Tướng Quân Sủng Phu
Chương 50 : Ái nhân bất hợp cách
Sau khi Bạch Nhất ngất xỉu không lâu, bất quá cũng chỉ là trong chốc lát, không đợi Phong Cảnh kịp chạy đi thỉnh đại phu, Bạch Nhất đã tỉnh lại.
“Thật sự không cần thỉnh đại phu sao?” Phong Cảnh vẻ mặt lo lắng nhìn Bạch Nhất được Ôn Thất giúp đỡ ngồi trở lại ghế, sắc mặt vẫn có chút không tốt lắm.
“Không cần, ta cũng là đại phu, chỉ là khí huyết không thông thuận thôi.” Bạch Nhất lắc đầu, hơi ngưng trọng nhìn về phía Ôn Thất, “Chuyến đi này có thể gặp nguy hiểm không?”
Ôn Thất nhìn Bạch Nhất đã ngồi vững vàng rồi mới vỗ vỗ ngực mình, “Ôi trời ạ, đại ca ngươi làm ta sợ muốn chết, bọn họ sẽ không có việc gì, nhưng ngươi chỉ cần có chút xíu chuyện thì tới khi Tiêu Diệc Nhiên trở về, hắn sẽ lóc da rọc xương của ta mất!” Nói xong hắn lại rút ra chiết phiến bên hông, bật mở cánh quạt, giả bộ phẩy phẩy vài cái, “Yên tâm đi, ba người bọn họ đều là kẻ võ công cao cường, cũng không phải đơn độc ra mặt, sẽ không xảy ra chuyện gì, hơn nữa Mộ Dung Thanh cùng Lăng Chiến hẳn là sẽ không dùng đến mánh lới vụn vặt này.”
Nghe được lời đảm bảo của Ôn Thất, Bạch Nhất lúc này mới yên lòng, thở phào nhẹ nhõm, “Vậy bọn họ khi nào sẽ trở về?” haehyuk8693
“Địa điểm gặp mặt cũng không xa, nhanh thì đêm nay, chậm thì ngày mai, dù gì cũng phải mang Mục Kỳ trở về trước.” Ôn Thất nghĩ nghĩ lại nói: “Được rồi, các ngươi đừng nghĩ nữa, ta chỉ là tới truyền lời, có cái gì chờ bọn hắn trở về các ngươi tự đi hỏi thì tốt hơn, trong phủ của ta còn có việc, đi về trước à.” Nói xong hắn liền phe phẩy cây quạt cáo từ.
Tiễn bước Ôn Thất, Bạch Nhất không hiểu sao có chút mệt mỏi, định cùng Phong Cảnh nói một tiếng trở về phòng nghỉ ngơi trước, vừa quay đầu lại đã thấy vẻ mặt đầy lo lắng của Phong Cảnh, Bạch Nhất đột nhiên bật cười, nguyên lai Phong Cảnh lại tin tưởng Tiêu Mạt như vậy, từ khi nào y đã không còn đặt niềm tin ở Tiêu Diệc Nhiên như trước nữa rồi?
“Ai? Làm sao vậy?” Gặp Bạch Nhất đột nhiên cười ra tiếng, Phong Cảnh không hiểu gì hết hỏi lại.
“Ha ha, không có gì, ta chỉ hơi mệt mỏi, ta trở về nghỉ ngơi đây, ngươi bận thì cứ đi trước, nếu bọn hắn trở lại thì kêu người đến báo cho ta một tiếng.”
“Nga không có việc gì, ngươi đi ngủ đi, lát nữa ta sẽ qua phòng bếp nhìn xem bọn họ làm cơm chiều thế nào.” Phong Cảnh một bên cùng Bạch Nhất quay về phòng, một bên như không có gì lên tiếng.
Bạch Nhất nghe vậy, cười khẽ một chút cũng không thèm nhắc lại.haehyuk8693
Đợi trở lại trong phòng, Phong Cảnh liền rời đi. Bạch Nhất một mình nằm ở trên giường lại đột nhiên có chút ngủ không được. Nhớ đến lần đầu tiên gặp mặt Tiêu Diệc Nhiên, y vẫn là một đại phu, Tiêu Diệc Nhiên là một bệnh nhân đang mang thương tích trên người, bất quá ngắn ngủn mới một năm, mọi chuyện đã hoàn toàn biến chuyển, không biết từ khi nào y đã bắt đầu trở nên càng ngày càng “yếu mềm”, không chỉ luôn gặp phải phiền toái, mà lúc nào cũng thời thời khắc khắc cần ngươi bảo hộ bên cạnh, tự giễu cười cười vài tiếng, Bạch Nhất không khỏi có chút bất đắc dĩ.
Lúc trước y đã đắm chìm trong cảm xúc An An bị bắt đi nhưng không thể làm gì được, luôn làm cho Tiêu Diệc Nhiên phải lo lắng. Trong ba tháng này, y đã nghĩ thông suốt rất nhiều, nếu như trong số mệnh của An An nhất định phải đối mặt với một kiếp này, thì cho dù y có tự trách mình hơn nữa căn bản chỉ là vô ích, ngược lại còn vì vậy mà bỏ quên tâm tình của Tiêu Diệc Nhiên. Người kia nếu là thủ hạ của Lạc Vương, thì rõ ràng hắn là hướng về phía Tiêu Diệc Nhiên mà tới, An An mặc dù bị mang đi từ trên tay y, nhưng chỉ sợ tâm tình của Tiêu Diệc Nhiên so với y cũng không dễ chịu hơn là bao, lại còn phải luôn băn khoăn chiếu cố cho y, một bên lại phải ra sức che dấu tâm tình của mình…Nghĩ vậy Bạch Nhất càng thêm ảo não về hành vi ngu ngốc của mình trước đây. Ân, vì Tiêu Diệc Nhiên, y phải tỉnh táo lại mới được.
Chuyển chuyển con ngươi, Bạch Nhất bỗng nhiên nghĩ đến triệu chứng hay thèm ăn, đôi lúc lại thấy uể oải cùng khí huyết không đủ mấy ngày gần đây, gặp hiện tại cũng ngủ không được, y liền ổn định tâm tình rồi vươn tay bắt mạch cho mình. Đầu tiên là sờ soạng mạch tượng ở tay trái một chút, theo sau lại nhíu mày thay đổi một bàn tay khác để chẩn mạch, lại tựa hồ vẫn là cái kết quả kia, Bạch Nhất nhíu nhíu mày suy nghĩ một hồi, cuối cùng nở nụ cười, “Ký lại chi, tất hữu duyên.” (ký lai chi, tất hữu duyên~ đã đến nơi/nước này, ắt hẳn là do duyên phận)
Nói xong, y trái lại không hề rối rắm nữa, cảm thấy có chút buồn ngủ, liền nằm xuống nhắm mắt dưỡng thần.
Sau khi nghĩ thông suốt, giấc ngủ này của Bạch Nhất trái lại càng thập phần an ổn, mãi cho đến chạng vạng, Phong Cảnh đến cửa phòng kêu y dậy ăn cơm chiều mới tỉnh lại, *** thần cũng tốt hơn trước rất nhiều. Vừa ra ngoài phòng không bao lâu, đoàn người của Tiêu Diệc Nhiên cũng về đến nơi, còn mang theo Mục Kỳ mất tích đã lâu.haehyuk8693
Thời điểm mấy người bọn họ vào cửa, Bạch Nhất ngẩng đầu nhìn sang, trừ bỏ Tiêu Diệc Nhiên, Mạc Ngôn cùng Tiêu Mạt, bên cạnh còn có một người thân hình hoàn mỹ mặt mày tuấn lãng mà y chưa từng gặp qua, thấy Bạch Nhất nhìn mình, đối phương cũng cười cười nhìn lại. Nghĩ đến đây chắc hẳn là Mục Kỳ mà Ôn Thất nói Tiêu Diệc Nhiên sẽ mang theo về cùng, như vậy vị trước mắt này chắc chắn chính là thừa tướng thuyết huyết của Đại Chiêu, nhưng…tựa hồ nhìn qua cũng không lạnh lùng vô tình như trong lời đồn đãi à? (thuyết huyết~ ý chí kiên cường và giàu lòng hi sinh)
“Đang dùng cơm sao? Không ngại để ta ăn cùng chứ?” Mục Kỳ đi trước một bước đến bên bàn, hướng Bạch Nhất lễ phép nở nụ cười, rồi hỏi thẳng vào vấn đề.
“Mục thừa tướng? Ta còn chưa có ăn, ngài cùng ăn đi!?” Bạch Nhất bình thản mỉm cười đáp lại, theo sau liền nhìn về phía Tiêu Diệc Nhiên, “Có chuyện gì thì ăn trước rồi nói sau.”
Tiêu Diệc Nhiên vẫn cau mày từ lúc vào cửa, nghe được lời nói của Bạch Nhất cũng có chút ngoài ý muốn chọn chọn mi. Cứ cảm thấy Bạch Nhất hiện tại có chút hơi khác biệt, nhưng lại nói không nên lời là không giống chổ nào.
“Ta không biết Mục thừa tướng là cái gì, ta mất trí nhớ, bọn họ gọi ta là Mục Kỳ.” Mục Kỳ nghiêng đầu nói, “Bất quá ta biết ngươi nói đúng, có chuyện gì ăn cơm trước rồi nói sau, ta đã đói bụng rồi.” Mục Kỳ nói xong liền cũng không khách khí tìm vị trí ngồi xuống, tiếp nhận bát đũa hạ nhân đưa qua.haehyuk8693
Ba người còn lại vẫn đứng im không nói gì, cho nhau cái nhìn thoáng qua, cuối cùng vẫn là Tiêu Diệc Nhiên thấp giọng lên tiếng trước tiên, “Ăn cơm trước đi!”
Bởi vì mỗi người đều có tâm sự trong lòng, nên bữa cơm này cũng liền trôi qua trong bầu không khí im lặng, ngay cả Phong Cảnh luôn luôn ồn ào huyên náo cũng cảm nhận được sự quái dị, liền vùi đầu không tiếng động nhai nuốt một cách mãnh liệt, chỉ có ánh mắt ngẫu nhiên sẽ không tự chủ liếc về phía Tiêu Mạt ở một bên.
Bữa cơm này ăn không được bao lâu đã kết thúc, đợi bọn hạ nhân dọn dẹp sạch sẽ đồ ăn trên bàn, mấy người bọn họ mới bắt đầu đàm luận chính sự.
Tiêu Diệc Nhiên tựa hồ đã mệt chết đi, ngồi ở vị trí chủ thượng, từ từ nhắm hai mắt, tựa hồ như đang lo lắng phải mở miệng thế nào, Phong Cảnh thì trừng mắt nhìn Tiêu Mạt cùng Mạc Ngôn, đáng tiếc hai người này cũng đang cau chặt mày, không có lên tiếng.
“Tốt lắm, cơm cũng ăn xong rồi, hiện tại các ngươi có thể nói cho ta biết, khi nào thì có thể nhìn thấy phu quân mà các người đã nói với ta đây?”
Đánh vỡ cục diện bế tắc chính là Mục Kỳ vẫn bình yên tự tại ngồi ở một bên nãy giờ, y một tay chống đầu, một tay đặt ở trên bàn gõ nhẹ theo tiết tấu, bộ dạng vẫn ôn hòa lễ độ như cũ, nhưng trong ánh mắt lại mang theo sự sắc bén nhìn về phía Tiêu Diệc Nhiên.
“…” Tiêu Diệc Nhiên đột nhiên mở mắt ra nhìn về phía Mục Kỳ, trong ánh mắt có một chút phức tạp, “Hoài Viễn còn ở tại Thịnh Kinh, chúng ta hồi Thịnh Kinh thì có thể nhìn thấy hắn.”
Mục Kỳ nheo nheo mi mắt, có chút bất mãn nói: “Hắn không có ở chỗ này? Các ngươi không phải nói ta mất tích thật lâu sao? Hắn còn đang ở Thịnh Kinh? Vậy xem ra cũng không phải thực quan tâm ta, ta dựa vào cái gì phải cùng các ngươi trở về?”
Tiêu Diệc Nhiên đột nhiên đứng dậy, trên mặt xuất hiện một tia tức giận, “Hoài Viễn vì tìm ngươi đã mấy tháng không hảo hảo nghỉ ngơi, thân thể hắn luôn không tốt, cũng không biết đã ngã bệnh bao nhiêu lần, cho dù mất trí nhớ ngươi cũng không nên nói như vậy…Ngươi dĩ vãng vẫn luôn luyến tiếc…” Nói xong lời cuối cùng, lại nghĩ đến Mục Kỳ hiện tại đã mất trí nhớ, hướng về phía y phát hỏa căn bản không hề có đạo lý, Tiêu Diệc Nhiên vô lực ngồi lại chổ cũ.
Mục Kỳ trái lại không bị Tiêu Diệc Nhiên dọa sợ, chỉ là hơi lạnh mặt, giọng điệu không chút gợn sóng lên tiếng: “Dĩ vãng như thế nào ta không biết, là các ngươi nói với ta có tin tức của phụ thân đứa nhỏ, ta mới theo các ngươi trở về, hiện tại còn nói người đang ở tại Thịnh Kinh, làm cho ta không thể nào tin tưởng lời các ngươi, tuy rằng ta mất trí nhớ, nhưng không có nghĩa là ta sẽ nghe theo các ngươi tùy ý bài bố.”
Trong lúc nhất thời không khí đột nhiên trở nên vô cùng căng thẳng, mặc dù biểu tình của Tiêu Diệc Nhiên vẫn không thay đổi, nhưng trong lòng đã có chút sốt ruột, nắm đấm trên bàn cũng hơi hơi siết chặt. Hắn đã từng tưởng tượng ra rất nhiều tình huống khi tìm được Mục Kỳ, nhưng không hề có loại tình huống mất trí nhớ như thế, nếu đối phương là địch nhân, hắn căn bản không cần lo lắng nhiều như vậy, nhưng đối phương là Mục Kỳ, là thừa tướng Đại Chiêu, là người đầu quả tim của Bộ Hoài Viễn, hắn hoàn toàn không biết phải ứng thế nào với một Mục Kỳ vừa mất ký ức lại thích gây sự bất người thế này.
Một chén trà nóng đột nhiên được đặt ở trước mặt Mục Kỳ, vào thời điểm mọi người còn không có chút phản ứng nào, Bạch Nhất đã mang khuôn mặt mỉm cười ngồi ở bên cạnh Mục Kỳ, ôn hòa nói: “Uống chút nước trước đã, thời điểm rời đi Thịnh Kinh, Mục thừa tướng mới cùng An Hầu thành thân không lâu, vừa mới nói đến đứa nhỏ, chắc là đã có thai rồi? Như vậy càng không thể để động đến thai khí được.”
Mục Kỳ nhìn thoáng qua Bạch Nhất, nhìn thấy nụ cười thành khẩn của đối phương, khóe môi cũng cong lên, “Ngươi cũng nhận thức ta?”
“Nghe nói qua, chứ chưa thấy.” Bạch Nhất nhợt nhạt cười, “Bất quá Mục thừa tướng rất giống với trong lời đồn đãi.”haehyuk8693
“Hả? Lời đồn nói thế nào?” Mục Kỳ đến đây liền cảm thấy rất hưng trí, cũng không thèm quan tâm đến Tiêu Diệc Nhiên đang nghiêm mặt cùng ba người đang cau mày còn lại, cười nói vui vẻ với Bạch Nhất.
“Lời đồn đãi vốn không thể tin hết, bất quá bọn họ cùng Mục thừa tướng đều là người quen biết, ” Bạch Nhất chỉ chỉ Tiêu Diệc Nhiên phía sau cùng bọn Phong Cảnh, “Mục thừa tướng mất tích mấy tháng này, bọn họ đều luôn luôn tìm kiếm ngươi, An Hầu tại Thịnh Kinh cũng rất lo lắng, về phần đến tột cùng có phải thật sự quan tâm hay không quan tâm, sao ngài không tự mình trở về nghiệm chứng một chút?
“Hừ, hết thảy đều là lời nói phiến diện của các ngươi, ta sao có thể tin tưởng được?” Mục Kỳ hừ lạnh một tiếng, giương mắt quét một vòng mọi người trong phòng.
“Nếu không tin, Mục thừa tướng tai sao lại đi cùng bọn họ trở về?” Bạch Nhất trấn định tự nhiên cười cười.haehyuk8693
Mục Kỳ hơi hơi hí mắt nhìn về phía Bạch Nhất, đột nhiên cong khóe môi cười to, “Hảo, ta đây sẽ đi xem hắn, cho các ngươi thời gian một tháng, trong một tháng phải khởi hành, nếu không thì khiến cho hắn tự dẫn xác đến tìm ta!”
Bạch Nhất hiểu rõ gật gật đầu, y tự nhiên đã hiểu ý tứ của Mục Kỳ, tuy rằng bởi vì hiện tại đang có một chiếc áo rộng thùng thình che chắn tầm mắt, nhưng dựa theo thời gian, cái thai của Mục Kỳ ít nhất đã hơn bốn tháng, người mang thai càng về sau càng không thích hợp quá mức mệt nhọc. Bất quá thời gian xuất phát cũng không phải y có thể quyết định được, “Về thời gian khởi hành, vẫn là để đại quân bàn bạc xong xuôi rồi mới nói lại cho Mục thừa tướng được không?”
“Hừ.” Mục Kỳ hừ một tiếng biểu đạt bất mãn, nhưng cũng không có nói cái gì nữa.
Tiêu Diệc Nhiên vẫn bàng quan nhìn hai người trao đổi, cũng không có đánh gãy lời của Bạch Nhất cùng Mục Kỳ, kỳ thật nghĩ đến giữa mấy người bọn họ, người có thể cùng Mục Kỳ câu thông trao đổi mà không gặp phải chướng ngại cũng chỉ có Bạch Nhất. Dù sao bọn họ đều là quen biết với Mục Kỳ lạnh lùng trước đó, ngược lại càng không biết làm thế nào để trao đổi cùng Mục Kỳ đã đại biến về tính cách này. Thẳng đến khi hai người nói xong, Tiêu Diệc Nhiên mới đứng ở phía sau Bạch Nhất đối với Mục Kỳ gật gật đầu, xem như đồng ý với cách nói của Bạch Nhất, tiếp theo mới an bài người mang Mục Kỳ đi xuống nghỉ ngơi.
“Tướng quân, Duyên quốc không chịu đầu hàng, chỉ sợ trong thời gian tới cũng không thể thành sự…” Đợi Mục Kỳ đi rồi, trong mấy người còn lại vẫn là Mạc Ngôn mở miệng trước, vừa cau mày ngữ điệu cũng chìm xuống khống ít, vừa tỏ vẻ khó xử với yêu cầu của Mục Kỳ đưa ra.
Tiêu Diệc Nhiên im lặng gật gật đầu, buổi hoà đàm hôm nay tuy rằng mang về được Mục Kỳ cũng sơ bộ gầy dựng xong sách lược hòa bình, nhưng rất nhiều chi tiết căn bản còn chưa bàn bạc thỏa đáng. Mộ Dung Tuyên cũng không phải đèn cạn dầu, huống chi còn có Lăng Chiến cùng với Mộ Dung Thanh mang theo chi viện từ Nguyệt Quốc, tuy nói là Duyên quốc chủ động thỉnh hòa, nhưng thế cục căn bản không lạc quan như vậy. Loại đàm phán này đề cập đến rất nhiều vấn đề của hai nước, còn nhiều lựa chọn bọn họ cần phải xin chỉ thị của Dung Sở Hoa rồi mới quyết định được, thời gian một tháng căn bản không thể bứt ra để rời đi.
“Vô luận như thế nào, trước truyền tin tức về cho Thịnh Kinh đã.” Tiêu Diệc Nhiên nhu nhu mi tâm, có chút đau đầu.
“Dạ.” Tiêu Mạt cùng Mạc Ngôn đồng thời đáp lời.haehyuk8693
“Các ngươi đi về trước đi, đem yêu cầu của Duyên quốc viết thành công văn rồi sai người thúc ngựa đưa về Thịnh Kinh, hết thảy nghe theo định đoạt của Đế Thượng.”
Tiêu Mạt cùng Phong Cảnh đồng loạt hành lễ, trong lúc quỳ xuống, Phong Cảnh lại mở to mắt quét qua Tiêu Diệc Nhiên cùng Bạch Nhất một chút, thấy không có gì để hỗ trợ, liền cùng đi theo Tiêu Mạt ly khai.
Bạch Nhất nhìn Tiêu Diệc Nhiên đang tựa lưng vào ghế ngồi, từ từ nhắm hai mắt lại, nhẹ bước đến bên người đối phương, rồi nâng hai tay lên vì Tiêu Diệc Nhiên xoa bóp mi gian giúp hắn thư giãn, “Nếu mệt mỏi thì trở về trong phòng ngủ.”
“…không sao.” Tiêu Diệc Nhiên mở hai mắt, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Bạch Nhất, mang theo một chút khó hiểu.
“Làm sao vậy? Trên mặt ta có cái gì à?” Bạch Nhất mỉm cười hỏi.
“… Không có, chính là giống như có điểm…là lạ.” Tiêu Diệc Nhiên thực nghiêm túc nghĩ nghĩ, rồi nghiêm trang nói.
Bạch Nhất nhịn không được cười ra tiếng, xoay người ngồi lên đùi Tiêu Diệc Nhiên, dựa vào ngực của hắn, “Ta đã nghĩ thông suốt vài chuyện, cho nên tâm tình hiện đang rất tốt, tâm tình của ta vui vẻ thì không tốt sao?”
“Tốt chứ.” Lúc này Tiêu Diệc Nhiên trái lại đáp lời thật mau, đầu còn theo đó gật gật vài cái, làm cho Bạch Nhất cười vang một trận. Cười xong y liền như vậy dựa vào Tiêu Diệc Nhiên, nhẹ giọng nói: “Nếu các ngươi không kịp trở về, không bằng phân một ít người, âm thầm đưa ta cùng Mục Kỳ trở về Thịnh Kinh trước.”
“Không được, không an toàn.” Tiêu Diệc Nhiên không hề nghĩ ngợi đã mở miệng cự tuyệt, mày còn hơi hơi nhíu một chút. Bạch Nhất lấy tay nhẹ nhàng vuốt lên nếp nhăn trên mi gian của Tiêu Diệc Nhiên, ôn nhu giải thích: “Ngươi có thể phân một đội người bảo hộ chúng ta, là những binh sĩ Trấn Bắc mà người tin tưởng nhất, tình huống của Mục Kỳ hiện tại càng sớm trở về thì tốt hơn.”
“Ngươi…” Tiêu Diệc Nhiên đang định mở miệng ngăn cản, hắn trước đó đã nghĩ qua sẽ không bao giờ để Bạch Nhất rời khỏi mình, huống chi với tình hình hiện tại hắn lại càng thêm lo lắng. Hơn nữa…ánh mắt Tiêu Diệc Nhiên không khỏi dẫn theo vài tia nghi hoặc, rõ ràng trước giờ Bạch Nhất vẫn luôn không muốn tách rời hắn, vì sao hiện tại lại chủ động rời đi, Tiêu Diệc Nhiên cảm thấy thật khó hiểu.
Tiêu Diệc Nhiên còn chưa nói ra lời, đã bị một nụ hôn bất thình lình của Bạch Nhất đánh gãy. Đôi tay của Bạch Nhất đặt ở sau gáy Tiêu Diệc Nhiên không ngừng đan xen vào nhau giữ lấy đầu đối phương, vừa cúi đầu làm sâu hơn nụ hôn với Tiêu Diệc Nhiên, nhưng trước khi đối phương kịp thời phản ứng lại, y đã tách người ra xa, sắc mặt ửng hồng cười cười, “Ngươi muốn hỏi ta vì cái gì lúc này lại muốn rời đi phải không? Bởi vì ta đã nghĩ thông suốt một chuyện.”
“Chuyện gì?” Vừa mới còn chút bất mãn với việc Bạch Nhất đột nhiên bứt ra, nhưng nghe đến lời nói của Bạch Nhất, Tiêu Diệc Nhiên vẫn mang theo biểu tình nghiêm túc hỏi lại.
Bạch Nhất mỉm cười, đứng dậy khỏi người Tiêu Diệc Nhiên, “Trước kia ta luôn sợ sẽ đuổi không kịp bước chân của ngươi, cho nên vẫn liều mạng chạy về trước,mong muốn có thể đứng ở bên cạnh ngươi. Nhưng trải qua chuyện của An An, trong ba tháng này ta mới đột nhiên phát hiện bản thân đã phạm phải quá nhiều sai lầm rồi. Kỳ thật ở bên cạnh nhau chẳng qua chỉ là hình thức, nhưng thực chất khoảng cách giữa ta và người lại ngày một xa hơn, bởi vì ta cứ ngoan cố truy theo ngươi, nên đã đồng thời đánh mất chính bản thân mình.” Nhìn ánh mắt càng ngày càng không hiểu gì của Tiêu Diệc Nhiên, Bạch Nhất cười càng thêm ôn nhu hơn, “Ta đã quên mất tính cách của bản thân, đã quên mất năng lực của chính mình, cũng đã quên mất cách hành xử khi gặp phải tình huống khó khăn, chính là ta cứ theo bản năng muốn dựa dẫm vào ngươi, lại không muốn liên lụy ngươi, cứ tưởng như vậy bồi ở bên cạnh ngươi, nhưng lại không nghĩ tới rốt cuộc bản thân ở bên cạnh ngươi có thể giúp ích được gì!? Thẳng đến ba tháng này…Ta mới tỉnh ngộ, ta một mặt nghĩ cùng ngươi sóng vai, một mặt lại chìm đắm trong thế giới của mình, không nhìn đến còn có những người khác xung quanh mình. Một mặt nghĩ không được gây thêm phiền toái cho ngươi, nhưng lại thủy chung không thể làm cho chính mình kiên cường đứng dậy, yếu đuối đến nổi chỉ để cho một mình ngươi chống đỡ tất cả mọi chuyện…ta quả nhiên là rất ngốc mà.”
“…” Tiêu Diệc Nhiên vừa muốn há mồm, lại bị ngón trỏ của Bạch Nhất nhẹ nhàng ngăn trở, “Ta không nghĩ về sau vẫn sẽ như vậy, tuy rằng không lợi hại được như ngươi, nhưng ta dù sao cũng có danh hiệu là sư đệ của thần y, mạng của ngươi cũng là do ta cứu trở về, ngươi hẳn là tin tưởng ta có thể làm được, đúng không?” Bạch Nhất hơi hơi cúi người, nhìn thẳng vào Tiêu Diệc Nhiên, trong mắt tràn ngập thần thái.haehyuk8693
Tiêu Diệc Nhiên có chút kinh ngạc nhìn lại, Bạch Nhất trước mắt này hắn tựa hồ đã lâu không có thấy được. Sau khi ở lại Tướng quân phủ dưỡng thai cho đến bây giờ, Bạch Nhất quả thật vẫn là một bộ dạng ôn nhu không màng thế sự, nhưng…vào thời điểm bọn họ mới gặp nhau, Bạch Nhất chính là một người có *** thần như vậy. Thậm chí khi đối mặt với thanh kiếm của hắn, y cũng vô cùng trấn định điềm nhiên, một mình lên núi xuống núi đưa thuốc cho hắn, một mình vào thành an bài hết thảy mọi việc, thậm chí còn tự mình quyết định lộ tuyến, giúp hắn cải trang. Bạch Nhất khi đó, trong ánh mắt luôn chứa đầy thần thái sáng láng, giống như làm bất cứ chuyện gì cũng đều thong dong như vậy. Nguyên lai không biết từ khi nào, hắn đã vô tình đánh mất Bạch Nhất trước đó của mình, bởi vì hắn cho tới bây giờ đều chưa từng chân chính suy nghĩ qua nội tâm của Bạch Nhất mong muốn cái gì. Nên đã làm cho Bạch Nhất càng ngày càng mất đi ánh sáng thuần khiết xưa kia…Kết quả hắn còn không biết, nguyên lai, hai người bọn họ đều không phải là ái nhân có đủ tư cách với đối phương. (e thấy 2 anh là tốt lém rùi ạ T^T~)
“Lần này, cứ để ta trở về đi, ta sẽ về Thịnh Kinh trước, cùng bảo bảo chờ ngươi khải hoàn.” Bạch Nhất nhẹ nhàng kéo tay của Tiêu Diệc Nhiên phủ lên bụng mình, dưới biểu tình khiếp sợ của Tiêu Diệc Nhiên đã nói như thế.
“Ngươi…Như thế nào lại…Ta không…” Tiêu Diệc Nhiên hiển nhiên đối với tin tức bất thình lình xảy đến này có chút giật mình ngốc lăng, lời nói đến bên miệng cũng không biết làm thế nào để sắp xếp.
“Là vào đêm trước khi cùng An An rời đi.” Bạch Nhất nhỏ giọng nhắc nhở, “Không cần lo lắng, ta rất có niềm tin.” Nói xong y còn lộ ra một nụ cười trấn an đầy tự tin với Tiêu Diệc Nhiên.
Tiêu Diệc Nhiên nhìn Bạch Nhất trầm mặc một lát, mới mở miệng nói: “Ta sẽ chuẩn bị một đội binh sĩ *** anh, đợi hồi âm của Thịnh Kinh truyền đến, nếu đại quân không thể trở về, thì ta sẽ kêu người đưa ngươi cùng Mục Kỳ về trước. Mặt khác ta sẽ phái người truyền tin cho Thanh Nhiễm, một khi liên lạc được với Mặc Chi, sẽ bảo y nhanh chóng chạy về Thịnh Kinh, dọc theo đường đi các ngươi nhất định phải cẩn thận.”
“Đương nhiên, ta biết ngươi sẽ tin tưởng ta mà.” Bạch Nhất loan loan ánh mắt, nở nụ cười hoàn toàn bất đồng với vẻ ôn nhu yếu nhược trước đây, đó là một nụ cười vui vẻ hạnh phúc phát ta từ tận nội tâm.haehyuk8693
Tiêu Diệc Nhiên chỉ cảm thấy tươi cười này đã làm cho trái tim của hắn đập nhanh vài nhịp. Bạch Nhất từng cùng hắn kiên trì tranh chấp tựa hồ đã trở lại, còn Bạch Nhất mềm yếu trước đây rốt cục đã bị y ném bỏ. Mạnh mẽ vươn tay đem Bạch Nhất gắt gao nhét vào trong lòng, Tiêu Diệc Nhiên dùng giọng có chút ám ách nói: “Ta tin tưởng ngươi…chờ ta trở lại.”
Bạch Nhất tựa vào trong lòng Tiêu Diệc Nhiên gật gật đầu, trên mặt là tươi cười thoải mái cùng hạnh phúc.
Tới đây bạn NY chính thức hoàn CV của bộ TQSP, về phần PN mình sẽ edit PN của An An còn PN của Lạc Vương mình sẽ edit sau.
Lịch trình típ theo trong nhà sẽ làm hai bộ Tướng gia tuần phu (cp Hoài Viễn x Mục Kỳ) và Qủy ba ba sẽ lên sóng trong thời zan tới
Mong mn tiếp tục ủng hộ cho chủ nhà *hun hun*
Truyện khác cùng thể loại
12 chương
5 chương
78 chương
109 chương
9 chương