Tương Phùng

Chương 10 : Sảy thai

Vĩ Thanh bắt đầu chạy trong vô thức, nước mắt cô cứ không ngừng rơi, trong đầu cô bây giờ hoàn toàn trống rỗng, cô muốn quên hết tất cả mọi chuyện bi thương này, sống một cuộc sống bình yên. Trời dần trở nên tối và các hạt mưa cũng đã trở nên nặng hạt," tí tách, rào rạt" mưa rơi ướt hết con người, cô ngã khụy xuống trên lề đường, một tay ôm bụng, một tay chống xuống đường đỡ lấy thân thể nặng nhọc. "Hư..ư." Cô vẫn khóc, đến khi không thể khóc được nữa cô lại bắt đầu cảm thấy đau đớn ở vùng bụng, nhìn xuống dưới chân lại có cả một dòng máu đỏ tươi tuôn ra, đỏ hết cả chiếc váy. " Ah... ah.... đau quá...cứu tôi với" Những con người ít ỏi đi trong mưa đi đến đứng xung quanh cô, nhưng lại vô tâm họ chỉ đứng nhìn người phụ nữ kêu đau đớn mà không hề đến giúp. Rồi từ trong đám đông, một người đàn ông mặc vest đen lao vào, bế cô lên xe, đưa cô đến bệnh viện. - ---- Một tiếng, hai tiếng trôi qua, Tịch Vũ ngồi chờ trên hàng ghế cuối cùng bác sĩ cũng từ phòng cấp cứu đi ra. Anh cũng hỏi bác sĩ với vẻ mặt đầy lo lắng: - Bác sĩ, cô ấy sao rồi? Người bác sĩ từ tốn kéo chiếc khẩu trang xuống, khuôn mặt nhăn nhó, trả lời anh: - Chúng tôi thật sự rất tiếc, nhưng do thai nhi trong ba tháng đầu rất dễ sảy, hơn nữa, cô ấy bị chấn động tâm lý quá mạnh, dẫn đến người mẹ bị rối loạn tự miễn như hội chứng Antiphospholipid ảnh hưởng đến quá trình truyền máu, chất dinh dưỡng cho thai nhi khiến cho thai nhi ngừng phát triển. May mà vẫn giữ được an toàn cho người mẹ. Bác sĩ còn nói thêm: - Hiện tại cô ấy đang được đưa vào phòng hồi sức, anh có thể vào thăm được đó. Tịch Vũ cảm ơn bác sĩ rồi nhanh chóng vào phòng hồi sức xem cô như thế nào. Cô nằm trên gường, bên cạnh ống dịch truyền, mắt cô vẫn nhắm. Anh nghĩ những người ở ngoài đường lúc nãy đúng là vô tâm, họ thấy người gặp nạn như vậy mà lại không đến giúp, còn đứng đó xì xào, đúng là con người bây giờ thật máu lạnh. Rồi anh mới nhìn kỹ lại Vĩ Thanh, càng nhìn anh lại càng cảm thấy rất quen thuộc, giống như cô gái đêm ấy. Anh không biết mình có nhầm hay không nhưng thực sự anh cảm thấy cô ấy rất quen thuộc. Nhưng rồi anh cũng bỏ suy nghĩ đó qua một bên, anh ngồi trên ghế nhắm mắt lại, mơ màng ngủ thiếp đi. Chợp mắt được một hồi lâu, anh bỗng tỉnh giấc khi nghe thấy" ah..Cứu..." Vĩ Thanh nói nói rồi bật người ngồi dậy, cô lấy tay sờ sờ bụng mình, rồi nhăn mặt quay sang nhìn anh. - Đứa bé đâu? Anh nhìn cô thở dài và trả lời: - Nó mất rồi! Cô quay mặt đi ra hướng khác, thở thất vọng, tâm trạng của cô bây giờ cảm thấy rất tuyệt vọng, từng người một, từng người thân của cô đều bỏ cô đi, đứa con ngoài ý muốn cũng bỏ cô đi, cô như rơi vào vòng xoáy vô định, không biết sẽ đi vào đâu. Tịch Vũ thấy vậy cũng an ủi cô: - Cô đừng buồn nữa, phải sống tốt để lo cho bản thân của mình, còn gia đình và chồng cô vẫn yêu thương cô, cô đừng khóc nữa. "Tôi làm gì có gia đình và chồng con chứ!" Cô cười đau khổ nói. " Ơ vậy đứa bé..."- Tịch Vũ nhìn cô ngạc nhiên. - Nó là đứa con hoang! Không là của ai cả. Bây giờ nó mất rồi, mặc dù tôi rất đau nhưng ít ra tôi cũng sẽ không phải vướng bận gì nữa. Anh nói rất đúng, ngoài kia vẫn còn tương lai tốt đẹp đang chờ đợi tôi. Cô nói xong quay lại nhìn mặt anh một cái và bất ngờ, khi nhìn vào mặt anh, cô cảm thấy anh rất giống người đàn ông hôm ấy. Trong kí ức của cô, mặt dù trời tối nhưng cô vẫn thấy sơ sơ khuôn mặt của anh ta, khuôn mặt ấy quả thật rất giống người ngồi trước mặt cô. Cô ngạc nhiên chưa xong, Tịch Vũ mới hỏi cô: - À! Cô tên gì? - Tôi tên Bạch Vĩ Thanh, còn anh thì sao? - Tôi là Vương Tịch Vũ! - Cảm ơn anh đã cứu tôi! Cô nói rồi vội rút ống truyền dịch ra, toan bước xuống nhưng vết thương ở bụng vẫn chưa lành, liền đau đớn. " Này! Cô vẫn chưa khỏe, đi đâu được?"- Tịch Vũ vừa nói vừa chạy đến đỡ cô. - Bây giờ tôi muốn về nhà! Anh để tôi đi đi! - Này! Bây giờ cô không thể tự đi được, cô còn rất đau đó, chi bằng tôi đưa cô về. Chưa đợi Vĩ Thanh trả lời, anh kéo cô sát vào người dìu cô ra ngoài xe, rồi vào bệnh viện một lần nữa thanh toán viện phí. Sau đó mới lái xe đưa cô đi.