Sốt đến hôn mê tận sáu ngày, rốt cục Liễu Tích Âm cũng tỉnh lại.
Mệt nhọc tới cực điểm Ô Ân nằm sấp ở trên bàn dưỡng thần, phát hiện bên giường có động tĩnh, bỗng dưng ngẩng đầu nhìn lại.
Không phải là ảo giác!
Đôi mắt Liễu Tích Âm đang chậm rãi mở ra.
Ô Ân kích động nhào tới bên giường, cầm tay Liễu Tích Âm.
"Liễu Nhi! Liễu Nhi! Ngươi rốt cục cũng tỉnh lại!"
Liễu Tích Âm mê man nhìn Ô Ân, một hồi lâu mới nói:
"Ta đây làm sao vậy?"
"Ngày đó ngươi không cẩn thận rớt xuống nước, trở về liền nhiễm phong hàn, hôn mê sáu ngày!" Khóe mắt Ô Ân đỏ lên.
Liễu Tích Âm nghe xong, buông mi mắt xuống, như là đang nhớ lại sự tình trước khi hôn mê.
Ô Ân nhìn Liễu Tích Âm thật lâu không có đáp lại, hỏi:
"Ngươi không nhớ gì cả sao?"
Nhưng mà Liễu Tích Âm vẫn nằm đó, nhìn đỉnh chóp màn, không có phản ứng.
Sẽ không là do nóng quá làm đầu hỏng mất đi?! Ô Ân càng nghĩ càng khẩn trương, vương hai đầu ngón tay, giơ lên trước mặt Liễu Tích Âm, có chút sốt ruột hỏi:
"Biết đây là mấy không? Là một hay là ba?"
Liễu Tích Âm ổn định lại một hồi nhìn trước mắt là hai ngón tay, lại nhìn đến gương mặt đang lo lắng của Ô Ân, bật cười một tiếng, nhẹ giọng nói:
"Ô Ân, ta chỉ là vừa mới tỉnh lại, đầu có chút mơ hồ."
Thở dài một hơi, Ô Ân thu hồi tay: "Làm ta sợ muốn chết, ta cho rằng ngươi sốt cao nóng rần lên làm đầu choáng váng..."
"Ô Ân, ta có chút khát nước."
"Hảo, ta đi rót cho ngươi chút nước trà." Ô Ân vừa mới đứng lên nghĩ đi đến bên cạnh bàn, đột nhiên trước mắt biến thành màu đen một trận, cảm giác thân thể muốn mất cân đối, Ô Ân thò tay bắt lấy ghế tựa, té nửa trên mặt đất.
Nghe âm thanh va chạm vào bàn, thị nữ bên ngoài vội vàng chạy vào, thấy Nhị Hoàng tử ngã nghiêng người trên ghế tựa bên cạnh, vội vàng đến đỡ.
"Ô ân ngươi không sao chứ?" Liễu Tích Âm cũng bị Ô Ân làm cho hoảng sợ.
Ngồi ở trên ghế một hồi, cảm thấy trước mắt không còn màu đen nữa, Ô Ân bất đắc dĩ nói:
"Sáu bảy ngày liên tục không có hảo hảo nghỉ ngơi, thân thể có chút không tốt."
"Ngươi về trước nghỉ ngơi đi!" Liễu Tích Âm khuyên nàng.
"Ân, ta ở đây với ngươi."
Nghe được Ô Ân kiên trì, Liễu Tích Âm buông mắt xuống, không biết đang suy nghĩ gì.
Ô Ân vừa mới đứng lên, trước mắt lại biến thành màu đen, nhanh lại ngồi xuống.
Liễu Tích Âm nhìn nàng như vậy, ngữ khí kiên định nói:
"Mau trở về nghỉ ngơi đi!"
Cảm giác thân thể xác thực là đã đến giới hạn, Ô Ân cũng không hề cậy mạnh, thong thả chuyển qua trước giường, dùng tay tản tản mái tóc của Liễu Tích Âm một chút.
"Ta đi dưỡng thần một chút sẽ trở lại cùng ngươi."
Liễu Tích Âm gật đầu, nhắm mắt lại, mặt mày cũng mang theo mệt mỏi.
Bệnh như núi đảo, bệnh như kéo tơ.
Liễu Tích Âm từ từ chuyển biến tốt đẹp, có thể xuống đất bước đi, Ô Ân vài ngày đầu đều dành ra cả buổi chiều đến bồi Liễu Tích Âm.
Qua mấy ngày, nhìn Liễu Tích Âm mỗi ngày thần sắc vẫn mệt mỏi như trước, vốn định mang nàng ra ngoài giải sầu, thế nhưng chiến sự ở tiền tuyến chính thức khai hỏa, Ô Ân bận rộn đến nỗi không có thời gian đến bên Tích Âm.
Đại Tống, Gia Hưng Quan.
Gia Hưng Quan, tường thành, phong hỏa đài, tướng sĩ từ lâu đã an giấc, chỉ còn nhịp chân rất nhỏ của binh lính tuần tra kèm theo âm thanh đao kiếm va chạm vào nhau, cùng hỗn hợp âm thanh của tiếng dế gọi nhau trong bụi cỏ, từng trận bão cát, thổi tạt trên mặt gây đau rát, làm xuất hiện vài vết thương nhỏ trong mùa đông lạnh.
Hà Hữu Lợi năm bốn mươi hai,làm binh sĩ đã mười tám năm, không công không trạng, chỉ là một tiểu đội trưởng thủ thành, Thượng quan nói qua nửa năm liền cho hắn ruộng đất hoàn lương, trước trận, hắn nhận được thư từ lão thê tử gửi đến, trong nhà liền nuôi hai con heo, đứa con nay đã mười tám! Đáng thương là từ nhỏ đến lớn chưa từng gặp mặt cha.
Hắn hít một hơi khí lạnh mùa đông, lên tinh thần. Lòng bàn tay hung hăng đánh vào tên tân binh sĩ đang buồn ngủ kia, mắng: "Tiểu quỷ, Tây Hạ gần đây rục rịch, đem áp phích phóng phát sáng, phải chú ý này."
Sau đó sải bước về phía trước.
Tân binh sĩ Mã Đại Quý bị đánh cho một cái, lảo đảo nhanh đứng thẳng lưng lên.
Bóng cây đen chập chờn, thật giống như vô số ác quỷ đang vẫn tay, tiếng sói tru xa xa, gọi đến là người ta sởn tóc gáy.
Như những đứa trẻ thôn, luôn sợ những thứ quái dị.
Mã Đại Quý nhìn hướng thôn trang bị vứt đi, rùng mình một cái, da đầu truyền đến từng trận ma ý, cả người tỉnh táo, cảm thấy rừng núi hoang vắng này, nơi nào cũng đều có khả năng có quái vật thường lui tới, không dám thất thần, vội vàng đuổi kịp bước chân của Hà Hữu Lợi.
Đi tới đi lui, gió lạnh thổi qua, đèn dầu trong tay bỗng tắt hết.
Trong bóng tối, có người vỗ vai hắn.
Mã Đại Quý dùng hết toàn thân khí lực mới kìm được tiếng thét chói tai, cúi đầu, dưới ánh trăng tĩnh lặng, sau lưng xuất hiện một thân ảnh mang trên người một cái áo lông thật dài, tựa hồ so với báo còn cao lớn hơn, so với cọp còn hung mãnh hơn, trên tay cầm chính là loan đao.
Quái vật biết dùng đao sao?
Không kịp suy nghĩ, sợ hãi làm tắc nghẽn yết hầu, trong hoảng loạn, hắn quay đầu lại.
Hắn thấy, trong bóng đêm loan đao vẽ lên một đường cong màu bạc.
Hắn thấy, dưới cái mũ sói đó có đôi mắt còn hung mãnh hơn dã thú.
Tàn nhẫn vô tình, lộ ra đầy lãnh ý, sát khí tứ phía.
Trốn! Không trốn! Không thể trốn!
"Quỷ lang tới __ __"
Tên tân binh sĩ tuần tra phát ra một âm thanh cảnh báo, cũng là tiếng cảnh báo cuối cùng.
Vĩnh viễn không nhận được tin từ nhà, không ăn được đồ ăn quê nhà...
Cái đầu mười tám tuổi rơi xuống cùng hoa máu đầy trời rơi vào bụi bậm
Thân ảnh cao lớn của Y Nặc đứng nguy nga trên tường thành, hắn không chút để ý, vẩy vẩy vết máu dính trên loan đao, thổi lên tiếng huýt sáo, ngàn vạn quỷ lang chen chúc nhau đi đến, tụ tập dưới tường thành, tiếng giết chóc nổi lên bốn phía.
"Tây Hạ xâm lấn!"
Hà Hữu Lợi không kịp nghĩ vì sao đội quân phía trước không có cảnh báo, không kịp nghĩ địch nhân như thế nào lại bò lên tường thành, hắn té, đánh về phía phong hỏa đài, trèo lên, châm khói báo động.
Y Nặc hoàng tử bay đến vứt ra, chém bay đầu hắn.
Đầu rơi xuống đất, cây đuốc vẫn được nắm trên tay Hà Hữu Lợi như trước.
Thân thể không đầu giống như thừa kế ý chí của chủ nhân, dùng sức lực cuối cùng hướng về phía trước mà đi tới, lao xuống phong hỏa đài
Tứ bề báo động.
Y Nặc nhìn khói báo động đã được đốt, vẻ mặt ảo não.
Nơi hiểm yếu thứ nhất của Đại Tống.
Không có công thành, không có leo tường.
Giám quân mới tới, kì thực là do Y Nặc bài vào làm nội ứng, chậm rãi mở cửa thành vững chắc ra.
Gia Hưng Quan, phá!
_ _ _ _ _ _ _ _ _
Tây Hạ, Hưng Khánh phủ.
Trận đầu thắng lợi, Ô Ân rốt cục cũng có vài ngày nghỉ ngơi, đem chuyện còn lại an bài thỏa đáng, liền đi đến biệt viện của Liễu Tích Âm.
Liễu Tích Âm bệnh nặng đã khỏi, liền không có giống như xưa cùng Ngân Xuyên hoặc là mang theo người của mình ra ngoài dạo chơi, mà một mình ở trong sân buồn bã đánh đàn.
Ô Ân bước vào trong sân liền thấy Liễu Tích Âm đang đánh đàn, thần sắc có bệnh cũng đã tiêu thất, một đôi mi lại nhíu chặt.
Tiếng đàn rõ ràng không thanh thoát giống như ngày xưa, nhất trí thủ từ khúc, hiện tại là mang một chút đau thương.
Đứng ở biệt viện, Ô Ân không thể giải thích được, đây là làm sao vậy?
Đợi Liễu Tích Âm đạn xong một khúc, Ô Ân đi ra phía trước, phát hiện Liễu Tích Âm chỉ mặc một kiện quần áo mỏng, không khỏi có chút sinh khí.
"Mấy ngày nữa đã bắt đầu vào đông, bệnh nặng mới khỏi!" Đúng là không đành lòng trách cứ nàng, ngữ khí Ô Ân nhẹ xuống.
"Liền không yêu quý chính mình như thế!" Cởi áo choàng của mình xuống, khoác lên trên người Liễu Tích Âm.
Bên trong áo choàng da chồn dày rộng là một chút hơi ấm thấm vào thân thể đông cứ từ lâu của Liễu Tích Âm. Liễu Tích Âm không nói gì, chỉ là gật đầu trầm mặc.
Ô Ân hạ thấp người, cầm đôi tay lạnh băng của Liễu Tích Âm thay nàng sưởi ấm, ôn nhu hỏi:
"LiễuNhi, gần đây tâm tình không tốt sao?"
Đợi một hồi lâu, Liễu Tích Âm mới rầu rĩ nói:
"Ta... ta chỉ là tổng nhớ lại chuyện ta rơi xuống nước ngày đó."
Ô Ân nghe xong, càng cảm thấy hổ thẹn đau lòng không ngớt.
"Đều trách ta, không có bảo vệ ngươi tốt!"
Ô Ân ngồi vào bên cạnh Liễu Tích Âm, kéo nàng vào trong lòng chính mình, thoải mái nói:
"Ngươi yên tâm, sau này chuyện như vậy tuyệt đối sẽ không phát sinh, ta đảm bảo!"
Liễu Tích Âm thân thể cứng nhắc một hồi, thở dài một hơi, thả lỏng người tựa vào trong lòng Ô Ân, gật đầu.
Từ ngày đó trở đi, tựa hồ có tác dụng, Liễu Tích Âm không còn buồn bã ngồi trong sân mà đi dạo bên trong phủ.
Ô Ân nhìn sắc hoa cỏ không đồng nhất, bất đắc dĩ thở dài, xem ra chính mình thực không có thiên phú dưỡng hoa dưỡng thảo, không cẩn thận lại gây chết cây.
Trong lòng tính toán thời gian hoa cỏ sinh trưởng kết quả, nhớ đến trong kịch truyền hình kiếp trước, Ô Ân ra lệnh cho thủ hạ lặng lẽ thu thập vài loại độc thảo dược, mở một gian nhà bí mật mà trồng, ngoại trừ chính nàng, bất luận kẻ nào cũng không thể tiến vào.
Nàng vẫn chờ đợi thời cơ thích hợp, sử dụng mấy thứ này. Khả là thời gian Liễu Tích Âm rơi xuống nước, nàng quyết định không ôm cây đợi thỏ. Chỉ đợi đến sứ giả nàng phái đến Liêu trở về, liền có thể động thủ.
Bên ngoài gian nhà ấm trồng hoa vang lên âm thanh của Kỳ Mộc Cách:
"Nhị Hoàng tử, Liễu cô nương tìm ngươi, muốn dẫn nàng đến đây không?"
Ô Ân hơi suy tư, cảm thấy cái này cũng không có ý định gạt Tích Âm, phân phó nói:
"Ân, mang nàng đến đây đi."
Liễu Tích Âm đi đến gian nhà ấm trồng hoa, thấy một phòng hoa cỏ, hạ thấp người nhìn kỹ một hồi.
"Độc cần, Túy tiên thảo, cây Trúc đào..."
Kinh ngạc nhìn hướng Ô Ân "Vì sao nơi này có nhiều độc thảo như vậy?"
Ô Ân cũng rất kinh ngạc.
"Ngươi đều có thể phân biệt được chúng?"
Liễu Tích Âm gật đầu "Thảo dược dược lý ta tựa hồ có chút hiểu biết, liền nhận ra ngay."
Ô Ân vui vẻ nói: "Kia thật quá tốt, ta đang lo không có ai quản lý số hoa cỏ này, đã chết héo khá nhiều. Liễu Nhi, sau này hoa cỏ trong phòng giao cho ngươi đi."
Thấy Liễu Tích Âm nghi hoặc nhìn nàng, Ô Ân thở dài, giải thích nói:
"Vốn dĩ cũng không muốn dùng đến thủ đoạn thâm độc này, nhưng lại không có biện pháp khác, ta nhất định phải mau chóng lấy được vương vị."
Nói xong nhìn hướng Liễu Tích Âm, hỏi:
"Liễu Nhi, ngươi có thể giúp ta không?"
Liễu Tích Âm cẩn thận vỗ về chơi đùa với hoa cỏ, trầm mặc một lát nói:
"Hảo, ta giúp ngươi."
Truyện khác cùng thể loại
44 chương
232 chương
31 chương
10 chương
17 chương
64 chương