Tướng Minh

Chương 87 : Mười tám người

- Trương Kim Xưng ở đầm Cự Lộc, chúng ta ở hồ Cao Kê, vốn là nước giếng không phạm nước sông, hơn nữa Trương Kim Xưng còn bái Tôn Đại đương gia chúng ta làm huynh trưởng kết nghĩa, ai ngờ tâm địa y lại đen tối như vậy! Hạ Nhược Trọng Sơn nghiến răng nghiến lợi nói: - Các huynh đệ của ta mang theo ngựa trở về, mới đi được nửa đường liền gặp được người trong Trại tử trốn tới, vừa hỏi mới biết được Tôn Đại đương gia đã bị giết, Trương Kim Xưng tuyên bố tiếp quản trại của Đại Đương gia, có huynh đệ không phục bị y giết không ít, cũng có không ít người chạy đi muốn đến Tắc Bắc tị nạn. Các huynh đệ thủ hạ của ta không dám trở về, đành phải quay về tìm ta. - Nhưng thật ra lại vừa vặn có thêm nhân sự. Hà Nhược Trọng Sơn cười cười, day day đôi mắt đã đỏ lên. Tôn An Tổ có ân cứu mạng đối với y, cái chết của Đại Đương gia đối với y mà nói là một đả kích không nhỏ. Lý Nhàn nhìn ra được, Hạ Nhược Trọng Sơn là một người có nghĩa khí trọng tình cảm. Mà hoàn toàn giống nhau chính là, Lý Nhàn vừa vặn cũng là một người thoạt nhìn biểu hiện bề ngoài giống như cái gì cũng đều không sao cả như vậy. Cho nên, thời điểm hắn nhìn thấy ánh mắt bi thương và tức giận của Hạ Nhược Trọng Sơn, Lý Nhàn tự nói với chính mình, mối thù của Hạ Nhược Trọng Sơn này sớm muộn gì mình cũng tính một thể. Cái cảm giác nợ ân tình người khác này thật khó chịu, càng nhiều càng khó chịu. Có lẽ có người có thể yên tâm thoải mái nhận không đến vài ngày sẽ phai nhạt, nhưng lại có người nhất định ghi tạc những gì người khác giúp đỡ mình vào lòng rồi tìm cơ hội trả lại. Cũng không cầu người khác cảm kích mình, đương nhiên càng không phải thủ đoạn lôi kéo người khác, cần chính là bốn chữ, thanh thản thoải mái. Lý Nhàn không cho rằng mình là người tốt, ở một vài thởi điểm thậm chí còn rất nhỏ nhen, nhưng trong lòng của hắn cũng rất sạch sẽ, sạch sẽ giống như bầu trời quang đãng trong xanh đến một đám mây cũng không có. Đương nhiên, bầu trời quang đãng trong xanh này chỉ chiếm cứ một nửa trong lòng hắn, một nửa khác còn lại là lo lắng đen xì như mực, mây đen bao phủ tại nửa bầu trời đó, trong mây đen không có gió tuyết mưa bão mà chỉ có thanh trực đao sắc bén. Hắn là một thiếu niên trưởng thành trong sự biết ơn và cừu hận, cho nên hắn là một người phân biệt rất rõ ràng lòng biết ơn và thù hận. Có người giúp đỡ hắn, cũng có người thương tổn hắn. Kẻ giúp người, người tất giúp lại. Kẻ hại người, người tất hại lại. - Hiện tại phải nghĩ cách nhập quan trước, con đường trước kia thường xuyên đi chỉ sợ không dễ đi rồi. Người của Văn Ngoạt không đuổi theo chúng ta, chuyện thứ nhất y sẽ phái người trở về, sai người tăng cường canh giữ ở các quan khẩu. Chỉ sợ chúng ta còn chưa trở về, bức họa truy nã tội phạm bỏ trốn cũng đã dán trên cổng thành rồi. Hạ Nhược Trọng Sơn nói tránh đi. Y cũng không muốn nói thêm gì về chuyện của Tôn An Tổ, bởi vì trong lòng y sớm đã có tính toán. Màn đêm buông xuống, đội ngũ một khắc cũng chưa ngừng chạy đi, sau khi mặt trời ló ra mới tìm được một nơi khá bí mật để nghỉ ngơi. Sau khi phân công người cảnh giới ổn thỏa, mọi người đã mệt mỏi không chịu nổi rốt cục mới có thể ngủ một chốc ngắn ngủi. Còn Lý Nhàn được chiếu cố đặc biệt, hắn không cần thay phiên canh gác mà được hưởng đặc quyền ngủ thêm một lát. Hắn thật sự quá mệt mỏi, tổn thương trên thân thể có lẽ còn có thể nhịn được, nhưng cái loại cảm giác mệt nhọc khi tiêu hao gần như cạn kiệt khí lực toàn thân thật sự khó có thể ngăn cản, đau đớn cũng không phải là chuyện đáng sợ nhất. Lý Nhàn cũng không cự tuyệt ý tốt của bọn họ, mà chọn một bụi cỏ chỗ hướng sáng mềm mại trong nằm xuống, sau khi quấn chặt quần áo liền nhắm mắt lại. Âu Tư Thanh Thanh ngồi xuống bên cạnh hắn, ôm đầu gối, nhìn chằm chằm Lý Nhàn không chớp mắt. Bộ dạng thiếu niên ngủ say làm cho nàng càng ngày càng si mê, si mê đến nỗi cứ nhìn hắn như vậy cũng cảm thấy rất hạnh phúc. Âu Tư Thanh Thanh là một thiếu nữ rất dễ dàng thỏa mãn, dễ dàng đến mức chỉ cần nhìn thấy bóng dáng của hắn trong tầm mắt như vậy là đủ rồi. Cũng không biết ngồi bao lâu, mí mắt Âu Tư Thanh Thanh bắt đầu đánh nhau. Rốt cục, mệt nhọc vẫn chiến thắng nàng. Nàng từ từ nằm xuống bên người Lý Nhàn, thời điểm nhắm mắt lại trên khóe mắt còn có một giọt nước mắt tỏa sáng dưới ánh mặt trời. Tuy rằng nàng là thiếu nữ của bộ tộc thảo nguyên, nhưng không hề nghi ngờ gì cũng là một đóa hoa lớn lên trong nhà kính rồi dần dần nở ra. Nàng trải qua cũng không nhiều chuyện lắm, nhất là tử vong và ly biệt. Nhiều Huyết kỵ binh tốt với nàng như vậy đã chết trận, là một đả kích rất lớn đối với nàng. Sau khi Âu Tư Thanh Thanh ngủ, Lý Nhàn nhìn qua tưởng là ngủ rất say lại ngồi dậy. Cởi áo khoác đắp lên người Âu Tư Thanh Thanh, sau đó giơ ngón tay lau đi giọt nước mắt đọng trên khóe mắt nàng. Lý Nhàn cúi đầu đem giọt nước mắt mút vào miệng nhấm nháp, phát hiện hương vị thật sự rất đắng. Hắn khẽ vuốt tóc Âu Tư Thanh Thanh, ánh mắt dịu dàng. - Nha đầu ngốc, đều đã nói rồi, cô đi theo tôi sẽ chịu rất nhiều rất nhiều khổ sở, mà không phải là những thứ ngon cô muốn, hiện tại cô hối hận rồi chưa? Trong lúc ngủ mơ Âu Tư Thanh Thanh nhắm chặt hai mắt, lông mi cong cong như lá liễu nhíu lại, giống như chịu đựng đau đớn, lại giống như trong mộng có thứ gì làm nàng sợ hãi. Lý Nhàn rút một cọng cỏ bỏ vào miệng nhai nhai, lâm vào trầm tư. Lúc đi được nửa đường hắn đã hỏi Trương Trọng Kiên, trong mấy ngày này người của Long Đình Vệ không ngừng đuổi giết bọn họ. Trong đó còn có thám báo chính là thủ hạ của U Châu La Nghệ, cho nên tất cả mọi người hoài nghi sở dĩ Long Đình Vệ có thể tìm được chính xác nhân mã Thiết Phù Đồ, là vì thời điểm Thiết Phù Đồ rời khỏi Trác Quận, La Nghệ nhất định cũng đã phái người theo dõi bọn hắn chằm chằm rồi. Cũng chỉ có như vậy, từ lúc rời khỏi quận Ngư Dương đến khi tiến vào Yến Sơn, mới bị người khác biết hành tung rõ ràng như thế. Nhưng Lý Nhàn không nghĩ ra tại sao La Nghệ phải làm như vậy, thời điểm năm đó ở Trác Quận La Nghệ biết rất rõ ràng Thiết Phù Đồ tồn tại, cũng biết rõ ràng trong Thiết Phù Đồ có thiếu niên mười ba năm trước đã bị phán án tử hình, nhưng y vẫn không áp dụng hành động gì đối với Thiết Phù Đồ, chẳng sợ hai năm trước ở Bá Châu Lý Nhàn còn thiết kế giết bốn mươi kỵ binh của y, La Nghệ cũng chỉ phái người đuổi theo tượng trưng mà thôi. Y không có lý do gì mà không hạ thủ vào thời điểm có thể hạ thủ hai năm trước, hai năm sau lại tới giết người. Lý Nhàn cũng không phải không biết, vì sao hai năm trước La Nghệ không phái người đối phó mình, nhất định là La Nghệ cảm thấy mình hữu dụng, với một chút hiểu biết về lịch sử thời đại này Lý Nhàn kỳ thật không khó đoán được. Không phải là muốn giữ mình lại làm một đại kỳ tới thời điểm phải dùng tới trong tương lai sao, về phần khi nào thì chém ngã lá cờ này đối với La Nghệ có được năm nghìn Hổ Bí tinh giáp mà nói kỳ thật không tính là việc khó. Nhưng Lý Nhàn không thể nghĩ ra còn có ai hiểu biết hành tung của Thiết Phù Đồ như vậy. Năm đó sau khi rời đi từ Ngư Dương gần như không có người ngoài biết hành trình cụ thể. Lý Nhàn càng nghĩ càng cảm thấy có phải mình đã quên cái gì hay không, nhưng cố gắng mãi vẫn nghĩ không ra. Lúc đang rối rắm, Trương Trọng Kiên đã đi tới. Đứng cách đó không xa báo cho Lý Nhàn biết một chút, Lý Nhàn gật gật đầu nhẹ nhàng đứng dậy đi theo Trương Trọng Kiên về phía xa xa. - Tại sao không ngủ thêm chút nữa? Trương Trọng Kiên ngồi xuống một tảng đá hỏi. Lý Nhàn lắc lắc đầu: - Không ngủ được. Trương Trọng Kiên ừ một tiếng sau đó liền bắt đầu trầm mặc. Lý Nhàn ngồi xuống bên cạnh ông, rất tự nhiên cởi bình rượu ở trên thắt lưng của Trương Trọng Kiên xuống, đến khi mở ra phát hiện đã hết sạch sanh rồi. Lý Nhàn cầm bình rượu lớn, có thể tưởng tượng được bộ dạng Trương Trọng Kiên một ngụm lớn rồi một ngụm lớn uống rượu giải sầu. - Huynh đệ Thiết Phù Đồ còn lại bảy, người Huyết kỵ, còn lại mười. Trương Trọng Kiên bỗng nhiên mở miệng nói: - Không tính ta và con. Tiếng nói của ông rất nhẹ, có chút áp lực, có chút dọa người. Lý Nhàn ngẩng đầu nhìn thoáng qua đôi mắt đo đỏ của Trương Trọng Kiên, há miệng thở dốc, nhưng lại không biết nói cái gì. - Con có tính toán gì không? Trương Trọng Kiên cầm lấy bình rượu Lý Nhàn cầm trong tay, tùy tay ném vào bụi cỏ. Lý Nhàn lắc lắc đầu, lại gật đầu một cái. - Tính toán trước tiên đến U Châu, các ca ca cũng không thể cứ chết vô ích như vậy. Bất kể có phải là La Nghệ mật báo với Văn Ngoạt hay không, ta vẫn muốn đi hỏi y một chút mới được. Nếu như là y, dù sao cũng phải lấy đòi lại một ít khoản nợ. Trương Trọng Kiên ừ một tiếng, tầm mắt nhìn về phía xa xa, một lát sau chậm rãi nói: - Chỉ có mười tám người, con cẩn thận một chút. Lý Nhàn ngơ ngẩn, lập tức mở to hai mắt. - A gia, cha... Trương Trọng Kiên cười cười, cưng chiều xoa xoa tóc Lý Nhàn nói: - Con thật sự đã trưởng thành rồi, chuyện ở chân núi hôm qua, kỳ thật con làm vô cùng tốt, nếu đổi lại là ta nói không chừng cũng sẽ làm như vậy. Tuy rằng ta trách con, nhưng cũng rất tự hào, con là đứa con của Trương Trọng Kiên ta, cho dù không phải là con ruột, nhưng lại có tính khí tính tình của ta, trong lòng của lão tử thật ra là vui vẻ đấy. - Hơn nữa, nếu đổi lại là ta làm... chưa chắc đã làm tốt bằng con. Ông cười cười nói: - Con đã trưởng thành, dù sao cũng phải tự mình đảm đương. Lý Nhàn hít vào một hơi thật sâu, thấp giọng hỏi: - Ngài tính toán đi đâu rồi vậy? Trương Trọng Kiên nói: - Đi tìm Tiểu Địch và Hồng Phất cô cô của con, họ ở vùng đất lạnh giá Tái Bắc, ta lo lắng. Ông dừng lại một chút nói: - Nếu... hành trình đến U Châu không thuận lợi..., đừng miễn cưỡng. Thân thủ của La Ngệ không kém Văn Ngoạt, hơn nữa còn được tôi luyện trên chiến trường đổ máu. Hoàn toàn không giống với thủ đoạn âm nhu cay độc của của Văn Ngoạt, thân thủ của y trực tiếp hơn càng vô tình và giết người nhanh hơn. Chỉ có mười tám người...có thể sống thêm một người thì thêm một người. Nếu thật sự không có cách nào, đi đến Tái Bắc tìm chúng ta. Mặc kệ vận mệnh của con là gì, cuối cùng ta vẫn hy vọng... con có thể sống lâu thêm vài năm, tốt nhất là sống đến một trăm tuổi. Không cần hùng đồ bá nghiệp, an an ổn ổn sống cả đời cũng không tệ. Lý Nhàn nghe được sự chán chường trong những lời nói này của Trương Trọng Kiên, trong lòng hắn bỗng cảm giác được một cỗ bi thương. - A gia, các huynh trưởng Thiết Phù Đồ, cha hãy mang theo đi, con không yên lòng. Lý Nhàn không khuyên bảo Trương Trọng Kiên ở lại, một chữ cũng không nói. - Không được, con vẫn chưa yên tâm về ta à? Trương Trọng Kiên cười cười, đứng lên nói: - Con cần phải tin tưởng a gia của con, mọi rợ trên thảo nguyên cũng không là gì với ta. Lý Nhàn vừa muốn mở miệng, Trương Trọng Kiên lắc đầu nói: - Đừng khuyên nữa, chuyện a gia con đã quyết, không ai có thể ngăn cản. Những lời này làm Lý Nhàn nhớ đến thê tử của Trương Trọng Kiên, người phụ nữ rất đẹp kia. Năm đó, bà ấy phản đối Trương Trọng Kiên thu nhận và giúp đỡ Lý Nhàn. Bà nói, hoặc là bỏ hắn, hoặc là bỏ bà. Lúc đó Trương Trọng Kiên rất thống khổ, nhưng rất kiên quyết. - Đó là một đứa trẻ đáng thương, vì sao nàng không chấp nhận được nó? Ông hỏi. Người phụ nữ kia lắc lắc đầu: - Huynh cứ đi đi, ta hiểu huynh. - Có thể không đi không? Người phụ nữ kia lắc lắc đầu: - Trương Trọng Kiên, tại sao huynh lại trở nên lề mề rồi? Nếu trên núi Thanh Phong chỉ có hai vợ chồng chúng ta, thu nhận và giúp đỡ đứa bé không sao cả. Nhưng ở phía sau ta, còn có hơn một ngàn mạng người cha ta để lại cho ta. Ta không thể vì một đứa nhỏ không rõ lai lịch, đánh mất toàn bộ sơn trại! Trương Trọng Kiên gật đầu nói: - Được. Ngày đó, huynh đệ đi theo Trương Trọng Kiên xuống núi Thanh Phong, không đến tám mươi người. - Tiểu Địch, con đang nghĩ gì vậy? Hồng Phất hỏi Tiểu Địch đang chống cằm ngẩn người. - Cô cô, An Chi ca ca rời khỏi chúng ta, có phải lại đi đánh người xấu rồi hay không? - Đúng vậy, đánh người xấu xong An Chi ca ca sẽ quay lại tìm Tiểu Địch. - Vậy An Chi ca ca có bị thương hay không? Trương Tiểu Địch ngẩng đầu, hỏi Hồng Phất rất nghiêm túc. Hồng Phất không phản bác được. - Con muốn học y thuật! Nếu An Chi ca ca bị thương, con muốn chữa khỏi cho huynh ấy! Tiểu cô nương nắm chặt tay lại, ánh mắt kiên định.