Tương Ngữ FULL
Chương 2
Ở cấp bậc của Kiều Vũ Tụng, anh không cần ở lại chào khách, nhưng bởi vì đột nhiên nghe thấy cái tên này, anh đã nán lại lối đi của hạng phổ thông.
Bốn hành khách lẻ lần lượt lên máy bay, những người còn lại dường như là một nhóm được đào tạo bài bản và ở lại cuối cùng.
Kiều Vũ Tụng đã nhanh chóng nhìn thấy hành khách thứ năm bước vào khoang, trước khi anh có thể nhìn kỹ, hành khách mới đã nhờ anh mang giúp hành lý.
Anh phải giúp đỡ một cách không cam lòng.
Vali rất nặng, đối phương không có ý tứ phụ một tay.
Khi Kiều Vũ Tụng nhấc vali lên, lông mày anh khẽ cau lại.
May mắn thay, anh có sức mạnh, nên trọng lượng này không tính là cái gì.
Vì đã giúp một hành khách, Kiều Vũ Tụng thấy rằng những hành khách còn lại cũng đang đợi anh giúp đỡ, anh sẵn lòng thôi.
Đương nhiên, các tiếp viên khác cũng không thể nhìn anh một mình nâng vật nặng, họ chủ động bước tới.
Kiều Vũ Tụng bị phân tâm, không thể không liếc mắt nhìn những hành khách mới lên máy bay khi đang đóng gói hành lý, nhưng anh chưa bao giờ nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
Những người lên máy bay đều là những người trẻ tuổi, người lớn tuổi nhất cũng trông không quá 35.
Nhìn từ bề ngoài, hầu hết họ đều là những người hiền lành, hoặc có chút thần thái khôn khéo, nhưng không gây ấn tượng giảo hoạt.
Những người đàn ông trong số họ đã chủ động giúp các bạn nữ cất hành lý, có ý thức nhường ghế ở lối đi, thuận tiện người khác vào chỗ, hoàn toàn không cần tiếp viên hàng không phải nhắc nhở.
Những hành khách như vậy chắc chắn là tiếp viên hàng không bớt lo lắng nhất.
Nhưng Kiều Vũ Tụng đã chờ đợi trong lo lắng, và có vẻ như anh không thể đợi thêm nữa.
Sau khi các hành khách ở phía sau cabin đã ngồi đúng chỗ, Kiều Vũ Tụng nhìn chằm chằm vào vị trí của 10A, vẫn luôn chưa thấy có người.
Anh bước đến phía trước và hỏi tiếp viên tưởng "Có thể sẵn sàng chưa?"
"Còn chưa, còn một hành khách không lên máy bay, đã làm thủ tục rồi." Tiếp viên trưởng liếc nhìn đồng hồ, vẻ mặt có chút không kiên nhẫn.
Xem ra chỉ còn Tống Vũ Tiều.
Là cậu ấy sao? Kiều Vũ Tụng lo sợ bất an mà nghĩ, nhưng lại không nhịn được hoài nghi, bởi vì Tống Vũ Tiều sẽ không đến muộn.
Kiều Vũ Tụng đứng trước cửa cabin nửa phút, thu hút ánh mắt tò mò của tiếp viên trưởng, rõ ràng là tự hỏi tại sao anh vẫn chưa quay trở lại cabin phía sau.
Anh nhếch khóe miệng, băng qua khoang hạng nhất và hạng thương gia, đi về phía sau.
"Nhìn kìa, có hình ảnh và sự thật.
Mọi người trên khắp đất nước đều đã xem." Đi ngang qua hàng ghế đầu của cabin sau, Kiều Vũ Tụng tình cờ nghe thấy một người phụ nữ cầm điện thoại di động và chia sẻ nó với người bạn đồng hành, giọng điệu đùa cợt.
Ngay từ khi những người này lên máy bay, Kiều Vũ Tụng không thể rời sự chú ý khỏi họ, bởi vì họ biết một người tên là "Tống Vũ Tiều".
Anh nhắc nhở những hành khách khác để túi nhỏ dưới ghế, mở tấm che cửa sổ và đóng bàn ăn đi, nhưng ánh mắt của anh lại mất đạo đức nghề nghiệp, nhìn trộm vào màn hình điện thoại di động của nữ hành khách.
Video cố định hình ảnh có vẻ quen thuộc, Kiều Vũ Tụng cảm giác mình từng thấy gần đây, mà không nhớ nổi là khi nào.
Là hình ảnh buổi lễ chúc mừng cổ vũ, thị lực của Kiều Vũ Tụng rất tốt, qua sự hướng dẫn của vị khách, anh nhanh chóng nhận ra bóng người ở giữa khung hình, tim anh nhảy loạn xạ, suýt chút nữa muốn nhảy ra khỏi cổ họng.
Đó là Tống Vũ Tiều.
Cho dù chỉ là một hình bóng nhỏ Kiều Vũ Tụng cũng có thể nhận ra đó chính là Tống Vũ Tiều!
Để tránh bị chú ý, Kiều Vũ Tụng đã nhắc nhở mười chín hành khách mới.
Hình ảnh to bằng lòng bàn tay vẫn còn in đậm trong tâm trí Kiều Vũ Tụng, còn hình bóng của Tống Vũ Tiều thì chỉ to bằng móng tay.
Trong ảnh, mọi người đều mặc đồng phục công sở, Tống Vũ Tiều được người đàn ông bên cạnh ôm hôn nồng nhiệt.
"Vì vậy, vẫn là có cảm tình đi?" Người phụ nữ được chia sẻ đoán"Dù sao ban đầu là vì chủ nhiệm Cố mới cùng nhau về nước nha."
Người cầm điện thoại di động gật đầu tán thành nói: "Tôi cũng nghĩ đây chính là tình nghĩa cách mạng.Tôi đoán bọn họ sẽ trở về bên nhau, cô nghĩ như thế nào?"
"Chắc chắn rồi!" Cô ta hoàn toàn xác định.
"Này, có ai có thể gọi cho chủ nhiệm Tống?" Một người đàn ông ở hàng ghế đầu đứng lên hỏi.
Có người đáp lại: "Gọi không được, chắc còn đang họp, chưa thấy ra."
"Aiii, anh tiếp viên, một người bạn của chúng tôi không đuổi kịp máy bay.
Mọi người không cần đợi nữa, nên khởi hành thôi" Người đàn ông đang đứng nói với Kiều Vũ Tụng.
Người bạn đồng hành của anh ta nói đùa: "Tiết mập, đừng xấu hổ, họ chỉ thúc giục thông thường thôi.
Mau ngồi xuống!"
Đối mặt với nụ cười xấu hổ của người đàn ông, Kiều Vũ Tụng lịch sự mỉm cười và quay trở lại.
Truyền hình trực tiếp tin tức cấp quốc gia, lễ kỷ niệm cấp quốc gia, là những gì đã xảy ra hai ngày trước.
Trong chuyến hành trình tiếp theo, Kiều Vũ Tụng từng bước hoàn thành công việc của mình.
Công việc tuần tra khoang không thuộc về anh, anh hiếm khi đi hàng ghế đầu của khoang sau để quan sát những hành khách lên máy bay từ thành phố Tây.
Theo những gì hai cô gái nói, Tống Vũ Tiều đã ở nước ngoài?
Ồ dĩ nhiên rồi.
Tống Vũ Tiều thành tích tốt như vậy, cậu ấy được nhận vào Đại học Tích Tân năm mười bốn tuổi.
Có lý do gì để không ra nước ngoài?
Tống chủ nhiệm...!Cậu là lãnh đạo của bộ phận nào? Cậu có phải là lãnh đạo của những người đó không? Cố chủ nhiệm là ai? bạn trai cũ Tống Vũ Tiều? Cậu ấy đã công khai ra ngoài?
Kiều Vũ Tụng đang trong cơn mê, không biết có phải vì luồng không khí hỗn loạn mà đầu anh bắt đầu choáng váng không.
Không thể, anh đã bay sáu năm và chắc chắn sẽ không say máy bay.
Hơn nữa, ai nói say máy bay, là đau tim đây này?
Kiều Vũ Tụng ngồi ở vị trí cất cánh và hạ cánh, hít thở sâu vài lần.
"Tiểu Kiều, anh không sao chứ?" Kỷ Vi Ny quan tâm nói.
Kiều Vũ Tụng mở mắt ra, lắc đầu nói: "Không sao, tôi chỉ hơi mệt."
Kỷ Vi Ny nhìn đồng hồ, thở dài nói: "Sắp đến giờ rồi."
"Trở về khách sạn, tẩy trang, tắm rửa, sao muộn thế này ..." Lưu Hân Mai đã mấy lần không bay qua đây, vẻ mặt bực bội.
Kỷ Vi Ny mỉm cười an ủi "Con nhỏ, bay nhiều rồi sẽ quen".
Kiều Vũ Tụng không nghĩ rằng những lời như vậy có thể an ủi người ta một chút nào.
Sau khi được chuyển đến chi nhánh Cẩm Dung, quay về Tích Tân lại không thể sống trong căn hộ chỉ qua một đêm.
Nếu chuyến bay không bị hoãn, ý định ban đầu của Kiều Vũ Tụng là qua đêm với bạn cùng phòng, nhưng bị hoãn hai tiếng đồng hồ đã buộc anh phải đổi ý đến khách sạn Bắc Hàng cùng với các tiếp viên khác.
Dù cho ở trên xe ngáp liên tục, nhưng khi Kiều Vũ Tụng về đến phòng khách sạn, anh lại hoàn toàn không thể ngủ được.
Thay vì đi tắm ngay, anh lại mở TV xem tin tức mấy ngày trước, tìm hình ảnh vừa thấy trên màn hình điện thoại di động.
Ngày đó đài truyền hình phát sóng trực tiếp mười mấy tiếng đồng hồ, muốn tìm một cảnh trong đó, nói dễ hơn làm?
Ngón tay Kiều Vũ Tụng ấn remote từ xa đã đau, anh vẫn không tìm ra.
Ngay khi anh quyết định từ bỏ và chọn cách tìm kiếm bằng điện thoại di động của mình, bên trong màn hình TV xuất hiện tin tức phỏng vấn, người bị phỏng vấn, chính là Tống Vũ Tiều.
Kiều Vũ Tụng ngơ ngác nhìn người trong TV - một giây lúc Tống Vũ Tiều kia mở miệng - bưng kín miệng mình.
Anh bị ù tai không thể giải thích được, dẫn đến Tống Vũ Tiều nói cái gì, anh nghe không rõ, chỉ có thể nhìn phụ đề trên màn ảnh.
Tống Vũ Tiều mặc áo blouse trắng phòng thí nghiệm, đeo một cặp kính không gọng rất bình thường trên sống mũi, bình thản ung dung, hào hoa phong nhã.
Hậu kỳ ở bên cạnh lập danh sách giới thiệu danh tính, thiết kế trưởng của một dự án và một bộ phận nào đó, Tống Vũ Tiều, 27 tuổi.
Hai mươi bảy tuổi ...!Ký ức của Kiều Vũ Tụng về anh là mười ba năm trước.
Năm anh gặp Tống Vũ Tiều, Tống Vũ Tiều mới mười bốn tuổi.
Lúc đó Tống Vũ Tiều đã đeo kính cận, tuy cao hơn các bạn học nhưng đường nét trên khuôn mặt chưa nảy nở hết.
Cố tình khuôn mặt hơi mập của cậu ấy luôn toát lên vẻ điềm đạm và tinh tế khó ai sánh bằng.
Phong thái và giọng điệu rất nhẹ nhàng, giống như mây mùa hè.
Nhưng mà, Tống Vũ Tiều trên TV bây giờ quá xa lạ.
Phong thái của cậu ấy vẫn già dặn hơn một chút so với tuổi thật, nhưng giữa lời nói, đôi mắt, lông mày bộc lộ sự tự tin và hào sảng.
Ánh mắt sáng ngời và cương nghị, lời nói không hề kiêu căng.
Trả lời câu hỏi của phóng viên giống như đang giải thích.
Khóe miệng thỉnh thoảng lại nhếch lên thành một nụ cười như có như không.
Kiều Vũ Tụng thấy rất kỳ lạ, tại sao Tống Vũ Tiều đã thay đổi rất nhiều so với khi còn nhỏ, vậy mà ngay lập tức anh vẫn nhận ra?
Anh quay lại nhìn vào chiếc gương trang điểm trong phòng.
Sau khi bay 4 chuyến trong một ngày và không ngủ lúc 4 giờ sáng, gương mặt của Kiều Vũ Tụng vô hồn, quầng thâm dưới mắt nặng trĩu như gấu trúc.
Nếu Tống Vũ Tiều gặp lại anh, liệu cậu ấy có còn nhận ra anh không?
Ước chừng sẽ không nhận ra anh, dù sao Tống Vũ Tiều trước đây cũng không để ý tới anh.
Kiều Vũ Tụng ngã trên giường, bịt mắt, một lúc lâu sau vẫn không ngủ được.
Anh quay lại, vẫn nhìn vào đoạn ghi hình TV bấm nút tạm dừng.
Hình ảnh dừng vào thời điểm Tống Vũ Tiều nháy mắt mỉm cười, Kiều Vũ Tụng nhìn nụ cười này, trong lòng đau nhói.
Kiều Vũ Tụng không xác định có phải vì anh đã quên hay không, anh luôn cảm thấy hai lần chia tay trước chưa bao giờ tổn thương nhiều như vậy.
Nếu đúng như vậy thì cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
Dù sao, không chiếm được mới không thể quên được.
Kiều Vũ Tụng thở dài và bật điện thoại lên để kiểm tra lịch bay tiếp theo.
Gần đây không có lịch bay nào đến Thành phố Tây, theo lời những người đó, Tống Vũ Tiều vừa bị lỡ chuyến bay, nên đã sớm rời Thành phố Tây rồi.
Rời Thành phố Tây...!đi đâu? Nghĩ đến câu trả lời, trái tim Kiều Vũ Tụng loạn nhịp.
Tất nhiên, tất nhiên, tất nhiên là về Tích Tân.
Không cần biết Tống Vũ Tiều trở về Trung Quốc lúc nào, Kiều Vũ Tụng nghĩ, ít nhất trong năm qua, bọn họ đều ở Tích Tân.
Hóa ra họ đã sống trong cùng một thành phố, trong một thời gian dài ...
Mà vậy thì thế nào đây? Tích Tân lớn như vậy, nếu không phải cố ý, người ta dễ dàng gặp nhau như vậy sao? Và bây giờ, anh chuyển đến Cẩm Dung, bọn họ không có khả năng gặp lại nhau.
Kiều Vũ Tụng lau gương mặt mệt mỏi, tắt đèn nhưng vẫn để sáng TV.
Anh phải nhanh chóng đi ngủ, buổi trưa vừa thức dậy đã phải bay chuyến sau.
Không biết có phải ngẫu nhiên hay không mà ngày trước Kiều Vũ Tụng đã mơ thấy Tống Vũ Tiều.
Trong mơ, Tống Vũ Tiều vẫn giống như khi còn học trung học.
Giống như mọi lần, hình ảnh của Tống Vũ Tiều không nhất thiết phải rõ ràng, nhưng Kiều Vũ Tụng luôn biết rằng đó là cậu.
Bây giờ, Kiều Vũ Tụng biết rằng anh đã mơ sai giấc mơ trong suốt những năm qua.
Tống Vũ Tiều không biết bắt đầu từ khi nào, sớm không phải là dáng dấp kia.
Truyện khác cùng thể loại
20 chương
26 chương
37 chương
212 chương
17 chương