Còn nhớ Tạ Hạo Triết nói tối qua, đoàn đội của Đằng Lập Quân ở khách sạn để quay phim, trước cuộc họp chuẩn bị, Kiều Vũ Tụng luôn mãi xác nhận có một thẻ hành khách tên"Đằng Lập Quân", anh không khỏi nghi ngờ. Anh biết đó không phải là trùng tên trùng họ, bởi vì thông tin thẻ phù hợp với những gì anh đã thấy vài lần trước đó. Kiều Vũ Tụng không có hứng thú tìm hiểu hành trình của những ngôi sao này. Nhưng mà theo thông tin khách hàng đăng kí thì đó là sinh nhật của Đằng Lập Quân, như thường lệ, Kiều Vũ Tụng phải viết thiệp chúc mừng sinh nhật và tặng anh ta trong chuyến hành trình. Bởi vì tâm lý nghĩ về việc sắp xếp công việc của Tống Vũ Tiều, nên Kiều Vũ Tụng có chút lơ đễnh. Trước khi xuất phát, anh viết thiệp chúc mừng sinh nhật trong phòng và lỡ tay viết nhầm hai tấm thiệp rồi, nên không thể lãng phí tấm cuối cùng. Buổi chiều, Kiều Vũ Tụng và đồng nghiệp cùng nhau bắt xe bus đến sân bay trước giờ quy định. Không ngờ có một thành viên trong đoàn để quên tai nghe trong phòng, Kiều Vũ Tụng bất đắc dĩ phải để những người khác đi trước, chính mình đợi cậu ta trong khách sạn. Kiều Vũ Tụng đã sớm đặt xe trực tuyến, đứng trước sảnh khách sạn không làm gì cả, định gọi cho Tống Vũ Tiều thì thấy Đằng Lập Quân và hai người khác cùng nhau đi ra ngoài. Khi Đằng Lập Quân nhìn thấy anh, anh ta cười rạng rỡ và nói xin chào, "Xin chào!" "Xin chào." Kiều Vũ Tụng đang mặc đồng phục tiếp viên hàng không, lịch sự đáp lại. Thu hồi ánh mắt, anh ta ra hiệu cho hai người kia rời đi trước, nhìn Kiều Vũ Tụng cười cười: "Bây giờ anh ra sân bay à?" Kiều Vũ Tụng không biết anh ta đang mang theo tâm tư gì, đành phải gật đầu nói: "Vâng, đang đợi xe ra sân bay." "Là chuyến bay JU5868 sao?" Anh ta quan tâm hỏi. Kiều Vũ Tụng mặt không thay đổi trả lời: "Vâng." "Thật trùng hợp, tôi cũng đi chuyến bay đó." Anh ta khẽ thở dài lắc đầu, "Thật tiếc vì tôi không bay hạng phổ thông nên không có cơ hội dùng bữa cơm của anh." Lời này Kiều Vũ Tụng nghe có vẻ không được tự nhiên, anh không muốn nói với Đằng Lập Quân rằng anh sẽ phục vụ ở khoang hạng nhất, anh cong khóe miệng, nhưng không có ý cười. Đằng Lập Quân nhìn anh một cái, nói: "Nếu muốn đi sân bay, chúng ta hãy cùng đi. Tiện đường, dù sao xe của tôi cũng không tệ." Kiều Vũ Tụng nghe xong lập tức muốn từ chối, trước khi anh nói, Đằng Lập Quân chủ động khoác vai anh và làm động tác mang anh đi. Anh không tưởng tượng được, đại minh tinh có thể trước mặt mọi người biểu hiện "tùy tiện" như vậy. Tuy rằng hành động này của hai người không mấy thân thiết nhưng nó đã vượt xa định nghĩa "người lạ" trong lòng Kiều Vũ Tụng. Anh đảo người, tránh khỏi cánh tay của Đằng Lập Quân, bước sang một bên, nghiêm nghị nói: "Anh Đằng, xin hãy thể hiện một chút tôn trọng. Chúng ta không quen biết nhau." Đằng Lập Quân nghe xong, sửng sốt một chút, sau đó lộ ra vẻ oan ức nói: "Thực xin lỗi. Trước đây tôi sống ở nước ngoài, thói quen thôi." Đây mà coi là lý do gì? Kiều Vũ Tụng mắng thầm trong lòng nói: "Nhưng đây là ở Trung Quốc đại lục." "Ok, tôi sai rồi, xin lỗi anh." Đằng Lập Quân giơ hai tay đầu hàng, "Mong rằng anh có thể tha lỗi cho tôi." Kiều Vũ Tụng khó hiểu, quay đầu lại thì thấy người thanh niên trong đoàn đã đi xuống lầu từ lúc nào, đang đứng ở sảnh, tò mò và ngạc nhiên nhìn hai người họ qua cửa kính. Thấy thế, Kiều Vũ Tụng sắc mặt trầm xuống, lạnh lùng vẫy tay cậu ta. Cậu ta ngẩn người, kéo vali ra khỏi khách sạn, nhìn Đằng Lập Quân, nói với Kiều Vũ Tụng: "Anh Kiều!" "Đi thôi, tôi đã đặt xe rồi." Kiều Vũ Tụng dứt lời, liền xoay người rời đi. "Hả ?" Cậu thanh niên kinh ngạc nhìn anh, sau khi đuổi kịp, không khỏi quay lại nhìn Đằng Lập Quân vài lần. "Anh Kiều, em muốn xin chữ ký của anh ấy." Trước khi lên xe, cậu thanh niên nói với đôi mắt lấp lánh. Trừ khi công việc yêu cầu, Kiều Vũ Tụng thực sự không muốn tiếp xúc với Đằng Lập Quân. Nghe vậy, Kiều Vũ Tụng nghiêm khắc nói: "Cậu đến muộn vì quên đồ. Có cần tôi nhắc nhở không?" Cậu thanh niên hoang mang, sau khi lên xe, ẩm bẩm: "Có cãi nhau thì đừng bắt qua em". Kiều Vũ Tụng chỉ hối hận bình thường quá tốt tính, làm cho bọn họ mỗi một người đều không phân biệt cao thấp. Bây giờ còn chưa bay, Kiều Vũ Tụng tạm thời nhẫn nhịn, quyết định đợi đến họp bình luận cuối cùng, sẽ phê bình đích danh. Nghĩ đến việc đối mặt với Đằng Lập Quân trên máy bay, Kiều Vũ Tụng không khỏi buồn bực. Tuy nhiên, không biết Ông trời có nghe thấy nỗi lòng của anh không, Đằng Lập Quân thực sự đã bỏ lỡ chuyến bay! Kiều Vũ Tụng đứng ở cửa cabin, nghe Số 3 nói với hành khách qua chương trình phát thanh lý do tại sao cửa cabin hiện tại chưa đóng được, đồng thời liên tục xác nhận tình hình lên máy bay của hành khách với mặt đất. Cuối cùng, anh vui mừng khi nhận được thông báo đóng cửa cabin của cơ trưởng. Ghế của Đằng Lập Quân còn trống, và đoàn nhân viên của anh ta cũng không lên máy bay. Kiều Vũ Tụng ném tấm thiệp sinh nhật đã viết sẵn vào thùng rác, nghĩ thầm: Sau những đợt phát sóng sân bay trước đó thúc giục lên máy bay, tin tức về chuyến bay bị lỡ của Đằng Lập Quân có lẽ sẽ gây xôn xao. Kiều Vũ Tụng cười trên sự đau khổ của người khác, đắc chí, cùng các đồng nghiệp xác nhận tình huống các khoang bình thường, trạng thái hành khách đã điều chỉnh xong xuôi, đồng thời báo cáo với cơ trưởng. Sau khi máy bay cất cánh, Kiều Vũ Tụng đang ngồi trên ghế, liếc nhìn đồng hồ - sớm nhất chỉ cần bốn tiếng rưỡi là có thể gặp lại Tống Vũ Tiều. .... Trong cuộc họp khẩn cấp vừa qua, nhiệm vụ chung đã được đưa ra cho các thành viên tham gia, nhưng kế hoạch bước tiếp theo như thế nào? ai sẽ tham gia? là những vấn đề mà lãnh đạo của từng bộ phận cần xem xét. Đây là một nhiệm vụ vinh quang, sẽ có người hăng hái tham gia, sẽ có người còn chần chừ do dự. Khi Tống Vũ Tiều được quyền lựa chọn người sẽ cùng cậu đến thành phố Tây để thực hiện nhiệm vụ, điều mà cậu muốn khảo sát, không chỉ là thái độ mà thôi. Tống Vũ Tiều sẽ bỏ qua những người chỉ có thái độ nhưng năng lực không đủ. Đây là thói quen của cậu. Đã đến giờ tan làm, Tống Vũ Tiều chuẩn bị lên danh sách, nhưng tâm trạng của cậu vẫn chưa sẵn sàng. Nghe thấy tiếng gõ cửa, Tống Vũ Tiều nói "mời vào", cậu ngẩng đầu nhìn thấy Phùng Tử Ngưng đẩy cửa đi vào. "chủ nhiệm Tống!" Anh ta lễ phép chào hỏi. "Ừ, ngồi đi." Tống Vũ Tiều vặn nắp bút, đợi anh ta ngồi xuống, thẳng thừng hỏi: "Việc Tần Phó muốn đi Thành phố Tây, anh có nghe anh ta nói, phải không? Phùng Tử Ngưng gật đầu như thể đã dự đoán trước được câu hỏi của cậu. Tống Vũ Tiều thấy buồn cười, lắc đầu một cái, hỏi: "Anh đi theo tôi không? Phải đi đến 5 năm." Anh ta chớp mắt nghi ngờ hỏi: "Đi theo anh?" "Không muốn?" Tống Vũ Tiều thờ ơ hỏi. "Vâng" Anh ta cười ngại ngùng nói, "Được. Làm việc với anh có thể học hỏi được rất nhiều kinh nghiệm." Nghe lời nói khách sáo này Tống Vũ Tiều cười như không cười nói: "Được rồi, tôi sẽ thêm anh vào. Không có cơ hội hối hận đâu." " Vâng." Anh ta thông minh gật đầu. Tống Vũ Tiều viết tên của Phùng Tử Ngưng vào danh sách, qua một lúc mới thấy anh ta vẫn ngồi, liền nói: "Anh có thể đi. Chúng ta sẽ nói chuyện sau, nếu có cơ hội." Phùng Tử Ngưng kinh ngạc, lập tức lúng túng cười, đứng lên. Tuy nhiên, không biết tại sao, sau đó anh ta quay người, không đi tới hai bước, liền quay trở về. Tống Vũ Tiều khó hiểu, ngẩng đầu lên hỏi: "Anh làm sao vậy?" Anh ta do dự một chút, lấy điện thoại di động ra vuốt hai lần, thận trọng hỏi: "chủ nhiệm Tống, người này có phải là bạn trai của anh không?" Không biết tại sao anh ta lại nhắc đến Kiều Vũ Tụng, Tống Vũ Tiều rất ngạc nhiên. Nhìn thấy bộ dạng bất an của anh ta, Tống Vũ Tiều thấp thỏm cầm điện thoại lên. Nhìn thấy hot seach trên các trang mạng xã hội, Tống Vũ Tiều cau mày. "Tôi nghĩ những bức ảnh này không đúng sự thật, đúng không? Anh hãy tìm hiểu thử? Nhưng có một tiếp viên hàng không của Bắc Hàng Airlines đã lên nói rằng anh ta thấy bọn họ tranh cãi, nhịp điệu rất kỳ lạ." Anh ta gãi gãi mặt. Những bức ảnh chụp không rõ ràng lắm, nhưng với phần ghi chú, những người tinh ý sẽ biết nó có ý nghĩa gì. Trong tin tức viết mối quan hệ giữa Đằng Lập Quân cùng tiếp viên trưởng của hãng hàng không Bắc Hàng đã bị phanh phui. Tin tức đã làm tê liệt chức năng tìm kiếm của các trang mạng xã hội, và Bắc Hàng cũng khẩn cấp đưa ra thông báo quan hệ công chúng. Tống Vũ Tiều nhìn những bức ảnh mờ ảo liên tục, nhất thời không xác định được cảm xúc của mình. Sau một thời gian, cậu phát hiện Phùng Tử Ngưng vẫn đang chờ đợi. Cậu, lúc này mới ý thức được điện thoại di động không phải của mình. "Ồ, tôi xin lỗi. Cảm ơn." Tống Vũ Tiều trả lại điện thoại cho anh ta. Phùng Tử Ngưng lo lắng cầm điện thoại nói: "Việc chúng ta đến Thành phố Tây sẽ không ảnh hưởng gì phải không?" "Đương nhiên là không." Đối với loại này suy đoán, Tống Vũ Tiều chỉ thấy buồn cười, "Anh đi về trước đi." Phùng Tử Ngưng nhìn cậu với ánh mắt đồng tình thông cảm và rời đi. Tống Vũ Tiều hít một hơi thật sâu, còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì chuông điện thoại vang lên. Cậu cầm điện thoại lên thì thấy tên của Thư ký Chu.