Trong lòng Ô Ân hỗn loạn không có gì sánh được, này quỳ cũng không phải, không quỳ cũng không phải. Bất thình lình Liễu Tích Âm đánh làm Ô Ân trở tay không kịp, đang mờ mịt lại bị Liễu Tích Âm kéo xuống quỳ trên đất. Liễu Tích Âm giữ lại nước mắt, ngữ khí quyết đoán kiên định. "Ta đã gả cho Ô Ân, không mong thúc phụ cùng thím tha thứ, hôm nay từ biệt, ngày sau... Không biết bao giờ mới có thể gặp lại, Tích Âm cũng không có mặt mũi quay về Liễu gia, chỉ mong các người vẫn luôn khỏe mạnh. Cuộc đời này không thể tẫn hiếu, nếu có kiếp sau, nhất định sẽ hoàn báo chữ hiếu." Nói xong hướng về phía trước trịnh trọng dập đầu ba cái. Ô Ân hoàn toàn chưa có tiến vào nhân gia cưới khuê nữ nhà người ta lại muốn dập đầu, chỉ có thể gian nan cúi đầu, này đã là cực hạn đối với nàng, đời này nàng còn không quỳ trước người nào đối với Tây Hạ vương cũng chỉ là quỳ một gối xuống. Là ta xem thường dũng khí của Liễu Tích Âm, là hiểu lầm nàng sao? Ô Ân còn ngây người. Liễu Thiên Thác cầm ghế trong tay muốn ném đến trước mặt, mắt thấy sắp đập trúng Ô Ân, Liễu Tích Âm xoay người ôm lấy Ô Ân. "A!" Liễu phu nhân sợ hãi cùng âm thanh đau nhức của Liễu Tích Âm song song vang lên. Rốt cục Ô Ân cũng phục hồi tinh thần, đỡ lấy Liễu Tích Âm. "Tích Âm!" Liễu Thiên Thác thấy tên nam tử dị tộc quần áo hoa lệ cùng quỳ bên cạnh Liễu Tích Âm, liền biết hắn chính là Tây Hạ vương. Ném ghế còn chưa đủ, cùng vùng vẫy suy nghĩ làm sao để đánh người, trong miệng mắng thẳng "Vô liêm sỉ! Dám dụ dỗ cháu gái lão tử!" Hoàn toàn mất đi lý trí. Liễu phu nhân vẫn là người tương đối thanh tỉnh, nhìn Liễu Tích Âm cam tâm tình nguyện chính mình bị thương cũng muốn che chở cho người kia, nhất định là yêu thương đối phương, nhớ lại ngày trước vì hôn sự của cháu gái mà hao tổn tâm tư, hiện nay... "Tích Âm, các ngươi ra ngoài trước đi, các ngươi ở đây phu quân chỉ càng thêm tức giận." Nghe vậy, Liễu Tích Âm khổ sở gật đầu. Vẫn không quên nhìn thoáng qua hai vị trưởng bối, được Ô Ân đỡ đi ra ngoài lều trại. Cử chỉ của Ô Ân thật cẩn thận, Liễu phu nhân thu hết vào đáy mắt, cả đời nữ nhi, không phải là chỉ ngóng trông một người thật lòng yêu thương mình hay sao. Huống hồ cho tới bây giờ đều là quân thần chi lễ, thân thích chi lễ. Thật không có nghe qua có vị hoàng đế nào quỳ trước cha mẹ vợ của mình, huống hồ chi bọn họ còn là địch nhân, nhưng là bọn hắn lưỡng tình tương duyệt, ai! Liễu Thiên Thác tức giận toàn thân run lên, Liễu phu nhân cũng không kịp suy nghĩ nhiều gì, bận rộn vì hắn vuốt lưng thuận khí làm hắn bớt giận. Ô Ân mang Liễu Tích Âm trở về trong lều trại, đưa tay muốn cởi thoát quần áo của Liễu tích Âm kiểm tra tình trạng vết thương ở sau lưng, còn chìm đắm trong thương cảm thì Liễu Tích Âm vội vàng kéo tay Ô Ân. "Để, để Hồng Oanh đến đây đi." Tuy rằng hai người từng có chạm qua da thịt chi thân, nhưng lại xảy ra nhiều chuyện bộn bề như vậy, hóa ra cảm giác thân cận mới lạ không ít, nhưng nếu lúc này cảm giác hết sức chân thành gặp lại, khó tránh khỏi có chút xấu hổ. "Cũng phải, kia để Hồng Oanh đến đây, ta đi lấy thuốc." Chờ đến khi Ô Ân cần thuốc đến, Liễu Tích Âm đã cởi áo nằm sấp trên giường, lưng trắng như tuyết đột ngột xuất hiện một khối bầm tím lớn, xung quanh đỏ lên làm phá làn da. Ngồi vào bên giường, Ô Ân dùng lực đạo nhẹ nhất bôi thuốc cho Liễu Tích Âm. Cảm thụ được cảm xúc của người sau lưng, Liễu Tích Âm quay đầu lại nhìn Ô Ân, người này lại bắt đầu thất thần. Từ sau cái chết của Tây Hạ vương, thái độ của Ô Ân đối với nàng có chuyển biến lớn, nàng vốn tưởng rằng Ô Ân tức giận nàng phá hủy kế hoạch, sinh khí với nàng vì không tin tưởng Ô Ân, qua biểu hiện của Ô Ân với thúc phụ và thím ngày hôm nay, làm cho Liễu Tích Âm nhịn không được mà hỏi. "A Thanh! Ngươi rốt cuộc đang nghĩ gì?" Trên lưng tay dừng lại một lát, lại thong thả bôi tiếp. "Ta đang suy nghĩ, ngươi thích Diệp Chiêu như vậy, vì cái gì mà muốn ở lại bên ta?!" Thoa dược tay không có một chút run. Liễu Tích Âm nhíu mắt lại liền muốn đứng dậy, lại bị tay Ô Ân đè lại. "Tích Âm, ta sợ hãi!" "Ngươi sợ hãi cái gì?" "Ta sợ giữ ngươi lại, ngươi vì Diệp Chiêu, vì Đại Tống." Trái tim co rút lại, ý ghen xông lên viền mắt, Liễu tích Âm hỏi: "Ngươi nghĩ ta như vậy sao." "Không, không trách ngươi." Ô Ân dừng thoa dược lại. "Là chuyện của ta." Ô Ân nắm chặt nắm tay, nước mắt bất tri bất giác chảy xuống. "Ta vẫn luôn cho rằng chỉ có Liễu Nhi là thật tâm yêu ta, cho nên sau khi ngươi khôi phục ký ức, ta không biết nên đối mặt với ngươi như thế nào." "Ngươi giết Tây Hạ vương, ngươi phá hủy kế hoạch của ta, kỳ thực ngươi không làm sai cái gì cả. Ta trước sau đều là địch nhân của ngươi, chỉ là sau khi thanh thỉnh ngươi vẫn lựa chọn không nói cho ta biết, nên ta cảm thấy, ngươi đối với tình cảm của ta, cũng không hơn chuyện này." "Mấy năm ở Sóc Châu thành, trong lòng ngươi chỉ toàn là Diệp Chiêu, kỳ thực ta từng nghĩ tới, nghĩ biện pháp thành toàn cho các ngươi cũng không sai, cái người Diệp Chiêu này, tuy rằng có chút cổ hủ, nhưng lại là một nhân vật anh hùng, người như vậy rất xứng đôi với ngươi. Không giống như ta __ __ ta là người như vậy, nào có gì đáng giá để cho người khác thích?" "Nhưng ta, nhưng ta cũng thích ngươi, ta cũng không cam lòng. Vì sao một người tốt đẹp như vậy, lại muốn nhường cho người khác." Liều Tích Âm ngồi dậy bò đến Ô Ân, thay Ô Ân lau đi những giọt nước mắt tràn ngập trên mặt. "Vậy còn ngươi, ngươi đem ta đẩy cho người khác, ngươi làm sao bây giờ?" "Ta cô đơn đến, cô độc đi, cũng không có chuyện gì." Ô Ân ổn định nhìn Liễu Tích Âm, hỏi ra cái vấn đề muốn hỏi bấy lâu mà không dám hỏi. "Tích Âm, ngoại trừ thời điểm ngươi mất trí nhớ, ngươi từng yêu ta sao?" Liễu Tích Âm nhìn thẳng vào ánh mắt của nàng. "Sau khi A Chiêu lập gia thất, từng ngày ta đều mượn rượu giải sầu, chỉ hận không thể làm cho thời gian quay ngược lại, trở lại thời điểm cùng một chỗ với A Chiêu, vĩnh viễn không lớn lên. Nhưng sau này ta lại nghĩ, nếu ta vĩnh viễn không lớn, như thế nào có thể gặp được ngươi." Ngón tay Liễu Tích Âm miêu tả mặt mày Ô Ân. "Nếu không gặp ngươi, ta vĩnh chỉ ở trong cái tiểu viện nhỏ kia, cho rằng nữ tử nên vì câu hứa hẹn của người khác mà phí thời gian cả một đời." "Sẽ không học được cưỡi ngựa, sẽ không được đi đến bờ sông câu cá, lặng lẽ nhảy múa cũng chỉ có chính mình thưởng thức, thành trấn nào ở Mạc Bắc cũng không có đi qua, cũng không biết ở Tây Hạ nữ tử có thể tự do nhảy múa. Ta vẫn luôn nhớ rõ, ngươi nói ta sẽ là phượng hoàng bay lượn trên chín tầng mây, bởi vì ta biết, nếu như ta ngã xuống, ngươi nhất định sẽ bắt được ta." "Nếu không có ngươi, ta còn cho rằng tình cảm chỉ có khổ vô tận, không biết khi nhớ đến một người trong lòng lại ấm áp như vậy." "Không có gặp được ta, ngươi nên làm cái gì bây giờ, một vị Nhị hoàng tử cô đơn làm trò ở Tây Hạ, ta biết ngươi thích trò đùa dai, lại không thích âm mưu quỷ kế." "Ô Ân, ngươi thực tốt, tấm lòng son kia của ngươi, đừng cho nói bị long đong." Ô Ân nói: "Nếu như ta muốn giết Diệp Chiêu?" "Ta sẽ ngăn cản ngươi." "Nếu như Diệp Chiêu muốn giết ta?" "Trừ phi nàng giết ta trước, bằng không ta sẽ che ở trước người ngươi." Liễu Tích Âm nói. Ô Ân đột nhiên ôm chặt lấy Liễu Tích Âm, nức nở nói: "Tích Âm, ngươi yêu ta sao?" "Ta yêu ngươi!" [tts: Phân nửa chặng đường rồi - Ban đầu cứ nghĩ sẽ cố gắng hoàn thành xong trong vòng hai tháng, giờ mới biết - không đơn giản như dị]