Tướng Minh
Chương 211 : Đường về (15) (1)
Hơn hai vạn kỵ binh xuyên qua từ trong thung lũng, chuẩn bị đến hội hợp với đội quân viễn chinh của Nguyên soái Vũ Văn Thuật và mọi người ở một ngọn núi khác. Khe núi cũng không quá chật, từng đội hơn mười kỵ binh có thể đi song song. Dọc đường đi kinh hồn bạt vía, Vũ Văn Sĩ Cập lo lắng người Cao Cú Lệ đánh lén cho nên liên tục giục đội quân gia tăng tốc độ. Dù sao địa thế nơi này cũng rất thuận lợi cho mai phục, hai bên vách đá dựng đứng rất rễ cho nhiều binh lính mai phục, cho dù bị một tảng đá nện xuống cũng sẽ gây tổn thất thê thảm và nghiêm trọng cho quân Tùy.
Năm trăm kỵ binh nhẹ đi đằng trước duy trì khoảng cách khoảng một dặm với đại đội nhân mã đằng sau. Đám lính vừa đi vừa liên tiếp liếc mắt, ai cũng sợ đột nhiên lại xuất hiện người Cao Cú Lệ. Nếu kỵ binh bị ngăn cản trong khe núi vậy thì chỉ có thể bị người ta tàn sát không có lực đánh trả.
May thay, khe núi này không quá sâu, may thay người Cao Cú Lệ cũng không phải là thần tiên ở đâu có quân Tùy thì ở đó họ xuất hiện.
Người Cao Cú Lệ không tới nhưng không có nghĩa là kẻ khác không đến.
Lúc Vũ Văn Sĩ Cập nhìn thấy trong khe núi lóe sáng, năm trăm kỵ binh nhẹ dò đường phía trước đã ra khỏi cửa cốc. Tâm trạng của Vũ Văn Sĩ Cập vừa mới thoải mái một chút thì bỗng kỵ binh phía trước dừng lại, sau đó có người tách ra khỏi hàng ngũ chạy như bay đến chỗ của Vũ Văn Sĩ Cập.
Một gã giáo úy cầm thư trong tay ôm quyền nói với Vũ Văn Sĩ Cập:
- Phò mã, phía trước có người dùng tên bắn tới một bức thư.
- Hả?
Vũ Văn Sĩ Cập hỏi:
- Có nhìn thấy người đến không?
Giáo úy nói:
- Chưa nhìn thấy, thậm chí còn không nhìn rõ mũi tên bắn từ hướng nào tới, mũi tên này cản ở trước đội quân không làm thương người.
Vũ Văn Sĩ Cập gật gật đầu cầm lấy bức thư, giấy viết thư bị gãy, mặt sau viết năm chữ. Đọc được năm chữ này khiến vẻ mặt của gã lập tức phấn khích, mày không tự chủ được nhíu lại. Gã nhếch miệng nhưng nhìn vẻ mặt thì không thấy vui sướng, lại rất giống như đang rối loạn, muốn cười nhưng cũng lại muốn mắng người, thoạt nhìn vô cùng mâu thuẫn.
Chỉ nhìn thấy năm chữ này, Vũ Văn Sĩ Cập biết thư này ai viết rồi.
“Sĩ Cập huynh thân khải.
Ngoài tiểu tử kia xưng hô với mình chẳng ra ngô ra khoai gì thì không có người thứ hai nữa. Sở dĩ vẻ mặt của Vũ Văn Sĩ Cập phấn khích như vậy là bởi vì trong vui mừng gã còn mang theo điều nghi ngờ thậm chí là hơi phẫn nộ. Vui mừng là vì biết trước tin của phụ thân Vũ Văn Thuật. Sau đó là bất ngờ vì tiểu tử ngốc này vẫn còn sống, còn nghi ngờ và phẫn nộ là khoảng thời gian ngắn không biết tiểu tử ngốc kia vì sao lại dùng phương thức này để “gặp mặt”.
Chắc chắn đã xảy ra chuyện gì rồi hắn mới không thể gặp ta!
Vũ Văn Sĩ Cập nghĩ trong lòng, không vội đọc thư mà hạ lệnh:
- Toàn quân tăng tốc, bám chặt ra khỏi khe núi!
Đội quân tăng tốc, Vũ Văn Sĩ Cập giục ngựa mà đi, vừa đi vừa mở thư ra, sau đó đọc rất nghiêm túc. Thư rất ngắn, chỉ vẻn vẹn ba mươi câu nhưng ý biểu đạt lại vô cùng rõ ràng. Cho nên, sau khi đọc xong sắc mặt của Vũ Văn Sĩ Cập trắng bệch. Xé nhỏ thư quăng ra ngoài, mảnh giấy bay như bươm bướm, phiêu du.
- Tên ngu ngốc này! Khốn khiếp! khốn khiếp!
Vũ Văn Sĩ Cập không kìm nổi mắng một câu.
Đám thủ hạ giật nảy mình, theo bản năng nhìn về phía Vũ Văn Sĩ Cập.
Gã há to mồm thở hổn hển, xem ra tức giận không hề nhẹ.
“Sĩ Cập huynh, đã lâu không gặp? Từ biệt mấy tháng, không biết Sĩ Cập huynh còn nhớ Yến Vân không?
Hôm qua nghe nói, Sĩ Cập huynh dẫn quân xuôi nam tiếp ứng cho Vũ Văn nguyên soái, trong lòng không khỏi vui mừng nhưng rồi cũng bất an. Trận chiến Tát Thủy Vũ Văn nguyên soái và mấy vị Đại tướng quân vứt bỏ binh lính tự lo thoát thân. Yến Vân quay lại chém giết, cứu được hơn hai vạn binh lính Đị Tùy hoảng hốt trở về bắc. Thực sự chưa từng nghĩ sẽ cùng Sĩ Cập huynh và Vũ Văn nguyên soái không hẹn mà gặp. Yến Vân vốn muốn tìm Sĩ Cập huynh nói một lời, nhưng e ngại hai vạn sĩ tốt trong tay oan khí ngút trời, muốn vây lấy Vũ Văn nguyên soái hỏi đến tột cùng là vì sao lại làm như vậy, cho nên Yến Vân không có cách nào đành phải truyền bức thư này thay lời từ biệt.
Sĩ Cập hậu đãi Yến Vân, trong lòng Yến Vân vô cùng cảm kích. Cho nên Yến Vân ra sức khống chế sự phẫn nộ của binh lính. Mong rằng Sĩ Cập huynh tăng tốc cùng Vũ Văn nguyên soái và các chư vị tướng quân hội hợp trước bằng, không hai quân đối mặt Yến Vân cũng không dám nghĩ có thể khống chế được sự kích động của quần chúng không nữa. Mong Sĩ Cập huynh thứ lỗi, Yến Vân thân bút!”
Vũ Văn Sĩ Cập xé nát phong thư tức giận mắng:
- Đây là ngươi muốn uy hiếp ta! Khốn khiếp! Được, được được! Không ngờ hôm nay lại phải binh đao gặp nhau, ta sợ ngươi sao!
Ưng Dương lang tướng Mạnh Chân nhíu mày, do dự một chút rồi dò hỏi:
- Phò mã, phát hiện tình hình địch sao?
Câu này nửa hỏi, nửa nhắc nhở khiến Vũ Văn Sĩ Cập bừng tỉnh. Ngay trước mặt đám lính, mình thất thố như vậy là không nên. Gã vốn là hạng người tâm tư lả lướt, hơi tỉnh một chút là lập tức hiểu ra. Gã gật đầu nói:
- Đúng vậy, đám mọi rợ Cao Cú Lệ kia dám ra chiến thư với Đại Tùy ta thật không biết tự lượng sức mình.
- Ồ… hóa ra là chiến thư!
Vẻ mặt của Mạnh Chân tức giận nói:
- Một đám mọi rợ Cao Cú Lệ, không biết tự lượng sức mình.
Vũ Văn Sĩ Cập thở dài, cảm kích thoáng nhìn Mạnh Chân.
Rốt cuộc quân viễn chinh xảy ra chuyện gì? Trận chiến Tát Thủy? Phụ thân và chư vị Đại tướng quân đã vứt bỏ các binh linh ư? Trời ạ! Nếu chuyện này đến tai bệ hạ, vậy sao được! Không được, phải nhanh chóng tìm phụ thân bằng không lần này sẽ phiền toái lớn. Trong thư Yến Vân không đơn giản chỉ là uy hiếp, nếu hắn thực sự cứu hai vạn binh lính, một đường chật vật rút về, nếu lúc này gặp phụ thân, có thể các binh lính sẽ oán khí ngút trời, bất ngờ làm phản…
Mạnh Chân thấy sắc mặt của Vũ Văn Sĩ Cập không ngừng biến đổi, liền hạ thấp giọng nói:
- Là việc gì ạ?
Vũ Văn Sĩ Cập thở dài nói:
- Tìm thấy Nguyên soái trước rồi nói sau, bây giờ một chốc một lát không thể nói rõ được. Lệnh toàn quân nhanh một chút, nói với binh lính phía trước có rất nhiều người Cao Cú Lệ chuẩn bị chém giết!
Mạnh Chân không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, quay đầu nhìn những mảnh giấy như thoáng suy nghĩ.
...
- Ở phía trước, trong rừng cây Vũ Văn Thuật và Tiết lão tướng quân đều ở đó.
Trần Tước Nhi chỉ chỉ về phía trước nói.
Lý Nhàn gật gật đầu nói với Tiết Vạn Triệt:
- Mưu Viễn huynh, như vậy từ biệt đi.
Tiết Vạn Triệt sửng sốt không thể tin nổi nhìn Lý Nhàn hỏi:
- An Chi, ngươi nói gì?
Truyện khác cùng thể loại
64 chương
50 chương
501 chương
249 chương
95 chương