Sau khi chia tay với Tống Vũ Tiều, Kiều Vũ Tụng hoàn toàn cắt đứt ý định quay lại Tích Tân. Tuy nhiên, việc luôn là tiếp viên trưởng khoang sau cũng không phải là biện pháp, với tuổi của anh, vài năm nữa anh nên "về hưu non", nếu trước khi về hưu vẫn còn ở khoang sau thì Kiều Vũ Tụng lại có chút không cam lòng. Người ta nói, giới tiếp viên hàng không có thể so sánh với hậu cung của triều đại nhà Thanh, ngày nào cũng đầy rẫy những âm mưu, bè phái, phụ nữ sống sót rất ít, nhưng nói đến năng lực sinh tồn thì đàn ông lại thua xa so với phụ nữ. Dù vậy, Kiều Vũ Tụng vẫn hy vọng sẽ lập được một số thành tích. Người như anh không có lý lịch bối cảnh, không tham gia vào các "nhóm hội" thì cũng như người khuyết tật nơi làm việc. Vốn dĩ anh nghĩ là không trở về Tích Tân nên anh sẽ xin vào vị trí tiếp viên trưởng tuyến bay quốc tế ở căn cứ Cẩm Dung, ai ngờ đến phân đoạn phỏng vấn cuối cùng, anh lại được thông báo đến căn cứ Tích Tân phụ trách training. Lý do là: anh đã từng ở Tích Tân trong một quãng thời gian dài, đã rất quen thuộc nơi này. Như vậy, Kiều Vũ Tụng đã bỏ lỡ vị trí tiếp viên trưởng tuyến quốc tế Cẩm Dung, quay trở lại Tích Tân một cách khó hiểu, và bắt đầu các chuyến bay hỗ trợ training, chẳng biết lúc nào kết thúc lữ trình. "Hẳn là có biến động lớn! Bằng không, tại sao lại chọn anh?" Kỷ Vi Ny trang điểm xong, kẻ mắt đen với tròng mắt đặc biệt trắng, "Chậc chậc chậc, vợ chồng viên chức chính là vợ chồng viên chức, đầu phi cơ là lớn nhất, chân gà đều đưa đến cabin." Kiều Vũ Tụng dở khóc dở cười, nói: "Quên đi. Dù sao tuyến quốc tế cũng không dễ dàng, thật sự tôi cũng không muốn đi, nhưng dù sao thì kết quả vẫn là như vậy." "Nhưng bây giờ anh đang bay vị trí 1, mà nhận lươngvị trí 2, cảm ơn đi" Kỷ Vi Ny phẫn nộ, dừng lại và nói nghiêm khắc "Anh thẳng thắn ở lại chỗ này, khỏi đi trở về, tức chết bà ấy đi!" Anh không nói nên lời, không biết cô nói ra lời này thật lòng đến mức nào, anh nở một nụ cười thăm dò: "Nếu tôi báo danhở đây, tôi sẽ cạnh tranh với cô đấy." "Này, chúng ta đều không có lai lịch gì, nên cạnh tranh lành mạnh, khác với loại người dựa dẫm vào chồng!" Cô hờ hững xua tay, xoay người, "Hiện tại anh ở ký túc xá mới sao?" Kiều Vũ Tụng gật gật đầu. "Ký túc xá mới thì xa. Nghe nói ở Tích Tân, các tỉnh thành còn gần hơn chỗ đó." Kỷ Vi Ny bĩu môi thông cảm. Nghe bọn họ tán gẫu hồi lâu, Khương Tình ở giữa nói: "Nếu không, anh vẫn ở nhà tôi đi?" "Ồ, không, không, không làm phiền mọi người nữa." Kiều Vũ Tụng nhanh chóng từ chối. Khương Tình là bạn học của Kiều Vũ Tụng, kinh nghiệm từng trải của cô cũng giống Kiều Vũ Tụng, sau khi tốt nghiệp trường cao đẳng nghề, cô đã theo học chuyên ngành tiếp viên hàng không của Học viện Công nghệ Moling. Sau khi tốt nghiệp, Kiều Vũ Tụng đến Bắc Hàng, trong khi cô ở Trung Hàng. Cô cũng là người đồng tính và đã sống với bạn gái hơn 8 tuổi vài năm trước, sau đó, khi cô ấy đến căn cứ Trung Hàng ở Tích Tân, hai người bắt đầu tách ra. Lúc trước Kiều Vũ Tụng còn ở Tích Tân, anh thuê chung nhà với Khương Tình một thời gian. Sau này, Kiều Vũ Tụng chuyển đến Cẩm Dung, bay Tích Tân qua đêm, anh cũng quay lại và ở nhờ nhà của Khương Tình. Khi được cử đến đây để training, Kiều Vũ Tụng không hài lòng sống trong ký túc xá mới, khi nói với Khương Tình về việc giúp bay training lần này, anh nghe được bạn gái của cô ấy đang làm việc ở Tích Tân. Bởi vậy anh không tiện đi ở nhờ lần nữa. Thực ra ở ký túc xá mới cũng không có gì, chỉ là xa thành phố nên ít có cơ hội ăn uống, vui chơi. Mà Kiều Vũ Tụng dành phần lớn thời gian nghỉ ngơi ở nhà để xem phim truyền hình, đi chơi giải trí hay không - không quan trọng với anh, anh chỉ lo việc ăn uống – gần ký túc xá mới không có nhiều chỗ đặt đồ ăn mang đến, vì vậy suốt ngày anh chỉ đối mặt với phần ăn của nhân viên. "Ôi, thời gian không kịp, tôi phải quay lại họp chuẩn bị." Kỷ Vi Ny ăn xong xiên thịt dê cuối cùng, cầm túi xách, đứng dậy nói: "Tiền bao nhiêu, nói sau đi nha. Đi thôi, tạm biệt! " Kiều Vũ Tụng cùng Khương Tình vội vàng nói lời từ biệt với cô. Kỷ Vi Ny liếc nhìn Khương Tình trước khi rời đi, xúc động nói: "Ôi cưng ơi, em đẹp quá! Hôn một cái trước khi đi nào". Khương Tình nghe xong bật cười, hôn lên má cô. "Tôi thực sự đi rồi, hẹn gặp lại sau!" Kỷ Vi Ny xua tay, ưỡn ngực ngẩng đầu bước đi, vừa nhìn thấy dáng cô đi liền biết đó là tiếp viên hàng không hoặc là tiếp viên tàu cao tốc. Mặc dù Kỷ Vi Ny không phải là Les nhưng rất thích phụ nữ đẹp. Vì vậy, ngay từ ngày đầu tiên gặp Khương Tình, cô ấy đã bị mê hoặc. Cô ấy nhiệt tình đến nỗi đôi khi Kiều Vũ Tụng đứng xem, không biết giới thiệu Khương Tình với cô ấy là đúng hay sai. Người phục vụ rời đi sau khi phết gia vị lên thịt nướng của họ, Kiều Vũ Tụng hỏi Khương Tình đang rất thích ăn thịt: "Cô thân thiết với những người phụ nữ khác như vậy, không sợ người ở nhà ghen tuông sao?" "Cô ấy sao? Tôi đang hy vọng cô ấy ghen tuông đây" Khương Tình bĩu môi, "Tôi ghét cái kiểu nghiêm túc giả tạo như vậy, như thể mọi thứ đều nằm trong tầm tay kiểm soát của cô ấy. Đôi khi tôi thực sự muốn lừa dối, chọc cho cô ấy nổi giận." Kiều Vũ Tụng sửng sốt, và nhớ rằng bạn gái của Khương Tình là một giáo sư đại học. Vì Khương Tình rất ít khi thể hiện tình cảm, khi còn thuê chung hầu như không nói về bạn gái với Kiều Vũ Tụng nên anh suýt nữa thì quên mất. Vòng tròn của tiếp viên hàng không cũng nhỏ, phạm vi kết bạn cũng nhỏ, nên trong môi trường có phụ nữ nhiều hơn nam giới, các tiếp viên hàng không nữ hầu hết đều là những người "tiêu thụ nội bộ", không phải gả cho cơ trưởng, chính là gả cho cảnh sát không quân, mặc dù một số kết hôn với người bình thường, nhưng nhiều yếu tố cân nhắc khác được thêm vào. Bay đã nhiều năm, Kiều Vũ Tụng hiếm khi nhìn thấy một người đồng tính nữ giống như Khương Tình trong giới tiếp viên hàng không, còn bạn gái là một giáo sư kiến ​​trúc, không liên quan gì đến tiếp viên hàng không - ngoại trừ lúc bay. Nghe Khương Tình oán giận, Kiều Vũ Tụng lại nhớ Tống Vũ Tiều. Anh không khỏi nở nụ cười chua chát, tự hỏi có phải tất cả "loại người này" đều giống nhau, đều làm cho người yêu tức giận. "À, nhân tiện, tôi vẫn chưa chúc mừng cô, đã lên cf rồi." Cách bếp nướng, Kiều Vũ Tụng nâng một ly bia đầy. ( CF: quản lý tiếp viên trưởng) Khương Tình nhướng mày vẻ mặt tự mãn, cũng cầm ly lên nói: "Cám ơn!" Ý định ban đầu của Kiều Vũ Tụng chỉ là chúc mừng chứ không phải nâng ly thực sự, nhưng Khương Tình đã cạn ly bia trong nháy mắt khiến anh không biết phải nói gì. "Nếu trước đây anh không rời đi, hiện tại cũng là cf rồi." Khương Tình nói. Kiều Vũ Tụng ngượng ngùng cười. Cô trầm ngâm nhìn anh hỏi: "lần này muốn nhân cơ hội quay lại?" Họ không ở cùng một hãng hàng không, khi đối mặt với Khương Tình, Kiều Vũ Tụng không có nhiều lo lắng như vậy, chắc hẳn cô đã đợi Kỷ Vi Ny rời đi rồi mới hỏi. Kiều Vũ Tụng lắc đầu không chắc chắn, nói: "Xem tình huống đi." Nghe đến đây, Khương Tình chớp chớp mắt kinh ngạc, nói: "Hả? Không giống anh nha. Chuyện khác có thể do dự, nhưng công việc quyết định rất nhanh." Kiều Vũ Tụng yên lặng. Anh ngập ngừng một lúc rồi nói: "Trước đây có quen một người bạn trai, tính là người quen biết cũ đi, không tới một tuần lễ là chia tay. Cậu ấy đang công tác tại Tích Tân." "Tại sao anh không nói sớm cho tôi tin nóng hổi như vậy?!" Khương Tình mở to mắt. Anh cười khổ nói: "còn chưa kịp nói, đã chia tay rồi." Cô cau mày, với một chút xảo quyệt trong giọng điệu, nghi ngờ nói, "Có phải anh đã đá người ta?" Sau khi nghe xong, hai má Kiều Vũ Tụng nóng lên, tránh nhìn cô. "Nhìn vẻ mặt xấu hổ là biết rồi." Khương Tình cầm lấy một xiên thịt nướng, dùng đũa gắp hết thịt trên que. "Có muốn cứu vãn không?" Kiều Vũ Tụng thở dài, nói: "Tôi không biết." Cô ăn 2 miếng thịt dê và nói, "Thực ra, anh biết đấy, nhưnganh không thuyết phục được chính mình. Hãy tiếp tục nếu mình muốn! cho chính mình chút tự tin! bất kỳ ai trong số họ muốn quay lại với anh, anh mới do dự không quyết định?" "Cái gì cùng cái gì." Suy đoán cuối cùng của cô khiến Kiều Vũ Tụng không biết nên khóc hay cười. Khương Tình là một trong số ít bạn bè của anh, trước đây Kiều Vũ Tụng nói chuyện yêu đương, cô đều gặp qua bạn trai của anh, cho nên có lúc Kiều Vũ Tụng coi cô như là người nhà, anh sẽ nói với cô rất nhiều suy nghĩ của mình. Kể từ khi chia tay với Tống Vũ Tiều, anh vẫn luôn rất phiền muộn, hơn nữa trong công tác không thuận lợi, càng làm tâm anh phiền hơn. Bây giờ có dịp ngồi trò chuyện với Khương Tình, anh ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: "Chúng ta đang làm nghề này, yêu nhau cũng chẳng gặp nhau đượcmấy lần. Trước đây cũng không phải là hoàn hảo, cùng người trong nghành yêu đương, còn có thể đồng thời bay, trong công tác gặp phải cái gì không hài lòng, lời nói cũng không cần nhiều lời, nói một hai chữ mấu chốt sẽ hiểu được mọi thứ. Thế nhưng, cùng người ngoài nghề..." "Anh ta làm nghề gì?" Khương Tình tò mò hỏi. Kiều Vũ Tụng sầu não kể về công việc của Tống Vũ Tiều. "Ồ, còn thảm hơn việc làm những công trình kiến ​​trúc cổ." Khương Tình nhìn anh thương cảm, "Tôi nghe nói có khi họ biến mất mười ngày - nửa tháng, thậm chí vài năm, chỉ để nghiên cứu, không thể nói cho gia đình biết? Thật không? Hay giả? " Anh cười đắng chát nói: "Tôi không biết, tôi chưa trải qua phần đó, đã chia tay. Nhưng ..." "Nhưng?" Cô tò mò đến mức quên ăn thịt nướng. "Thực ra tuần đó chúng tôi không liên lạc gì nhiều. Cậu ấy thực sự không có tin tức gì cả, điện thoại không liên lạc được, tin nhắn cũng không." Kiều Vũ Tụng bây giờ nhớ lại, phát hiện ra sau khi họ gặp lại nhau, quãng thời gian họ ở bên nhau thật sự rất ít ỏi. Khương Tình sau khi nghe xong im lặng một hồi, cuối cùng thở dài thườn thượt nói: "Chẳng trách muốn chia tay. Loại người như vậy chỉ thích hợp gả cho quốc gia." Kiều Vũ Tụng nhanh chóng nói: "Đây không phải là lý do chính." "Vậy là cái gì?" Cô tự hỏi. Kiều Vũ Tụng há miệng, nhưng khi lời nói đến miệng, anh lại xoay người và thay đổi. Anh hỏi "Khương Tình, cô và Ngô Gia nói chuyện yêu đương, có mệt không?" Cô kỳ quái chớp chớp mắt, suy nghĩ một chút rồi nói: "Không sao, không mệt. Sao anh lại hỏi như vậy?" "Hai người thường nói về điều gì?" Kiều Vũ Tụng không thể tưởng tượng họ đã hẹn hò trong 9 năm. "Cô có hiểu những gì cô ấy nói không? Hay những gì cô nói, cô ấy có hứng thú không?" Cô sửng sốt chốc lát, có lẽ là nghĩ đến bạn gái của mình, cô khịt mũi một cái, nói: "Cô ấy nếu không có hứng thú thì cũng phải có hứng thú. Ai bảo cô ấy thích tôi?" Trái tim Kiều Vũ Tụng đập loạn nhịp, như một viên đá rơi xuống khe hở, và nước phun trào.