phấn, đôi môi hơi vểnh lên lộ ra nụ cười hạnh phúc. Cho dù chỉ là lời nói dối … hắn cũng đã thoả mãn rồi. Hai tay bỗng nhiên có khí lực, ôm lấy cổ Đồng, chớp mắt kiên định hôn lên, thật lâu không muốn buông ra. Công Thâu Nguyệt kinh ngạc, vội vàng che lại mấy đại huyệt trên người thiếu niên, quay lại nói với Hoàng Phủ Đồng: “Ngươi đừng để hắn thoả mãn, phải làm cho hắn nghĩ còn chưa đủ.” Hoàng Phủ Đồng nghe vậy, vội vàng đẩy ra thiếu niên: “Từ nay về sau chúng ta sẽ tư thủ cùng một chỗ, không hề quản luân lý thế tục, chờ ngươi khoẻ lại, chúng ta cũng đã là phu thê, hai ta sẽ cầu phụ hoàng chấp thuận, xuất cung du ngoạn, ngoại trừ ngươi ta sẽ không bao giờ để ý tới kẻ khác nữa.” Hoàng Phủ Đồng nắm chặt lấy tay Diệp, thốt ra những lời thề non hẹn biển y chưa từng nói. Khả thiếu niên nhưng nghe không được, mộc mộc nhìn chằm chằm trần nhà, không có một tia sinh khí. Công Thâu Nguyệt càng vội vàng, bắt mạch tham tức, mới phát giác thiếu niên đã hôn mê, không còn mạch tượng. Rút ra kim khâu đâm mạnh vào huyệt thái dương của thiếu niên, lại yêu cầu Hoàng Phủ Đồng ấn vào mệnh nhân trung. Một lát nhưng vẫn không có động tĩnh. Kinh ngạc nhìn một hồi, hít một hơi thật sâu, thở dài. Hoàng Phủ Đồng thấy Công Thâu Nguyệt không cứu nữa, chợt hiểu ra, bắt mạch, lại dò xét hô hấp, trong lúc nhất thời như ngũ lôi oanh đính, không thể động đậy, Diệp của y… đã qua đời. “Diệp, Diệp!” Vỗ nhẹ lên cơ thể thiếu niên, nhưng thế nào cũng không được đáp lại. Thiếu niên vừa còn cười nói chuyện với y, hiện tại tĩnh tĩnh nằm trong lòng y, tượng như một đứa trẻ sơ sinh. Từ nhỏ y luôn muốn Diệp nghe lời, không nên tuỳ hứng. Lúc này Diệp rất an tĩnh, nhu thuận trước nay chưa có, nhưng lại làm y thống khổ. Y tình nguyện thiếu niên mở mắt ôm lấy cổ y làm nũng, nhượng y làm việc này việc kia. Y tình nguyện thiếu niên kiêu ngạo ương ngạnh đuổi đi tất cả những kẻ tiếp cận y. Y tình nguyện thiếu niên tùy hứng mà không nghe lời… Nếu như khả dĩ, y mong muốn người đang nằm kia chính là y. Không hề sinh khí, thực sự không hợp với tên thiếu niên thanh lãnh tuyệt mỹ này. Diệp. Đôi mắt Đồng vô thần như mất hồn, chỉ ôm chặt người trong lòng. Tiếng huyên náo ngoài cửa dần dần biến mất. Đã qua giờ tý, tân khách tới chúc mừng đã trở về gần hết. Thỉnh thoảng truyền tới vài tiếng cười, nhưng không làm lãnh dạ thêm chút náo nhiệt, ngược lại tăng thêm vài phần tịch mịch. Hoàng Phủ Tí cùng Lạc Tráng ứng phó với tân khách xong, cùng Hoàng Phủ Hàn tâm thần không yên chạy vội tới tân phòng. Vừa đẩy cửa ra, chỉ thấy Hoàng Phủ Đồng ôm chặt Diệp yên lặng ngồi trên giường. Trong lòng chợt cảm thấy lo lắng. “Đồng, Diệp hắn sao vậy?” Thiếu niên bị gọi không nói gì, chỉ ngơ ngác nhìn tiền phương, suy nghĩ của y đã sớm bay tới mười ba năm trước. Hai người sóng vai tại trước cửa phòng Hoàng Phủ Tí cùng Lạc Tráng, nhưng bởi y một thời sơ ý mà suýt bị phát hiện. Trong lúc tranh luận Tiểu Diệp kiễng chân hôn lên môi y. Khi đó chính cái gì cũng không hiểu, càng không nói tới thực tâm của Diệp được che giấu trong trêu chọc. “Sao ngươi lại hôn ca ca?” “Đệ đệ vốn có thể hôn ca ca nha.” Diệp nghiêm túc hôn lên má y. “Thật… sự?” “Đương nhiên.” Ngay từ lúc đó, trong lòng y đại khái đã rối loạn ba. “Đồng.” Lần đầu tiên thấy Diệp gọi y như vậy cũng đã là mấy chục năm trước. Y từng bởi xưng hô này mà cùng Diệp cãi vã, cuối cùng y cũng đành thoả hiệp. Kỳ thực, rất nhiều lần thoả hiệp, đều là vì nhãn thần kiêu ngạo mà thoả mãn của tiểu Diệp ba. Thời gian trôi qua, dung mạo thiếu niên vẫn tuyệt sắc như trước, nhãn thần nhưng từ thoả mãn biến thành sủng nịch cùng ôn nhu. Mà y thì sao? Đã sớm không còn là đứa nhóc ngây thơ luôn ngoan ngoãn phục tùng thiếu niên nữa. Tật ngôn của y làm thiếu niên buồn bã đau khổ, lạnh lùng của y làm thiếu niên tuyệt vọng. Nhưng cái chết của hắn cũng không thể kết thúc một đoạn cảm tình. Sương mộng từ thời niên thiếu từ lâu biến chất. Hắn dùng cả sinh mệnh tử thủ chưa bao giờ là một hồi sương mộng. … Một hồi luyến ái, đáng sợ nhất không phải là tử vong. Mà là khi một người ly khai… cái kẻ quật cường lãnh tình kia… mới đột nhiên phát hiện, y… yêu hắn.