Tướng Quân Lấy Chồng
Chương 8
Đương sáng sớm ngày thứ nhất khi ngoài thành tia nắng ban mai còn vương trên thân đại thụ thì, Ôn Nhược Thủy một thân hỉ phục đỏ rực đã tại lộ khẩu (*giao lộ) đứng yên lặng thật lâu.
Lý Dật Phong chạy tới liền thấy nàng vẻ mặt bình tĩnh nhìn phía cuối đường, nơi từng khóm hoa mang theo sương sớm, dưới ánh dương quang chiếu rọi xuống chiết xạ ra thất thải quang mang (*bảy sắc cầu vồng).
“Nhạc phụ đã đi thật lâu rồi, nàng ở chỗ này sao có thể nhìn thấy gì?” Hắn đi tới bên người nàng nhẹ nhàng nói.
Nàng cười cười, nhàn nhạt đáp: “Chỉ là muốn nhìn đến phương hướng người rời đi mà thôi.”
Cùng nàng nhìn về phương xa, hắn điềm nhiên như không nói: “Thiệt là, nàng tại sáng sớm ngày đầu tiên sau khi thành thân đã biến mất không gặp thân ảnh, thực sự kinh hách đến mọi người trong phủ a.”
“Ban đầu ta vốn dự định chỉ nhìn cha xa xa rồi sẽ trở về.”
“Kết quả lại đợi đến lâu như vậy.” Hắn vân đạm phong khinh tiếp lời.
“Nói đến chuyện này, ” nàng quay đầu nhìn hắn, “nghe nói ngươi đêm qua uống không ít, ngày hôm nay thanh tỉnh được như vậy không phải quá nhanh sao.”
“Tỉnh tửu thang (*thuốc/canh giải rượu) của Vương phủ rất công hiệu.”
Ôn Nhược Thủy nở nụ cười, “Vậy cũng phải.”
Lý Dật Phong cười đến ý vị thâm trường, “Bản vương thật tình không có biện pháp, có người không cho bản vương trở về phòng ngủ, bản vương cũng chỉ có thể mượn rượu để che giấu chuyện xấu hổ của bản thân thôi.”
Nàng không chút dấu vết tránh né ánh mắt hắn, bình thản ung dung nói: “Ta không thích cùng người say khướt đồng tháp cộng miên.” (*ngủ chung giường)
Lý Dật Phong gật đầu tỏ vẻ thụ giáo, “Vậy bản vương đã biết, sau này bản vương sẽ không uống rượu.”
“Đó là chuyện của ngươi.” Nàng vừa nói vừa phi thân lên ngựa.
“Nàng đi đâu vậy?”
“Hồi phủ dùng điểm tâm.”
“Vậy cùng nhau đi.” Hắn đưa tay hướng nàng.
Nàng hơi nhướng mày, cuối cùng cũng kéo hắn lên ngựa, quay đầu hướng trong thành chạy đi.
Hai người xuống ngựa trước Bình vương phủ, lập tức có người tiếp lấy dây cương. Ôn Nhược Thủy một đường đi vào, phát hiện hạ nhân nhìn nàng bằng
ánh mắt rất quái dị, không khỏi hướng người cạnh bên khẽ hỏi, “Người trong phủ ngươi hôm nay thật kì quái nha.”
Lý Dật Phong thần sắc như thường trả lời: “Trước lúc ngươi trở về, bọn họ đều cho rằng ngươi chạy trốn á.”
“Ta là tướng quân, lẽ nào lại đào binh sao?” Nàng bĩu môi.
“Nguyên lai nàng xem việc gả cho ta hệt như đi chiến đấu ư?” Thanh âm hắn bất giác trầm xuống.
Nàng liếc xéo hắn một cái, mặt không chút biểu tình: “Tác chiến cùng với gả cho ngươi, ta tình nguyện xung phong ra trận.”
Lý Dật Phong quay đầu nhìn một bên người hầu, “Điểm tâm chuẩn bị tốt chưa?”
“Đã có người đưa đến nhà ăn ạ.”
Hắn lúc này mới chuyển hướng thê tử, “Chúng ta dùng cơm thôi.”
“Vương gia chính mình dùng đi.”
“Vì sao?”
Nàng nghiêng đầu nhìn hắn một cái, vân đạm phong khinh đáp: “Không có gì, ta chỉ là thói quen cùng Hạnh nhi dùng cơm mà thôi.” Nói xong nàng xoay người rời đi.
Nhìn thân ảnh nàng hắn muốn nói lại thôi, cuối cùng buông xuống tầm mắt, bất đắc dĩ thở dài.
Bất quá chỉ trong giấy lát, hắn đã lấy lại tinh thần đuổi theo nàng. “Nương tử, chờ ta một chút.”
Nghe được thanh âm phía sau, Ôn Nhược Thủy không khỏi cười khổ. Tên Bình vương này thật là. . . Đang lúc tâm niệm vừa lay động, tay nàng lại một lần nữa bị người ta nắm lấy.
“Bản vương từng nghe nói qua, giữ được thật lâu ấy chính là của ngươi.” Lý Dật Phong hướng về phía nàng cười.
Trong mắt hiện lên tiếu ý, nàng mím môi, “Vậy ngươi có nghe quá một câu, thứ gì không phải của ngươi, chung quy cũng sẽ không thuộc về ngươi.”
Hắn cười nói: “Chưa thử qua ai biết được kết quả đây, sao chúng ta không thử xem thế nào.”
“Tùy ngươi.”
“Ta nghĩ đến nàng sẽ phản đối.” Hắn ngạc nhiên.
Nàng cười nhạt, “Phản đối nếu hữu hiệu, ta liền phản đối.”
Lý Dật Phong lập tức nói: “Vậy ngươi không cần phản đối nga.”
Đương hai người cùng nhau đi vào gian phòng thì, Hạnh nhi đầu tiên là kinh ngạc, sau lại vẻ mặt buồn cười, “Tiểu thư, cô gia, hai người đã trở về.”
“Ta đói bụng, đi lấy thức ăn đến đây.”
“Nô tỳ đi ngay.”
Ôn Nhược Thủy mắt nhìn tay hai người đang đan vào nhau, “Còn không buông ra?”
“Nắm tay cảm giác rất dễ chịu mà…”
Đạo lý là phải theo người biết đạo lý mà nói, thế nên Ôn Nhược Thủy quyết định im lặng là thượng sách!
Truyện khác cùng thể loại
37 chương
111 chương
11 chương
96 chương
112 chương
115 chương
178 chương