Tống Vũ Tiều kinh ngạc khi vào ký túc xá Kiều Vũ Tụng đang ở. Nó nhỏ hơn nhiều so với căn hộ ở Cẩm Dung, không có tủ quần áo hay ghế sofa, chưa kể càng không có nhà bếp. Tuy nhiên, dù là một căn phòng nhỏ như vậy nhưng Kiều Vũ Tụng vẫn dọn dẹp rất ngăn nắp. Chăn bông của anh xếp bằng phẳng trên giường, hơi hơi đè lên chiếc gối. "Bởi vì anh ở đây để hỗ trợ bay, tạm thời ở đây thôi." Kiều Vũ Tụng sợ cậu hiểu lầm, giải thích "Trước đây ở căn cứ bên này, anh đã từng sống trong một căn hộ giống như ở Cẩm Dung." Tống Vũ Tiều hỏi: "Mọi người đều ở chung cư sao?" Anh lắc đầu nói: "Có nhiều người thuê nhà bên ngoài lắm. Nói thật là điều kiện của các chung cư không được tốt." "Bay xong đợt này, anh chuyển đến chỗ của em đi" Tống Vũ Tiều vừa nói vừa đi vào phòng tắm. Kiều Vũ Tụng nghe xong quá bất ngờ, bởi vì vui sướng quá vẹn toàn, nó lấp đầy trái tim trĩu nặng. Anh đã mở miệng, nhưng phải mất một lúc anh mới nói ra được "Tuyến quốc tế ở Tích Tân đang tuyển quản lý tiếp viên trưởng (cf), anh đã đăng ký rồi. Nếu thăng chức thành công, anh có thể quay lại Tích Tân trong tương lai." "Thật sao?" Tống Vũ Tiều hỏi ngược lại. Thấy cậu vui vẻ, Kiều Vũ Tụng gật đầu khẳng định lần nữa "Bài kiểm tra viết đã thông qua, anh chỉ còn đợi vòng phỏng vấn." "Xuất sắc nha." Tống Vũ Tiều cười cười. Kiều Vũ Tụng chưa quen với việc được cậu khen ngợi, mặt anh nóng lên, quay sang hỏi chuyện khác: "Em đang nhìn cái gì vậy?" "Em nhìn xem phòng tắm này có đủ cho 2 người tắm chung không." Tống Vũ Tiều cười xấu xa. Khuôn mặt của Kiều Vũ Tụng vốn đã nóng, lại càng nóng hơn. Anh bước tới, đẩy mạnh Tống Vũ Tiều vào phòng tắm, nói: "Em tắm sạch sẽ trước đi." Dứt lời, không chờ Tống Vũ Tiều phản ứng, đóng sầm cửa lại. Kiều Vũ Tụng sờ lên khuôn mặt nóng bừng của mình, chợt nhớ ra vẫn chưa đưa quần áo cho Tống Vũ Tiều nên vội vàng mở vali tìm một bộ đồ ngủ khác. Khi lấy quần áo lót, Kiều Vũ Tụng do dự một lúc, cuối cùng cầm đồ lót còn mới với khuôn mặt ửng hồng. "Tống Vũ Tiều!" Kiều Vũ Tụng đập mạnh vào cửa, không cần đập lần thứ 2, cánh cửa đã mở ra. Nhìn thấy Tống Vũ Tiều trần trụi thân trên, Kiều Vũ Tụng cảm thấy hơi thở của mình nóng rực. Trước khi cậu mở miệng, Kiều Vũ Tụng đưa bộ quần áo trên tay cho cậu và đóng sầm cửa lại. Tuy nhiên, vừa quay đầu đi, anh đã nghe thấy tiếng Tống Vũ Tiều mở cửa. Tống Vũ Tiều gọi một tiếng "Này." Thân thể Kiều Vũ Tụng cứng đờ, anh nghiêng đầu nhìn cậu, thấy cậu đang nhàn nhã tựa vào khung cửa với nụ cười lười biếng. Tống Vũ Tiều hỏi: "Thật sự không muốn tắm chung?" "Không!" Kiều Vũ Tụng xoay người, nghiến răng nghiến lợi, trở lại trước mặt cậu, trịnh trọng nói: "Mau tắm rửa đi, nhất định phải tắm rửa sạch sẽ." Tống Vũ Tiều mỉm cười hùa theo: "Được, được, được, nghe lời anh." Rõ ràng là Kiều Vũ Tụng giục cậu đi tắm, nhưng khi cánh cửa đóng lại, Kiều Vũ Tụng lại cảm thấy hoang mang. Chỉ một lát sau, Kiều Vũ Tụng nghe tiếng nước chảy bên trong, trái tim đang treo lơ lửng của anh chợt buông xuống. Anh bước nhanh đến cạnh giường, mở đèn, vén chăn lên, kiểm tra mọi ngóc ngách trên giường để đảm bảo rằng ga trải giường và chăn đều sạch sẽ, trên gối không có mùi mồ hôi và mùi dầu mỡ. Anh sửa sang lại giường, ngồi trên ghế hồi hộp chờ đợi, hai chân bất giác khẽ run lên, cảm giác không thể khép lại được. Khi anh cố gắng thả lỏng và dang rộng hai chân ra, sự lo lắng của anh trở nên rõ ràng hơn. Kiều Vũ Tụng da đầu tê dại, anh nhìn đồng hồ liên tục. Anh chợt nhớ ra va li vẫn chưa được đóng gói, vừa vặn có thể tìm ít chuyện phân tán lực chú ý, anh lập tức ngồi chồm hỗm trên mặt đất, mở va li để kiểm tra giấy chứng nhận và hành lý cần thiết cho chuyến bay ngày hôm sau. Không cần túi ngủ qua đêm, va li nhẹ hơn một chút. Kiều Vũ Tụng cất giấy chứng nhận đăng ký cần thiết để lên máy bay, thay đổi đồ vật bên trong và sắp đặt chúng theo nhiều cách khác nhau. Không bao lâu, cánh cửa phòng tắm lại mở ra. Kiều Vũ Tụng giật mình, quay lại. Tống Dư Kiều mặc đồ ngủ của anh, lau tóc nói: "Em sẽ dùng khăn trước." "À, được" Kiều Vũ Tụng tỉnh táo lại, nhanh chóng cầm lấy đồ ngủ và quần lót bỏ qua một bên, đứng dậy vội vàng đi về phía phòng tắm, "Anh đi tắm." Nhìn anh cúi đầu đi ngang qua mình, Tống Vũ Tiều kinh ngạc, chưa kịp quay đầu lại xem chuyện gì xảy ra, cửa phòng tắm đã đóng lại. Tống Vũ Tiều không biết nên cười hay nên khóc. Đứng bên giường, cậu lau tóc, nhìn thấy cái gối bị Kiều Vũ Tụng dùng chăn phủ lên không biết từ lúc nào. Nhìn chằm chằm cái gối trong chốc lát, Tống Vũ Tiều đi tới bên ngoài cửa phòng tắm, đập cửa nói: "Tiểu Tụng, mở cửa." Không có tiếng trả lời, chỉ có tiếng nước. Tống Vũ Tiều tiếp tục gõ cửa, nói: "Tiểu Tụng, anh Tiểu Tụng, mở cửa!" Tiếng nước ngừng lại, Kiều Vũ Tụng cáu kỉnh hỏi: "Có chuyện gì vậy ?" "Đưa khăn cho anh, mở cửa đi!" Cậu lười biếng trả lời. Kiều Vũ Tụng nói, "Anh không cần. Có đồ dùng một lần trong tủ. Đi đi!" Tống Vũ Tiều tiếp tục đập cửa nói: "Mở cửa ——" Tiếng nước từ vòi hoa sen lại vang lên, rõ ràng Kiều Vũ Tụng không muốn để ý đến cậu. Tống Vũ Tiều dùng hai tay đập vào cửa liên tục, nhịp điệu không nhanh, giống như đang nhàn nhã đánh trống, nói liên tục với giọng điệu lôi kéo: "Mở cửa, mở cửa, sư huynh Tiểu Tụng mở cửa, mở cửa, mở cửa, Kiều Vũ Tụng. Tiên sinh Kiều Vũ Tụng ở khoang sau, làm ơn mở cửa. Anh Tiểu Tụng, mở cửa nhanh lên— " Lần cuối cùng đập ở trên cửa, cánh tay rơi vào khoảng không, Tống Vũ Tiều nhìn Kiều Vũ Tụng đang thò đầu ra khỏi khe cửa mà không nhịn được cười. Kiều Vũ Tụng trừng mắt nhìn cậu nói: "Chính xác thì em muốn làm gì? Không thể đợi một lúc sao?" Tống Vũ Tiều nghiêng người ghé lại gần, Kiều Vũ Tụng sợ cánh cửa đập vào mặt cậu, thay vì đóng cửa, anh lại mở cửa theo phản xạ. Khi Kiều Vũ Tụng phản ứng lại, Tống Vũ Tiều đã chui vào phòng tắm chật chội và đóng cửa lại. Kiều Vũ Tụng kinh ngạc, vội vàng lấy khăn tắm trên tay che JJ của mình, khuôn mặt nóng rực như bị người nướng chín, nói: "Em làm gì vậy? Nhanh đi ra ngoài. Quần áo ướt giờ." Nước từ vòi hoa sen vẫn chảy ào ào, phòng tắm đầy hơi nước ẩm ướt, gương mờ đi và những giọt nước trượt trên sàn gạch. "Em còn chưa tắm sạch, em phải tắm lại." Tống Vũ Tiều nói, đẩy Kiều Vũ Tụng vào tường. "Hừm ..." Kiều Vũ Tụng chỉ có một tay để chống lại Tống Vũ Tiều, nhưng anh không mạnh bằng người sau. Chờ anh cố gắng đẩy Tống Vũ Tiều bằng cả hai tay, chiếc khăn tắm đã bị Tống Vũ Tiều ném xuống đất. Một lúc sau, bộ đồ ngủ của Tống Vũ Tiều đã ướt gần hết. Cậu giam cầm thân thể Kiều Vũ Tụng, hôn xong, môi cậu vẫn áp lên môi anh, nắm lấy hai cánh tay đang không an phận của Kiều Vũ Tụng, nói: "Suỵt, đừng nghịch, nếu anh lại vùng vẫy, chúng ta phải đánh nhau đó." Kiều Vũ Tụng bối rối, hai cánh tay bị Tống Vũ Tiều đang nắm giữ khiến anh bớt căng thẳng. Anh lặng lẽ đứng, hô hấp dồn dập, thấp thỏm bất an nhìn Tống Vũ Tiều. Xác định anh sẽ không giãy dụa nữa, Tống Vũ Tiều liếc mắt nhìn xuống, cười nói: "Nhìn xem, còn không phải anh có phản ứng sao?" Cổ họng Kiều Vũ Tụng thắt lại, cố gắng che giấu sự xấu hổ, nhìn chằm chằm vào mắt cậu và nói "Không cho cười." "Không phải cười anh." Tống Vũ Tiều lôi kéo một cái tay của anh đặt ở trên người cậu "là em cao hứng." Kiều Vũ Tụng chưa bao giờ biết ngón tay của mình sẽ cứng ngắc như vậy, khi Tống Vũ Tiều dùng nụ hôn và cơ thể thân cận anh, anh mơ hồ mở miệng nghênh đón nụ hôn này, nhưng vẫn không biết làm thế nào để siết chặt các ngón tay. Anh mở to 2 mắt, nhưng tầm nhìn của anh dần trở nên không rõ ràng. Khi nhìn thấy kính của Tống Vũ Tiều trên bồn rửa mặt, anh nhận ra mình đã không chú ý đến việc Tống Dư Kiều có đeo nó hay không. Hóa ra anh đã mất trí từ lâu. "Ôi chao." Anh giật nảy mình, cúi đầu vừa nhìn xuống, bất an nói, "Đừng nhanh như vậy." "Em biết." Tống Vũ Tiều trên chóp mũi vẫn còn chút mát lạnh, cọ vào gò má nóng rực của anh, "Em chỉ muốn phiền anh nghiêm túc hơn mà thôi." Kiều Vũ Tụng run lên, khoảng cách quá gần, anh nhìn vào mắt Tống Vũ Tiều, chỉ chốc lát sau liền bắt đầu mê muội. Anh không thể làm gì khác, nhắm mắt lại, nụ hôn quá nhanh, đến mức không thể phân biệt được là anh hôn Tống Vũ Tiều trước hay Tống Vũ Tiều hôn anh trước. Nước bắn tung tóe trên đôi chân trần của họ, giống như một cơn mưa đêm hắt nước vào phòng. Anh ôm chặt lấy cổ Tống Vũ Tiều, không tự chủ được nâng eo, như vậy cậu mới có thể tới gần thêm. Bàn tay của Tống Vũ Tiều trợt trên lưng anh thuận theo dòng nước, mượn sức nước, dính chặt vào da thịt anh. Kiều Vũ Tụng sợ chưa đủ gần, anh hé miệng, cho dù răng va vào răng, lưỡi vẫn anh dũng xâm nhập vào bên trong, đảo tới đảo lui, quấn lấy Tống Vũ Tiều. Họ hô hấp từng ngụm từng ngụm, thở hồng hộc, hơi nước đọng lại trong cổ họng, khiến họ cần thêm không khí, buộc họ phải mở miệng tiếp tục nụ hôn, cho đến khi Kiều Vũ Tụng không thể thỏa mãn được nữa, mới chạm vào thân thể Tống Vũ Tiều qua lớp vải ẩm ướt. Anh mở miệng, thở hổn hển, rối loạn cởi nút áo của Tống Vũ Tiều. Tống Vũ Tiều cũng đang cố gắng cởi, nhưng không có hiểu ngầm, không hẹn mà cùng cởi nút áo đó ra, nhưng họ lại chạm vào tay người kia trước. Kiều Vũ Tụng yên lặng nhìn tay Tống Vũ Tiều, nâng lên ​​như bảo bối, thời điểm Tống Vũ Tiều duỗi ngón tay ra, anh liền mở miệng ngậm vào. Chỉ thấy Tống Vũ Tiều ngưng thở, có sự hoảng sợ và khẩn trương dưới vẻ mặt quá căng thẳng. Kiều Vũ Tụng nhìn chằm chằm đôi mắt này, nắm lấy cổ tay cậu, đầu lưỡi giống như một con rắn, xoay tròn trên đầu ngón tay và khớp xương của cậu. Ngón tay của Tống Vũ Tiều thon dài và mạnh mẽ, trên đầu ngón tay có những vết chai, đè lên trên lưỡi của Kiều Vũ Tụng, anh cảm nhận rõ ràng nó cứng. Anh nín thở, nuốt trọn ngón tay cậu vào miệng, thẳng đến cuống họng. Tay Tống Vũ Tiều hoàn toàn đông cứng lại, nhìn Kiều Vũ Tụng đôi mắt đỏ hoe, cậu nhanh chóng thu tay lại, ôm mặt của Kiều Vũ Tụng, nặng nề hôn lên môi anh. Kiều Vũ Tụng nơi nào còn muốn mở hay không mở nút áo! Anh quá muốn Tống Vũ Tiều, muốn rất nhiều! Trước khi khoảnh khắc này đến, anh đã nhiều lần do dự, chần chừ, nhiều lần dao động. Nhưng bây giờ đã quá muộn, nếu quay lại con đường vòng vèo, chỉ có thể làm cho tình huống trở nên lúng túng, cũng không có cách nào xử trí. Anh đã bị dồn vào chân tường. Ở chỗ không có lối thoát này, mắt anh chỉ có thể nhìn thấy một sự thật - anh muốn Tống Vũ Tiều. Anh quá muốn Tống Vũ Tiều, dù cho chậm một giây đồng hồ cũng không được. Cho nên anh không để ý hôn môi cùng Tống Vũ Tiều, sau khi đẩy người vào tường, anh lập tức khuỵu xuống. Tống Vũ Tiều nhìn cái đầu ướt đẫm của anh, lẩm bẩm nói: "Tiểu Tụng." Kiều Vũ Tụng bên tai như điếc, anh ngây người nhìn thứ thẳng tắp ngay trước mặt, nó rất sống động, gân guốc, hai túi đẫy đà. Đối mặt với " Tiểu Tống", Kiều Vũ Tụng đã quên hết những giấc mơ của mình, anh hé miệng, ngậm phần đáng yêu này với những giọt nước trên đỉnh. Tim Tống Vũ Tiều hẫng một nhịp. Cậu tắt nước, rất nhanh, âm thanh Kiều Vũ Tụng liếm nuốt đặc biệt rõ ràng. Như si dại, hai tay anh nâng niu cầm lấy dương vật trong tay, nuốt từng ngụm lớn, hai má biến dạng vì mút vào. Tống Vũ Tiều cảm thấy đau lòng khi nhìn anh, nhưng cậu không biết làm thế nào để từ chối sự nhiệt tình vặn vẹo của anh. Dần dần tầm mắt của Tống Vũ Tiều cũng vặn vẹo. Căn phòng đầy hơi nước khiến họ như hết dưỡng khí, bọn họ đều phải dùng sức mà thở dốc. Tống Vũ Tiều dựa vào tường, nhìn hơi nước bao vây ngọn đèn, trắng bệch và mơ hồ như một sợi lông vũ. Nghe tiếng rên rỉ thống thiết của Kiều Vũ Tụng, chân cậu bắt đầu run lên, ngay cả đầu gối cũng không đủ sức chống đỡ sức nặng của cơ thể. Kiều Vũ Tụng dường như đã dự báo trước điều này từ rất lâu, anh nhanh chóng đỡ lấy chân cậu, càng ngày càng vùi đầu vào sâu hơn, phun ra nuốt vào càng thêm dốc sức. "Tiểu Tụng..." Tống Vũ Tiều nắm tóc anh, không cần đẩy đầu anh vào, cơ thể cậu đã run rẩy khi phần trên bị ép chặt bởi phần mô ở dưới cổ họng. Cậu nhìn xuống tấm lưng hơi nước hun đỏ của Kiều Vũ Tụng, khó khăn nuốt một ngụm nước bọt, thở dốc nói: "Tiểu Tụng! Tiểu Tụng! để em nhìn anh một chút." Kiều Vũ Tụng ngừng nuốt, nâng đôi mắt ướt át đỏ bừng lên nhìn cậu, chậm rãi phun ra đồ vật trong miệng anh. Nhìn thấy JJ của mình đang phun ra từng chút một từ miệng của Kiều Vũ Tụng, Tống Vũ Tiều như ngừng thở, lập tức nhấc anh lên khỏi mặt đất, đè anh vào tường tư thế quay lưng lại. "A." Kiều Vũ Tụng cuống quít dựa vào tường, tựa trán lên gạch sứ, nhìn thấy Tống Vũ Tiều đang cầm dương vật của anh, trong lòng tràn đầy dũng khí đột nhiên tràn ra một chút hoảng hốt. Nhưng hoảng hốt không được bao lâu, anh lại rối loạn vì tài nghệ Tống Vũ Tiều vuốt ve cưng nựng. Đã chờ đợi khoảnh khắc này từ lâu, Kiều Vũ Tụng gần như không thể kiểm soát được tiếng rên rỉ, thậm chí còn vô thức hạ thấp eo của mình. Anh cảm thấy đầu hông chạm vào "Tiểu Tống" thẳng tắp, tự nhiên và tỉnh táo nhìn lại, nhưng không thể không căng thẳng nhìn Tống Vũ Tiều, e rằng tư thế của anh quá bất chấp. Mà Tống Vũ Tiều cũng muốn anh, Kiều Vũ Tụng nhìn vào mắt của cậu liền biết. Tay của anh vịn vào nền gạch trơn trượt, khi ngón tay Tống Vũ Tiều thăm dò bên trong trước, anh đã kêu trước một tiếng, "A...ưm ...a ..." Âm thanh của anh có lúc thống khổ, có lúc khao khát, Tống Vũ Tiều không nhịn được đẩy ngón tay vào, đồng thời cảm thấy cơ thể mình nhiệt tình hấp thụ. Một lúc sau, dường như Tống Vũ Tiều đụng phải điểm G của mình, anh hét lên, cả khuôn mặt như mất đi lý trí, đầu gối đập mạnh vào tường. "Tiểu Tiều, Tiểu Tiều..." Anh nắm lấy tay Tống Vũ Tiều, dẫn cậu làm thật nhanh, hai cái chân không tự chủ nhón lên, muốn đem khí lực toàn thân đều tập trung ở trung tâm. Tống Vũ Tiều xoa bóp hậu huyệt của anh, thân thể cương cứng lắc lư theo cơ thể anh, nước chảy tràn ra. Nhìn thấy Kiều Vũ Tụng gần như bị bó gọn trong vòng tay của mình, vô cùng bất lực và oan ức, Tống Vũ Tiều cắn lỗ tai của anh, run giọng nói: "Em vào được không anh?" Kiều Vũ Tụng không chút nghĩ ngợi gật đầu, mạnh mẽ gật đầu. Tống Vũ Tiều rút ngón tay ra, lòng bàn tay tràn đầy dịch thể. Cậu bôi tất cả những thứ này lên mông Kiều Vũ Tụng, và nâng dương vật hưng phấn của mình thẳng tiến vào bên trong. "Hừm ..." Cảm giác bị xâm chiếm ngay lập tức lấp đầy trái tim Kiều Vũ Tụng, anh thỏa mãn khôn xiết, cắn vào mu bàn tay, vui sướng rên rỉ khi Tống Vũ Tiều bắt đầu đưa đẩy, đâm chọt. "Đừng cắn, cắn sẽ bị thương." Tống Vũ Tiều một tay nắm lấy tay anh, tay còn lại không ngừng vuốt ve anh. Hai tay Kiều Vũ Tụng bị nắm chặt, không thể làm gì khác hơn là cảm nhận khoảnh khắc hòa tan. Tất cả tình cảm và hành động của anh đều vì muốn ở bên Tống Vũ Tiều. Tiếng thở hổn hển của Tống Vũ Tiều êm tai dễ chịu đến mức anh không dám lớn tiếng rên rỉ, anh muốn nghe hơi thở động tình của Tống Vũ Tiều. Nhưng anh không thể kềm chế được, anh không thể kiểm soát được hạnh phúc từ trong trái tim và từ cơ thể. "Tiểu Tiều, Tiểu Tiều..." Hông của Kiều Vũ Tụng vô thức siết chặt, anh không thể chờ đợi để giữ Tống Vũ Tiều trong cơ thể mình. Tống Dư Kiều cảm thấy hơi đau vì bị siết chặt, đành phải tiếp tục vuốt ve dương vật anh, đầu vú của anh, áp vào tai anh dụ dỗ: "Anh Tiểu Tụng, em ở đây, em ở đây." Kiều Vũ Tụng lắc đầu, ép thắt lưng lại gần cậu. "Anh Tiểu Tụng, thả lỏng đi. Anh làm em đau." Tống Vũ Tiều hừ hừ bên tai anh. Kiều Vũ Tụng sửng sốt trong giây lát, rồi quay lại nhìn cậu. Tống Vũ Tiều ôm mặt anh, ghé sát vào miệng anh, lợi dụng lúc anh không chú ý, lui về phía sau một chút, áp sát vào, đỉnh một cái thật sâu. "A!" Kiều Vũ Tụng hoảng loạn kêu lên, "Đừng...đừng làm chỗ đó...." Tống Vũ Tiều tuy rằng chỉ đỉnh vào nơi đó, cậu nhìn chằm chằm vào mắt anh, hỏi "Là chỗ này sao?" "Ừ...không phải ...!đừng, ha ...!ha ...!a ..." Kiều Vũ Tụng cơ hồ muốn quỳ trên mặt đất, nhưng Tống Vũ Tiều đã kịp thời bế anh lên. Tống Vũ Tiều xoa bụng dưới anh, xoa xoa ngực anh, vòng tay ôm eo anh, dùng hết sức đẩy vào. Ở bên trong là một loại ấm áp khác, tràn ngập trói buộc khiến Tống Vũ Tiều càng là gian nan, càng là khát cầu. Quá ít không khí trong phòng tắm, Kiều Vũ Tụng thoi thóp như sắp chết. Anh chỉ có thể mặc bản thân như con thuyền trôi, lắc lư trong vòng tay của Tống Vũ Tiều, cho đến khi không còn khống chế được trái tim đang trào dâng của mình, mà nắm lấy thứ không ngừng nhỏ giọt, nhỏ giọt. "Tiểu Tiều! Tiểu Tiều! anh muốn bắn." Kiều Vũ Tụng bất lực. Tống Vũ Tiều siết eo anh, hỏi "Em bắn bên trong được không?" Anh hơi sững sờ, gật đầu nói: "Ừm, em bắn bên trong. A, a —— "