Tướng Quân Ôm Với, Muốn Ngủ Rồi
Chương 3
Một thân mặc y phục nha hoàn chỉnh tề, Sở Châu Ngọc đấm đấm bả vai. Làm nha hoàn đúng là phải khỏe hơn trâu, nàng chỉ là quét sân trong đình viện thôi đã mệt muốn lăn ra chết, ai lại đi xây cái đình viện rộng thế này làm gì không biết!
Khang phủ Khang công tử và Tiêu phủ Tiêu tướng quân đều là mỹ nam tử được người ta ca ngợi. Nhưng khác biệt ở chỗ, Khang công tử nổi danh lạm tình, một đống thê thiếp, nha hoàn, danh kỹ cùng hắn ta qua lại nhiều đếm không xuể nên Sở Châu Ngọc mới tính trà trộn vào Khang phủ, đợi thời cơ là lập tức xuống tay. Còn Tiêu tướng quân lại nổi danh không dính tới nữ sắc, nàng đến Tiêu phủ làm nha hoàn thì chỉ có thể… làm nha hoàn.
Sở Châu Ngọc xoa bóp thân thể nửa ngày vẫn cảm thấy cả người dọc xương sống từ lưng đến hông đau nhức vô cùng, cố tình đem trà nàng mang theo xuống bếp pha một ấm.
Từ nhỏ, nàng đã được phụ thân cho tiếp xúc với trà. Ngày này qua tháng nọ, nàng cũng dần yêu thích việc nghe về trà, pha trà, thưởng trà. Sở Sinh từng cười mà khen Châu Ngọc có một cỗ thân thể thấm đẫm trà vị.
Đẩy cửa sổ ra, Sở Châu Ngọc ngắm nhìn vầng minh nguyệt sáng tỏ trên bầu trời, đêm dài thế này chỉ có một mình, chi bằng… Tròng mắt liếc liếc ngó ngó, nàng đem bộ dụng cụ pha trà mình đã “bất hợp pháp” đem vào phủ tướng quân ra, sờ soạng lần mò tìm xuống phòng bếp, đun nước nóng. Ở trong này, nước pha trà không thể chọn được nước ngon nhất, đành chấp nhận vậy.
Sở Châu Ngọc đem lá trà đặt vào trong ấm, nước đun nóng đã sủi tăm liền nhấc ra đổ vào ấm. Đợi trà lắng xuống, nàng dùng cái muỗng nhỏ hớt đi lớp bọt trắng ở trên mặt, khuấy khuấy nhẹ.
Thân ảnh đẫy đà bưng ấm trà đi ra, lần mò sờ soạng tìm đường trở về phòng xong nàng thở ra một ngụm khí. Tiến đến chiếc bàn nhỏ trong phòng, nàng lần lượt rót trà vào trong mấy cái chén đặt trên đó. Nước sôi bốc khói mang theo hương trà thơm lừng từng chút từng chút tỏa ra khắp phòng. Sở Châu Ngọc hít một hơi thật sâu, cảm thụ hương thơm của trà. Nhẹ nhàng nhấp một ngụm, nàng cảm thấy mỏi mệt trong người dần dần tan biến, tâm tình bực bội khi vào nhầm tướng quân phủ cũng giảm đi chút ít.
“Quên đi, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, tướng quân cũng là nam nhân, sợ gì không có cơ hội”. Sở Châu Ngọc an ủi chính mình, vừa uống trà vừa ngắm trăng, miệng lẩm bẩm. “Trăng sáng mà trống trải, kén rể quả nan giải, hữu nam nhân hiện tại, ta liền gả hắn ngay…”. (*bài thơ vớ vẩn của tỷ, ta dịch thế dễ nghe rồi đấy nhá)
Đột nhiên, nàng thấy hoa mắt, một bóng đen từ đâu đến che mất ánh trăng, nhẹ nhàng khéo léo đứng trước mặt nàng. Mặt hắn như tiên như Phật, gió nhẹ thổi bay những lọn tóc đung đen nhánh, từng sợi từng sợi tắm trong ánh trăng, như hoa phấp phới, làm người ta quyến luyến không thể dời mắt đi.
Đây là người sao? Hay là thần tiên?
Sở Châu Ngọc lẳng lặng nhìn bóng dáng đứng ở cửa sổ. Hảo nam nhân, thân hình cao to mà thanh nhã, toàn thân mặc hắc y bào, vòng eo thon gọn, đầu đội mũ bạch ngọc, thắt lưng thêu chỉ vàng, lông mày thanh tú, mắt trong như nước hồ thu, sống mũi cao thẳng, môi hồng nhạt, khuông mặt tuấn tú nhã dật, ở trong bóng tối thật sự mang lại cho người khác cảm giác như thiên tiên hạ phàm, xuất trần thoát tục.
“Ngươi là người sao?”. Chưa kịp suy nghĩ, nàng đã thốt lên.
Người nọ thản nhiên quét mắt qua người nàng. “Ngươi là ai?”.
“Nha hoàn Tiêu phủ”. Ờm,… đây chính là thân phận mới của nàng.
“Tên?”.
“Sở… Châu Ngọc”. Nàng bất giác khai thật tên mình.
Đuôi lông mày hắn giật giật, ngay sau đó từ cửa sổ lướt đến trước mặt nàng, nói ba từ khó hiểu. “Ngươi còn được”.
Sở Châu Ngọc không hiểu gì cả. “Cái gì mà còn được?”.
“Ngươi không gầy, ôm sẽ không đau người”.
“…….”. Đầu nàng một mảnh đen đặc. “Ta đây là đẫy đà, không phải béo!”.
Thịt trên người chính là đại hận trong lòng nàng, mỗi khi nhìn thấy các nữ tử khác phong thái thướt tha đủ kiểu, còn nàng ngay cả mua vải may y phục cũng nhiều hơn người ta ít bạc.
“Không ai nói ngươi béo”. Mỹ nam tử liếc nàng một cái, thanh âm như tơ liễu, rất dễ nghe. “Ngươi vừa rồi lẩm bẩm cái gì?”.
Được rồi, mỹ nhân quả nhiên là mỹ nhân, thanh âm cũng đẹp như thế. Nàng quyết định nể mặt hắn là mỹ nam tử, tha thứ cho hắn tội nói linh tinh. “Không có gì, lẩm bẩm nhảm thôi”. May mà hắn không nghe thấy bài thơ con cóc nàng làm.
“Ngươi cầm gì trên tay vậy?”. Mỹ nam tử tiếp tục hỏi.
“À, là nước trà”. Sở Châu Ngọc lúc này mới nhớ ra trên tay mình còn đang cầm một ly trà nóng.
“Rất thơm”. Hắn nói.
Bỗng nhiên Sở Châu Ngọc thấy hai tay nhẹ hẫng, ly trà không biết từ lúc nào đã rơi vào tay đối phương.
Ngón tay thon dài oanh nhuận hòa hợp với màu nước trà đỏ đậm, Châu Ngọc khẽ than một câu, mỹ nhân quả nhiên là mỹ nhân, cả ngón tay cũng đẹp.
Tiêu Trì Chi cầm lấy ly trà, hít lấy mùi trà thơm, ừm, không quá nồng như mùi hoa. Vừa rồi hắn không ngủ được, đi tản bộ dưới ánh trăng, chính là nghe thấy mùi hương này.
“Mùi trà là như vậy sao?”. Hắn cảm thấy mùi này và mùi trà hắn thường ngửi có chút khác biệt.
“Ngươi cũng thích uống trà sao?”. Nàng hỏi, người uống trà quý nhất là gặp được tri âm cũng biết yêu trà.
Hắn suy nghĩ một chút, đáp. “Cũng thích”.
Sở Châu Ngọc lập tức vui mừng phấn khởi. “Vậy bình thường ngươi thích uống loại trà nào nhất?”. Khó tưởng tượng được vào tướng quân phủ làm nha hoàn thế này còn có thể gặp được một người yêu trà, phải hảo hảo tâm sự mới được!
“Quân Sơn ngân châm”.
Loại trà hắn vừa nói, là hoàng trà trân phẩm a. Sở Châu Ngọc líu cả lưỡi, cái đó là trà ngon thượng đẳng a, ở chợ thương nhân cực kì đắt, bình thường không thể mua được.
“Còn những loại khác?”.
“Không có”. Hắn lắc đầu.
“…..”. Nàng không nói gì. “Ý của ngươi là ngươi chỉ uống một loại trà đó thôi sao?”.
“Có cái gì không đúng sao?”.
“Trà có nhiều loại như vậy, ngươi chỉ uống một loại, thật là đáng tiếc nha”. Nàng dùng ánh mắt đáng tiếc nhìn hắn. “Uống trà, nhất định phải uống nhiều loại, uống những loại khác nhau để thưởng những vị khác nhau”.
“Vậy sao?”. Hắn cúi đầu nhìn ly trà trong tay.
Sở Châu Ngọc tiếp tục nói. “Tựa như ly trà trong tay ngươi, là trà đỏ An Huy kì môn, loại trà này sắc đỏ tươi trong trẻo, khi mới uống thấy hơi nồng, nhưng sau đó lại nhẹ nhàng khoan khoái kéo dài tận đến lúc vị đã tan đi”.
Vừa nói, nàng vừa nhìn hắn, ánh mắt sáng rỡ cổ vũ đối phương, như muốn nói : thử đi, thử xem đi.
Tiêu Trì Chi nhăn mặt nhíu mày, bị ánh mắt của nàng thuyết phục, nâng cánh tay đang cầm ly trà lên, kề miệng, nhấp một ngụm.
Nàng cẩn thận quan sát vẻ mặt hắn, nhìn xem biểu hiện của hắn là thích hay không thích loại trà này.
“Quả nhiên uống rất ngon, hương vị đúng như ngươi đã nói”. Một chút tươi cười hiện lên trên mặt hắn, xem ra mỹ nam tử rất hài lòng với loại trà này nha.
Cười đẹp thật! Hồn nhiên mà tuấn nhã, phút giây đó, Sở Châu Ngọc bỗng hiểu ra được vì sao cổ nhân lại ca ngợi nụ cười mỹ nhân nhiều đến vậy. Hóa ra, một nụ cười thật có thể dìm chết người ta a.
“Ta đã nói mà”. Nàng cười đắc ý. “Uống trà, không thể lúc nào cũng chỉ uống một loại, ngươi phải uống nhiều loại khác nữa”.
Hắn cúi đầu, suy nghĩ về những gì nàng nói. Một lúc sau, hắn đi đến cạnh bàn, tự động cầm một chén khác, rót đầy nước trà vào trong. Trà vừa mới rót ra, mùi thơm ngọt lành êm dịu nhẹ nhàng bay ra, thân thể cũng được thả lỏng, tính cách nóng nảy thường ngày của hắn cũng có chút khác biệt. Hắn uống xong chén này, lại cầm chén khác tiếp tục uống.
Dù nàng pha trà đúng là rất ngon, nhưng cũng không nên uống nhiều vậy chứ! Sở Châu Ngọc nhìn hắn, trợn mắt há hốc mồm. “Ngươi… có phải uống hơi bị nhiều rồi không?”.
“Không có đâu”. Hắn lắc lắc đầu. “Trà này rất ngon, uống xong ta cảm thấy được có chút muốn ngủ”. Tiêu Trì Chi vẫn như cũ nhìn chằm chằm vào ly trà trên tay Sở Châu Ngọc, vẻ mặt thèm muốn.
“Muốn ngủ? Ngươi không ngủ được sao?”. Đêm hôm khuya khoắt, vì không ngủ được nên hắn mới chạy đến phòng của nàng?
“Ân, không ngủ được”. Hắn gật đầu, tay nhu nhu hai bên thái dương, ánh mắt có vẻ mỏi mệt.
Lập tức, Sở Châu Ngọc nhìn hắn đầy thương cảm. “Trà của ta thật sự làm ngươi muốn ngủ sao?”.
“Trà ngươi pha có hơi khác với trà người khác hay pha, làm ta thấy thật thoải mái”. Thoải mái đến mức làm toàn thân hắn thả lỏng. Hắn chưa từng nghĩ tới nước trà có thể làm thuyên giảm bệnh tình của mình.
“Như vậy à”. Nàng trầm tư, bệnh mất ngủ trước đây phụ thân nàng cũng bị, đó là lúc mẫu thân vừa mới mất. Lúc đó, nàng ngày nào cũng pha trà ninh thần định khí cho phụ thân uống, bệnh mất ngủ cũng chầm chậm khá lên.
“Ngươi đợi ta một chút, ta pha loại này cho ngươi thử xem”. Nàng pha cho hắn một bình trà khác.
“Thế nào?”. Nhìn hắn uống từng ngụm từng ngụm nước trà, Sở Châu Ngọc chờ mong hỏi. Loại trà này trước đây nàng vẫn hay pha cho phụ thân uống, hy vọng cũng có tác dụng với hắn.
“Uống rất ngon”.
“Có thấy buồn ngủ không?”.
“Có lẽ phải uống thêm ít nữa”.
Thế là, đêm hôm khuya khoắt, một người pha trà, một người uống trà. Tiêu Trì Chi uống liền mấy chén, cuối cùng cũng cảm thấy buồn ngủ. Khép hờ mắt, đầu của hắn cách nàng rất gần. Nàng cúi xuống và bắt đầu thu dọn mọi thứ.
Tiêu Trì Chi chỉ cảm thấy một cỗ trà hương ấm áp xộc vào mũi. “Thơm quá…”.
“Trà sau khi uống xong, tự nhiên sẽ lưu lại chút mùi quanh người”.
“Không phải”. Mùi này không phải mùi trà vừa uống mà là mùi trên người nàng tỏa ra, giống như trà mà lại không phải trà, mùi hương thanh nhã có chút đậm hơn, nói không nên lời, làm cho người ta ngửi thật thoải mái, càng muốn ngửi thêm, ngửi thêm… Kìm lòng không được, hắn cúi thân mình tới gần nàng, muốn nghe rõ hơn hương thơm trên người nàng.
Thân hình Sở Châu Ngọc cứng đờ. Tư thế này, thật sự là rất… rất… rất… rất ái muội a. Mà càng khoa trương hơn là đầu của hắn đã ghé sát vào nàng, thế nhưng còn từng chút từng chút tiến gần hơn, cuối cùng dừng lại trên vai nàng.
“Oa! Ngươi, ngươi, ngươi… Nên biết nam nữ thụ thụ bất thân!”. Cho dù hắn là mỹ nam hiếm thấy cũng không thể như vậy a! Trực giác nhắc nhở nàng phải đẩy hắn ra. Nhưng tay vừa mới chạm vào bộ ngực rộng lớn, thắt lưng của nàng liền bị hắn ôm lấy, sau đó mạc danh kì diệu, nàng bị hắn kéo vào trong lòng.
“Hảo mềm mại”. Hắn thì thào. “Cũng không đau người”. (haha, ta vẫn mắc cười chỗ này ghê)
Làm ơn đi! Hắn là đang nói nàng phì sao? Nàng thân ‘quắc mắt coi khinh nghìn lực sĩ’ nhưng lại bị hắn ôm trong lòng, căn bản không có biện pháp làm cho hắn nhìn thấy biểu tình của nàng lúc này.
“Ôm ngươi thực thoải mái”. Làm hắn buồn ngủ quá!
“Này, uy, đừng ôm!”. Nàng kháng nghị, tiếc rằng thanh âm kháng nghị đó bị ép vào ngực hắn căn bản là vô dụng.
Sở Châu Ngọc loay hoay muốn đẩy người ra. Đẩy một cái, không phản ứng. Lại thúc vào người hắn, vẫn không phản ứng.
Thúc liền ba cái, ô, có chút phản ứng. Đáng tiếc, kết cục của phản ứng lại là hắn ôm nàng, trực tiếp ngã xuống cái giường gỗ nhỏ đáng thương của nàng.
Rắc! Rắc!
Giường bằng ván gỗ nhận sức nặng của hai người, rõ ràng có điểm không kham nổi.
“Ngươi đứng lên, đừng đè ta!”. Nàng oa oa gọi bậy, nàng vẫn còn là hoàng hoa khuê nữ chưa lấy chồng a!
“Ầm ĩ quá đi!”. Hắn bất mãn nhíu mày thực không hài lòng, ở thời điểm hắn muốn đi ngủ nàng lại không ngừng la hét bên tai.
“Này, ngươi nếu không đứng dậy, ta sẽ la lên! Đến lúc đó, ngươi tư viên tướng mà lại xông vào phòng nha hoàn tướng phủ, tội danh không nhỏ nha”.
“Ta không có tội gì hết, theo bồi ta ngủ, đừng ầm ĩ”. Hắn hai mắt khép hờ, một tia phong tình hiện lên ở đuôi lông mày, so với ngũ quan trong suốt cùng bộ dáng trích tiên (tiên bị đày xuống hạ giới) của hắn lúc trước quả thật bất đồng. Hắn giờ phút này giống như yêu mị muốn dụ hoặc thế nhân, làm cho Châu Ngọc bất giác miệng khô lưỡi khô hết thảy.
Sắc đẹp! Sắc đẹp!
Cái này có tính là đang sử dụng mỹ nhân kế với nàng hay không a?!!
Cố gắng nuốt một chút nước bọt, giữa sự trong sạch và hảo mỹ nam lúc này, nàng vẫn thực cố gắng lựa chọn trong sạch. Giờ phút này, nàng đã quên sạch mục đích mình vào tướng quân phủ chính là để đánh mất cái trong sạch kia, để hoài thai đứa nhỏ a!
“Tóm lại, không cho ngươi ôm ta, lại càng không muốn ngủ với ngươi, ta cũng không phải là…”.
“Thật là không ngoan”. Tiêu Trì Chi lầm bầm, nâng ngón tay lên, điểm hạ vài cái á huyệt trên người Sở Châu Ngọc. Thoáng chốc, nàng miệng không thể nói, thân mình cũng không nhúc nhích được.
Lão Thiên a! Đây là võ công sao? Mỹ nam uống thiệt nhiều nước trà của nàng, còn chiếm tiện nghi ôm nàng không lẽ là người trong võ lâm?
Sở Châu Ngọc cảm thấy có chuyện không hay ho phát sinh trên người mình. Đã quá nửa đêm, nàng bị một người xa lạ đặt ở dưới thân, người nọ hai tay ôm nàng, đầu đặt lên hõm vai nàng. Mỗi một tấc thân thể đều dán vào người hắn, cho dù cách quần áo, nàng vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của cả hai.
Càng không hay ho là, hắn cư nhiên cứ như vậy… Ngủ?! Vậy nàng phải làm sao bây giờ hả! Cứ bất động như vậy mãi cho đến bình minh sao?!!
Uổng phí nàng đối với hắn rủ lòng thương, pha trà cho hắn uống nhiều như vậy, không nghĩ hắn lại “báo đáp” nàng thế này đây! Sở Châu Ngọc lần đầu tiên cảm giác được ‘khóc không ra nước mắt’ là cái vị gì.
——— ————————–
Sáng sớm, phủ tướng quân đang yên tĩnh bỗng trở nên ầm ầm. Quản gia Tiêu Nhân thiếu chút nữa đem cả phủ lật ngược lên hai lần.
“Cái gì? Các ngươi đều không nhìn thấy tướng quân?”. Tiêu quản gia nhìn đám gia nô trước mắt, trong đầu nghĩ tới trường hợp tệ nhất.
Mới tối hôm qua, hắn rõ ràng còn thấy tướng quân ở trong phòng, như thế nào mới sáng ra tỉnh dậy lại không ai nhìn thấy tướng quân đâu? Gia nô nha hoàn trong phủ đều bị Tiêu Nhân dò hỏi tới lui, cứ nghĩ đến chủ tử mình khả năng gặp phải bất trắc gì đó, hắn chỉ cảm thấy chính mình giống như cá ở ngoài nước thoi thóp.
Nếu chủ tử gặp chuyện, triều đình còn không đại loạn sao? Dù sao binh quyền trên tay chủ tử cũng không phải là giỡn chơi.
“Lưu giáo úy, ngươi xem việc này…”. Tiêu Nhân quay đầu ngượng ngùng nhìn Lưu Sơn. Là hạ nhất đại tướng của tướng quân, Lưu Sơn cũng là khách quen của phủ tướng quân.
“Có lẽ tướng quân ra ngoài?”. Lưu Sơn thật ra không khẩn trương như Tiêu Nhân.
“Không có khả năng, người trông coi cổng phủ xác định chưa từng thấy tướng quân ra ngoài”.
“Tướng quân võ công cao cường, dùng võ nghệ ra khỏi phủ”.
“Tướng quân nếu là xuất phủ, từ trước đến nay vẫn dùng đại môn”. Tiêu Nhân nói. “Huống chi, Lưu giáo úy, ngươi nói xem, tướng quân ở trong chính phủ của mình chẳng lẽ vẫn phải dùng võ công cao cường sao?”.
“Cái này…”. Lưu sơn bối rối.
“Lưu giáo úy, không bằng chúng ta báo quan đi”. Tiêu Nhân đề nghị, nói.
“Báo quan? Báo quan nào đây?”.
Tiêu Nhân vò đầu, bình thường quan phủ chỉ thẩm tra xử lí án mất tích, chỉ sợ là không ai dám tiếp án tử của tướng quân. “Tướng quân là cấp nhị phẩm, nếu có báo, phải báo…”.
Lời còn chưa dứt, liền nhìn thấy bóng dáng chủ tử nhà mình thổi qua trước mắt hắn.
“Tướng quân!”. Tiêu Nhân kêu lên thật kích động nha, nước mắt thật lã chã nha!
“Chuyện gì?”. Tiêu Trì Chi quay đầu, gương mặt tuấn dật cư nhiên lộ ra ý cười nhàn nhạt.
Tiêu Nhân cùng Lưu Sơn bất giác nuốt nước bọt. Tướng quân đang cười?! Tướng quân mấy ngày nay tâm tình cực độ không tốt cư nhiên… Nở nụ cười?!
“Nô tài vừa rồi không thấy tướng quân trong phòng, đang tìm kiếm chung quanh đây”. Tiêu Nhân tiểu tâm dực dực nói. (tiểu tâm dực dực : rất cẩn thận – Haran thấy để ‘tiểu tâm dực dực’ nghe hay hơn :”>)
“À, ta chỉ là tùy ý đi dạo lòng vòng trong phủ thôi”. Tiêu Trì Chi cất bước vào trong phòng, phân phó Tiêu Nhân. “Bưng đồ ăn sáng đến đi”.
“Dạ”. Tiêu Nhân lĩnh mệnh, vội vàng đi xuống.
Còn lại Lưu Sơn một mình nghiên cứu độ cong khóe miệng Tiêu Trì Chi.
Trên cơ bản mà nói, hắn rất ít khi nhìn thấy thủ trưởng của hắn tươi cười như vậy. Bình thường, cười như vậy chứng tỏ tâm tình đối phương giờ phút này tốt lắm. Cho dù là đánh thắng trận, hắn cũng chưa từng thấy tướng quân cười đến vậy a, chẳng lẽ là…
Tầm mắt Lưu Sơn chậm rãi chuyển qua khóe mắt của Tiêu Trì Chi, vẻ thanh ngân lạnh lùng nguyên bản hiện tại đã phai nhạt chút chút.
“Tướng quân ngủ rồi sao?”. Hắn hỏi.
“Ân, thật lâu chưa được ngủ thư thái như vậy”. Tiêu Trì Chi ngồi ở ghế thượng, một chuỗi tràng hạt theo cổ tay rũ xuống bụng, tay nhẹ nhàng lần.
Chuỗi tràng hạt xanh biếc oanh nhuận sáng bóng, cùng nét ôn nhuận chỉ phúc, tôn nhau lên thật huy hoàng.
——— —————————
Ngủ thẳng giấc bỗng tỉnh dậy, á huyệt tự nhiên đã giải. Sở Châu Ngọc ở trong lòng mắng nhiếc một trăm lẻ tám lần tên tiểu mỹ nhân kia, dám cư nhiên điểm á huyệt của nàng, ôm nàng ngủ một đêm. Tuy rằng đến cuối cùng, nàng cũng đã mơ mơ màng màng ngủ quên mất, đợi đến lúc tỉnh lại, thân thể đã có thể tự do cử động. Nhưng mà… Nhưng mà… Thật sự rất đau nhức, đau khắp cả người.
Mà cái tên đầu sỏ gây nên kia, cư nhiên không thấy bóng dáng, hại nàng muốn báo quan cũng không biết bắt ai mà báo.
Quét tước đình viện hơn phân nửa, Sở Châu Ngọc liền nhìn thấy mấy nha hoàn cách đó không xa đang nói bát quái.
Người đang nói bát quái là Đào tỷ đã vào phủ hai năm, mà đang nghe bát quái là bọn tân nha hoàn tiến phủ cùng Châu Ngọc không sai biệt thời gian lắm.
“Đào tỷ a, dễ nhìn thấy tướng quân lắm sao? Ta đã đến phủ mấy ngày mà vẫn chưa gặp được tướng quân”. Một tiểu nha hoàn thoạt nhìn rất đáng yêu hỏi.
Sở Châu Ngọc cũng muốn nghe đáp án một chút, vì thế nàng chạy nhanh đến, dựng lỗ tai lên.
“Ta này vào đã hai năm, cũng chỉ mới đứng xa xa nhìn vài lần. Các ngươi tưởng tướng quân dễ gặp đến vậy sao?”. Đào tỷ đáp.
“Ta có thấy qua tướng quân!”. Một nha hoàn khác dáng người cao gầy nói. “Có một lần ở đầu đường, rất xa nhìn thấy tướng quân cưỡi ngựa đi qua”.
“Tướng quân kia thật sự là mỹ nam tử như lời đồn đãi sao?”.
“Đúng vậy, đúng vậy, tướng quân rất đẹp trai sao?”.
“Đương nhiên rất đẹp trai”. Nha hoàn cao gầy kia trên mặt nổi lên chút ửng đỏ. “Tướng quân mặc một thân chiến giáp, nhưng không giống với quân nhân bình thường, ngược lại thật sự nhã nhặn, có giơ tay nhấc chân cũng như trích tiên vậy đó”.
Vậy nha? Không biết so với mỹ nam hôm qua nửa đêm xuất hiện ai đẹp hơn? Sở Châu Ngọc trong lòng âm thầm nghĩ.
Đám nha hoàn nghe xong đều lộ ra vẻ mặt mơ ước. Ngược lại, Đào tỷ thở dài. “Các ngươi nếu vào tướng quân phủ, phải an phận làm nha hoàn, đừng tưởng rằng vào phủ có thể có nhiều cơ hội tiếp cận tướng quân hơn, vận khí tốt được tướng quân coi trọng, đảo mắt liền bay lên cành cao làm phượng hoàng? Ai, Tiêu tướng quân này không phải dễ dàng coi trọng nữ tử bình thường đâu. Năm trước, còn có một nha hoàn, tự nhận mình bộ dạng xinh đẹp, nửa đêm chạy đến phòng tướng quân. Kết quả là…”.
“Kết quả thế nào?”.
“Bị tướng quân một chưởng đánh ra khỏi phòng, toàn thân cao thấp không còn mấy cân xương cốt là lành lặn”.
Ực!
Sở Châu Ngọc nuốt nước bọt trong cổ họng, xem ra biện pháp nửa đêm mò vào phòng tướng quân này không xài được rồi.
“Nghe nói tướng quân chẳng qua chỉ mới dùng nửa phần công lực, bằng không nha hoàn kia làm gì còn giữ được mạng”. Đào tỷ không phải không tiếc nuối, nói. “Hảo hảo cho một nữ tử, bởi vì lòng tham nhất thời, liền biến thành kết cục như vậy, cho dù xương cốt có lành lại, chỉ sợ cũng sẽ cử động không tiện, tương lai làm sao còn có phu gia (nhà chồng) nào muốn đây?!”.
Mọi người trên vẻ mặt biểu tình bị kinh ngốc. Sở Châu Ngọc cũng không ngoại lệ, tuy rằng nàng là muốn một đứa nhỏ, nhưng vẫn là không muốn vì vậy mà bị chặt gãy xương cốt toàn thân đâu a. “Tướng quân võ công… Rất cao cường sao?”.
“Là cực kì cao cường mới đúng. Nghe tổng quản nói, võ công của tướng quân, trong thiên hạ sánh ngang với bậc danh hào”. Đào tỷ thấm thía nói. “Tướng quân không phải người thường, tâm tư của hắn không phải là thứ chúng ta có thể đoán được. Tóm lại, mọi người cứ an phận thủ thường, hoàn thành bổn phận là được”.
“Dạ”. Đám nha hoàn không cam lòng nhất nhất trả lời.
Sở Châu Ngọc chỉ cảm thấy trên đỉnh đầu đám đám mây đen, không biết bây giờ nàng chạy đến Khang phủ cách vách đây, còn kịp không ta???
Truyện khác cùng thể loại
21 chương
54 chương
20 chương
19 chương
164 chương