Editor: Kaori0kawa
Beta: Mai_kari
Ngày hôm nay là đêm 30, toàn bộ Tam Giang khẩu đều vui sướng, tiếng pháo vang lên không ngừng, ngay cả không khí đều là ấm áp cả, mọi người đều rất vui vẻ.
Hai vị đại tẩu nhanh tay nhanh chân làm một bàn cơm tất niên phong phú, thay bọn họ mua một vò rượu ngon, là rượu lê hoa bạch đặc sản địa phương, lại làm ấm xong mới cáo từ Giải Ý về nhà, cùng gia đình qua năm mới.
Giải Ý xuất ra hai phong tiền lì xì, giao cho các nàng, ôn hòa mà nói: “Là cho tiền mừng tuổi cho hài tử các ngươi, một điểm tâm ý nho nhỏ, cảm tạ các ngươi đã chiếu cố chúng ta.”
Hai vị đại tẩu nhất thời chân tay luống cuống, mặt đỏ lên, một lát, Trương tẩu mới nói: “Giải công tử, tiền công ngài đưa đã rất hào phóng rồi, chúng ta làm việc là tất nhiên thôi, ngài xem bây giờ ngài còn khách khí như vậy, thế nào chúng ta dám nhận?”
Lý tẩu cũng liên tục gật đầu: “Lão gia, ngài làm như vậy, thực là chiết sát tiểu phu nhân rồi.”
Giải Ý đem tiền lì xì nhét vào trong tay các nàng, cười nói: “Được rồi, đừng khách khí thế, cầm đi.”
Hai người bỗng nhiên nhất tề quỳ xuống, khấu đầu một cái với hắn. Trương tẩu cảm kích vô cùng: “Giải công tử dụng tâm Bồ Tát, lão Thiên nhất định phù hộ ngươi cùng tiểu công tử công hầu muôn đời.”
Lý tẩu cũng thấp giọng nói: “Phải, lão gia cùng thiếu gia chắc chắn trường mệnh bách tuế, phúc lộc vô cương.”
Giải Ý bị các nàng làm luống cuống tay chân, nhưng trong thời cổ đại này lại chú ý “Nam nữ thụ thụ bất thân”, nên hắn không dám tùy tiện đụng chạm, phá hủy danh tiết nhân gia, đành liên thanh nói: “Mau mau đứng lên, đứng lên đi.”
Hai vị đại tẩu khấu đầu ba cái với hắn mới nói rằng: “Tiểu phu nhân thay tiểu tử trong nhà tạ lão gia thưởng.” Lúc này mới đứng lên.
Giải Ý bất đắc dĩ mà thở phào nhẹ nhõm, hòa nhã nói: “Vậy hai người mau trở về thôi, người trong nhà còn chờ các ngươi a.”
“Vâng.” Hai vị đại tẩu lúc này mới chậm rãi ra đi.
Bọn họ ở trong sân náo loạn rồi ra đi thì Ninh Giác Phi vẫn đang trốn ở trong phòng cười trộm.
Giải Ý chậm rãi đi vào, trừng y: “TÔI nói nè tiểu công tử, tiểu thiếu gia, cậu cũng không lương tâm quá đó.”
Ninh Giác Phi rốt cục cười ra tiếng. Y vốn là ngồi ở trên giường, nhìn qua cửa sổ, lúc này cười ngã ra giường, ha ha luôn tục: “Tôi thế nào không lương tâm? Tôi ra tiền, anh đi làm người tốt, thế còn gọi không lương tâm? Anh quả là một lão gia khó hầu hạ mà.”
Sợ y cảm lạnh, trong phòng luôn đốt lửa, Giải Ý liền nhờ hai vị đại tẩu đem bàn tiệc để ở trong phòng. Lúc này, hắn ngồi ở bên cạnh bàn, nghe vậy nhân tiện nói: “Lão gia, thiếu gia, thực sự là càng nghe càng giống phụ với tử.”
Ninh Giác Phi nhất thời nhớ tới một vở hài kịch, nhịn không được cười thêm một đợt nữa.
Giải Ý cầm lấy đũa, gõ gõ chén rượu, hỏi y: “Rốt cuộc có muốn ăn hay không?”
“Đương nhiên muốn.” Ninh Giác Phi lúc này mới phủ thêm ngoại sam, xuống giường. “Ai nha, tôi sắp chết cười rồi, Giải huynh, đây nhất định là quỷ kế của anh, cố ý hại tôi.”
Giải Ý rót cho y cùng mình một chén rượu, thổi thổi: “Ai hại ai còn chưa chắc a.”
Ninh Giác Phi ngồi xuống, khôi phục lại hình ảnh nghiêm chỉnh bình thường, cầm lấy chén rượu, cùng hắn chạm nhẹ, cảm thán nói: “Hạnh ngộ.”
“Hạnh ngộ.” Giải Ý cười cười với y, nâng chén uống một hơi cạn sạch.
Đây là rượu lê hoa, hương thuần ngọt, tuyệt không cay. Hai người chầm chậm uống rượu dùng bữa, trong phòng tuy có bếp lửa nhưng vẫn có chút cảm giác quạnh quẽ.
Ninh Giác Phi bỗng nhiên thở dài: “Hiện tại nếu có cái TV thì tốt rồi, tùy tiện xem chương trình giao thừa gì đó, tôi cũng thích xem.”
Giải Ý cười, hỏi y: “Thời đại các cậu còn có văn nghệ Tết sao?”
“Có, hàng năm đều có.” Ninh Giác Phi làm như biết hàm ý hắn nói, không khỏi nở nụ cười.”Anh có xem qua chưa?”
Giải Ý nhún vai: “Hình như hai ba lần gì rồi, cùng cha mẹ xem.”
Ninh Giác Phi cười nói: “Hình như cho tới bấy giờ tôi cũng chưa từng xem qua với gia đình, nhiều năm đều là đón tết trong quân doanh, nếu không thì là đang chấp hành nhiệm vụ. Hơn nữa, tôi cũng không hứng thú với mấy tiết mục như thế.”
Giải Ý nhớ về những tiết mục đã xem năm xưa, ký ức từ lâu đã không rõ, chỉ ngờ ngợ nhớ về một chút màu sắc, ngũ thải tân phân (1), thiết kế xinh đẹp, trang phục diễn viên càng ngày càng *** xảo phiêu lượng, về phần nội dung tiết mục, hắn thực sự không hề ấn tượng.
Ninh Giác Phi thở dài: “Lúc này nếu có vài chương trình văn nghệ Tết, tôi bảo chứng coi đủ cả, còn nhiệt liệt cổ vũ nữa chứ, không những thế chắc chắn gọi điện cho đài truyền hình trung ương, chúc tết cả nước luôn.”
Giải Ý lăn ra cười, trong lòng không khỏi nghĩ đến, lúc trước y một người lưu lạc nơi này, lại tao ngộ những chuyện ác liệt, nhất định cực kỳ tịch mịch cùng cô độc. Nghĩ thế, hắn giơ chén rượu, cùng Ninh Giác Phi chạm cốc, trong sáng cười nói: “Một hồi ăn cơm xong, nếu như thân thể của cậu tốt, chúng ta đi ra thành đi dạo, rất náo nhiệt đó, bọn họ đang đốt pháo hoa ăn mừng mà, bầu không khí rất tốt.”
Ninh Giác Phi nhìn khuôn mặt tươi cười của hắn, trong lòng khẽ động, đột nhiên hỏi: “Anh cảm thấy tịch mịch sao?”
Giải Ý suy nghĩ một chút, nghiêm túc mà nói: “Kỳ thực tôi đã tách khỏi trào lưu xã hội nhiều năm rồi, có thể nói là xa rời con người, làm nhiếp ảnh gia, phần lớn đều chỉ sơ giao với mọi người. Tôi không cảm thấy tịch mịch, tôi thích cuộc sống yên bình.”
Ninh Giác Phi gật đầu: “Anh không giống với tôi. Anh là văn nhân, tôi là quân nhân.”
Giải Ý nhẹ nhàng mà lắc đầu, ôn hòa đáp: “Hiện tại chúng ta là người như nhau cả.”
Ninh Giác Phi cười cười, hào sảng nói: “Đúng vậy, hiện tại chúng ta như nhau cả.”
Giải Ý bỗng nhiên đứng dậy, đi đến gian phòng bên cạnh lấy bút mực cùng nghiên mực bằng đá, để trên bàn mài mực.
Ninh Giác Phi chầm chậm ăn, nhìn động tác hắn, nhưng không nói gì.
Giải Ý mài xong mực, tay trái cầm nghiên mực, tay phải cầm bút lông, đi tới trước bức tường trắng bên cạnh, bắt đầu vẽ.
Ninh Giác Phi cảm thấy rất hiếu kỳ, đứng dậy đi tới bên cạnh hắn, nhìn hắn vẽ.
Giải Ý nhìn y một cái, thân thiết nói: “Cậu cứ ăn đi, tôi không biết hát cũng không biết nhảy, vẽ một bức tranh coi như cho cậu nhắm rượu.”
Ninh Giác Phi cười gật đầu, bỗng nhiên xoay người trở lại bên cạnh bàn, bỏ mỗi món vào đĩa một chút, bưng lại bên cạnh hắn, bản thân ăn một ngụm rồi đút cho Giải Ý một ngụm.
Giải Ý miệng ăn tay vẽ liên tục. Kỳ thực hắn chỉ là vẽ nét mà thôi, tô màu lại là chuyện khác.
Ninh Giác Phi ăn rất ngon, hăng hái dạt dào, thấy hắn tựa như vẽ tranh liên hoàn, mỗi nét bút đều rõ ràng dứt khóa, tâm trạng thực bội phục.
Dần dần, trên tường xuất hiện một ngọn núi, sườn núi có một con trâu đang đi ngang, trên lưng trâu là một mục đồng đang nhìn về phía trước, trước mặt mục đồng có một nho sinh thanh tú đang đi lên núi, tiếp theo, trên đỉnh núi xuất hiện một ngôi chùa nhỏ, trên cửa có treo một tấm biển, Giải Ý viết lên ba chữ “Thiên Trúc tự”.
Bức họa hoàn thành, hắn lui ra phía sau vài bước, ngắm nghía, dường như rất thoả mãn, liền cười cười biết một bài thơ ngay bên cạnh.
Hắn dùng chữ Khải (2), tuy rằng tất cả đều là phồn thể nhưng thanh tú đoan chính. Ninh Giác Phi cũng có thể đọc được. Y cẩn thận xem, hỏi: “Nơi này có điển cố gì sao?”
Giải Ý xoay người, cùng y trở lại bên cạnh bàn, đem nghiên mực cùng bút buông xuống, tiếp tục dùng bữa, uống rượu, sau đó mới chầm chậm nói về cố sự này.
“Lạc Dương, Đường triều, có vị phú gia đệ tử Lý Nguyên, bởi vì phụ thân chết trong biến loạn mà thể ngộ nhân sinh thay đổi vô thường, vì vậy phát thệ không làm quan, không cưới thê, không ăn mặn, còn đem cả nhà hiến dâng cửa phật, cải danh Huệ Lâm tự, ở đó tu hành.
Trụ trì trong tự là vị cao tăng, gọi Viên Trạch thiền sư, cũng rất biết buôn bán, kinh doanh trong tự rất thuận lợi, hơn nữa am hiểu âm luật, *** hiểu thi văn. Lý Nguyên cùng trụ trì trở thành bằng hữu phi thường tốt, thường thường ngồi tâm sự, nói chuyện cả ngày.
Có một ngày, bọn họ hẹn nhau cùng thăm thú núi Thanh Thành cùng núi Nga Mi ở Tứ Xuyên, Lý Nguyên muốn đi đường thủy từ Hồ Bắc còn Viên Trạch chủ trương đi đường bộ từ Trường An qua đường núi. Lý Nguyên không đồng ý. Viên Trạch cũng không còn cách nào hơn là làm theo lời hắn, nhưng cảm thán nói: “Số phận một người thực sự là không phải do bản thân định a.”
Vì vậy hai người cùng nhau đi đường thủy, tới Nam Phổ, thuyền dựa vào bên bờ, bọn họ thấy một phu nhân mặc đoạn hoa y phục đang đứng ở bờ sông mang nước, Viên Trạch thấy thế, nước mắt chảy ròng, nói với Lý Nguyên: “Ta không muốn đi đường thủy chính là sợ nhìn thấy nàng.” Lý Nguyên kinh hãi, hỏi Viên Trạch nguyên nhân. Viên Trạch nói: “Nàng họ Vương, ta nhất định phải làm con trai của nàng, bởi vì ta không bằng lòng đầu thai, cho nên nàng mang thai ba năm vẫn chưa sinh, hiện tại nếu đã gặp thì không nên trốn nữa. Ba ngày sau, ngươi hãy tới Vương gia xem ta, ta sẽ cười làm bằng chứng, đêm Trung thu mười ba năm sau, ngươi tới ngoài Thiên Trúc tự ở Hàng Châu, ta nhất định cùng ngươi gặp lại.”
Đêm đó, Viên Trạch viên tịch, cùng lúc đó, phu nhân bọn họ thấy tại bờ sông sinh ra một nam anh.
Ba ngày sau đó, Lý Nguyên nhìn anh nhi, anh nhi đó quả nhiên mỉm cười với hắn.
Mười ba năm sau, Lý Nguyên từ Lạc Dương đi tới Hàng Châu, đêm trăng Trung thu đi đến Thiên Trúc tự, dựa vào ước hội của Viên Trạch kiếp trước. Tới trước cửa tự, bỗng nhiên thấy một mục đồng cưỡi trâu đi đến, trong miệng hát, chính là khúc ca này.” Giải Ý vừa nó vừa chỉ chỉ bài thơ bên cạnh.
Ninh Giác Phi nhìn chữ viết trên tường, nhẹ giọng thì thầm: “Tam sinh thạch thượng cựu ***, thưởng nguyệt ngâm phong mạc yếu luận. Tàm quý tình nhân viễn tương phóng, thử thân tuy dị tính trường tồn.” (3)
Giải Ý cười với y: “Đây cũng là nguồn gốc phát sinh câu ‘Tam sinh hữu hạnh’.”
Ninh Giác Phi nhìn hắn tiếu ý dần dần đậm thêm, bỗng nhiên hướng hắn vươn tay, trịnh trọng nói: “Tam sinh hữu hạnh”.
Giải Ý lập tức đưa tay nắm lấy tay y, nghiêm túc đáp: “Tam sinh hữu hạnh”.
END 08
Mục lục
(1) Ngũ thải tân phân : là năm màu sắc chính : trắng, đen, xanh, đỏ, vàng. Ám chỉ là năm màu hợp lại làm thành nhiều màu sắc, rất đẹp và lộng lẫy.
(2) Chữ khải (khải thư hay chính thư 正書) là cải biên từ chữ lệ và bắt đầu phổ biến vào thế kỷ III cn. Đây là kiểu chữ chính thức, chuẩn mực, dễ nhận biết, dễ đọc nhất và vẫn là phổ thông nhất trong các kiểu viết chữ Hán hiện nay.
(3) Tam sinh thạch thượng cựu ***, thưởng nguyệt ngâm phong mạc yếu luận. Tàm quý tình nhân viễn tương phóng, thử thân tuy dị tính trường tồn.
Bản dịch:
Ba đời trên đá khổ công rèn,
Vịnh gió ngâm trăng gác lại bên,
Thẹn lòng đối bạn từ xa viếng,
Thân dẫu khác xưa tánh vẫn nguyên.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
59 chương
22 chương
4 chương