Vừa mới sáng sớm, Bình vương phủ đã có nha dịch tìm tới cửa. Đương người hầu vừa đến ngoài cửa phòng bẩm báo thì – “Chuyện gì?” Bị nhiễu mộng đẹp nên Bình vương hiện tại rất không sảng khoái nha. Người hầu nhịn không được run lên. Ngày hôm nay chủ tử tính tình tựa hồ đặc biệt khó chịu, nhưng mà, chuyện này vẫn phải bẩm báo. “Người của Tri phủ nha môn tới, nói Bắc thành Trương viên ngoại đệ đơn kiện cáo chủ tử.” “Bắc thành Trương viên ngoại?” “Đúng vậy ạ.” “Được rồi, ta đã biết.” “Tiểu nhân cáo lui.” Lý Dật Phong quay đầu nhìn bên người cạnh hơi nhíu mày, tại lúc ngủ say mà khuôn mặt vẫn đăm chiêu, sủng nịch thay nàng vén lọn tóc rối sang một bên, thanh âm nhu hòa hết mực: “Nàng tiếp tục ngủ đi.” Nửa mộng nửa tỉnh Ôn Nhược Thủy tại trên gối cọ một chút, trở mình lại, toàn thân đau nhức khiến nàng nhịn không được rên rỉ. “Làm sao vậy?” “Đau quá.” Toàn thân đau đớn, lại mệt mỏi buồn ngủ khiến nàng thực sự không khỏe. Thấy nàng cảnh xuân lơ đãng ẩn hiện, Lý Dật Phong tuấn nhan ửng đỏ, da thịt mềm mượt nõn nà lúc này đầy vết xanh tím, làm hắn nghĩ đến tối qua một đêm cuồng hoan, lại còn có nàng tại dưới thân hắn uyển chuyển ngâm nga hết mực quyến rũ phong tình….khốn ý bỗng chốc bốc hơi không còn mảy may, chỉ có cổ dục vọng quen thuộc lại dạt dào bùng cháy. “Nhược Thủy.” “Ngươi có việc thì cứ đi, ta muốn ngủ.” Nàng buồn ngủ đến mắt cũng không muốn mở ra, tiện tay kéo chăn sẽ tiếp tục đàm đạo với chu công. Hắn từ phía sau dán lấy thân thể trắng mịn, tay nắm thắt lưng nàng, kề sát bên tai nhẹ giọng thì thầm, “Đám nhân gia ngày hôm qua đem bản vương kiện lên quan phủ.” “Ân?” Nàng mơ hồ đáp lại. “Ném tú cầu a.” Hắn nhắc nhở nàng. “Nga.” Là nàng làm, thế nào lại kiện hắn? Loại sự tình này cũng có thể ‘vợ sai chồng chịu’ sao? Quái sự! Nàng mơ mơ màng màng nghĩ. “Nhược Thủy. . .” Hắn tiếp tục tỉ tê bên tai nàng. Muốn ngủ lại bị hắn quấy rối e rằng không thể say giấc được, Ôn Nhược Thủy dần dần có chút tức giận, tại lúc hắn bắt đầu cầu hoan thì, không cần suy nghĩ liền một cước đem người đá rớt xuống giường. “Còn quấy rối ta ngủ ta đập bẹp ngươi.” Nàng đến mắt cũng không thèm mở hướng hắn vung nắm tay, sau đó ngả đầu ngủ tiếp. Bị người đạp rớt trên mặt đất Bình vương thiên tuế đành cười khổ. Nắm đấm của thê tử tương đối cứng nga, thật đúng là khiến hắn đau đầu. Tiếp đất ngoạn mục như vậy, Lý Dật Phong khi nãy còn hơi chút buồn ngủ giờ đã hoàn toàn tiêu thất, liền y phục chỉnh tề, quyết định đi xem một chút chuyện bị người trạng cáo. Bình vương hối hôn, việc này nói lớn không lớn mà nói nhỏ cũng không nhỏ. Thế nhưng, đợi được đương sự Lý Dật Phong đến nha phủ, Trương gia lại nói người muốn tìm không phải hắn. Lý Dật Phong chất vấn: “Các ngươi vì sao cho rằng người kia là Bình vương?” Trương gia đưa ra lí do thoái thác khiến hắn nghe xong rất chi là bực bội. Bởi vì bọn họ lúc đó nhìn thấy hai người vào Bình vương phủ, lại xem vị bạch y công tử kia vô luận là bề ngoài lẫn khí chất đều có một loại quý khí trời sinh, cho nên mới nghĩ lầm hắn là Bình vương. Bị so sánh kém hơn một người nam nhân đã rất mất mặt, thế mà lại bị một nữ nhân, đặc biệt là chính thê tử của mình hạ bệ, Lý Dật Phong thầm nghĩ thật là phi thường mất mặt! Thấy Bình vương sắc mặt đại biến, tất cả mọi người không khỏi lo sợ bất an. “Nếu bọn họ cáo sai người, vậy bản vương có thể truy cứu bọn họ tội vu cáo hay không đây?” Hắn rất không vui nha. Vốn bị quấy rối giấc ngủ đã có chút tức giận, bọn họ lại nghiễm nhiên cho rằng một người nam tử hàng thật giá thật như hắn lại không bằng Nhược Thủy giả nam nhân, cái này càng làm cho người ta không thể chịu đựng được mà. “Đương nhiên có thể.” Tri phủ đại nhân nịnh nọt, sau đó vỗ mạnh án thư, chuyển hướng đám người Trương gia đang quỳ dưới công đường, lớn tiếng quát: “Điêu dân lớn mật, dám cả gan vu cáo Vương gia, phải chịu tội gì?” “Vương gia thứ tội, Vương gia thứ tội. . .” Lý Dật Phong cũng không phải thực lòng muốn truy cứu tội bọn họ, xem người Trương gia bị dọa đến phải dập đầu tạ tội, liền hòa hoãn thần sắc, “Đứng lên đi, bản vương cũng không muốn cùng các ngươi tính toán, vậy ta cáo từ trước.” “Thế nhưng, có thể thỉnh Vương gia báo cho biết ngày hôm qua vị bạch y công tử đi cùng ngài kia là ở đâu không?” Trương viên ngoại run rẩy cố gắng lấy can đảm hỏi. “Các ngươi không nên biết thì tốt hơn.” Lý Dật Phong rất thật tình khuyên bảo. “Thỉnh Vương gia cho biết.” Hết lần này tới lần khác có người còn chưa hết hy vọng nha. Cuối cùng, hắn đành thở dài, “Đó là Vương phi của bản vương.” “Vương phi không phải nữ nhân ư?” “Phải nha, nàng là nữ phẫn nam trang.” “Ta không tin, ta không tin. . . oa, ta không tin!” Trương gia tiểu thư tại chỗ khóc sướt mướt…..