“Ca, ngươi đang vẽ gì vậy?” Hoàng Phủ Kỳ Tích mười ba tuổi lộ ra cái đầu nhỏ nhắn, hiếu kỳ nhìn nhị ca luôn luôn lạnh lùng như băng bỗng lộ ra nụ cười ngọt ngào.
“Không quan hệ tới ngươi.” Cầm lấy bức hoạ, thầm nghĩ chắc trong lúc chính thất thần tam đệ lẻn vào, lãnh hạ mặt, không hề để ý tới tồn tại của tam đệ.
“Cho ta xem.” Kéo kéo tay áo Hoàng Phủ Diệp, bàn tay nhỏ bé chỉ chỉ vào bức hoạ trên bàn.
“Ngươi đã đọc sách xong chưa? Phụ hoàng sắp tới xem rồi đấy.” Dời đi sự chú ý của tam đệ.
Thu hồi bức hoạ, cũng không quay đầu lại đi khỏi thư phòng.
Tiểu quỷ vướng víu.
Mắng thầm. Hắn ghét cái tên đệ đệ luôn luôn xuyên vào giữa hắn với Đồng. Mà lần nào Hoàng Phủ Đồng cũng thương yêu nó như bảo bối.
Hoàng Phủ Kỳ Tích. Sau này hắn không dùng thuốc nổ bả thối tiểu quỷ này phóng ra bên ngoài, mới là kỳ tích chân chính ba.
“Diệp.” Thanh âm quen thuộc nhượng Hoàng Phủ Diệp cả kinh. Quay đầu nhìn hướng phát ra âm thanh —— thiếu niên thần thanh khí sảng đang tiến về thư phòng.
“Đồng?” Băng lãnh lần thứ hai lại bị tan chảy, nụ cười từ nơi khoé miệng tràn ra. Cẩn thận cuộn tròn lại bức hoạ cất vào trong tay áo.
“Ân. Ta tới tìm tam đệ. Vừa nghe vú mẫu nói nó tới đây. Nó đâu rồi?” Lắc lắc mứt quả trong tay, tận lực nhượng chính trông tự nhiên.
“Ngươi xuất cung? Tới chợ?” Hoàng Phủ Diệp trong mắt phóng xuất quang mang.
“Đúng vậy.”
“Sao không gọi ta cùng đi?”
“Xuất cung đi dạo, đi một lúc sẽ trở về, vậy nên không gọi ngươi.”
“Nga.”
Bầu không khí xấu hổ.
Trầm mặc rất lâu cuối cùng cũng do Hoàng Phủ Diệp đánh vỡ.
“Của ta đâu?” Vươn tay, hướng Hoàng Phủ Đồng muốn mứt quả.
“Ta… Ta chỉ mua một cái.”
“Xì, keo kiệt.” Làm bộ bất mãn tường phải ly khai, không ngờ vô tình chạm vào vai của thiếu niên cao hơn mình một chút.
Trong lúc lướt qua, Hoàng Phủ Diệp vẫn duy trì nét mặt vui vẻ nhẹ giọng nói: “Chúng ta thành thân nga.”
“Ba.”
Thoả mãn nghe thấy thanh âm của vật gì đó rơi xuống đất.
Cùng với tiếng đẩy cửa của tiểu quỷ. “Mứt quả của ta a.” Tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Sung sướng câu dẫn nơi khoé miệng.
“Khái, khái.” Cổ họng có chút ngứa, không tự giác ho hai tiếng.
Thực sự cảm lạnh sao?
Cũng chẳng nghiêm trọng gì. Có thời gian uống bát khương than là được. Việc cấp bách lúc này là phải đi dán bức hoạ đã.
Thành thân? Lại nữa rồi. Hoàng Phủ Đồng hơi cau mày. Nếu chỉ là trò đùa, Diệp cũng hơi quá phận.
“Ca, mứt quả của ta.” Bất mãn lôi kéo Hoàng Phủ Đồng đang thất thần, nước mắt lưng tròng khóc lóc kể lể.
“Kỳ Tích ngoan, lần sau ca lại mua cho ngươi.” Vỗ vỗ đầu Hoàng Phủ Kỳ Tích, cười cười xin lỗi. Hạ quyết tâm, đuổi theo Hoàng Phủ Diệp tới tẩm điện của hắn.
“Khái, khái, khái, khái.” Tưởng nhịn xuống nhưng cuối cùng lại ho nhiều hơn. Lấy khăn ra, che lại miệng, nhưng không cầm được tiếng ho khan.
“Diệp.” Phía sau có người đang gọi hắn. Hốt hoảng, lại không ngừng được ho ra hai tiếng, người phía sau ngày càng tới gần. Hắn nhịn không được cước bộ nhanh hơn.
“Diệp.” Mắt thấy đệ đệ càng chạy càng nhanh, Hoàng Phủ Đồng lần thứ hai gọi hắn. Nhưng người nọ dường như không nghe thấy, vẫn tự cố tự địa bước nhanh về phía trước.
“Phanh.”
Ngay khi y cách cửa phòng có mấy bước, cửa liền bị hung hăng khép lại.
Cái quái gì chứ.
Nô tài ngoài phòng nghẹn họng nhìn trân trối không hiểu chủ tử lại xảy ra chuyện gì.
“Các ngươi đều lui ra!”
Đại hoàng tử luôn luôn tao nhã đột nhiên nóng giận, làm tất cả mọi người sợ hãi cùng nhau tản ra.
“Diệp, ngươi mở cửa mau!” Thanh âm của Đồng bỗng cao lên rất nhiều. Hai ngày vừa qua y nghĩ chính muốn điên lên rồi. Đầu tiên đệ đệ tối sủng ái nói muốn cùng y thành thân, đến khi muốn làm rõ mọi chuyện lại gặp phải loại trạng huống không hiểu gì này.
“Ta… Ta không muốn.”
Che miệng, kinh ngạc nhìn vết máu trên khăn. Hoàng Phủ Diệp run rẩy không ngừng. Vừa vẫn còn tốt, bỗng thấy cổ họng ngứa ngứa, ho nhẹ vài tiếng. Mới được có một chén trà, bỗng nhiên lại ho ra máu.
“Mở cửa mau!”
Bên ngoài tiếng đập cửa không ngừng, làm hắn càng cảm thấy bất lực.
Làm sao bây giờ? Hiện tại nên làm gì bây giờ?
Chưa từng có tâm tình này, tựa như ngựa bị buộc tới vách núi mà không có đường lui.
Khủng hoảng từ trong đôi mắt như thuỷ bàn của Hoàng Phủ Diệp lộ ra.
“Chi nha.” Cửa chợt mở ra, một cánh tay gầy gò kéo Hoàng Phủ Đồng vào trong phòng.
“Ngươi làm gì…”
Thiên!
Môi bỗng ấm áp làm Hoàng Phủ Đồng hầu như quên mất tự hỏi. Đôi môi mềm mại được đầu lưỡi ẩm ướt liếm liếm. Khí tức quen thuộc cuốn lấy hô hấp của y, miệng bị mở ra, có thứ gì đó mềm mại lướt qua răng y.
“Đồng, chúng ta…”
Bị lực mạnh đẩy ra.
Hoàng Phủ Diệp hầu như không tin vào mắt mình nhìn bào huynh luôn luôn ôn nhu.
“Ngươi điên rồi hả?” Lí trí Hoàng Phủ Đồng đã hoá thành một đám tương hồ. Đối với sở tác sở vi của bào đệ, ngoại trừ hai chữ “sai lầm”, y thực sự nghĩ không ra từ nào nữa để hình dung.
“Ta…” Muốn nói gì đó, nhưng lại bị vẻ mặt tức giận của Hoàng Phủ Đồng đe doạ, cuối cùng không có mở miệng. Cô đơn không lên tiếng, tựa như đợi phán quyết đợi hành động tiếp theo của Hoàng Phủ Đồng.
“Ngươi…” Đang muốn trách mắng, nhưng vừa nhìn thấy biểu tình của Hoàng Phủ Diệp, lại không thể nói nên lời. Hồi lâu mới giận dữ buông ra một câu. “Ngươi thật quá bướng bỉnh.”
Chỉ một câu trách cứ đơn giản, không quá nặng cũng không quá nhẹ, chỉ là một câu giáo huấn mà thôi.
Nhưng chỉ một câu giáo huấn đơn giản như vậy, lại nhượng Hoàng Phủ Diệp đang giữa ngày hè, thân thể như trong hầm băng, hung hăng ớn lạnh toàn thân.
Nếu như… Nếu như hơn mười năm yêu thương luôn khắc sâu trong lòng, chỉ là một trò đùa dai.
Nếu như… Nếu như tâm rung động hơn mười năm, chỉ để đổi lấy một câu “bướng bỉnh.”
Nếu vậy, quý trọng bảo vệ của Đồng là cái gì? Ôn nhu săn sóc của Đồng là cái gì?
Lẽ nào chỉ là huynh đệ chi duyến, thủ túc chi tình yêu?
Không muốn!
Hắn không muốn như vậy!
Từ trước đến giờ hắn chưa từng muốn ôn nhu của Đồng, hắn muốn chính là tình yêu, tựa như hắn yêu Đồng vậy.
Hắn muốn chính là nụ hôn của Đồng, mà không phải cái vỗ nhẹ trên vai. Hắn muốn chính là tình yêu của Đồng, mà không phải ôn nhu sủng nịnh.
Sai, sai!
Hắn bi ai phát hiện ra trong suốt mười năm qua, Đồng đối với hắn ngoại trừ tình huynh đệ, không còn bất luận tình cảm nào khác.
Nhưng Hoàng Phủ Diệp đâu phải là người dễ dàng hết hi vọng như vậy? Hắn muốn đánh cuộc một lần nữa…
“Đồng, chúng ta thành thân ba.” Ngẩng đầu, yếu ớt ngưng mắt nhìn khuôn mặt tuấn tú của thiếu niên trước mặt.
Hoàng Phủ Đồng chưa từng nghĩ tới Diệp lại tiếp tục đưa ra yêu cầu sai lầm này.
Sắc mặt cứng đờ, lại bày ra dáng vẻ nghiêm túc của huynh trưởng: “Ngươi rốt cuộc đang nói bậy gì thế hả?”
“Đồng, ngươi đang sợ sao?” Trên khuôn mặt diễm lệ, đôi mắt như thâm đàm loé lên ánh sáng nhu hoà, nhượng Hoàng Phủ Đồng ngẩn ra.
“Ta sẽ không ăn ngươi.” Biểu tình đáng sợ bỗng nhiên tiêu thất, bị mỉm cười nhu hoà thay thế: “Ta thế nào lại nhẫn tâm ăn ngươi.”
“Diệp, ngươi mệt mỏi rồi, mau nghỉ ngơi đi.” Cuống quýt, y chậm rãi hướng tới cửa, rất muốn không có khí phách bỏ chạy. Đệ đệ luôn luôn nhu thuận, giờ này đứng trước mặt y, dùng nhãn thần kỳ quái nhìn y, làm y cảm thấy sợ hãi.
“Đúng vậy, ta mệt mỏi lắm rồi.” Nghịch ngợm cười cười, hướng Hoàng Phủ Đồng càng ngày càng tới gần.
Không còn đường lui nữa.
Cửa phía sau lưng đã bị đóng chặt.
“Muốn chạy trốn mạ?”
“Không, Diệp. Ngươi tỉnh lại đi.”
“Tỉnh táo? Ta chưa có lúc nào tỉnh táo như hiện giờ. Ta tinh tường biết chính muốn gì, muốn làm gì, muốn có được thứ gì.” Hoàng Phủ Diệp nắm chặt tay Đồng đè tại ván cửa.
“Ngươi… Ngươi muốn làm gì?”
“Ô.” Đôi môi lần thứ hai lại rơi vào khống chế của đối phương. Y muốn dùng lực khước từ, lại bị gông cùm xiềng xích.
Lưỡi tựa như sinh vật có ý thức, đây đó cuốn lấy không chịu buông ra.
“Hô… Hô…” Hoàng Phủ Đồng cuối cùng cũng có một chút tự do thở dốc không ngừng. Hoàng Phủ Diệp thể ôn vốn dị thường thấp, bàn tay tiến vào y phục y, ngón tay linh hoạt tiến dần xuống ngực.
“Ba.”
Màng tai bị chấn động đến phát run, mặt bị lệch sang một bên thật lâu không thể quay lại.
Trên khuôn mặt trắng nõn lộ ra màu hồng mất tự nhiên.
Vội vội vàng vàng kéo lại vạt áo, ngẩng đầu nhìn thẳng vào bào đệ vừa bị chính tát một cái thật mạnh: “Ngươi nhìn ngươi hiện tại xem… không biết thành ra bộ dáng gì nữa!”
Làm ca ca y bất năng nghiêm khắc như vậy. Điều này y rất rõ, nhưng lúc này, ngoại trừ mắng mỏ, y không nghĩ ra nổi bất kỳ cách nào có thể giải quyết được khẩn trương bỗng dưng bành trướng trong lòng. Tay còn đang tê dại. Một chưởng vừa rồi rất mạnh, không biết Diệp… có đau nhức hay không?
…
“Ta… đi trước.” Trầm mặc cuối cùng cũng không thể bảo trì được lâu. Hoàng Phủ Diệp đẩy cửa, quay lưng lại với Hoàng Phủ Đồng, không có quay đầu lại.
Một lát sau, Hoàng Phủ Đồng mới tỉnh lại. “Diệp!” Cấp thiết hô cái tên quá mức quen thuộc kia.
Khi y quay người lại, chỉ còn cánh cửa khép hờ, cùng một chút dương quang tĩnh tĩnh đứng đó đợi y.
Đây là tẩm cung của Diệp. Tam đệ đang ở thư phòng, phụ hoàng cùng cha đương nhiên cũng không thể tới được. Như vậy, như vậy… Diệp có thể đi đâu?
Hoàng Phủ Động vừa nghĩ tới, trong lòng sốt ruột, đẩy cửa muốn đuổi theo, nhưng ngay cả bóng lưng người nọ cũng không thể thấy được.
“Khái, khái… Khái, khái!” Tiếng ho khan không dứt nhượng chính hắn đều thấy tâm phiền. Có một số chuyện nếu hiện tại không làm sẽ không bao giờ còn cơ hội nữa. Đáng tiếc, thiên bất thùy liên, bị người nọ hung hăng đánh một chưởng, nhưng ngay cả dũng khí liếc nhìn Đồng hắn cũng không có.
“Vô liêm sỉ!” Hắn trốn trong góc Ngự Hoa Viên, liên tục mắng chính mình.
Giữa trưa hè, nhưng vô pháp loại bỏ được hàn ý trong nội tâm.
Sau này phải như thế nào? Hắn phải đối mặt với Đồng như thế nào?
Trong lồng ngực khó chịu, cũng không còn ho khan nữa. Ngẩng đầu nhìn thái dương, thấy bên môi ướt át, mới giựt mình phát giác không biết nước mắt đã chảy từ bao giờ.
Lại nhớ tới năm đó, hắn bị người đẩy xuống ao, Hoàng Phủ Đồng trên mặt đầy lệ ngân. Thời gian thấm thoát trôi, ngay lúc đó hắn không bao giờ có thể nghĩ tới, vài chục năm sau, ngày hôm nay, hắn cũng tại một góc vườn, đồng dạng, rơi lệ đầy mặt.
“Đồng.” Hắn không ức chế nổi, cơ thể không ngừng run rẩy. Chỉ cần nghĩ tới một ngày nào đó, trong sinh mệnh của Đồng sẽ gặp được một người thân thiết hơn hắn, hắn cực kỳ sợ hãi. Tuyệt đối không cho phép. Ngoại trừ hắn ra, không ai có thể tiếp cận Đồng. Không ai hết!
“Khái… Khái.”
Thân thể vô dụng!
Thân thể hắn từ nhỏ nhiễm hàn nhưng không được điều trị tốt, hiện giờ là cản trở lớn nhất của hắn. Tuy tập võ cũng giúp thân thể cường kiện hơn rất nhiều, nhưng mỗi lần lưu hạ, bệnh cũ sẽ như cố nhân khinh xa thục lộ tìm tới cửa.
Điểm điểm chân, nhảy lên nóc nhà, hướng tới dược phòng.
Giữa trưa, dược phòng hiện chỉ còn một vị thái y đang nghiên cứu dược liệu cùng mấy người nô tài.
Hoàng Phủ Diệp âm nghiêm mặt tiến nhập, làm mấy người thái giám nhát gan vội vã tránh lui.
“Các ngươi đều xuống phía dưới.” Nhị hoàng tử âm tình bất định chính là chủ tử bọn nô tài sợ nhất. Bọn thái giám lên tiếng, đều chạy khỏi thư phòng.
Lão thái y không nói lời nào, chuyên chú tập trung điều chế dược liệu.
“Đương quy hai lượng, thược dược một tiền…” Trong miệng lầm bầm đọc đông tây, thấy Hoàng Phủ Diệp không mở miệng, lão cũng tự cố tự địa phối dược.
Hồi lâu, mới ngẩng đầu nhìn kỹ sắc mặt Hoàng Phủ Diệp, bỗng nhiên vẻ mặt ngưng trọng chế trụ mạch môn của nhị hoàng tử.
“Khí sắc ngài thậm hư, chẳng lẽ cảm lạnh?” Vuốt vuốt râu bạc, lão nhân nghiêm túc hỏi.
Diệp không nói lời nào. Hắn vẻ mặt bình tĩnh nhìn lão thái y niên linh dài nhất, y thuật tối cao trong cung.
“Chắc vậy ba, mùa hè bệnh cũ lại tới, có thể trị tận gốc không?”
Giữ chặt mạch môn, lão thái y không nói lời nào. Thần sắc lão bỗng khẩn trương mà ngưng trọng, vẻ mặt vốn bình tĩnh cũng cứng ngắc.
Bầu không khí trầm trọng làm tâm Hoàng Phủ Diệp run rẩy, nhưng cũng rất nhanh bình tĩnh trở lại.
“Đều không phải phong hàn phổ thông sao?”
Lão nhân buông tay Diệp, ý bảo hắn ngồi xuống.
Lão rất hốt hoảng. Hoàng tử còn trẻ tuổi như vậy, sao đã đụng phải căn bệnh yểu mệnh này.
“Hàn khí đã vào cốt, ngài cũng không hảo hảo an dưỡng, hôm nay đã chuyển sang bệnh lao. Muốn trị tận gốc… Giá, rất khó… Sợ là hoa đà tái sinh cũng không có phương pháp xoay chuyển trời đất.” Thanh âm lão thái y rất bình tĩnh, nhưng thân thể lại run rẩy không ngừng.
Truyện khác cùng thể loại
44 chương
18 chương
12 chương
69 chương
92 chương
12 chương