Sau bữa tối, Kiều Vũ Tụng trở về phòng. Anh mở các tài liệu ôn tập mới mua, trong đó có đầy đủ các bài phân tích về các đề thi thực tế trong quá khứ và các dạng bài tập tương tự. Thật kỳ lạ, Kiều Vũ Tụng đã làm tất cả các đề thực tế trong 5 năm qua với sự sắp xếp ôn tập của nhà trường, nhưng tại sao khi xem các câu hỏi trong sách bài tập, anh vẫn cảm thấy lạ lẫm như lần đầu tiên nhìn thấy? Kiều Vũ Tụng kiên trì đọc đề bài 2 lần, nhưng không thể nghĩ ra cách nào để giải nó. Anh thường bỏ bản nháp che phần giải đáp và làm theo phân tích từng bước, cho đến khi kết quả cuối cùng phù hợp với câu trả lời chính xác. Anh thở phào nhẹ nhõm, nhìn các bài tập thực tế áp dụng bên trong, lại choáng váng. Anh đã cố gắng tính toán theo các bước giải đề của bài toán thật nhưng không thể làm một cách máy móc được, trường hợp này anh phải đọc lại phần phân tích của bài thực tế thật. Kiều Vũ Tụng đã cố gắng làm một vài câu hỏi khác, nhưng không có ngoại lệ, đều là chỉ cần xem phân tích bước giải mà làm, không thấy phân tích tóm tắt trước đây, dù cho đọc mấy lần đề bài cũng không biết bắt đầu từ đâu. Anh sốt ruột lật giở sách bài tập xem có câu nào đọc lướt qua là giải được, mà không cần phân tích. Thỉnh thoảng anh tìm thấy một hoặc hai câu hỏi trắc nghiệm hoặc câu hỏi điền vào chỗ trống, anh làm nó một cách dễ dàng, nhưng khi nhìn thấy phần đáp án, lại không hài lòng chút nào. Liệu có những câu hỏi thi Đại Học năm nay nằm trong những đề bài hoàn toàn thực tế này không? Kiều Vũ Tụng lật từng trang một, như thể anh có thể đánh trúng câu hỏi thêm vài lần nữa. Giáo viên ở cả trường phổ thông và trung tâm luyện thi giới thiệu bộ sách này, nói rằng hàng năm đều có các đề thi tuyển sinh Đại Học được chọn lọc từ nó. Tuy nhiên, với một cuốn sách bài tập dày cộp như vậy, những câu hỏi nào sẽ được ra trong đề thi tuyển sinh? Kiều Vũ Tụng không có thời gian để mò kim đáy bể, nhưng nếu anh không cố mò kim đáy bể, anh cũng sẽ chẳng được gì cả. Nhìn đống sách bài tập và sách nháp trước mặt, Kiều Vũ Tụng bực bội đến mức đánh rơi bút, đứng dậy đi xuống lầu. Kiều Vũ Tụng xuống cửa hàng và định lấy một lon Coca từ tủ lạnh, nhưng nhìn thấy ba mình -Kiều Chấn Hải đang ngồi sau quầy, không khỏi lo lắng. Kiều Chấn Hải đang xem thông tin xổ số trên máy tính, nhìn thấy con trai, ông cười nói: "Ôn tập mệt mỏi lắm hả?" Anh trả lời một cách mơ hồ, "Dạ." "Chà." Người cha dường như không biết phải nói gì với con trai, nụ cười dừng lại ở trên mặt, có vẻ hơi hơi xấu hổ. Ông do dự, nhưng cuối cùng chọn dò xem xổ số. Kiều Vũ Tụng do dự một lúc, sau đó nhẹ nhàng mở cửa tủ lạnh, giống như một tên trộm, lén lút lấy ra một lon Coca, rồi đóng cửa lại một cách lặng lẽ. Nhìn tấm kính trên quầy, anh nhớ số điện thoại của nhà Tống Vũ Tiều ở bên dưới, mà Kiều Chấn Hải đang ngồi sau quầy, nên không dám bước vào. Tuy rằng Kiều Chấn Hải luôn tỏ ra hòa nhã và ít nói, chưa bao giờ trách móc anh, nhưng xét cho cùng, hai cha con chỉ gặp nhau vài ngày trong năm, tình cảm còn ít hơn cả những người cha người con bình thường. Kiều Vũ Tụng không dám - không phải vì sợ hãi, nhưng ...!Anh sợ phải đối mặt với sự mong đợi. Sau một lúc, tay anh trở nên lạnh ngắt vì Coca lạnh, định quay người bước đi thì nghe thấy tiếng ba anh gọi. Tim Kiều Vũ Tụng đập thình thịch, anh quay lại cố gắng nở một nụ cười tự nhiên trên mặt, nhưng thật là khó. "Hì hì, nghe mẹ con nói, tháng sau thi rồi, con ôn tập thế nào?" Kiều Chấn Hải hỏi. Kiều Vũ Tụng không biết trả lời như thế nào, nhìn thấy ba mình đã đứng dậy, anh không còn cách nào khác là đi về phía trước. Anh đặt Coca lên quầy, cụp mắt xuống nói: "Dạ, vẫn còn ổn." "Ừ...!Ừ ..." Ông do dự một hồi, cuối cùng chẳng hề để ý nói: "Cứ cố gắng hết sức, đừng tạo áp lực quá lớn cho bản thân. Mà này, con muốn thi vào trường nào ?" Kiều Vũ Tụng hoảng hốt, không hiểu vì sao, gương mặt của Tống Vũ Tiều hiện lên trong đầu anh. Anh lại cầm lon Coca, lời nói không rõ ràng: "Con muốn đi học ở Tích Tân." "Tích Tân sao?" Kiều Chấn Hải nháy mắt một cái, vui vẻ nói: "Ha ha, tốt quá!" Anh ngờ vực hỏi:"Có thật không ba?" "Đương nhiên." Kiều Chấn Hải nói như là đương nhiên, nhìn anh như thể anh đã hỏi một câu hỏi kỳ lạ, sau đó vỗ ngực nói: "Con trai Kiều Chấn Hải đang học đại học ở Tích Tân, thật là một điều tự hào!" "Con yên tâm, miễn là có thể vượt qua kỳ thi, con muốn gì ba cũng cho! " Nhất thời, Kiều Vũ Tụng vui mừng khôn xiết, khóe miệng tự nhiên nở một nụ cười: "Cảm ơn ba!" "Không có gì? Ai bảo ba là ba của con?" Ông ấy cười rạng rỡ, như thể Kiều Vũ Tụng đã được nhận vào đại học "Concòn thiếu tài liệu ôn tập nào? Ở trường học, buổi trưa có thể ăn cái gì ngon? Ba cho con tiền, lúc mấu chốt, đừng bạc đãi chính mình, nên ăn được gì cứ ăn!" "Không cần, không cần!" Nhìn thấy ông lấy ví tiền ra, Kiều Vũ Tụng vội xua tay từ chối. Anh nhìn lướt qua các tài liệu, danh thiếp và tờ rơi khác nhau dưới tấm kính, nhìn thấy số điện thoại của "Tiểu Chu" nói: "À ba ơi, con sẽ lấy cái này" Kiều Chấn Hải nhìn theo, thấy cánh tay mình đè lên tấm kính dày. Ông cười vui vẻ nhấc cánh tay lên. Kiều Vũ Tụng lấy ra mẩu giấy từ dưới tấm kính và nói lần nữa "Cảm ơn ba, giờ con sẽ lên lầu học bài." "Được rồi, khi nào mệt đi nghỉ ngơi sớm đi, kết hợp tốt học tập và nghỉ ngơi." Kiều Chấn Hải nói. Anh cầm lấy mảnh giấy và lon Coca rồi ba chân bốn cẳng chạy lên lầu. Kiều Vũ Tụng lấy điện thoại di động ra, nhìn vào tờ giấy, một bên nhập số điện thoại cố định bảy chữ số, một bên đọc to những con số trong miệng. Sau khi xác nhận rằng cuộc gọi đã được thực hiện, Kiều Vũ Tụng bấm nghe. Vốn tưởng rằng sẽ nghe âm báo chờ đợi một hồi, nhưng không ngờ vừa đưa điện thoại đến tai đã nghe thấy một giọng nói tức giận từ bên trong hét lên: "Alo?" Kiều Vũ Tụng sợ hết hồn, nhất thời sửng sốt. "Alo? tìm ai đó?" Giọng nói dịu đi một chút, nhưng vẫn tràn đầy tức giận. Anh chăm chú lắng nghe, xác nhận đó là giọng của Chu Mỹ Kỳ, thận trọng trả lời: "Xin chào? Dì ơi, con là Kiều Vũ Tụng. Xin lỗi, cho hỏi Tống Vũ Tiều có ở nhà không?" "Kiều Vũ Tụng? Đùa gì vậy?" Chu Mỹ Kỳ thô lỗ nói ở đầu dây bên kia, "Những kẻ lừa đảo ở đâu ra vậy? Mẹ kiếp, những người bán hàng đó chắc lại bán thông tin của khách hàng. Biến khỏi đây đi! Không mua nhà, không mua bảo hiểm, không có ý định đầu tư gì hết, đừng gọi nữa! " Kiều Vũ Tụng đoán rằng bà sẽ cúp máy, vì vậy anh nhanh chóng nói: "Dì ơi, đừng cúp máy! Con, con là bạn của Tống Vũ Tiều, thực sự, con thực sự đang tìm cậu ấy." "Con trai tôi chưa từng nói với tôi rằng nó có một người bạn như cậu. Nếu thực sự là bạn của nó, tại sao cậu không có số di động của nó, còn muốn gọi điện thoại vào nhà làm gì?" Chu Mỹ Kỳ cười lạnh, không nhịn được nói: "Không sao, được rồi, tôi thấy cậu diễn rất tốt. Còn biết con trai tôi tên Tống Vũ Tiều. Tôi biết rất rõ chuyện lừa đảo qua điện thoại của cậu! Đừng có lừa gạt tôi, nhà tôi không có tiền! " "Không, dìơi, con ..." Kiều Vũ Tụng giải thích được nửa chừng, và một ý nghĩ chợt nảy ra trong đầu cậu — nói như thế này, có ích lợi gì đâu? Chu Mỹ Kỳ cười nói: "không thể bịa nữa đúng không? Tôi sẽ ghi lại ID người gọi. Nếu cậu cứ làm phiền, tôi sẽ gọi cảnh sát ngay lập tức và báo số điện thoại cho cảnh sát!" Kiều Vũ Tụng yên lặng, nghĩ thầm Chu Mỹ Kỳ nói rằng bà không biết anh rõ ràng như vậy, chỉ có ba cách giải thích: Thứ nhất, Tống Vũ Tiều không nhắc đến anh với bà; thứ hai, Từ Ngạo Quân chưa bao giờ nói tên anh cho bà biết; thứ ba, coi như bà đã nghe qua, nhưng cũng quên mất. Bất kể lời giải thích ra sao, Kiều Vũ Tụng cảm thấy rằng anh không nên giải thích và tranh luận với bà nữa. Anh bất lực nói: "Được rồi, vậy con sẽ cúp máy. Tạm biệt dì." "Đồ thần kinh!" Chu Mỹ Kỳ mắng xong liền cúp điện thoại. Chu Mỹ Kỳ với Tống Trí Sơn cãi nhau xong, phòng khách yên tĩnh một lúc. Tống Vũ Tiều đang viết công thức trong phòng, chăm chú lắng nghe trong chốc lát, đột nhiên nghe thấy Chu Mỹ Kỳ tự mình phát huy nhiệt lượng, cậu không khỏi cảm thấy kỳ quái. Cậu mở cửa, nghiêm túc lắng nghe là chuyện gì xảy ra, phát hiện Chu Mỹ Kỳ đang gọi điện thoại. Đầu bên kia điện thoại không biết là ai, nhắc tên cậu với Chu Mỹ Kỳ, Tống Vũ Tiều trong bụng ngờ vực, đi đến phòng khách, vừa vặn nhìn thấy Chu Mỹ Kỳ cúp điện thoại. Chu Mỹ Kỳ quay người nhìn thấy con trai, giật mình, mặt không thay đổi, đi vào nhà bếp, bà nói: "Không biết đó là lừa đảo qua điện thoại hay là bán bảo hiểm, nói muốn tìm con. Không hiểu ra sao!" "Dù là lừa đảo qua điện thoại hay bán bảo hiểm, cũng không nên tìm con, đúng không?" Tống Vũ Tiều bước đến bàn cà phê nơi đặt điện thoại cố định. "Cho nên mẹ mới nói hắn không hiểu ra sao! Bệnh thần kinh!" Bà la lớn, sau đó nguyền rủa, "Sớm muộn gì những người bán hàng bán thông tin khách hàng cũng sẽ rơi vào hố phân, bất chấp chỉ để đếm tiền!" Tống Vũ Tiều tra ID người gọi, thấy đó là số điện thoại di động, vì vậy cậu lấy điện thoại di động ra, nhập chuỗi số. Sau khi nhập các con số, sổ địa chỉ của Tống Vũ Tiều không lọc ra được cái tên liên lạc tương ứng. Cậu ngạc nhiên, suy nghĩ một lúc, bỏ qua lời chửi rủa của Chu Mỹ Kỳ, bấm điện thoại trước khi bước vào phòng. Nhưng mà kết quả lại là: tạm thời không có người nghe. Chẳng lẽ bên kia bán bảo hiểm thật sao? Hay thực sự là một trò lừa đảo qua điện thoại? Tống Vũ Tiều cảm thấy rằng khả năng này là rất thấp, bởi vì đây không phải là số điện thoại ma, cậu đã dùng một công cụ tìm kiếm và xác nhận rằng đó là một số địa phương. Thậm chí còn ít khả năng là lừa đảo qua điện thoại. Tống Vũ Tiều suy nghĩ một chút, trong đầu đột nhiên hiện lên một cái tên. Tim cậu đập thình thịch, do dự một hồi, mặc dù cảm thấy khả năng không cao nhưng vẫn gửi một tin nhắn đến dãy số này. Tin nhắn có nội dung: Xin chào, có phải anh là Kiều Vũ Tụng?