Tướng Minh
Chương 289 : Thật là thoải mái
- Huynh quen bọn họ sao?
Âu Tư Thanh Thanh thật sự ăn không vô con cá nướng thứ hai, Lý Nhàn nhận lấy xong vừa ăn vừa đáp:
- Không biết, nhưng ta nhìn tướng mạo, vừa thấy chỉ biết nam nhân kia là kẻ phụ bạc bại hoại, còn nữ tử kia vừa nhìn đã thấy là không tầm thường.
- Đây là đạo lý gì?
Âu Tư Thanh Thanh biết Lý Nhàn nói bậy bạ, nhưng mười chữ Lý Nhàn nói lúc trước khiến nội tâm nàng không khỏi căng thẳng. Thoạt nhìn là một đôi bích nhân rất xứng đôi, nếu nam tử kia thật sự là một kẻ phụ bạc, tỷ tỷ mặc váy màu trắng nhạt kia chẳng phải rất đáng thương sao?
- Muội thấy bọn họ thật sự rất đẹp đôi, hơn nữa cái người tên Sài Thiệu kia có vẻ vô cùng tôn trọng tỷ tỷ kia. Thời điểm tỷ ấy ăn cái gì, trong tay y luôn cầm một cái khăn tay. Thời điểm tỷ ấy uống rượu, trong mắt y đều là quan tâm. Nhìn thế nào thì Sài Thiệu kia cũng không giống một kẻ phụ lòng, nhưng thật ra tỷ tỷ kia dường như có chút lãnh đạm. Chỉ có điều... cái người tên Sài Thiệu kia luôn nhìn muội chằm chằm, rất đáng ghét.
- Muội rõ ràng không ngẩng đầu!
Lý Nhàn kinh ngạc nói.
Âu Tư Thanh Thanh thở dài:
- Không phải huynh đã dạy muội sao, nhìn người không thể nhìn chằm chằm vào người ta, đoán ý qua lời nói và sắc mặt, huynh có hiểu cái gì gọi là đoán ý qua lời nói và sắc mặt không?
Lý Nhàn cứng lại, lập tức cười nói:
- Sài Thiệu nhìn muội chằm chằm, là bởi vì muội xinh đẹp, so với vợ hắn còn xinh đẹp hơn, mọi người đều có lòng yêu thích cái đẹp.
Âu Tư Thanh Thanh nháy mắt hỏi:
- Huynh không để ý sao?
Lý Nhàn chân thành nói:
- Để ý, rất để ý. Ta muốn hung hăng đánh cho y một trận.
- Nhưng muội thấy bộ dạng huynh vẫn ôn hòa nha, cũng không cảm thấy huynh đang tức giận. Hơn nữa người nọ đi rồi, huynh không thể đánh y một trận, cũng không nhìn ra huynh ảo não thế nào.
Lý Nhàn nói:
- Ta không ảo não, là vì những người khác rất ngu ngốc, thường thường sẽ tự mình động thủ.
Sau khi lên ngựa nữ tử mặc quần áo màu trắng nhạt nói với Sài Thiệu:
- Chúng ta đi thôi, sắc trời âm u, phải chạy tới Lưu Huyện tìm nơi ngủ trọ.
Sài Thiệu gật đầu nói:
- Ninh nhi, hình như nàng rất hứng thú với thiếu niên kia?
Trong giọng nói này, không phải không có ghen tuông.
Y nhìn thê tử, đợi câu trả lời. Từ khi lập gia đình tới nay, y đối với thê tử Lý Tuệ Ninh cũng được cho là yêu thương, Lý Tuệ Ninh đối với y cũng tốt lắm, duy chỉ có chút khiến y buồn bực chính là, từ sau khi lập gia đình y liền không thể lưu luyến hoa cỏ ở thanh lâu nữa, không còn cơ hội tiếp tục cá nước triền miên thân mật với những nữ tử khác. Lý Tuệ Ninh xuất thân danh môn, chính là hòn ngọc quý trên tay Đường quốc công Lý Uyên, thuở nhỏ thích vũ đao lộng thương, tuy rằng dáng người nhìn sinh đẹp uyển chuyển yếu đuối nhưng tính tình lại ngay thẳng như nam nhi, cái không thích nhất là nam tử bạc tình, cho nên Sài Thiệu có chút e ngại Lý Tuệ Ninh.
Mà ngay cả thị nữ hồi môn của Lý Tuệ Ninh, cũng là một đám có võ nghệ cao. Trong khuê phòng nữ nhi nhà người ta đều đặt các loại đồ vật này nọ như hoa cỏ, nhưng trong phòng Lý Tuệ Như lại treo binh khí đao thương. Khi ra vào, bên người thị nữ của nàng đều mang binh khí, thoạt nhìn đâu có dáng vẻ của nữ tử.
Chỉ có điều tuy rằng trên người Sài Thiệu được kế thừa tước vị quận công, nhưng gia cảnh so với Lý gia có chút suy yếu không bằng. Cho nên, đối với thê tử y có thể nhẫn liền nhẫn.
Chỉ có điều đến chính y cũng không nghĩ tới, vài năm sau khi gặp phải nguy cơ, y không ngờ sẽ làm ra loại chuyện khiến người ta khinh thường, thế cho nên phải hối hận cả quãng đời còn lại.
Lý Tuệ Ninh trừng mắt nhìn y nói:
- Huynh lại nghĩ ngợi lung tung cái gì vậy!
Hai vợ chồng mang theo hộ vệ cưỡi ngựa chạy như bay, sau khi đi được ba năm lý Sài Thiệu bỗng nhiên vỗ trán nói:
- Ai nha! Ta để quên lễ vật cho nhạc phụ đại nhân bên hồ Vi Sơn rồi.
Lý Tuệ Ninh dừng ngựa lại hỏi:
- Là cái gì?
Sài Thiệu ảo não nói:
- Chính là khối ngọc bội ta đặc biệt chuẩn bị, vừa mới phát hiện là không ở trên người, chắc là lúc ngồi ở bên hồ làm rơi mất rồi, Ninh nhi, nàng đi trước đi, ta quay lại lấy rồi sẽ đến Lưu Huyện hội hợp với nàng.
- Hay là đừng đi, chỉ là một miếng ngọc bội mà thôi, chúng ta đi đến quận huyện phía trước chọn một miếng khác là được, quay lại tìm làm gì? Tới tới lui lui, chờ huynh đến Lưu Huyện chỉ sợ trời đã tối rồi.
Sài Thiệu nghiêm nghị nói:
- Như vậy sao được, đó là do nàng cùng ta tỉ mỉ chọn lựa cho nhạc phụ đại nhân, sao có thể tùy ý vứt bỏ? Ngọc bội tuy rằng không phải cái gì quá đáng giá, nhưng đó là một phen tâm ý của nàng và ta, không thể cứ như vậy đánh mất, nàng yên tâm, ta đi một lát rồi về, rất nhanh!
Lý Tuệ Ninh chậm rãi lắc lắc đầu thở dài:
- Nếu huynh thật sự muốn quay lại, vậy thì mau nhanh chóng quay lại đi, chỉ có điều đừng trì hoãn lâu quá, có hiểu ý của ta không?
Sài Thiệu cười nói:
- Hiểu rồi!
Y liền thúc ngựa, mang theo hơn mười hộ vệ quay đầu ngựa chạy trở về. Lý Tuệ Ninh nhìn bóng lưng trượng phu đi xa khẽ nhíu mày, trong lòng không thoải mái giống như có một tảng đá chặn ngang. Thị nữ Thúy nhi bên người nàng hạ giọng nói:
- Tiểu thư, quận công rõ ràng là quay lại tìm người thiếu niên kia gây phiền toái, tiểu thư rõ ràng nhìn ra, vì sao không ngăn cản người?
Lý Tuệ Ninh thở dài nói:
- Nếu ta cản y, trong lòng của y đương nhiên càng không thoải mái, nói gì thì nói... ta với y còn là vợ chồng.
- Chỉ có đáng thương cho thiếu niên kia, quận công võ nghệ phi phàm, nhìn thiếu niên kia hình như là người đọc sách, làm sao có thể chịu nổi một trận đánh? Chỉ mong gặp được vận may giữ được mạng.
Thúy nhi cau mày nói.
Lý Tuệ Ninh nhớ tới lúc ăn cá nướng vừa rồi, sâu xa nói:
- Không biết được... Có lẽ thiếu niên kia đã đi rồi cũng không biết chừng.
Trên cá nướng có vết tên đâm, lúc nàng ăn đã phát hiện ra.
Bực bội trong lòng Sài Thiệu nếu không được phát tiết ra ngoài sẽ khiến y nhịn đến hỏng mất, nhất là nhớ tới lúc trước khi mình đi cố ý không để ý tới thiếu niên kia, vốn là muốn làm cho đối phương mất mặt, nhưng sau ngẫm nghĩ lại thì ngược lại là mình đã bị hạ thấp. Tuổi thơ của y học tập lễ nghi, quyền mưu, binh pháp, tự nhận là cho dù so sánh với Lý Mật cưỡi trâu treo sừng kia cũng sẽ không thua, nhưng hôm nay lại bị một người thường dân làm cho mất mặt.
Y giục chiến mã chạy vội, hận không thể lập tức trở lại bên hồ tìm được thiếu niên kia.
Mới quay lại chưa được hai dặm đường, Sài Thiệu bỗng nhiên căng thẳng ghìm chặt chiến mã. Chiến mã kia chợt dừng lại hí lên hai tiếng người nhảy dựng lên, Sài Thiệu thoải mái quay đầu ngựa vững vàng rơi xuống đất thoạt nhìn có chút tự nhiên, phóng khoáng. Ở phía sau y, mười mấy hộ vệ cũng đều ngừng lại.
Sở dĩ Sài Thiệu dừng lại mặt lộ vẻ ngạc nhiên, là bởi vì y nhìn thấy phía trước là thiếu niên áo xanh gặp được lúc ở bên hồ Vi Sơn, không ngờ lúc này lại cưỡi một Đại hắc mã hùng tuấn dị thường ngăn đường ở phía trước, thiếu niên kia miệng ngậm cọng cỏ, nhìn mình như cười như không.
- Tại sao ngươi lại ở chỗ này?
Sài Thiệu kinh ngạc nói.
Lý Nhàn cười cười nghiêm trang nói:
- Con người của ta rất thiện tâm, biết ngươi nhất định quay lại đòi lại mặt mũi, không thể đánh chết, thì ít nhất cũng phải đánh gãy hai tay hai chân của ta mới có thể hả giận đúng không? Xem chừng các ngươi muốn đến Lưu Huyện ở phía trước ngủ trọ, ngươi quay lại ít nhất cũng tốn không ít thời gian, cho nên vì thành toàn cho ngươi, ta tự đưa mình đến tận cửa cho ngươi trút giận, thế nào?
Sài Thiệu xấu hổ nói:
- Hay cho một tên điêu dân nhanh mồm nhanh miệng!
Lý Nhàn nói:
- Đừng đi lên sân khấu này nữa, cần gì làm ra bộ dáng chính nghĩa lẫm liệt? Nếu muốn động thủ thì ngươi nhanh chút, ta còn muốn quay về uống nửa bình rượu còn lại và ăn nửa cái đuôi cá.
- Một khi đã như vậy thì đừng trách ta không khách khí.
Sài Thiệu giục ngựa về phía trước nói.
Lý Nhàn nhún vai nói:
- Ngàn vạn lần đừng khách khí.
Sài Thiệu cười lạnh hai tiếng quay lại nói với những hộ vệ kia:
- Các ngươi ai cũng không được tiến lên, chuyện hôm nay ta tự mình tới chấm dứt cho thống khoái, nếu cần các ngươi giúp đỡ, thì ta lại đánh mất mặt mũi thân phận!
Chúng hộ vệ ôm quyền nói:
- Vâng!
Sài Thiệu giục ngựa về phía trước lớn tiếng nói:
- Ngươi đã có lá gan bậc này hiển nhiên cũng có luyện qua võ nghệ, ta đây liền cho ngươi lựa chọn, bộ chiến hay là mã chiến ngươi chọn đi.
Lý Nhàn cười nói:
- Ta còn tưởng rằng ngươi muốn hỏi ta là văn đấu hay võ đấu chứ.
...
Lý Tuệ Ninh hạ lệnh cho bọn vệ dừng lại nghỉ ngơi chờ đợi Sài Thiệu, tuy rằng Sài Thiệu bảo nàng đến Lưu Huyện trước chờ y, nhưng bởi vì trong lòng không khỏi lo lắng nên nàng vẫn quyết định dừng lại, nàng từ trên ngựa nhảy xuống sau đó ngồi xuống bóng cây đại thụ ở ven đường, cảm giác có gì đó không ổn, trong lòng dường như nghĩ ra cái gì đó nhưng trong lúc nhất thời không nhớ nổi là cái gì.
- Tiểu thư, hay là người còn lo lắng cho quận công?
Thúy nhi đứng ở bên người Lý Tuệ Ninh, lấy túi nước ra đưa cho nàng hỏi.
Lý Tuệ Như nhận túi nước nhưng không uống, ngẫm nghĩ một chút nói:
- Ta cảm thấy, hình như đã từng quen biết thiếu niên kia, dường như đã gặp ở nơi nào đó. Chỉ có điều càng suy nghĩ càng nghĩ không ra, ta sợ gặp phải cố nhân, Sài Thiệu cũng đã tự báo tính danh, tương lai nếu gặp lại sẽ rất xấu hổ? Lý gia chúng ta không gánh nổi chuyện này, hơn nữa...
- Hơn nữa cái gì?
Thúy nhi hỏi.
- Hơn nữa, thiếu niên kia cũng không yếu đuối như bề ngoài, ngươi ở bên hồ chờ ta cho nên không thấy, cá thiếu niên kia nướng cũng không phải là câu lên khỏi hồ, trên mình tất cả những con cá đều có vết tên bắn hiển nhiên là bị tên nỏ bắn chết đấy. Ta đã nhìn kỹ, tất cả vết tên bắn gần như đều ở cùng một chỗ, nếu như cá này thật sự là do thiếu niên kia bắn chết... Ta lo...
- Lấy tên nỏ bắn cá hơn nữa vị trí của vết tên bắn giống nhau?
Thúy nhi líu lưỡi nói. Nàng cũng tập võ nghệ, cho nên mới kinh ngạc như thế, phải biết rằng để bắn trúng cá ở trong nước cần kỹ nghệ bắn tên chuẩn xác và sự ổn định hai tay căn bản là khó có thể tưởng tượng được, cá bơi trong nước, thoạt nhìn có vẻ chậm nhưng thật ra di chuyển rất khó bắn trúng, nếu thật sự là như vậy, quận công quay lại không thể chiếm được tiện nghi rồi.
- Chắc có lẽ không đâu... Em thấy thiếu niên kia cũng xấp xỉ mười sáu mười bảy tuổi, làm sao có thể có xạ nghệ tinh diệu như vậy?
Thúy nhi khuyên giải nói.
- Ta nhớ ra rồi!
Lý Tuệ Ninh bỗng nhiên kinh ngạc nói.
Nàng đột nhiên nhớ tới, thiếu niên này mình quả thật đã gặp qua. Ba năm trước nàng theo cha là Đường công Lý Uyên đến trấn Hoài Viễn đốc lương thực, thời điểm đi ngang qua quận Ngư Dương mình chán cảm giác bị đè nén trong xe ngựa liền năn nỉ đại ca Lý Kiến Thành đưa mình xuống xe đi dạo một chút, lúc hai người đi dạo phố gặp được một thiếu niên tuấn mỹ thanh tú, lúc ấy Lý Kiến Thành còn từng tán thưởng, lấy thiếu niên kia so sánh với Sài Thiệu, cho nên Lý Tuệ Như ấn tượng rất sâu.
Nàng nhớ mang máng, lúc đó, phía sau thiếu niên kia đeo một tấm cung cứng!
- Không được! Thúy nhi, chúng ta quay lại xem!
Lý Tuệ Ninh đứng lên nói.
- Không cần... Tiểu thư... Quận công đã trở lại.
Đột nhiên Thúy nhi kinh ngạc không hiểu run giọng nói, Lý Tuệ Ninh đứng dậy nhìn về phía Thúy nhi chỉ, chỉ thấy Sài Thiệu nổi tiếng phong lưu tuấn mỹ được vài hộ vệ dìu xuống ngựa đi về phía bên này, quần áo trên người y thoạt nhìn tràn đầy bụi đất, một chân đi cà thọt khập khà khập khiễng, khiến cho người giật mình, là hai hốc mắt đều bị người đánh thành màu xanh đen, khóe miệng sưng lên, thoạt nhìn đáng thương giống như con gấu mèo bị què chân.
Lại nhìn mười mấy hộ vệ kia, không ngờ lại hoàn hảo không một tổn hao gì!
Lý Tuệ Như cả kinh, như thế nào cũng không nghĩ ra thiếu niên kia lại có thủ đoạn như thế, nàng vội vàng nghênh đón, vốn định khuyên giải vài câu nhưng cuối cùng một chữ cũng không thể nói ra.
Sài Thiệu nhìn bộ dạng thê tử muốn nói lại thôi, bỗng nhiên không kìm nổi chảy ra hai hàng lệ:
- Người kia, rất mẹ nó vô sỉ!
Ngoài vài dặm, người nào đó cưỡi Đại hắc mã ngâm nga bài hát hướng bên hồ trở về, nhớ tới cuộc chiến nhẹ nhàng vui vẻ lúc trước, lập tức thích ý giãn ra một chút song chưởng, lẩm bẩm nói:
- Hóa ra một trong hai mươi bốn công thần của Lăng Yên các cũng là một thằng ngốc, đồng ý một người đánh một người ba quyền, lại còn nói sẽ không tránh đấy, chơi đá – kéo - giấy là ta thắng cho nên ta đánh ngươi trước, ngươi cũng sẽ không trốn sao? Đến lượt ngươi đánh ta, chẳng lẽ ta cũng không trốn sao?
Hắn thở dài:
- Coi như là đánh ngươi để trút giận cho người thê tử ba năm sau bị ngươi vứt bỏ để chạy trối chết đi, thoải mái... Thật đặc biệt thoải mái.
Truyện khác cùng thể loại
182 chương
273 chương
19 chương
101 chương