Quả thật, trước đó, Tống Vũ Tiều đã làm quá nhiều điều bất ngờ, tùy hứng. Mà Kiều Vũ Tụng vẫn như cũ không có cách nào thản nhiên tiếp nhận. Không hề báo trước, chỉ nghe anh không thể trở về nhà, cậu đã bay đến Moling ngay lập tức? Ý nghĩ đầu tiên nảy ra trong đầu Kiều Vũ Tụng là: ngày mai Tống Vũ Tiều không có đi làm sao? Dù sao, Kiều Vũ Tụng cũng biết công việc rất quan trọng đối với Tống Vũ Tiều, một phần bản thân cậu rất coi trọng, phần khác là do tính chất công việc quyết định. Sau khi cúp điện thoại, Kiều Vũ Tụng vẫn chưa tin được, nghĩ tới nghĩ lui, anh gọi lại cho Tống Vũ Tiều hỏi: “Alo? Em đến thật đấy à? Em mua vé rồi à? Vậy khi nào em trở về? Ngày mai không đi làm sao?” “Ngày mai em xin nghỉ phép. Vốn định từ ngày mai bay với anh, nhưng vì tối nay anh không về nên em sẽ đi thẳng tới chỗ anh.” Tống Vũ Tiều giải thích. Cùng bay? Kiều Vũ Tụng bối rối. Tống Vũ Tiều xác thực có kế hoạch muốn cùng bay với anh. Kiều Vũ Tụng cũng rất vui và mong chờ nó, nhưng đó là tuần sau. Trong tuần lễ vàng ngày Quốc khánh, mỗi ngày anh đều rất bận rộn, nếu Tống Vũ Tiều bay cùng, e rằng anh sẽ không có thời gian chăm sóc cậu, nghĩ đến đây, anh không khỏi do dự. “Em mua vé rồi à?” Kiều Vũ Tụng luôn cảm giác sắp xếp như thế không quá ổn thỏa. Tống Vũ Tiều nói “Vé gì nữa? Em đã qua kiểm tra an ninh rồi, sẽ lên máy bay ngay bây giờ.” Kiều Vũ Tụng yên lặng. Lúc này, không thể nói với Tống Vũ Tiều là anh chưa sẵn sàng, vì vậy đừng đến. Tống Vũ Tiều vì nhớ anh nên mới đến, nói cho cùng, đó là một ý định tốt, anh nên cảm động và hạnh phúc mới đúng. Tự nhiên anh cảm động nhưng cũng lo lắng không chăm sóc tốt cho cậu. Hơn nữa, kế hoạch bay cùng nhau chỉ bắt đầu vào tuần sau, vậy tại sao Tống Vũ Tiều lại quyết định vào ngày mai mà không báo trước? Nghe giọng điệu của Tống Vũ Tiều, có vẻ như cậu không định cho anh một niềm vui bất ngờ. “Được, vậy anh sẽ đợi em.” Kiều Vũ Tụng nói. Tống Vũ Tiều hỏi, “Ngày mai anh có bay từ Moring đến Tích Tân không?” “À, có đó.” Kiều Vũ Tụng đã có ba chuyến bay ở Nhật Bản, bây giờ anh còn thêm một chuyến nữa, “Ngủ đêm ở Tuệ Loan vào tối mai.” “Được rồi. Anh không cần phải đợi em, đi ngủ trước đi, muộn lắm rồi. 4-5h là rời giường để chuẩn bị họp rồi. Bây giờ đã gần 0h rồi. Anh ngủ đi.” Tống Vũ Tiều bổ sung “À, cho em số phòng của anh. Khi đến nơi, em sẽ gõ cửa trực tiếp. ” Tống Vũ Tiều hiện tại đã quen với quy trình làm việc của anh, khiến anh vui hơn là một chuyến thăm bất ngờ. Anh cười cười: “Được ngủ ngon.” Sau khi cúp điện thoại, Kiều Vũ Tụng liên tục gửi số phòng và số hiệu chuyến bay của ba ngày tới cho Tống Vũ Tiều. Sau khi gửi xong, anh còn cố ý kiểm tra độ đông đúc của những chuyến bay này, xác nhận vẫn còn vé, anh mới thở phào nhẹ nhõm, vội nhắc nhở Tống Vũ Tiều nhanh chóng đặt vé. Tuy nhiên, Tống Vũ Tiều không trả lời tin nhắn. Kiều Vũ Tụng xem lại thông tin chuyến bay, biết được máy bay đã cất cánh. Nghi ngờ rốt cuộc cũng chỉ là nghi ngờ, nó giống như dòng chảy ngầm dưới mặt biển lặng, người trên thuyền đa phần nông cạn chỉ quan tâm thưởng thức cảnh sắc của đại dương bao la. Kiều Vũ Tụng là một trong những người nông cạn nhất, dù có phân vân đến đâu, anh phấn khích đến mức không thể ngủ được, trằn trọc trở mình trên giường, nghĩ rằng sẽ gặp Tống Vũ Tiều chỉ trong vài giờ nữa. Làm sao có thể bình tĩnh? Phải biết là, khi anh khởi động biện pháp khẩn cấp, báo cáo cơ trưởng phản ứng tình huống, ý nghĩ đầu tiên của anh là: Xem ra hai ngày nữa không thấy được Tống Vũ Tiều. Bây giờ biết Tống Vũ Tiều sẽ đến, cảm giác lớn nhất tất nhiên là kinh hỉ. Không thể ngủ được, Kiều Vũ Tụng kiểm tra lại vali lên máy bay của mình để đảm bảo mọi thứ bên trong đã đầy đủ. Vì không mang theo túi ngủ qua đêm nên Kiều Vũ Tụng phải gửi bộ đồng phục duy nhất đến bộ phận chăm sóc khách hàng để làm sạch. Kiều Vũ Tụng quan tâm đến điều gì nên chú ý và điều gì không nên chú ý, này khiến anh mất quá nhiều thời gian. Cho dù nằm trên giường không ngủ được, anh vẫn tự thuyết phục mình nghỉ ngơi, dù sao ngày mai cũng phải bay cả ngày, đây không phải chuyện đùa. Tống Vũ Tiều có dùng bữa trên máy bay không? Nếu như không có, lát nữa cậu đến sẽ bị đói bụng rồi——Đây là điều cuối cùng Kiều Vũ Tụng nghĩ đến trước khi chìm vào giấc ngủ. Không biết qua bao lâu, Kiều Vũ Tụng cảm giác mình đã ngủ rất lâu, rất lâu. Trong giấc mơ, anh mơ hồ nghe thấy tiếng gõ cửa. Anh lập tức mở mắt, nhảy ra khỏi giường, đi thẳng ra cửa mà không thèm mang giày. Nhưng khi nhìn ra ngoài qua mắt mèo, hành lang trống rỗng. Anh bối rối quay lại giường, cầm đồng hồ lên xem giờ rồi xác định là mơ. Ném đồng hồ xuống, Kiều Vũ Tụng ngã xuống giường, kéo chiếc gối vào trong vòng tay và nhắm mắt lại. Nhưng không lâu sau, anh lại nghe thấy tiếng gõ cửa. Lần này, thay vì chạy ra mở cửa ngay lập tức, anh lại nhìn đồng hồ. Xác nhận rằng Tống Vũ Tiều có lẽ đến vào lúc này, anh nhanh chóng rời khỏi giường và đi giày. Chưa kịp bước vài bước, lại có thêm hai tiếng gõ cửa, anh càng chắc chắn đó là Tống Vũ Tiều, nên nhanh chóng tăng tốc. Đến cửa, Kiều Vũ Tụng tháo dây xích chống trộm, mở cánh cửa đã khóa, thấy Tống Vũ Tiều xách vali đứng ngoài cửa, anh lập tức bước tới ôm lấy cậu. “Chao ôi ...” Kiều Vũ Tụng dụi vào cổ cậu, nghe thấy trong hương cuối của nước hoa có quyện mùi mồ hôi, nói, “Cực khổ rồi. Một ngày bận rộn đúng không em?” Tống Vũ Tiều nghe không hiểu, nhưng nhanh chóng đoán được ẩn ý của anh và cười phá lên, “Em đi tắm ngay.” Kiều Vũ Tụng cười giúp cậu xách va li vào phòng. Vali khá nặng, anh hỏi: “Em định bay với anh mấy ngày?” “Hãy xem lịch trình tiếp theo của anh đi. Nếu anh bay đến những nơi có thể xin miễm thị thực - em có thể bay với anh trong vài ngày. Nhưng nếu anh bay đến những nơi như Haneda, em không thể xin thị thực kịp thời, vì vậy em sẽ không thể theo được.” Tống Vũ Tiều biết rằng lần này cậu hành động đột ngột ”Nếu không được, sau chuyến bay đợt này, em sẽ xin mấy cái thị thực. ” Kiều Vũ Tụng “Cho anh xem hộ chiếu của em?” Tống Vũ Tiều không rõ vì sao, mở vali hành lý, tìm hộ chiếu cho anh. Kiều Vũ Tụng lật một vài trang, cười nói “Em không có nhiều trang như của anh.” “Đắc ý nhỉ! " Tống Vũ Tiều lấy lại hộ chiếu, vỗ nhẹ một cái lên trán anh. “Tuy nhiên, hàm lượng của những trang vàng đó rất cao, lúc ký kết đặc biệt nhanh.” Nói đến “nhanh” Kiều Vũ Tụng hỏi “Tại sao lại đột ngột xin nghỉ phép và quyết định bay cùng anh? Không phải nói là tuần sau?” Tống Vũ Tiều mím môi nói: “Nói rồi mà? Em nhớ anh.” Anh nhếch cằm hỏi: “Ngày nào mà em chẳng nhớ anh?” Tống Vũ Tiều gật đầu nói: “Đúng vậy, mỗi ngày đều nhớ, hôm nay đặc biệt nhớ.” Thấy cậu có vẻ không muốn nói, Kiều Vũ Tụng tức giận liếc cậu, nhưng không hỏi thêm mà nói: “Mau thu dọn đồ đạc đi ngủ đi. Em sẽ bay cùng anh về Tích Tân vào ngày mai? Nếu vậy, phải nghỉ ngơi sớm đi.” Chân chính cần phải nghỉ ngơi chính là Kiều Vũ Tụng. Biết là nói thêm vài câu nữa sẽ làm lỡ Kiều Vũ Tụng nghỉ ngơi, dù Tống Vũ Tiều vẫn muốn cùng anh trò chuyện, cũng phải nén ý nghĩ trong lòng: “Anh nghỉ ngơi trước, em đi tắm. ” Nghĩ đến công việc bận rộn tiếp theo, Kiều Vũ Tụng gật gật đầu. Tống Vũ Tiều biết rằng mình đang rất vội vàng. Cậu vội vàng đến bên Kiều Vũ Tụng, nghĩ rằng có rất nhiều chuyện muốn nói với anh, nhưng không hiểu sao, khoảnh khắc nhìn thấy Kiều Vũ Tụng, cậu cảm thấy những điều đó không cần phải nói. Giường trong phòng khách sạn khá rộng nhưng Kiều Vũ Tụng vẫn để lại hơn nửa. Tống Vũ Tiều nhẹ nhàng bước đến bên giường, cẩn thận vén chăn lên, nằm xuống bên cạnh Kiều Vũ Tụng. Trong phòng chỉ có đèn ngủ, mờ mịt như hoàng hôn sắp sửa kết thúc trước khi thành phố lên đèn. Tống Vũ Tiều yên lặng nhìn trần nhà, đột nhiên cảm thấy đặc biệt mệt mỏi. “Tiểu Tụng.” Đối mặt với khoảng không, Tống Vũ Tiều khẽ gọi. Kiều Vũ Tụng có lẽ đang ngủ, nên không trả lời. Cậu cụp mắt xuống, do dự một lúc rồi quay sang ôm Kiều Vũ Tụng. Kiều Vũ Tụng nhanh chóng tỉnh dậy, đang lúc nửa tỉnh nửa mê, rúc sát vào người Tống Vũ Tiều Trong vòng tay mình, cậu đưa tay lên xoa xoa mái tóc của anh. “Anh Tiểu Tụng” qua lớp vải, cậu hôn lên vai Kiều Vũ Tụng “Cảm ơn.” Kiều Vũ Tụng mông lung nghe rõ lời cậu nói, nhưng không thể hiểu được, bối rối hỏi: "Làm sao vậy? Ý em là gì?” Đầu Tống Vũ Tiều hơi đau, cậu suy nghĩ một chút rồi thở dài: ”Hôm nay Em nghĩ: nếu anh không phải dáng vẻ hiện tại, chúng ta sẽ không gặp lại nhau. Trước đây, Em đã từng rất nông cạn, cảm thấy trong tương lai em sẽ đi ra nước ngoài, còn anh vẫn ở lại Nhạc Đường, làm thế nào chúng ta gặp lại nhau? Nhưng anh đã không phải luôn ở đó. Anh đã đi ra thế giới bên ngoài và hơn nữa, anh vẫn tốt tính như khi anh còn bé, dịu dàng, ân cần, hơi nhạy cảm, nhưng hiểu chuyện. Cảm ơn anh, em biết không phải vì em, Nhưng cảm ơn anh đã sống thành bộ dáng như thế này.” Trong ấn tượng của Kiều Vũ Tụng, Tống Vũ Tiều vẫn luôn trật tự rõ ràng, hiếm khi biểu hiện một mặt đa sầu đa cảm, càng hiếm thấy hơn là nói năng có chút lộn xộn. Anh xoay người vuốt ve khuôn mặt Tống Vũ Tiều, mỉm cười “Anh cũng cảm ơn em. Nếu như em không trở về Trung Quốc, có lẽ chúng ta đã không gặp nhau.” Tống Vũ Tiều cười nói: “Không nhất định, hộ chiếu của anh còn dán tem nhập cảnh Hoa Kỳ.” Lời còn chưa dứt, liền bị Kiều Vũ Tụng véo véo hai má. Kiều Vũ Tụng biết, nhất định không phải vô duyên vô cớ mà cậu có cảm xúc như vậy. Cũng như anh không thể vô duyên vô cớ mà làm ra các loại giả thiết. Người có thể đưa ra giả thiết thường là chính Kiều Vũ Tụng. Chắc hẳn cậu đã gặp phải chuyện gì đó, nhưng không nói bây giờ, hoặc không nói ra. Kiều Vũ Tụng nghĩ trong lòng. Dù thế nào đi chăng nữa, sự phiền muộn và thất vọng của Tống Vũ Tiều đều được phơi bày ra lúc này. Có thể là vì những chuyện không thể nói ra đó, mà cậu vội vàng chạy trốn đến bên anh. “Nhưng ngay cả khi những điều đó là sự thật, chúng ta vẫn có thể gặp lại nhau, thì đó lại là một câu chuyện khác. Ai có thể nói chắc được? Tiểu Tiều, em thông minh như vậy, chẳng lẽ không biết sao? Với những việc đã xảy ra, nói “ Nếu như” cũng không có tác dụng. Nhất định phải dùng cái từ này, chúng ta dùng nó trong tương lai đi.” Kiều Vũ Tụng nhẹ nhàng an ủi ” Hãy nghĩ xem nếu tuần sau anh phải bay đến Incheon hoặc New Chitose, em có phải quay lại làm việc không? Hãy nghĩ xem nếu chúng ta luôn luôn ở cạnh bên nhau, sau đó chuyện sẽ xảy ra như thế nào nhé”