Tướng Quân, Nhĩ Định Trụ
Chương 4 : Hồn xuyên
Xe ngựa đi đường xóc nảy, Long Thiên Tài vì thế mà tỉnh lại. Lọt vào tầm mắt là trần xe màu tối, hắn hơi kinh hãi, vội vàng ngồi dậy nhìn trái nhìn phải, phát hiện mình đang ở trong xe ngựa, mà trước khi ngất đi hắn hoàn toàn không có ấn tượng gì. Tại sao hắn lại ở đây?
Hắn trầm mặc một lát, cẩn thận dè dặt bò qua, vén màn ra nhìn trộm, trên đường lớn đại quân đi thành hàng lối, áo giáp chỉnh tề bước đi rầm rập, khí thế ngất trời, hắn lập tức há hốc mồm, há miệng lại ngậm miệng, không thể tin nổi: “Thế này cũng đồ sộ quá rồi…”
“Ngươi tỉnh rồi?” Cô tướng quân cưỡi ngựa đến bên cạnh hắn, hỏi như vậy.
Long Thiên Tài ngu ngơ gật đầu, ánh mắt không rời khỏi đám binh sĩ chút nào: “Ngươi phải đi đánh giặc?”
Cô tướng quân gật đầu.
“Mẹ nó, quá giống thật!” Long Thiên Tài cực kỳ hưng phấn, thần thái sáng láng, “Như thế này còn thật hơn cả chơi game! Thú vị hơn cái trò kịch cổ trang buồn chán của ngươi đó, tốt lắm, cảnh quay này còn làm tốt hơn cả Hollywood!”
“…” Cô tướng quân trầm mặc quen rồi.
“Này, có quân địch chứ?” Long Thiên Tài tiếp tục hưng phấn: “Có lợi hại không?”
Cô tướng quân nói: “Dân tộc du mục lúc nào cũng hung hãn.”
“Hừ, hung hãn thì làm được gì,” Long Thiên Tài nói thầm, “Ngươi phái người mang lửa đốt sạch thảo nguyên của bọn họ, thì có mà đánh bằng niềm tin! Ngựa này trâu này dê này con nào chả ăn cỏ, bọn họ có sống được không đều là vấn đề.”
Cô tướng quân bỗng nhiên quay đầu nhìn hắn, vẻ mặt kinh ngạc, thầm nghĩ vị tiểu vương gia này nói không phải không có lý.
Long Thiên Tài sờ sờ mũi: “Nhìn ta làm gì, ngươi tính xem lúc nào trời nhiều gió, phóng hỏa xuống vạn sự đại cát, nếu như không được thì còn biện pháp khác, ngươi có chơi game không? Ta đang nói đến game online chiến lược ấy.”
“…”
Hắn nhìn Cô tướng quân bày vẻ mặt than: “Được rồi, nếu không chơi game, thì trong phim mấy chiêu trò quỷ kế hãm hại cũng đầy ra, lựa một cái trong ‘Tam Quốc Diễn Nghĩa’ cũng đủ dùng rồi. Mỗi kế chỉ nên dùng một lần thôi, không thì còn có thiên tài ta đây, chỉ số thông minh tuyệt đối… A?” Khóe mắt hắn nhìn thấy một kiến trúc cách đó không xa, liền kinh hãi, lập tức kêu lên: “Dừng xe! Mau dừng xe!”
Cô tướng quân không biết hắn muốn làm gì, nhưng vẫn bảo người cho xe dừng lại. Long Thiên Tài lập tức chạy đi, ở đây có một cái đình, một cái đình cực kỳ nổi tiếng mà hắn biết, hắn nhớ rõ ràng mình đã từng đi du lịch qua đây, thế nhưng, hoàn cảnh xung quanh không phải như thế này!
Hắn đi vòng quanh đình, không bỏ cuộc ngẩng đầu hướng các hướng nhìn về phía xa, cuối cùng cứng người. Không có một điểm nào cho thấy đây là thời hiện đại, cho dù có là ngoại ô, nhưng trong phạm vi lớn như vậy mà một sợi dây điện, một tòa nhà cao tầng cũng không thấy là sao? Hắn chắc chắn cái đình này không phải là giả, nhưng như vậy…
Cô tướng quân thúc ngựa lại gần: “Sao rồi?”
Long Thiên Tài cứng ngắc quay đầu nhìn đại tướng quân đang cưỡi ngựa cùng đại quân phía sau, hắn đang nghĩ tới một khả năng, có thể giải thích mấy chuyện bất thường mấy ngày hôm nay. Cuối cùng hắn cũng có can đảm giật giật quần áo cùng với đạo cụ —- bộ tóc giả, chắc chắc được đây không phải là đồ giả, bả vai trùng xuống, hít hít mũi yếu ớt hỏi: “Ngươi ngươi ngươi nói ta là vương gia?”
Cô tướng quân ngẩn ra: “Ngươi nhớ ra rồi?”
“… Ngươi có thể nói cụ thể một chút không?”
Cô tướng quân trầm ngâm một chút, xoay người xuống ngựa, cùng hắn lên xe ngựa, nhẹ giọng kể lại.
Long Thiên Tài trầm mặc hồi lâu mới tiêu hóa hết chuyện này, thì thào: “Thì ra trên đời này xuyên không là có thật, rối loạn mấy ngày hóa ra ta bị xuyên hồn qua đây, như vậy linh hồn của thân thể này có thể đã xuyên vào thân xác của ta rồi, ách… Ta nhớ là mình còn đang ở trại an dưỡng, như vậy nếu hắn nói mình là vương gia…” Khóe miệng co giật, “Có lẽ sẽ bị coi như bị bệnh tâm thần thật rồi, nhưng liệu Lôi Nham có phái người tiếp tục giết hắn hay không đây, ai dà, hắn thảm hơn ta là cái chắc, a, không phải, bây giờ ta là vương gia, không ai dám giết ta, ta hoàn toàn có thể sống ở thế giới này rồi…” Hắn quay đầu nhìn “Theo như ngươi nói hắn… À, ý ta nói là ta, trước đây đơn phương thích ngươi đúng không?”
Cô tướng quân giật mình: “Đúng vậy, lúc đầu ta cũng không để ý đến, nhưng bây giờ… Ta cũng không biết cảm giác của ta như thế nào nữa.”
Long Thiên Tài nói: “Ta biết ngươi như thế nào rồi.”
Cô tướng quân ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn hắn.
Long Thiên Tài vỗ vỗ vai hắn: “Ngươi chính là ‘tiện’, cho thì không thèm, đến lúc người ta không kiên trì nữa thì lại nhất quyết đuổi theo đòi cho bằng được.”
“…” Cô tướng quân nháy mắt đứng hình.
Long Thiên Tài an ủi: “Không sao, đừng quá đau lòng, trong cuộc sống thỉnh thoảng ngươi cũng sẽ bị người ta coi thường vài lần.”
“…”
Long Thiên Tài liếc y một cái, bỗng nhiên ngửa đầu: “Làm sao, ngươi định làm sao? Lão tử bây giờ là vương gia, ngươi dám động vào ta một chút xem, lão tử bảo hoàng huynh tìm người cưỡng gian ngươi một trăm lần ngươi có tin không? Hả? Có tin không?”
Cô tướng quân liền thống khổ đỡ trán.
Long Thiên Tài thỏa mãn cực kỳ, nhìn thấy kẻ có khuôn mặt y đúc tên sát thủ tỏ vẻ thống khổ khiến hắn vui vẻ vì được báo thù: “Thế giới này sao lại tươi đẹp đến vậy? Ha ha ha…”
Hắn ở trong xe ngựa không ngừng cười to, thần thái gần như điên cuồng, Cô tướng quân vẻ mặt ngưng trọng, hình như bệnh tình của vương gia chuyển biến xấu hơn mấy ngày trước rồi. Y trầm mặc nhìn một lát, định gọi lang trung đi theo đến xem, đã thấy người này đang cười điên cuồng bỗng nhiên ngừng lại, khuôn mặt cắt không còn giọt máu, y cả kinh, vội vàng dịch qua, nhìn trái nhìn phải hắn, lo lắng hỏi: “Ngươi sao vậy, thân thể không khỏe à?”
Long Thiên Tài lắp bắp: “Ngươi ngươi ngươi phải đi đánh giặc?”
“…” Cô tướng quân nói, “Vương gia, ngài vừa mới hỏi rồi.”
“Ta nghĩ là ngươi đang diễn trò, ai biết đây là thật!” Long Thiên Tài càng run sợ, cảnh máu tanh thảm liệt trên phim truyền hình phim điện ảnh tái hiện không ngừng, hắn cảm thấy tính mạng mình đang bị uy hiếp nghiêm trọng: “Ta không muốn chết đâu, vì sao ngươi xuất chinh lại mang theo ta? Hả? Tại vì sao?”
Cô tướng quân bị hắn nói vậy cực kỳ chột dạ, giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn: “Ta sẽ bảo vệ ngươi chu toàn.”
“Có quỷ mới tin!” Long Thiên Tài kêu lên, “Loại tướng quân như ngươi, ngu trung, hữu dũng vô mưu các kiểu ta thấy TV nhiều rồi, đến lúc đó không biết là ai cứu ai đâu! Này, ta phải về, ta trở về làm vương gia, được ăn ngon lại được ôm mỹ nữ, ngươi thả ta trở lại.”
Ôm mỹ nữ… Cô tướng quân không thèm để ý bất vi sở động, móc từ trong ngực ra một phong thư: “Vương gia, hoàng thượng phái người đi chiến trường cọ sát một lần, người muốn kháng chỉ sao?”
“…” Long Thiên Tài há miệng lại ngậm miệng, “Xã hội phong kiến quái quỷ thật đáng ghét!”
“…”
Trải qua phát hiện trọng đại này, Long Thiên Tài rốt cục chịu nhìn thẳng vào kịch bản trước đó, không chỉ mặt mà tên của mình cũng giống như thân thể này. Vị Cô tướng quân kia cũng vậy, thật đúng là vừa khớp giống nhau.
Hắn bắt tay vào tìm hiểu cục diện bây giờ, tiểu thái giám nói đương kim hoàng thượng là ca ca của thân xác này, mà hoàng huynh rất yêu thương hắn, như vậy hắn đang đội cái mũ hoàng thân quốc thích, chỉ cần không phạm pháp, thì có làm gì cũng không ai dám quản, tiền đồ cực sáng lạng.
Đương nhiên, tiền đề là hắn phải sống sót từ chiến trường trở về, nếu không hắn chết rồi, cái gì cũng không có.
“Bắc Mạc?” Long Thiên Tài vô cùng kinh ngạc, nói bóng nói gió một phen hắn mới phát hiện mình xuyên vào một triều đại không có trong lịch sử, tên quốc gia này là Thánh Hoa, thủ đô ở Hứa Xương, ngoại trừ mảnh đất dưới chân là quen thuộc còn lại đều vô cùng xa lạ.
Hiện nay thiên hạ chia làm bốn phần, lần này bọn họ đi đánh một phần trong số đó.
Bên trong xe ngựa bày một bàn vuông, trên mặt bàn chất đầy đồ ăn vặt và trái cây. Vị vương gia này luôn đòi hỏi nọ kia, Cô tướng quân thì vì chột dạ, liền sai người mang các loại đồ ăn *** xảo tới, không thiếu gì. Cô tướng quân đưa tay rót hai chén trà, giải thích đơn giản: “Bắc Mạc có rất nhiều bộ lạc, tình thế lúc nào cũng hỗn loạn.”
“Ừ, ta đã hiểu,” Long Thiên Tài nói, “Ý của ngươi là thực ra Bắc Mạc không phải một quốc gia, mà là người ngoài gọi chung mảnh đất này như vậy, ta giải thích không sai chứ?”
Người này cái gì cũng quên hết, Cô tướng quân nói: “Ừ, Bắc Mạc nhiều thảo nguyên sa mạc, cực kỳ rộng lớn, rất khó thống nhất và quản lý, trong đó có ba tộc Thiên Lang, Duy Đan, Đột Chân có thế lực lớn nhất, ngoài ra còn nhiều dân tộc, luôn không ngừng phân tranh để tranh đoạt thảo nguyên.”
Nói thẳng ra chính là ngoại tộc, khối nội Mông Cổ hoặc ngoại Mông Cổ mà thôi, Long Thiên Tài nghĩ thầm, cầm chén trà lên uống, người nơi đó rất dũng mãnh cao lớn.
Cô tướng quân thấy hắn im lặng liền mặc kệ, y chỉ nói vài vấn đề đơn giản cho hắn, chưa bao giờ nghĩ sẽ để người này ra chiến trường, cho tới bây giờ cũng không trông cậy vị vương gia này có thể làm gì.
Hắn chỉ có một hy vọng duy nhất là sau khi rời kinh tiểu vương gia có thể khôi phục nguyên trạng, không hơn.
Tất nhiên Long Thiên Tài không biết y nghĩ gì, mà nghiêm túc suy nghĩ, đặt chén trà xuống nói: “Nếu Bắc Mạc luôn luôn hỗn loạn, thì bọn họ làm gì còn binh mã mà đánh nhau với ta? Nếu có thể đánh thì binh mã tuyệt đối không ít, cho nên có thể khẳng định trong này có một bộ lạc lớn, nhưng bộ lạc này có thể tích trữ binh khí lương thảo chứng tỏ đại vương của bọn họ cũng không ngu dốt, nếu như phái binh của mình ra ngoài, địa bàn bị người ta tấn công thì làm thế nào, trừ phi…”
Con ngươi xinh đẹp đảo qua đảo lại, hắn nở nụ cười: “Trừ phi bọn họ liên minh, ta đoán có ít nhất hai bộ lạc lớn, như vậy dù kẻ thứ ba không tham dự, cũng sẽ không dám tấn công hai nhà liên thủ, ta nói có đúng không?”
Cô tướng quân thất kinh, quả thực không thể tin được câu đó lại phát ra từ miệng vị tiểu vương gia này.
Long Thiên Tài lại hỏi: “Rốt cục có đúng hay không?”
Cô tướng quân ngây ngốc gật đầu: “Biên quan báo về ba đại bộ tộc đều có tham dự.”
“Cả ba sao?” Long Thiên Tài nhướn mày, lười biếng dựa vào phía sau, “Nếu thông minh một chút lúc này bọn họ nên đánh chiếm mấy bộ lạc nhỏ, đánh trân nào thắng trận nấy, sĩ khí tăng lên, sau đó mới đánh Thánh Hoa, nhưng nếu bọn họ mà thông minh, thì trận này căn bản không nên đánh.”
Cô tướng quân vẻ mặt ngạc nhiên nhìn hắn.
Long Thiên Tài liếc mắt qua: “Có lời gì cứ nói, đừng có nhìn ta như vậy.”
“…” Lại nữa rồi, Cô tướng quân mất mặt, không hiểu khuôn mặt này chọc vương gia cái gì, nói chung hiện tại người này không vừa mắt y, để đạt được mục đích y phải đi một đoạn rất dài nữa, ít nhất phải để cho người này không ghét y đã.
“Rốt cuộc muốn nói gì?”
Cô tướng quân nói: “… Thật ra bọn họ có tiêu diệt mấy bộ lạc nhỏ.”
“Ồ,” Long Thiên Tài lười biếng kéo dài thanh âm, đột nhiên hỏi: “Chuyện này do ai thúc đẩy?”
“Còn đang điều tra,” Cô tướng quân bất tri bất giác lại thảo luận cùng hắn, “Nhưng có lời đồn Thiên Lang tộc có một vị quân sư mới, liệu sự như thần, không gì không làm được.”
“Quân sư oa!!!” Long Thiên Tài nháy nháy đôi mắt sáng: “Có mấy cái loại này thật sao, ta thích nhất chính là mấy người thông minh kiểu này, giống Gia Cát Lượng, Phượng Sồ tiên sinh, tiếc là người sau chết sớm, nếu không Lưu Bị cũng không có kết quả như vậy, kỳ thực ta cảm thấy thủ hạ của Tào Tháo mới là mưu sĩ lợi hại nhất, vừa cổ hủ vừa trâu bò, đúng không?”
“…” Cô tướng quân đã quen rồi, y tự rót cho mình chén trà, bình tĩnh uống một ngụm, yên lặng nhìn hắn.
Căn cứ kinh nghiệm trước đây, chỉ cần duy trì trầm mặc, tiểu vương gia nói một thôi một hồi sẽ tự chuyển trọng tâm câu chuyện, tuy rằng có chuyển thì y vẫn nghe không hiểu, nhưng y tin tưởng chắc chắn chỉ cần mình trầm mặc, thì sẽ có một câu y nghe hiểu.
Long Thiên Tài nháy mắt mấy cái, lại nháy mắt mấy cái, nhìn thẳng y một giây, bỗng nhiên kinh ngạc: “Ngươi ngươi ngươi không nhận ra bọn họ?”
Xem đi, y hiểu mấy lời này rồi, Cô tướng quân nghĩ lại một chút, chần chờ hỏi: “Vương gia nói bọn họ là chỉ Gia Cát Lượng, Phượng Sồ tiên sinh, còn có…”
“Còn có Lưu Bị các loại, ôi, nói cái này cũng vô ích, ngay cả Gia Cát Lượng ngươi cũng không biết?”
Cô tướng quân gật đầu: “Bọn họ là ai?”
“Cái gì bọn họ là ai, hiện tại bọn họ là ai cũng không liên quan tới ngươi.” Long Thiên Tài bị đả kích rồi, “Sai rồi, nghệ thuật phẩm trà, ghế triều Tống, mấy thứ này ở đây đều có, sao lại không trải qua thời tam quốc… Tuy triều đại ở đây không có trong lịch sử, nhưng dù thế nào cũng là một khối Trung Hoa, chẳng lẽ lịch sử lại bị gián đoạn từ đó?”
“…” Cô tướng quân một chữ cũng không nói, bình tĩnh rót trà cho tiểu vương gia.
Long Thiên Tài nhìn y, vội ho một tiếng, chỉ chỉ bản thân, lại chỉ chỉ y: “Các ngươi… gọi cái này là gì?”
Cô tướng quân ngẩn ra: “Cái gì?”
“Ai, chính là cái này,” Long Thiên Tài chỉ chỉ qua lại hai người bọn họ: “Là hai nam nhân ở cùng một chỗ, giống như vậy…” Hắn nói rồi đưa tay sờ soạng mu bàn tay của Cô tướng quân, “Hiểu không?”
“…”
Long Thiên Tài nháy mắt mấy cái, lại sờ tiếp một lần, chờ mong nhìn y: “… Hiểu không? Chẳng lẽ ngươi muốn ta hôn ngươi một cái ngươi mới hiểu?”
Bởi vì chuyện tình đột ngột này, thanh âm Cô tướng quân có chút cứng ngắc: “… Long dương?”
Long Thiên Tài hai mắt sáng ngời: “Đúng, long dương! Cổ đại có một vị long dương, nghe nói rất đẹp, rất được quân vương thời đó yêu thích, sau khi nam tử này qua đời thì gọi là như vậy, ngươi có biết không?”
Cô tướng quân gật đầu: “Tất nhiên là biết.”
“Vậy được rồi, xem ra có một phần lịch sử giống nhau, phần còn lại thì khác, nhưng khác từ đâu, trời ơi, đây là cái vận gì a, khổ thân cha mẹ nhọc công chăm sóc, nào biết đâu con trai mình đã sang thế giới bên kia từ lâu, lại còn là một thế giới không có trong lịch sử…” Long Thiên Tài nói xong nhìn về đầu xe ngựa hít hít cái mũi, vỗ ngực.
Cô tướng quân nhịn không được nói: “Vương gia làm sao vậy?”
Long Thiên Tài ngơ ngác nói: “Ta không thể nói gì, nói thêm chút nữa thì ta khóc mất…”
“…”
“Hiện tại chỉ hy vọng Lôi Nham không có dùng thủ đoạn độc ác như vậy nữa, sau khi xuất viện người kia có thể hiếu thuận với cha mẹ, thay ta chăm sóc người thân đền đáp quốc gia… Coi như công bằng…”
Long Thiên Tài là con gián đập không chết, nói xong liền tỉnh rụi chấn hưng *** thần: “Này, vừa nói đến đâu rồi? À, nói đến Thiên Lang tộc có một quân sư mới tới đúng không?”
Hắn chuyển đề quá nhanh, Cô tướng quân run lên một chút mới gật đầu: “Có người nói rất lợi hại.”
Long Thiên Tại trợn trắng mắt, lợi hại thì làm được gì? Có lợi hại được như hắn không? Hắn là thiên tài, hơn nữa lại còn biết mưu kế cao siêu của mưu thần thời Tam quốc, kiểu gì cũng mạnh hơn người kia.
Hắn sờ sờ cằm, suy nghĩ một chút nói: “Ừ, bọn họ đánh lâu như vậy mới biết phải liên minh, có thể thấy người kế vị không quá thông minh. Bộ lạc đó có được mưu sĩ, nếu là trước khi hắn kế vị đã đến, không cần phải chờ tới bây giờ, cho nên khả năng là sau khi kế vị mới đến, ngươi biết thời gian này nên dùng kế gì là tốt nhất không?”
Cô tướng quân vô cùng kinh ngạc: “Kế gì?”
Long Thiên Tài nhíu đôi mắt xinh đẹp, khóe miệng tươi cười mang theo một chút diễm lệ: “Kế ly gián.”
Cô tướng quân lẳng lặng nghe, nhìn hắn không chớp mắt.
Toàn bộ kinh thành không ai không biết trong hoàng cung có một vị tiểu vương gia được chiều chuộng, từ nhỏ thân thể không tốt, có chút bệnh đều bị hoàng thượng cùng thái hậu cho là chuyện lớn, toàn bộ người hầu trong hoàng cung đều xoay quanh hắn, sợ gió thổi, sợ nắng chiếu.
Cũng chính vì bảo vệ quá tốt, người này không thường xuất hiện ở quốc yến, rất ít người biết mặt tiểu vương gia, nếu không phải trước đây người này có tâm tư đó với y, sợ là y cũng không chú ý.
Cho đến giờ tiểu vương gia đã đến tuổi rời cung lập phủ nhưng vẫn ở trong hoàng cung, không hề có hứng thú với chuyện triều đình, người ngoài chưa từng nhìn thấy tiểu vương gia, nhưng lời đồn lại lớn vô cùng, tóm lại cũng là được nuông chiều từ bé, yếu đuối, chỉ biết ăn uống hưởng lạc. Ngay cả y cũng cho rằng người này chỉ là chim hoàng yến nuôi trong ***g. Nhưng lúc này nhìn người trước mặt linh khí bức người lóa mắt, y bỗng sinh ra một ý niệm trong đầu.
Thứ thâm cung trùng điệp cất giấu… thật sự là một viên minh châu sao?
Truyện khác cùng thể loại
27 chương
29 chương
10 chương
78 chương
33 chương