Kiều Vũ Tụng đang lơ mơ giữa công việc, anh không khỏi vui mừng vì mấy ngày sau đó không có chuyến bay nào đau đỏ mắt. Tuy nhiên, chuyến bay đến Haneda, anh đã không thể chợp mắt được, sau đợt phục vụ đầu tiên trên khoang hành khách, Số 3 cảm thấy không khỏe, cô vào nhà vệ sinh nhiều lần liên tục nên Kiều Vũ Tụng tạm thời kiêm nhiệm công việc của cô. “Thật xin lỗi, chắc hôm qua tôi đã ăn nhầm thứ gì đó.” Gương mặt u sầu của số 3, bảy tám phần là do đau bụng. Kiều Vũ Tụng an ủi: “Không sao, đến Haneda liền nghỉ ngơi đi. Trưởng phi hành đoàn đã gửi tin tức cho mặt đất rồi, khi đến nơi, tiếp viên dự bị sẽ tiếp quản.” Cô chán nản gật đầu, sắc mặt chợt đanh lại, lập tức tháo dây an toàn, đi vào phòng vệ sinh. Kiều Vũ Tụng thở phào nhẹ nhõm trong lòng, nhìn thấy chuông gọi sang lên, anh cởi dây an toàn rồi bước vào cabin. Anh đồng cảm với Số 3, cũng đồng cảm với người đồng nghiệp bất ngờ bị bay thay thế. Trong hành trình tiếp theo, Số 3 cơ bản ở trạng thái nghỉ ngơi. Cũng may khoang hạng nhất không có nhiều hành khách, tình hình ở khoang sau cũng ổn định nên Kiều Vũ Tụng hoàn toàn có thể xử lý được. Trước khi máy bay bắt đầu hạ cánh, Kiều Vũ Tụng đã kết thúc chương trình phát sóng trên cabin, anh nhắc nhở nữ hành khách mang hộp tro lên máy bay hãy thắt lại dây an toàn cố định hộp. “Tôi có thể ôm được không?” Cô buồn bã hỏi “Đây là chồng tôi. Chúng tôi mới kết hôn đầu năm. Anh ấy vừa qua đời vào tuần trước”. Kiều Vũ Tụng sững sờ, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Vì sự an toàn của quý khách, kiến nghị quý khách đặt hộp vào một ghế khác và thắt dây an toàn cố định giống như lúc máy bay cất cánh. Tôi tin rằng người chồng cũng mong quý khách chú ý an toàn của chính mình.” Cô do dự một lúc, cuối cùng đặt chiếc hộp trở lại vị trí bên cạnh. Kiều Vũ Tụng nhìn cô thắt dây an toàn vào hộp tro, anh nói: ”Tôi sẽ kiểm tra lại cho quý khách.” “Ừm, được rồi, cảm ơn.” Cô gật đầu. Anh xác nhận đi xác nhận lại chiếc hộp sẽ không bị đổ vì xóc nảy, rồi ân cần nói với cô: ”Được rồi.” “Cảm ơn anh!" cô cảm kích. Anh lắc đầu một cái, nói “Quý khách còn cần gì nữa không? Dịch vụ khoang hành khách của chúng tôi sắp ngừng hoạt động.” “Không có, cảm ơn.” Cô phủ chăn đang che trên chân mình, lên trên chiếc hộp. Thấy thế, Kiều Vũ Tụng mang cho cô một cái chăn mới. Thời tiết ở Haneda rất tốt, máy bay hạ cánh sớm hơn dự định 5 phút. Sau khi tiễn toàn bộ hành khách xuống máy bay, Kiều Vũ Tụng tổ chức tiếp viên phục vụ khoang hành khách dọn dẹp trên máy bay. Những người trong buồng lái muốn ăn sushi, vì vậy họ đã cử Tiểu Phi đi mua. Trước khi Tiểu Phi rời đi, cậu ta còn cố ý đến cabin để hỏi ý kiến các tiếp viên. Với kinh nghiệm của số 3, tất cả mọi người đều không dám ăn đồ nguội lạnh, tất cả đều từ chối lòng tốt của Tiểu Phi. “Tiểu Kiều, người bay thay thế đã tới đây, anh đón tiếp một chút.” Cơ trưởng nói trên phát thanh. Kiều Vũ Tụng đang gấp chăn, anh đặt chăn trên tay xuống, bước ra cửa cabin ngay lập tức. Vừa bước tới cửa, anh nhìn thấy một nam tiếp viên hàng không kéo va li tới. Vai người kia cũng hai vạch giống như của anh, Kiều Vũ Tụng ôm một cái, cười thông cảm nhìn anh ta, nói: “Vất vả rồi.” “Chao ôi!” Anh ta thở dài thườn thượt, lắc đầu với nụ cười gượng gạo “Còn muốn đêm nay ngắm trăng và tắm suối nước nóng đây, chao ôi – Ji Ziyou, hợp tác vui vẻ.” “Kiều Vũ Tụng.” Kiều Vũ Tụng bắt tay anh, “Anh cất đồ đạc trước, đi buồng lái chào hỏi, chúng ta chuẩn bị sắp xong rồi.” Anh ta gật đầu nói: “Được!” Người đến thay thế tạm thời số 3, có vẻ là người vui vẻ rộng rãi, trạng thái tốt, tuy trong miệng tỏ ý không hài lòng nhưng hành vi của anh ta cũng không có gì đáng chê trách. Kiều Vũ Tụng tạm thời thở phào nhẹ nhõm, dự kiến ​​chuyến bay tiếp theo sẽ suôn sẻ hơn rất nhiều. Dường như anh ta đối với việc ngắm trăng nhớ mãi không quên, đợi đến khi máy bay cất cánh, vẫn còn nói tới việc này. Dù gì cũng là lần đầu tiên hai người gặp nhau, Kiều Vũ Tụng lịch sự nói: " Vừa ngắm trăng vừa tắm suối nước nóng thật là thú vị. Tôi đã từng đến Yuzawa trước đây, đó là một ngày tuyết rơi, đặc biệt thoải mái. Trước kia anh định đi chỗ nào?” “Tsukioka Onsen.” Anh ta trả lời Đó được gọi là “suối nước nóng giúp người tắm thêm phần xinh đẹp”, Kiều Vũ Tụng nghe xong, dùng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu nhìn anh ta một chút. Nhưng cũng không dám nhìn quá lâu, nhanh chóng nói: “Bây giờ là mùa thu, tắm suối nước nóng cũng được, nhưng tốt hơn là nên đi vào mùa đông.” Ji Ziyou cười nói: “Đương nhiên là tôi cũng đi vào mùa đông. Tuy nhiên, mỗi năm chỉ có một Tết Trung Thu mà thôi!” “Hôm nay là Tết Trung Thu?” Kiều Vũ Tụng ngạc nhiên hỏi. Anh ta cười khúc khích: “cậu thật đáng yêu”. Nghe đến đây, Kiều Vũ Tụng cảm thấy lúng túng, giờ mới hiểu được tại sao anh ta chấp nhất với ngắm trăng như thế. Vì lịch trình làm việc quá đều đặn, Kiều Vũ Tụng không chỉ quên ngày nào là cuối tuần mà cũng quên ngày nào là Tết Trung thu. Đột nhiên biết được là Tết Trung thu, Kiều Vũ Tụng không nhịn được càng thêm mong đợi chuyến bay kết thúc, đoàn tụ với Tống Vũ Tiều sau khi hạ cánh. Anh còn có một việc khác là gọi điện về nhà. Kiều Vũ Tụng hàng năm chỉ gọi điện về nhà 2 ngày, một là Lễ hội mùa xuân, một là Tết Trung Thu. Sau khi máy bay hạ cánh xuống Tích Tân, phi hành đoàn nghỉ ngơi, sau bữa tối, họ chờ trong khoang để đón nhóm hành khách tiếp theo. Do chuyến bay bị hoãn nên sau khi khoang hành khách được dọn dẹp sạch sẽ, mọi người ở tại chỗ cũ và làm việc riêng. Các cô gái ở khoang sau đang chụp ảnh tự sướng hoặc trò chuyện tán gẫu. Ji Ziyou dường như đang tìm phòng trọ, anh ta gọi điện cho một số chủ nhà để hẹn xem nhà. Kiều Vũ Tụng báo cáo với lãnh đạo tình hình trước đó của Số 3. Thấy hoàng hôn đã tắt và trăng tròn dần dần hiện ra, anh gọi cho Tống Vũ Tiều. Vừa kết nối điện thoại, anh nhìn thấy cơ trưởng từ bên ngoài đi vào. “Anh sẽ gọi cho em sau.” Kiều Vũ Tụng nói, cúp điện thoại, đứng dậy chào “Cơ trưởng.” Ji Ziyou cũng cúp máy và đứng dậy chào. “Cực khổ rồi, cậu rất phiền muộn, đúng không?” Cơ trưởng nói đùa với Ji Ziyou. Anh ta bật cười, liếc nhìn túi xách của cơ trưởng rồi hỏi: “Vậy có quà an ủi hay không đây?”. Nghe anh ta nói không kiêng kỵ, Kiều Vũ Tụng trong lòng kinh ngạc. “Nếu như không có, có phải là cậu định ăn luôn phần cơm công tác của tôi sao?” Cơ trưởng cười nói xong, đưa túi đồ trong tay giao cho Kiều Vũ Tụng, “Đây, mỗi người một cái. Tết trung thu vui vẻ.” Kiều Vũ Tụng nhận túi, mở ra xem, là bánh trung thu. Anh vui mừng nói: “Cảm ơn cơ trưởng!” Ji Ziyou lấy ra một cái xem xét, hỏi: “Không có gừng xanh và đỏ sao?” “Tôi đã mua một cái đặc biệt cho cậu.” Cơ trưởng trừng mắt nói. Nhìn thấy hai người họ đang trêu chọc nhau, chờ cơ trưởng quay trở lại buồng lái, Kiều Vũ Tụng hỏi: "Quen biết sao?” Anh ta cười “Bạn của tôi. - Tôi chia hả?” Kiều Vũ Tụng gần như gật đầu đồng ý, sau khi nghĩ lại, anh không đành lòng cho anh ta sự ưu ái này, vì vậy anh nói: ”Chúng ta cùng đi.” Vì đột ngột quyết định “trao đổi tình cảm” với đồng nghiệp mà mình không quen biết, Kiều Vũ Tụng không kịp gọi cho Tống Vũ Tiều. Không biết là do Tết Trung thu hay do bay chuyến quốc nội, Kiều Vũ Tụng càng cảm nhận được không khí của Tết Trung thu trong suốt quãng thời gian còn lại của chuyến bay. Nhiều hành khách khi lên máy bay mang theo những hộp quà bánh Trung thu, thậm chí có người còn mang theo cả hộp nho, dưa đỏ. Theo sự sắp xếp của buồng lái, Kiều Vũ Tụng tạm thời thêm một lời chúc Tết Trung thu vào chương trình phát sóng trong cabin. Nhưng những lời chúc như vậy cũng không thể xoa dịu được sự thất vọng của hành khách khi bị hoãn chuyến. Kiều Vũ Tụng hoàn toàn có thể hiểu được cảm xúc của họ, ai lại muốn bị trì hoãn trên đường trong ngày đoàn tụ gia đình này. Máy bay không được kiểm soát không lưu thông báo trong một thời gian dài, nhiều hành khách bật tín hiệu điện thoại di động và xem truyền hình trực tiếp Gala Tết Trung thu. Kiều Vũ Tụng ngồi trên ghế buồn chán đến mức bắt đầu cảm thấy buồn ngủ. Cuối cùng, sau khi nhận được thông báo từ buồng lái rằng có thể cất cánh, anh ngay lập tức nhấc micrô để phát một vòng thông báo mới trên khoang, nhắc nhở hành khách chuyển điện thoại sang chế độ máy bay. Sau khi kết thúc đợt đầu tiên của dịch vụ khoang hành khách với các đồng nghiệp khác, Kiều Vũ Tụng đã có chút kiệt sức. Lý trí anh luôn cảm thấy có chuyện phải xử lý, suy nghĩ hồi lâu cuối cùng cũng nhớ ra, vội vàng hỏi Ji Ziyou đang ngồi đối diện “buồng lái ăn cơm tối chưa anh?” Anh ta gật đầu nói: “Tôi mới đưa vào, còn chưa thu hộp lại”. Nghe vậy, Kiều Vũ Tụng thở phào nhẹ nhõm. Không ngờ, chuông điện thoại đột ngột vang lên, anh cầm lên nói: “Xin chào? khoang trước đang nghe.” “Có phải Tiểu Kiều không? Nhân tiện vào thu hộp thức ăn, thuận tiện ngắm trăng luôn.” Cơ trưởng nói. Kiều Vũ Tụng hơi kinh ngạc, lập tức cười nói: "Vâng, được.” Từ buồng lái trên máy bay nhìn về hướng Đông, vầng trăng tròn bồng bềnh giữa đám mây thật cao quý lạ thường. Kiều Vũ Tụng thẫn thờ nhìn mặt trăng trông giống như một bánh xe băng, nằm trên nền trời xanh như nhung, tất cả những đám mây bồng bềnh đã biến thành những dải băng mờ ảo, trôi lơ lửng dưới ánh trăng long lanh. Không có đèn Neon của thành phố, không có các vì sao tôn lên, chỉ có ánh trăng như nước, lúc sáng lúc dịu, rõ ràng cách xa như vậy, lại giống như đưa tay là có thể chạm tới, đẹp đến nỗi làm người ta nghẹt thở. “Muốn chụp ảnh không?” Phi công phụ cười hỏi. Kiều Vũ Tụng định thần lại, nhận ra rằng mình đang mất hồn. Anh cười xin lỗi và nói: “Không, cảm ơn”. “Không có gì đâu.” Bọn họ không hẹn mà cùng giơ hộp thức ăn lên. Anh không nhịn được cười, cầm lấy từng hộp một và rời khỏi buồng lái. Kiều Vũ Tụng thực sự muốn chụp ảnh mặt trăng mà anh nhìn thấy và gửi cho Tống Vũ Tiều. Nhưng mà đây là lần đầu tiên anh và những phi công đó bay cùng nhau, anh hoàn toàn không quen thuộc với họ. Chiếc bánh trung thu mà cơ trưởng đưa cho là nhân hạt sen vàng, Kiều Vũ Tụng vẫn luôn không nỡ ăn. Cuối cùng chuyến hành trình cũng sắp kết thúc, và đèn cabin lại bật sáng. Kiều Vũ Tụng dụi dụi đôi mắt mệt mỏi, sau khi các cửa khoang hành khách được mở ra, anh cùng các đồng nghiệp hướng dẫn hành khách trật tự xuống máy bay. Họp tổng kết xong xuôi, cuối cùng kết thúc. Thời gian là 1 giờ 27 phút sáng. Anh thở dài một hơi và mở điện thoại. Ngay khi tín hiệu được kết nối với Internet, điện thoại đã nhận được hai tin nhắn của Tống Vũ Tiều, một là ảnh chụp mặt trăng, một là ngoài miệng nói rằng cậu đã chờ sẵn ở cửa Bắc. Sau khi đọc tin nhắn, Kiều Vũ Tụng lập tức thu dọn vali, tạm biệt các thành viên trong đoàn rồi vội vã ra ngoài. May là anh chạy nhanh và bắt kịp xe bus trung chuyển sắp khởi hành. Kiều Vũ Tụng đứng ở trong xe, gọi điện thoại Tống Vũ Tiều nói: ”Alo? Anh sẽ ra ngoài sớm, đang ở trên xe bus.” “Được rồi, anh đi ra là có thể nhìn thấy em.” Tống Vũ Tiều nói xong, ngáp một cái. Nghe vậy, Kiều Vũ Tụng sửng sốt, hỏi: “Em đợi lâu chưa?” Cậu cười: “Không. Tuy nhiên, bây giờ đã gần 2 giờ. Buồn ngủ là chuyện bình thường mà.” Kiều Vũ Tụng bật cười, nói: ”Phải ha.” Sau khi xuống xe bus, Kiều Vũ Tụng một đường do dự, bỏ qua một nhà vệ sinh và phòng thay đồ, cuối cùng, để tiết kiệm thời gian, anh đã không thay đồng phục. Nhìn thấy Tống Vũ Tiều đang đợi ngoài cổng đến, Kiều Vũ Tụng lập tức chạy tới, đặt vali xuống rồi ôm lấy cậu. Tống Vũ Tiều cười hỏi: “Hai giờ sáng anh nghĩ không có ai ở sân bay hả, có thể tùy tiện ôm sao?” Kiều Vũ Tụng không những không có buông tay, trái lại ôm càng chặt hơn “Có người cũng ôm.” Tống Vũ Tiều xoa xoa đầu anh “Cực khổ rồi. Về nhà lại ôm đi.” Kiều Vũ Tụng vẫn ôm cậu một lúc rồi mới buông ra. Tống Vũ Tiều nhìn anh một lúc, trêu ghẹo nói: ”Tóc tai dầu không.” Mặt Kiều Vũ Tụng đanh lại, anh nói, “Còn có thể làm gì? Anh rời nhà lúc 5 giờ rưỡi sáng, và bây giờ là 2 giờ đêm.” “Chuyến bay lúc 2 giờ chiều, trước tiên anh có thể ngủ thỏa thích.” Tống Vũ Tiều nâng cần vali lên, ôm eo anh, “Đi thôi.” Kiều Vũ Tụng kinh ngạc nói: “Làm sao em biết là chuyến bay 2 giờ chiều?” Cậu dở khóc dở cười, nói: “Bay bị choáng luôn àh? Anh đã gửi cho em một bản lịch trình.” Kiều Vũ Tụng hoàn toàn quên mất điều đó. Nghĩ đến việc có thể thoải mái ngủ một giấc, sự mệt mỏi tích tụ cả ngày có thể giảm bớt, nhưng Kiều Vũ Tụng lại nhớ Tống Vũ Tiều phải đi làm, anh nói: “Lần sau không cần phải đón anh nữa, muộn như vậy, em phải làm việc lúc 9 giờ. ” Tống Vũ Tiều suy nghĩ một chút, hỏi: "Bây giờ em không đưa đón, có phải không tốt hay không?” Phải mất vài giây anh mới hiểu được ý tứ trong lời nói của Tống Vũ Tiều, anh nhìn chằm chằm: “Ồ, vậy em định qua một thời gian ngắn sẽ không đưa đón nữa đúng không?” “Kế hoạch ban đầu của em là đón anh trong một hoặc hai năm, chờ xác định anh sẽ không chạy, lại nói tiếp.” Tống Vũ Tiều cười nói. Sau khi nghe xong, Kiều Vũ Tụng há miệng làm bộ cắn cậu. Nhưng Tống Vũ Tiều đã đoán trước được phản ứng của anh, ôm cổ anh khi anh đến gần và hôn lên khuôn miệng đang mở rộng của anh. Làm sao Kiều Vũ Tụng dám khép miệng? Cắn không thành, trái lại còn hôn Tống Vũ Tiều trên đường đi bộ trong một lúc, nụ hôn khiến mí mắt của anh nặng hơn, gần như anh ngủ quên trong vòng tay của Tống Vũ Tiều. Sau đó, Kiều Vũ Tụng thực sự đã ngủ thiếp đi, khi tỉnh dậy thì anh đã ở hầm đậu xe dưới nhà Tống Vũ Tiều. Anh dụi mắt hỏi: “Anh ngủ lâu chưa vậy?” “Nếu anh không tỉnh lại, em sẽ đi làm.” Tống Vũ Tiều nói. Kiều Vũ Tụng giật mình một cái, anh nhanh chóng nhìn đồng hồ xác nhận rằng đã 3 giờ sáng, mới hơi hơi yên tâm, nói: "Thật là biết dọa người.” “Xuống xe đi.” Tống Vũ Tiều xoa đầu anh. Bởi vì Tống Vũ Tiều cười tóc của anh dầu, cho nên, bị Tống Vũ Tiều xoa lần này, Kiều Vũ Tụng trong lòng tràn đầy khó chịu. Kỳ thực, cho dù Kiều Vũ Tụng trước đây yêu đương hai lần, không thể cùng người yêu sớm chiều ở chung. Nhưng có lẽ đối tượng hiện tại là Tống Vũ Tiều, hai người đang bắt đầu giao du, vì vậy Kiều Vũ Tụng không khỏi sầu não vì thời gian hai người ở chung quá ngắn ngủi. Mặc dù chuyến bay ngày thứ hai bắt đầu lúc 2 giờ chiều, nhưng theo kế hoạch thời gian trở lại Tích Tân sẽ là 1 giờ 30 phút sáng. Anh rất vui khi thấy Tống Vũ Tiều ngay sau khi hạ cánh, nhưng Tống Vũ Tiều 9 đi 5 về, còn phải làm việc tăng ca đến tận khuya, Kiều Vũ Tụng không đành lòng nhìn cậu kiệt sức đi đón máy bay. “Tiểu Tiều!” khi Tống Vũ Tiều mở cửa, Kiều Vũ Tụng nói ”Anh sẽ không chạy, vì vậy ngày mai em đừng đón máy bay nữa.” Nghe vậy, Tống Vũ Tiều nhìn anh và nói: “Được. Vậy ngày mai em không đón anh. Anh có thể tự mình bắt taxi về. Chú ý an toàn.” Kiều Vũ Tụng cởi giày vào nhà, nói”Này, anh cũng là đàn ông, có cái gì nguy hiểm?” Tống Vũ Tiều kéo vali vào nhà “Bây giờ cướp sắc không còn phân biệt nam nữ.” Anh kinh ngạc, đang định phản bác thì nhìn xuống thấy một đôi dép nam kiểu mới, vui vẻ nói: “Em mới mua à?” “Ừm, hy vọng anh thích nó.” Tống Vũ Tiều thay giày, xách vali vào phòng ngủ. Nghe cậu nói một cách thản nhiên, không có chút thành ý nào, Kiều Vũ Tụng không thể nhịn được cười. Nhưng anh nghĩ lại, mua một đôi dép mới thì cần chân thành như thế nào? Chỉ cần mua đôi dép là đủ chân thành rồi. Kiều Vũ Tụng thay giày, đột nhiên nhớ tới bánh trung thu, bước nhanh vào phòng ngủ, nói: “Trong vali có bánh trung thu hạt sen vàng, chúng ta mỗi người một nửa. Trung thu vui vẻ.” “Buổi tối còn ăn bánh trung thu?” Tống Vũ Tiều hoài nghi. Kiều Vũ Tụng nói: “Buổi tối không nên ăn bánh trung thu sao?” Tống Vũ Tiều suy nghĩ một chút, lời này có vẻ hợp lý, nhưng cậu thật sự không muốn ăn, đành phải xin lỗi nói: “Tối mai ăn được không? Tối mai trăng cũng tròn.” “Được rồi.” Kiều Vũ Tụng thấy cậu thực sự không muốn ăn, nên từ bỏ nói: “Em đã tắm chưa? Nếu chưa thì đi tắm, xong đi ngủ, còn phải dậy sớm đi làm.” Khi Kiều Vũ Tụng đang nói, anh đã thấy Tống Vũ Tiều đang đi về phía mình. Anh kiềm chế sự hưng phấn trong lòng và tự giác dựa vào trên tường, quả thực, Tống Vũ Tiều đã bao vây anh ở cạnh bức tường. “Anh đã tắm rửa sạch chưa?” Tống Vũ Tiều hỏi, nhìn chằm chằm vào mắt anh. Cách gần như vậy, đối diện chỉ có thể khơi dậy mê muội, Kiều Vũ Tụng ngất ngất ngây ngây, nói: “Phí lời, đương nhiên chưa.” Tống Vũ Tiều cong khóe miệng, nói: “Vậy cùng nhau tắm đi, tiết kiệm thời gian.” Anh khẽ hừ một tiếng, trước khi Tống Vũ Tiều hôn, anh nói, ”Tối nay anh đã ngắm trăng trong buồng lái một lúc.” “Có đẹp không?” Môi của Tống Vũ Tiều cọ cọ vào môi anh khi anh nói. “Ừm, đẹp. Lúc đó, anh nghĩ, nếu được lựa chọn, anh sẽ không ngắm trăng. Anh muốn nhìn thấy em.” Kiều Vũ Tụng nói, vòng tay qua ôm cổ cậu, đỡ lấy đầu cậu, hôn thật sâu.