Tương Ngữ FULL
Chương 84
Đã đi ra ngoài trễ, còn gặp tắc đường, khiến Kiều Vũ Tụng rất lo lắng.
Nhìn thấy Tống Vũ Tiều bên cạnh vẫn bình tĩnh, anh cảm thấy mình lo lắng thừa.
Cũng không phải là công ty anh tổ chức xem phim, anh chỉ đến cùng Tống Vũ Tiều thôi, gấp làm cái gì?
Tự an ủi chỉ làm tâm tình càng thêm buồn bực.
Thật vất vả Kiều Vũ Tụng cũng lái xe vào bãi đậu dưới tầng hầm của rạp chiếu phim, anh lái một vòng tìm chỗ đậu rồi dừng xe, nhanh chóng giục Tống Vũ Tiều mau chóng hơn.
"Nhanh lên, sắp muộn rồi." Kiều Vũ Tụng đẩy vai cậu.
Tống Vũ Tiều cởi dây an toàn, kỳ quái hỏi: "Anh vội vàng làm gì?"
Bởi vậy, sự lo lắng của Kiều Vũ Tụng là không cần thiết.
Trong lòng anh bực bội, nói: "Vậy thôi."
Không khí của ngày Quốc khánh có thể thấy khắp nơi trong rạp phim, những lá cờ đỏ sao vàng nhỏ xinh trang trí thang máy tham quan và sảnh soát vé thật vui tươi và trang trọng.
Hầu hết khán giả đến xem phim đều cầm trên tay lá cờ đỏ, vẻ mặt hớn hở, có người dùng hình xăm lá cờ dán lên mặt và cánh tay.
Tấm áp phích khổng lồ được treo trên tường của phòng soát vé.
Khi Kiều Vũ Tụng và những người khác đến, họ gặp một nhóm mặc đồng phục, xếp hàng trước tấm áp phích để chụp ảnh nhóm, trước khi bấm nút chụp, họ tự hào reo lên: "Chúc mừng Tổ quốc tương lai!"
Rạp phim đã phát bài hát chủ đề với âm lượng nhỏ trong phòng vé.
Giai điệu hấp dẫn khiến nhiều người hát theo ngay cả khi chưa xem phim.
Kiều Vũ Tụng nhìn xung quanh và đột nhiên nhìn thấy một gương mặt quen thuộc, người đã đi cùng chuyến bay với Tống Vũ Tiều.
Anh đang định hỏi Tống Vũ Tiều thì người sau đã đi về hướng khác, anh vội vàng đi theo.
"Thư ký Chu." Tống Vũ Tiều chào Thư ký Chu đang phát vé xem phim, quay đầu nhìn lại thấy Kiều Vũ Tụng theo sau, liền nói: "Đi lấy vé trước đã."
Chỉ sau đó, Kiều Vũ Tụng mới nhận ra mình quá khẩn trương, hoàn toàn quên mất chuyện này.
Cảm nhận được ánh mắt của Thư ký Chu, Kiều Vũ Tụng đỏ mặt nói: "Được."
"Người nhà hả?" Thư ký Chu hỏi khi Kiều Vũ Tụng quay đi.
"Vâng." Tống Vũ Tiều gật đầu, cầm lấy vé xem phim, hỏi: "Còn phải chụp ảnh sao?"
"Chụp ảnh chung đi." Thư ký Chu suy nghĩ một chút rồi nói: "Mời người nhà cậu chụp vài bức ảnh đi."
Thư ký Chu nói xong, quay người lại hô vài câu, đồng thời yêu cầu tất cả thành viên tập trung chụp ảnh.
Tống Vũ Tiều nhìn thấy bọn họ đều cầm cờ đỏ và đồ ăn vặt trong tay, cậu liếc mắt nhìn thời gian, nghĩ nên mua đồ ăn vặt gì cho Kiều Vũ Tụng.
Bốn mươi người chen lấn xô đẩy, tập hợp trước tấm áp phích phim, có người thấy Tống Vũ Tiều hai tay trống trơn, liền nhét vào tay cậu một lá cờ đỏ năm sao.
Tống Vũ Tiều chê bọn họ ồn ào, cậu tách ra khỏi nhóm, thấy Kiều Vũ Tụng đã quay lại lúc nào không rõ, nhưng anh do dự và không đến gần.
"Anh lấy vé chưa?" Tống Vũ Tiều hỏi.
Kiều Vũ Tụng không biết ứng phó với các đồng nghiệp của Tống Vũ Tiều như thế nào, bây giờ nhìn thấy rất nhiều người trong chi bộ của cậu, tất cả họ đều còn trẻ, anh càng cảm thấy kính nể và e ngại.
Anh gật đầu, khi nhìn thấy Thư ký Chu đang đến gần, anh nhanh chóng mỉm cười với lãnh đạo.
"Cái đó ..." Thư ký Chu liếc nhìn Tống Vũ Tiều, biết tên của Kiều Vũ Tụng từ chỗ cậu, nói "Tiểu Kiều, giúp tôi chụp một vài bức ảnh đi.
Chụp thêm hai tấm nữa để làm tư liệu."
Kiều Vũ Tụng giật mình, giả vờ bình tĩnh nhận điện thoại, mỉm cười lịch sự nói OK.
Khoảng 40 người trong số họ đứng, ngồi xổm hoặc khom lưng xuống, tạo thành ba hàng.
Kiều Vũ Tụng giơ điện thoại di động lên, hướng camera về phía họ, lập tức phân biệt từng khuôn mặt tươi cười của những người trẻ tuổi.
Các đồng nghiệp của Tống Vũ Tiều trông thực sự trẻ trung.
Người nhiều tuổi nhất - thư ký Chu - cũng không vượt quá 45 tuổi.
Bởi vì tất cả mọi người đều đang cười, trừ Tống Vũ Tiều, từ biểu hiện của họ Kiều Vũ Tụng không thể biết họ nghĩ gì về anh, nhưng anh tự an ủi mình: tại sao phải để ý họ nghĩ gì?
Anh cho rằng sự xuất hiện của anh với tư cách là bạn trai của Tống Vũ Tiều sẽ thu hút sự chú ý của họ, trong lòng họ có thể có ý kiến này kia.
Nói chung, anh tưởng tượng vô căn cứ rằng mình sẽ là trung tâm của cuộc trò chuyện.
Vì vậy anh mới lo lắng không thể giải thích được.
Nhưng mà, không có.
Trước khi Kiều Vũ Tụng đi lấy vé, anh đã nghe Thư ký Chu hỏi rõ Tống Vũ Tiều có phải người nhà không, và Tống Vũ Tiều thừa nhận không cần suy nghĩ.
Kiều Vũ Tụng vì thế giật mình không thôi, thật không biết khi trở lại phải đối mặt thư ký Chu như thế nào, nhưng hóa ra Thư ký Chu không có ý kiến gì về chuyện này.
Anh thở phào nhẹ nhõm, thậm chí còn cho rằng bản thân thật là buồn cười.
"Chụp đây, hãy nhìn ống kính --" Kiều Vũ Tụng nhìn người lạ trong ống kính điện thoại di động, người đứng ở hàng cuối cùng cuối cùng bên phải Tống Vũ Tiều, "Một, hai, ba!"
Anh xem lại bức ảnh, phát hiện Tống Vũ Tiều không cười, còn có người nhắm mắt lại, nói: "Chụp lại ảnh khác nha?"
Thư ký Chu nói: "Chụp thêm vài tấm, sau đó quay video và hát một đoạn."
Ngay khi anh ta nói xong, Kiều Vũ Tụng nhìn thấy vẻ mặt hoảng sợ trên khuôn mặt của một số người, bao gồm cả Tống Vũ Tiều.
Anh không nhịn được cười, chỉ nghe thấy Thư ký Chu thúc giục bằng giọng điệu tích cực: "Nhanh lên, nhanh lên, hoàn thành nhiệm vụ, phim sắp chiếu rồi!"
Sự thiếu kiên nhẫn của Tống Vũ Tiều rất giống một đứa trẻ được cha mẹ yêu cầu biểu diễn trước mặt họ hàng vào mỗi dịp lễ hội, Kiều Vũ Tụng không nhịn được cười.
Nhìn thấy Kiều Vũ Tụng cười trên sự đau khổ của người khác, Tống Vũ Tiều không còn gì để nói, cuối cùng cười khổ.
Vẫn có vài đội nhóm đang đợi phía sau những tấm áp phích để chụp ảnh, Kiều Vũ Tụng thúc giục: "Nhanh lên, nhanh lên, chụp.
Một, hai, ba! Chụp thêm một bức nữa! Có muốn ghi hình lại không?"
"Ghi, ghi, ghi!"Thư ký Chu đang ngồi xổm dưới đất quay đầu lại xua tay "Mọi người hát lớn lên!"
Kiều Vũ Tụng mở chức năng quay video, thấy mọi người trên màn hình ít nhiều cười gượng, nhưng khi hát tập thể, tinh thần mỗi người lại được nâng lên: "Tôi yêu bầu trời xanh của quê hương, bầu trời trong xanh và nắng chói chang, mây trắng soi đường cho tôi, gió đông đưa tôi bay về phía trước!"
Khi Thư ký Chu thông báo kết thúc quay video và phát vé cho tất cả mọi người, hơn 40 người tan tác chim muông, trong nháy mắt một đoàn khác đã chiếm vị trí trước tấm áp phích.
Dường như đoàn này cũng thuộc đơn vị Tống Vũ Tiều.
Người dẫn đầu bước tới nói đùa, "Thư ký Chu, các cậu đang gây chú ý nha! Ngay cả người chụp ảnh cũng rất đẹp trai!"
"Đâu nào, đâu nào, hoàn thành nhiệm vụ mà!" Thư ký Chu sảng khoái đáp, cảm ơn Kiều Vũ Tụng trả lại điện thoại, đột nhiên nói: "Đây là người nhà của chủ nhiệm Tống!"
Kiều Vũ Tụng chuẩn bị rời đi, anh không ngờ lại được giới thiệu, không cần biết người bên kia là ai, anh lịch sự cúi đầu chào: "Xin chào."
"Yo, đẹp trai quá, còn đẹp trai hơn cả minh tinh!" Bên kia cười, "Chúng ta cũng phải tìm một người nhà đẹp trai để chụp ảnh Này! Phùng Công! Phùng Công, đợi một chút, giúp chúng tôi chụp một vài tấm ảnh đi."
Thợ chụp ảnh được gọi đến, anh ta ra sức vẫy tay mạnh mẽ để triệu tập nhóm "Này, bên kia, nhanh lên! Nếu không, mọi người phải đợi đến cuối cảnh để chụp ảnh!"
Lời này vừa nói ra, những người khác đang lười nhác xung quanh lập tức tụ tập lại một chỗ, yêu cầu lẫn nhau nghiêm túc, sôi nổi tổ chức đội hình xếp hàng.
"Tần phó! Tần phó Cậu đứng ở vị trí Center, ôi, nhanh lên! Còn ngại ngùng gì nữa?" người dẫn đầu sốt ruột thúc giục, "Chỉ có cậu sắc đẹp cao nhất, khẩn trương lên, C vị để cho cậu!"
Người được yêu cầu đứng ở giữa hàng cuối cùng là người thanh niên lên máy bay cùng Tống Vũ Tiều lần trước.
Kiều Vũ Tụng nhìn thấy đội hình trẻ trung, năng động, trông giống như học sinh nên không khỏi tò mò và ghen tị.
"Đi thôi anh, soát vé rồi." Tống Vũ Tiều nhắc nhở, "Có muốn ăn bắp rang không?
Kiều Vũ Tụng xác nhận có người khác trong chi bộ của họ mang theo bắp rang bơ, anh nói: "Được rồi, em muốn mặn hay ngọt? Anh sẽ đi mua."
"Mua hỗn hợp đi với hai Coca.
Đưa vé của anh cho em, em sẽ đổi chỗ ngồi khác." Tống Vũ Tiều nói, bắt đầu nhìn Đông nhìn Tây, xem ai đang ở bên cạnh cậu.
Kiều Vũ Tụng đưa vé, sau khi xác định chỗ ngồi của mình, anh đi mua đồ ăn vặt cho hai người.
Còn tưởng rằng đơn vị nhà nước như Tống Vũ Tiều, "Vấn đề tác phong" sẽ đặc biệt để ý, chẳng hạn như đồng tính luyến ái, mà Kiều Vũ Tụng không ngờ bọn họ nhìn quan hệ của anh và Tống Vũ Tiều bằng ánh mắt bình thường như vậy.
Kiều Vũ Tụng mua một ít đồ ăn nhẹ, trở về chỗ vừa nãy, lại có cảm giác thật kỳ diệu, anh thật hiếu kỳ trạng thái bọn họ lúc làm việc là như thế nào.
Rạp phim bắt đầu yêu cầu khán giả vào chỗ ngồi, Kiều Vũ Tụng cầm bắp rang bơ và Coca, vội vã đi đến cửa soát vé để gặp Tống Vũ Tiều.
Thế nhưng, chưa đến cửa soát vé, anh đã nhìn thấy Tống Vũ Tiều và Cố Hối Chi đang đứng trước cửa soát vé nói chuyện, còn chào hỏi một số người đi ngang qua.
Tim Kiều Vũ Tụng chùng xuống, do dự một lúc, anh thu hết can đảm bước tới và mỉm cười nói, "Mua xong rồi."
Tống Vũ Tiều quay đầu lại nhìn thấy anh, hơi sửng sốt một chút, cầm lấy Coca và bắp rang trong tay anh.
"Xin Chào!" Kiều Vũ Tụng cười với Cố Hối Chi.
Sự ngạc nhiên thoáng qua trong mắt Cố Hối Chi, anh ta mỉm cười nói: "Xin chào, vậy tôi đi trước." Câu sau rõ ràng là dành cho Tống Vũ Tiều.
Nhìn anh ta soát vé xem phim, Kiều Vũ Tụng hỏi, "Anh ta cũng xem phim ?"
"Không, anh ấy đang ở rạp chiếu phim bên cạnh." Tống Vũ Tiều giải thích, "Phim này về cơ bản đã có sẵn ở tất cả các rạp chiếu phim vào thời điểm này, đơn vị đã đặt trước 90% chỗ.
Đi thôi, em đã đổi vé rồi.
"
Kiều Vũ Tụng nhìn xuống, thấy chỗ ngồi của mình đã thay đổi từ hàng 1 ghế 5 thành hàng 9 ghế 10.
Họ vào rạp muộn, đèn trong rạp đã tắt, trên màn hình lớn chiếu quảng cáo và các bộ phim tuyên truyền, giáo dục về lòng yêu nước, Kiều Vũ Tụng dựa vào ánh sáng này thấy rạp phim chật ních người.
Trên mặt sàn, đèn đánh dấu rất mờ, anh cúi đầu bước lên, đếm số hàng mình đi được.
Bỗng nhiên, Tống Vũ Tiều ở phía sau kéo tay anh lại.
Anh sửng sốt.
"Cho đi qua." Tống Vũ Tiều nói, nắm tay anh đi đến khu vực ghế ngồi bên cạnh.
Mặc dù ánh sáng rất mờ, nhưng Kiều Vũ Tụng có thể phân biệt và đoán được những người ngồi ở hàng ghế này đều là người của chi bộ Tống Vũ Tiều và người của đơn vị cậu.
Chỗ ngồi trong rạp không rộng rãi, mọi người co người lại, nhích chân để người khác đi vào.
Bị Tống Vũ Tiều nắm tay đưa đến chỗ ngồi, Kiều Vũ Tụng cảm nhận ánh mắt họ hướng về mình và Tống Vũ Tiều trong bóng tối, tim anh đập thình thịch.
Cuối cùng, họ chiếm hai ghế trống ở giữa hàng số 9.
Tống Vũ Tiều đặt bắp rang trên đùi Kiều Vũ Tụng, sau khi cất Coca, tháo kính, người trượt xuống và dựa vào vai Kiều Vũ Tụng.
Kiều Vũ Tụng vừa đặt Coca xuống, thấy thế giật cả mình, thì thào "Phim mới bắt đầu em đã ngủ rồi!"
"Em không nhịn được, em buồn ngủ quá!" Tống Vũ Tiều cầm tay anh lên, hôn nhẹ một cái lên mu bàn tay rồi nhắm hai mắt lại.
Truyện khác cùng thể loại
22 chương
16 chương
58 chương
142 chương
8 chương
25 chương