Tương Ngữ FULL

Chương 128

Hai ngày nay không bay Tân Châu, Kiều Vũ Tụng thỉnh thoảng vẫn theo dõi dự báo thời tiết ở Nhạc Đường. Dự báo thời tiết cho thấy mùng 5 trời sẽ đổ tuyết. Vì thế Kiều Vũ Tụng vừa cảm động vừa vui mừng, xem ra Ông Trời đã nhìn thấu tâm nguyện của bọn họ, mới lựa chọn để có một khung cảnh mùa đông tương tự. Mùng 3, Kiều Vũ Tụng bay đến thành phố Tây, nhưng Tống Vũ Tiều không có đi theo anh. Cậu đến đơn vị một chuyến. Buổi tối đến sân bay Tích Tân đón Kiều Vũ Tụng tan làm đã là rạng sáng ngày mùng 4. Về đến nhà thì trời đã khuya, màn đêm thăm thẳm. Họ thu xếp xong hành lý trở về Nhạc Đường đến ba giờ sáng mới đi ngủ. Mặc dù vậy, Kiều Vũ Tụng vẫn khẩn trương và lo lắng. ANh căng thẳng từ đầu đến cuối, nghĩ thầm: bình minh đến một ngày có nghĩa là Tống Vũ Tiều còn ở nhà ít đi một ngày, anh hoảng sợ liền ôm chặt lấy Tống Vũ Tiều bên cạnh, bắt đầu thuyết phục bản thân đi ngủ. Vậy mà, Tống Vũ Tiều thật sự ôm lại anhi, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng anh trấn an. Vì vậy, Kiều Vũ Tụng biết Tống Vũ Tiều cũng không có ngủ được. Vì đi ngủ trễ nên trên máy bay và tàu cao tốc, phần lớn thời gian họ dùng để ngủ bù. Sau khi xuống tàu cao tốc, vẫn còn cảm thấy buồn ngủ. Xung quanh ga có nhiều phương tiện gọi xe trực tuyến, nhưng họ lại chọn đến khu vực chờ taxi. Chu Mỹ Kỳ bỗng nhiên điện thoại tới, hỏi Tống Vũ Tiều đang tới chỗ nào. "Đang ở ga tàu cao tốc, con đưa Kiều Vũ Tụng về nhà trước." Tống Vũ Tiều trả lời. Chu Mỹ Kỳ lặng im vài giây, nói: "Nó là người lớn đã hơn ba mươi, lại còn về nhà, làm sao có thể lạc đường?" Nghe được sự bất mãn của bà, Tống Vũ Tiều nhíu mày lại. Cậu liếc nhìn Kiều Vũ Tụng bên cạnh, nói: "Con sẽ gọi lại cho Mẹ sau, con cúp máy trước." Kiều Vũ Tụng nhìn thấy vẻ mặt không thoải mái của Tống Vũ Tiều, liền quan tâm hỏi: "Làm sao vậy?" Anh đoán không phải việc của đơn vị, nếu không Tống Vũ Tiều sẽ không cúp điện thoại nhanh như vậy. "Mẹ em hỏi khi nào thì về nhà." Tống Vũ Tiều trả lời. Một tia mất mát thoáng qua trong đầu Kiều Vũ Tụng, anh nói: "Nếu không, em về nhà trước đi.Anh sẽ đến tìm em sau." Tống Vũ Tiều do dự một chút, nói: "Cũng không muộn, em đưa anh về trước. Không sao đâu, đừng lo, bọn họ đã quen rồi. Hơn nữa, cho dù bây giờ quay lại, em cũng sẽ không nói những điều tốt đẹp về anh trước mặt họ." Nghe được một nửa, Kiều Vũ Tụng vốn có ý muốn thuyết phục, nhưng Tống Vũ Tiều cuối cùng đã nói như vậy, anh thấy buồn cười nói: "Cái gì vậy, quá hẹp hòi!" "Không phải em hẹp hòi, mà là mẹ em hẹp hòi. Anh thực sự nghĩ rằng nếu em nói những điều tốt đẹp về anh, thì bà ấy sẽ nghĩ rằng anh tốt sao? Phụ nữ đã bất bình thì bao nhiêu lời hay cũng không thể được xua tan được." Tống Vũ Tiều hờ hững nhún vai. Nghe vậy, Kiều Vũ Tụng nhớ đến mẹ của mình, đột nhiên cảm thấy buồn buồn: "Được rồi. Dù sao, anh muốn ở cùng với em một thời gian." Ai mà không muốn ở cùng Tống Vũ Tiều lâu hơn? Kiều Vũ Tụng có thể hiểu được tâm tình của Chu Mỹ Kỳ. Dù sao, sau này thời gian dài xa cách Tống Vũ Tiều, người đau buồn đâu phải chỉ có một mình anh. Tống Vũ Tiều là con một, dù biết sứ mệnh quan trọng nhưng trong lòng cha mẹ vốn không vĩ đại như vậy, cũng không thể vô tư, này cũng không cách nào có thể an ủi nỗi buồn ly biệt. Họ chỉ ở Nhạc Đường trong 3 ngày. Chu Mỹ Kỳ đương nhiên hi vọng Tống Vũ Tiều sẽ ở nhà lâu hơn, hi vọng cậu xuống tàu lập tức trở về nhà, có thể thông cảm được. Một mặt, Kiều Vũ Tụng có thể hiểu được cảm giác này, sẵn sàng để Tống Vũ Tiều quay trở về nhà lập tức, mặt khác, trong lòng vẫn không nhịn được muốn nắm lấy từng giây từng phút ở bên nhau. Tống Vũ Tiều nói không lập tức trở lại, anh vừa vui mừng vừa áy náy, luôn cảm thấy mình đã cướp đi thời gian gần gũi của dì Chu và con trai. "Đã nói là sẽ có tuyết, nhưng lại không có." Kiều Vũ Tụng nhìn ngoài cửa xe, có chút chán nản. Tống Vũ Tiều khẽ cười: "Tuyết sao? chờ về Tích Tân rồi xem sau." "Chuyện này làm sao mà giống nhau được?" Kiều Vũ Tụng vẫn hy vọng có thể nhìn thấy tuyết rơi tại Nhạc Đường. Tài xế nghe thấy cuộc trò chuyện của họ, nói, "Nhạc Đường rất nhiều năm chưa có tuyết rơi. Lần cuối tuyết rơi là mười mấy năm trước, đúng không? Mười bốn năm trước, trong thảm họa bão tuyết, Woa, bão tuyết rất lớn nha. Xe cào tuyết là mượn từ bên ngoài tới." Kiều Vũ Tụng nói: "Năm đó đúng là tuyết rất lớn." Tài xế ngạc nhiên nói: "Anh đã gặp qua rồi?" "Tôi là người địa phương, năm đó tôi còn đi học ở chỗ này." Kiều Vũ Tụng bật cười. Anh ta liếc nhìn, rồi lại cười: "Chắc không phải đâu, người Nhạc Đườnghiếm thấy đẹp trai như vậy. Ha ha! Nghe khẩu âm của mọi người cũng không giống, tôi còn tưởng là người phương Bắc. Hai người đều ở Nhạc Đường?" Kiều Vũ Tụng ngượng ngùng nhìn Tống Vũ Tiều một cái: "Ừm." "Về ăn Tết sao?" Tài xế nói: "Về ăn Tết là tốt rồi,Nhạc Đường tuy nhỏ, nhưng có rất nhiều người mới đến. Đến Tết mùa Xuân thì tất cả đều trở về nhà, mỗi người đều áo gấm về làng. Nhìn những người đi dạo trên phố mua sắm cũng khác với người bình thường. Ha ha ha! " Kiều Vũ Tụng không thấy có gì buồn cười trong câu chuyện của tài xế, nên chỉ miễn cưỡng cười với anh ta. Anh chăm chú vào Tống Vũ Tiều, nhìn thấy trong mắt Tống Vũ Tiều mang theo ý cười, rõ ràng là đang cười anh nhiều hơn. Thấy vậy, Kiều Vũ Tụng lườm cậu một cái sắc bén. Trở lại khu phố thương mại cổ, tình trạng tắc đường còn nghiêm trọng hơn lần trước, taxi chỉ đậu được ở ngã tư. Tống Vũ Tiều yêu cầu tài xế đợi một lát, cậu xuống xe để giúp Kiều Vũ Tụng lấy hành lý. Kiều Vũ Tụng liếc mắt nhìn thời gian, thấy đã gần đến giờ ăn tối, nói: "Em mau trở về đi." "Liền bây giờ?" Tống Vũ Tiều nhướng mày. Anh bối rối, bị câu hỏi chặn lại như vậy. Một lúc lâu sau, anh hỏi: " buổi tối anh đến tìm em? Hay là em đến đây?" Anh cảm thấy không thích hợp thuê phòng ở bên ngoài đón Tết Nguyên Đán. Tống Vũ Tiều suy nghĩ một chút, nói: "Muộn một chút em đến, ở nhà anh thuận tiện hơn." Kiều Vũ Tụng cũng nghĩ như vậy, dù sao thì sao Kiều Chấn Hải cùng Từ Ngạo Quân đều biết mối quan hệ của họ, nhưng anh vẫn chưa gặp ba của Tống Vũ Tiều. Nếu quả thật muốn đến nhà Tống Vũ Tiều, thì không nên vội vã như vậy vào ban đêm. Ít nhất anh phải đến thăm hỏi với một món quà gặp mặt, vào một ngày thích hợp. Khóe mắt nhìn thấy đèn xe taxi nhấp nháy sau xe, Kiều Vũ Tụng chần chờ: "Em nghĩ buổi tối chúng ta có nên ở nhà cùng ba mẹ không? Đã lâu mọi người không được gặp nhau, thật hiếm khi được trở về nhà một lần." "Em đã nghĩ tới rồi." Nhìn thấy ánh mắt anh lấp lánh, Tống Vũ Tiều khẽ mĩm cười "Tuy nhiên, em lại cảm thấy anh quan trọng hơn một tí. Bọn họ đã có nhau trong đời, bất kể tốt xấu thế nào,đều làm bạn đờicủa đối phương hơn nửa cuộc đờirồi. Vì em hy vọng chúng ta có thể giống như họ, dài lâu như thế, vậy thì nên dành nhiều thời gian cho anh hơn." "Sau cùng, nếu anh nghĩ kỹ lại, em đã từng quay lại Nhạc Đường để về nhà, hiện tại thì không tính. Chúng ta có nhà riêng của mình, đúng không?" Lý lẽ của cậu luôn là một sự sắp đặt, làm cảm giác áy náy của Kiều Vũ Tụng sắp biến mất. Kiều Vũ Tụng cười khổ, nghĩ: Mẹ của Tống Vũ Tiều sẽ rất tức giận và buồn bực nếu nghe cậu nói như vậy. Nhưng đồng thời, anh cũng không thể phủ nhận rằng trái tim mình đang rất ấm áp. "Vậy anh đợi em. Không cần mang theo quần áo, cứ mặc của anh đi." Kiều Vũ Tụng nói xong, muốn nói lại thôi. Tống Vũ Tiều gật đầu: "Được. Ngày mai nếu không có chuyện gì, em đưa anh về nhà, ăn cơm với ba mẹ em." Kiều Vũ Tụng đang muốn hỏi liệu anh có cơ hội gặp gỡ với ba mẹ cậu trước khi Tống Vũ Tiều đi Thành phố Tây hay không? nhưng Tống Vũ Tiều đã nói trước. Anh nghe rồi lại thấy lo lắng, nhưng cũng thấy thật tuyệt, gật đầu nói: "Được."