Đảo mắt về Trường An đã được nửa tháng, thời tiết Trường An cũng càng lạnh hơn. Sáng sớm hôm nay, lúc sắc trời còn tối đen như mực, ta bị Triệu Thanh Y đánh thức, nhắm mắt rửa mặt, mở cửa phòng ra, không khí lạnh như băng làm cho ta rùng mình một cái. "Chắc tuyết sắp rơi." Triệu Thanh Y nói. Ta lạnh đến rụt cổ, thậm chí có thể nghe được tiếng hàm răng run lên, "Năm nay tuyết rơi sớm hơn mấy năm trước. Chỗ Lâm Sương, áo bông đã được phát xuống chưa?" Ta lạnh nên nói chuyện có hơi lắp bắp. Việc này cũng không có biện pháp, ta luôn sợ lạnh, gốc bệnh trước kia cũng không thể phút chốc mà tốt lên. "Phát xuống rồi, đêm qua Trần thống lĩnh gởi thư có nói, chỉ có điều vì muộn quá nên không đưa cho người xem." Ta chà chà mấy ngón tay đỏ bừng vì đông lạnh, "Không sao, hạ triều trở về đưa cho ta xem là được." "Vâng." "Đúng rồi." Ta hỏi, "Hắn không nói khi nào Hành Tri trở về sao?" Lúc trước ta quay về Trường An, hắn làm giám quân đương nhiên cũng sẽ không còn ý nghĩa. Bệ hạ cũng hạ chỉ lệnh cho hắn hồi kinh, một lần nữa chấp chưởng Ngự Sử đài, ai ngờ hắn lại nói việc bên Lâm Sương còn chưa xử lý xong. Ta nghĩ, bên Triệu gia quân cũng không phải tính sổ, Tô Hi ngại phiền phức nên chưa bao giờ chịu lật sổ sách quân đội. Phỏng chừng sự tình hơi rắc rối, cho nên ta cũng theo hắn, không nghĩ rằng nửa tháng sau hắn lại không có ý quay về Trường An. Triệu Thanh Y liếc mắt nhìn ta, chậc chậc nói: "Không lẽ tiểu thư nhớ công tử?" Cước bộ của ta dừng một chút, "Chớ có nói bừa, chỉ là lo lắng thôi." "Khẩu thị tâm phi, tôi đây quên không nói cho người biết, chiều nay công sẽ trở lại." Triệu Thanh Y nhún vai nói. Lòng ta tiếp tục kinh động, có sự vui mừng khó hiểu dâng lên trong lòng, dường như trận gió này cũng không lạnh đến xương. ??? Lò sưởi Hàm Nguyên Điện rừng rực, cũng ấm áp đến nỗi làm cho người ta thở dài. Lâm triều cũng giống như những ngày bình thường, một tí chuyện nhỏ lải nhải ầm ĩ không ngừng. Hoa Nam Bình đưa ánh mắt hời hợt đảo qua mọi người, ngẫu nhiên gọi một hai cái tên đại thần, hỏi ý kiến. Mấy ngày nay, năng lực của hắn cho tới bây giờ các đại thần đều đã rõ như ban ngày, chưa bao giờ dám có suy nghĩ lừa gạt, nên nơm nớp lo sợ mà trả lời hắn. Được hun ấm trong đại điện, ta có chút buồn ngủ nên quên mất hiện tại mình đang đứng ở vị trí trên của cha ta. Ta nhắm mắt, Hoa Nam Bình có thể nhìn thấy. "Triệu tướng quân, chuyện này, ý của ái khanh thế nào?" Ta nhanh chóng từ trong cơn buồn ngủ tỉnh lại, trừng to mắt cẩn thận theo dõi hắn, "Thần... Thần..." Ta lặng lẽ nâng mắt lên, nhìn thấy tấu chương lộ ra trong tay hắn. Lễ bộ Tần đại nhân bên kia thì quỳ trên mặt đất lặng lẽ lấy tay áo lau mồ hôi, vài lục bộ thượng thư cùng thị lang cũng đang quỳ. Tấu chương kia nhìn rất quen mắt, ta dường như đã thấy qua. Cẩn thận suy nghĩ, mới nhớ lại buổi tối hôm trước, Lễ bộ Tần đại nhân mời ta cùng vài đồng liêu đến Hồng Tuyết lâu uống rượu, trong bữa tiệc có đàm luận đến việc từ khi bệ hạ lên ngôi cho đến bây giờ vẫn không lo chuyện hậu cung, việc này không hợp với lễ nghi. Vì thế liền viết một cái tấu chương, tìm vài đồng liêu liên hợp ký tên lên tấu xin bệ hạ tuyển tú đại hôn. Ta nghĩ nghĩ cảm thấy việc này cũng rất bình thường, huống chi quan hệ giữa Tần đại nhân với cha ta cũng không tệ, chỉ cần lúc chơi mạt chược với cha ta luôn chịu thua bạc là được. Phần ân tình này tốt xấu gì cũng phải báo đáp, huống chi loại việc thúc cưới này, cũng không coi là đại sự gì, cho nên ta không một chút do dự mà ký tên mình vào. Nhưng tình huống trên triều hiện tại, như thế nào mà bệ hạ lại không vui vẻ lắm?! Ta hơi mơ hồ, vì thế ấp a ấp úng nửa ngày, nói: "Thần sợ." "Sợ?" Hoa Nam Bình vung tay ném tấu chương tới chân ta, "Cô thấy chữ ký Triệu tướng quân này thật là lưu loát tự nhiên, một từ sợ, không biết từ đâu mà đến?" Ta cúi đầu nhìn tấu chương hắn ném đến, quả nhiên chính là phần Lễ bộ Tần thượng thư trình lên kia. Cái chữ chó cào bên trên dường như là chữ ký của ta, người bên ngoài có bắt chước cũng không bắt chước được. Ta không dám nói tiếp. Thời điểm Hoa Nam Bình đăng cơ, dùng thủ đoạn tàn nhẫn mà loại bỏ thế lực của Đại hoàng tử cùng Nhị hoàng tử ở Trường An. Thế lực lớn bên trong triều đình bị loại bỏ, Đại hoàng tử cùng Nhị hoàng tử đều bị sung quân đến nơi biên cương nghèo nàn. Đại thần hơi có tiếng phản đối, kết cục đều là thảm thiết. Tiên đế tại triều đường thi hành chế hành thuật, mà hắn càng thích tập quyền tuyệt đối. Trong triều đình chỉ có mình hắn nói một không hai, hắn lười quyết sách mới để mặc đại thần bên dưới lấy ra mà thảo luận. Nhưng không thể không nói, hắn cũng có thực lực, cái đầu khôn ngoan kinh thiên vĩ. Hơn nữa quân đội Đại Hoa một nửa ở trong tay cha ta, một nửa khác ở trong tay hắn. Hộ bộ Tô Thiếu Ngân cầm trong tay chìa khóa quốc khố lại là cậu của hắn. Từ khi ta thay cha ta vào triều, cha ta liền dặn dò ta, nếu không cần thiết thì đừng phản bác hắn trên triều. Vì thế ta chỉ có thể quỳ xuống, cầm tấu chương hắn ném tới chân ta lên, tiếp tục nói, "Thần sợ." Thật lâu không nghe hắn nói gì, ta lại nhịn không được liền vụng trộm chợp mắt một lúc. Trong khoảng thời gian này không biết là tại làm sao mà ta rất hay buồn ngủ, ta cắn cắn môi để tỉnh ngủ. Ai ngờ không khống chế được lực, cơn đau lập tức làm ta thiếu chút nữa chửi mẹ nó. Chung quanh vẫn im ắng, ta giương mắt len lén liếc nhìn Hoa Nam Bình, hòng dự đoán chút cảm xúc của hắn để đúng bệnh hốt thuốc. Hắn trên đầu đội ngọc quan, thân long bào màu đen, rõ ràng đang đứng ở trước mặt ta. Ta lại càng hoảng sợ. Hoa Nam Bình cầm lấy tấu chương trong tay ta, hơi hơi gập người. Tay phải nâng cằm ta lên, buộc ta ngẩng đầu nhìn hắn. Thần thái trong đôi mắt màu hổ phách của hắn không rõ ràng, bên trong cũng nổi lên chút cảm xúc khó hiểu, môi mỏng nhếch lên, cái mũi trắng nõn cao thẳng. Hắn mặc long bào màu đen, làm tôn lên màu da tuyết trắng tao nhã. Cả người đều có một loại cảm giác lạnh lùng xa cách, cao cao tại thượng không thể chạm đến. Hắn bây giờ đang thản nhiên nhìn ta, dường như muốn xuyên qua ngực ta để thấy rõ trong lòng ta đang nghĩ gì. Ta rốt cuộc cũng luống cuống, không dám đối diện với hắn. "Bãi triều." Hắn nói. Cái giọng the thé của thái giám bên cạnh vang lên sau đó, vọng khắp Hàm Nguyên Điện. Các đại thần quỳ xuống hành lễ, lần lượt rời khỏi đại điện. Ta không dám lộn xộn, trong lòng không yên, mở miệng muốn nói gì đó, lại là một ngụm máu tanh. Lúc này ta mới nhớ tới vừa nãy đã dùng lực cắn nát môi. "Phúc công công, các ngươi cũng lui xuống đi." Hắn nghiêng mặt qua, nhẹ giọng nói. Vị thái giám mặt tròn kia gật đầu, kêu mọi người trong điện lui ra ngoài. Lòng ta lại càng bất an, cảm thấy nếu không tự cứu mình thì hãy đợi cha ta nhặt xác cho ta đi, "Bệ hạ, trong dân gian có lệ, nam lớn kết hôn, nữ lớn gả chồng. Bệ hạ thân là vua của một nước, hẳn là nên sớm thú hậu. Thứ nhất là vì trị an quốc gia, thứ hai... Thứ hai..." Ta bịa không nổi nữa. Hắn cong khóe miệng giả cười, "Tướng quân quả nhiên là suy nghĩ cho giang sơn xã tắc?" Ta gật đầu, "Đương nhiên." Ta có chút khẩn trương, liếm liếm môi, miệng đầy máu tanh. Trên chiến trường người sống kẻ chết, mùi máu tươi đã sớm ngửi quen. Nhưng lần này lại không biết vì sao, chỉ cảm thấy đặc biệt khó chịu, cực muốn một chén nước súc miệng. Ánh mắt Hoa Nam Bình nhìn ta tối sầm xuống, khoảng cách với khuôn mặt xinh đẹp người người oán trách vẫn gần trong gang tấc, trên môi ấm áp, ta kinh sợ chớp mắt, vội vàng muốn lui về phía sau. Hắn lại đưa tay ôm trọn mặt ta, không cho ta nhúc nhích. Ta giờ phút này quỳ trên mặt đất không thể đứng dậy, bị bắt ngẩng đầu lên nhận lấy nụ hôn của hắn. Hắn hôn thong thả cẩn thận, ta trợn tròn mắt nhìn hai mắt nhắm chặt cùng lông mi run run của hắn. Đầu óc ta trống rỗng, trên môi tê dại, cảm giác vết máu trên mặt dường như bị hắn mút vào sạch sẽ, hô hấp của hắn phun tán loạn trên mặt ta. Ta cảm thấy một phần ẫn nhẫn hắn giấu rất sâu dường như đang dần rạn nứt, không biết vì sao, cả người ta run lợi hại. Hắn nhẹ nhàng lôn qua khóe miệng ta, trầm thấp khàn khàn lại dịu dàng dỗ ta:"A Ngọc ngoan, đừng sợ, mở miệng ra." Ta không muốn nghe hắn nói, tuy rằng ta với Hành Tri là vợ chồng giả, nhưng dù sao cũng là nữ nhân có gia có thất. Ta lại nhớ tới cha ta đã từng dặn ta không được chống đối hắn, vì thế ta do dự, nhưng đúng cái lúc đang do dự, đầu lưỡi của hắn cạy mở khớp hàm ta rồi xông vào. Cùng lúc đó, một mùi máu tươi đặc hơn lao thẳng tới yết hầu, dạ dày của ta lập tức quặn lại. Ta dùng hết khí lực đẩy hắn ra, nằm ở một bên lấy tay chống đỡ, nôn ra một trận.