Tương Phùng
Chương 25 : C25
Vĩ Thanh từ trong xe bước ra, cô đang thắc mắc, không biết xe ai đỗ trước cổng thế này, nhìn vào kính xe thì cũng chỉ thấy 1 màu đen thôi, cô cũng không muốn quan tâm nên mặc kệ, cô lấy chìa khóa ra mở cổng.
Tịch Vũ đã nhận ra cô, hắn tức tốc mở cánh cửa ô tô, lao ra nắm lấy tay Vĩ Thanh.
- Vĩ Thanh, cuối cùng anh cũng gặp được em rồi!
Vĩ Thanh nhìn anh, hai đôi mắt long lanh nhẹ nhàng như suối nước, niềm vui hiện lên nhưng chưa được phút chốc lại tắt vụt, cô giận dỗi không thèm trả lời anh, xem anh như không khí, tiếp tục mở cổng rồi mặc anh đi vào nhà.
Anh cũng thừa biết Vĩ Thanh sẽ giận anh, đi vào trong nhà anh gọi cô, liên tục nói, nhưng cô vẫn không chịu nghe.
- Vĩ Thanh, anh biết việc thất hứa là sai, nhưng em hãy thông cảm cho anh, hãy nghe anh giải thích.
- Em tưởng anh cùng cô nào đó say đắm bên đó rồi chứ! Anh quay về làm gì? Sao không ở đó luôn đi! Hư...!
"Tránh xa mẹ Vĩ Thanh ra, ông không được ức hiếp mẹ tôi!"- Tiểu Khang xuất hiện, chắc trước mặt Tịch Vũ.
- Lại là nhóc! Vĩ Thanh chuyện này là sao? Thằng này ở đâu ra vậy?- Anh lại hỏi tiếp.
- Anh đừng có hỏi em nữa! Em không muốn trả lời đâu!
Vĩ Thanh dỗi hờn với hắn, cô bảo Tiểu Khang vào phòng đi, ở đây không có chuyện của nó, trước khi đi, nó còn lườm một cái với Tịch Vũ.
Sau khi Tiểu Khang đi rồi, hai người họ vẫn trong căn phòng bếp ấy, Cô vẫ không nói gì, chuẩn bị cho bữa ăn trưa.
- Vĩ Thanh! Thằng nhóc đó là ai vậy? Sao nó kêu em là mẹ? Đừng nói là...!
- Anh điên à? Nó là đứa bé được em nhận nuôi thôi!
- Nhận nuôi? Chậc! Nó nghịch quá rồi đấy...!
Anh có nói để Vĩ Thanh mở lời, nhưng hình như cô giận anh lắm rồi
- Vĩ Thanh, em đừng giận anh nữa mà!
- Ai thèm giận anh chứ! Còn lâu!
Hắn ta bắt đầu đùa giỡn:
- Dù gì cũng là chồng em mà, em nỡ lòng nào lạnh nhạt với anh như vậy?
- Ai là vợ chồng với anh chứ!
Hắn luồn hai tay ôm lấy eo cô từ phía sau, để mặt kề sát gáy cô, thì thầm vào tai hỏi:" Thật chứ? Anh nhớ chúng ta đã từng..."
Hắn dùng tay vuốt eo và hông của cô, vẫn thổi vào tai nói tiếp: "...thế này"
Rồi hôn lên tai cô:"...!rồi thế này nữa!"
Vĩ Thanh đang bóc vỏ của những quả cam, cảm thấy khó chịu khắp người, hai má và vành tay đỏ ửng lên như màu quả cà chua, cô không còn lí lẽ để chối cãi.
Cô vẫn không muốn làm lành với hắn ngay nên lập tức dứt người ra khỏi vòng tay của ai kia.
Cô lại dùng chiêu cũ, định lấy quả cam ném vào người hắn.
"Tránh ra!"
Nhưng không ngờ hắn đã bắt kịp ý đồ của cô, mà thật ra hắn cũng có ý đồ.
Chụp lấy cánh tay cô, khéo léo kéo thân cô sát người mình." Định chọi anh à? Anh bắt kịp rồi đó, hừ..."
- Anh buông em ra đi, em còn phải làm bữa trưa, nếu không ai đó phải nhịn đói đó!- Vĩ Thanh nhăn mặt đẩy hắn ra, nhưng hắn vẫn ôm cô chặt cứng.
Hắn cảm thấy Vĩ Thanh lúc này đúng là dở khóc dở cười mà, hắn cười gian tà rồi bế cô lên.
- Hazzi! Không kịp đâu, anh "đói" lắm rồi, anh muốn "ăn" em ngay bây giờ.
- Nè! Thả em xuống, đồ xấu xa, đáng ghét, đáng ghét,...!- Cô vừa mắng vừa đấm tay vào ngực của hắn.
Tịch Vũ vừa bế cô lên lầu vừa điềm tĩnh nói:" Nếu em muốn thằng quỷ nhỏ đó xuống thấy cảnh gì đó không được phù hợp cho lắm thì cứ la lớn lên!"
Cô xấu hổ, chúi đầu vào trong người hắn để hắn không thấy mặt cô lúc này, đúng là tự chuốc lấy họa mà.
Riêng hắn, hắn cười thầm, đúng là yêu tinh, sống với trẻ con dẫn đến ngày càng trẻ con luôn rồi!
Truyện khác cùng thể loại
12 chương
37 chương
59 chương
124 chương
10 chương
40 chương
11 chương