Tướng Minh

Chương 172 : Thăng quan không nhất định là chuyện tốt

Bất luận là những lời chúc thật lòng hay là giả tình giả ý cũng đều không khiến Lý Nhàn cảm thấy vui vẻ gì. Đối diện với những nụ cười sau lưng, những gương mặt ngưỡng mộ hay đố kỵ thì biểu hiện của Lý Nhàn đều khách khí như vậy cả, sau đó hắn khéo léo từ chối tất cả những bữa ăn mừng mời hắn. Mặc dù đại quân đã cạn kiệt lương thực nhưng một bữa rượu thì những tướng quân này không thể thiếu được. Mười lăm tuổi đã vinh dự được thăng lên Biệt tướng Tòng ngũ phẩm, chớ nói ở Đại Tùy không có tiền lệ, ngay cả Sĩ Cập trước đây cũng một bước lên mây như Lý Nhàn cũng là ngoại lệ đặc biệt vô cùng rồi. Nhưng Lý Nhàn hiểu rằng, đây chẳng qua cũng là tình huống đặc biệt xảy ra trong lúc đặc biệt thôi, trên thực tế, kể cả hắn không ôm mục đích khác mà làm việc cho Đại Tùy một cách thuần túy thì hắn cũng không có cảm giác vui vẻ gì. Đầu tiên, chức Biệt tướng Tòng ngũ phẩm của hắn không có gì là đáng tin cậy cả, chớ nói có lẽ căn bản không đợi được khải hoàn quay về, Tân Thế Hùng chưa chắc đã gửi cho Binh Bộ công văn đề nghị thăng chức của hắn. Tình hình bây giờ, đề bạt Lý Nhàn, nhìn bên ngoài chẳng qua cũng chỉ là một thủ đoạn Tân Thế Hùng cổ vũ sĩ khí mà thôi, còn về trong đó còn ẩn chứa thâm ý gì không thì lòng dạ Lý Nhàn biết rõ. Mặc dù quân Đại Tùy viễn chinh đánh đâu thắng đấy nhưng sĩ khí đã suy giảm đến mức thấp nhất rồi, Việc Ất Chi Văn Đức chạy thoát, tuyên cáo không chỉ là thất bại chiêu hàng vô căn cứ, mà kết cục chân thật nhất là đại quân đã mất đi cơ hội quay về duy nhất. Lý Nhàn có lý do để tin tưởng, hôm nay mình được thăng lên làm Biệt tướng Tòng Ngũ phẩm và có được quyền chỉ huy ba Chiết Xung doanh do Ưng Dương lang tướng Mạnh Thế Địch chết trận, có lẽ ngày mai quyền lợi này sẽ trôi nhanh như dòng nước sông Tát. Tân Thế Hùng không định đẩy hắn cho Vương Nhân Cung, vì vậy buộc phải thăng quan cho Lý Nhàn. Lý Nhàn không hề hồ đồ đến mức cho rằng cuối cùng Tân Thế Hùng cũng nhìn mình với ánh mắt khác. Đó chỉ là xung đột lợi ích giữa mấy vị Đại tướng quân mà thôi, cứ coi như không có xung đột lợi ích, Vương Nhân Cung thể hiện ra sự yêu thích đối với Lý Nhàn lẽ nào Tân Thế Hùng sẽ thành toàn cho ông ta? Lý Nhàn được thăng quan nhưng lo lắng là một cái bẫy khi nào sẽ xuất hiện. Hắn có được chức Biệt tướng Tòng ngũ phẩm quá dễ dàng hơn nữa lại không hợp với lẽ thường. Lý Nhàn có lý do để tin có lẽ ngày mai Tân Thế Hùng sẽ phái ba Chiết Xung doanh của hắn đi đánh thành Bình Nhưỡng. Lý Nhàn không có công lao, trên thực tế một chút công lao cũng không có, vậy tại sao Tân Thế Hùng lại thăng chức cho hắn? Không nói đến việc ngăn Ất Chi Văn Đức lại, cho dù là ngăn được thì công lao sao có thể đến lượt một thiếu niên không có vị trí gì trong quân được? Huống hồ, hắn không phải xuất thân thế gia gì. Hắn nổi nhanh như vậy, thật ra cũng không phải chuyện tốt lành gì. Từ khi Đại Tùy lập quốc đến nay, chức quan ngũ phẩm trở lên dường như không hề lọt đến tay những người có xuất thân bình dân, cứ coi như những vị quan nắm giữ triều đình hoặc nói là những Đại tướng quân nắm giữ quân quyền muốn tạo ra một anh hùng cũng tuyệt đối không phải là người như Lý Nhàn. Lý Nhàn vốn ở trong Binh hộ lương còn không cảm nhận được sự thờ ơ từ thế gia nhưng từ lúc Tân Thế Hùng tuyên bố đề bạt hắn làm Biệt tướng thì những ánh mắt ánh mắt căm ghét ngụy trang bằng vẻ giả nhân giả nghĩa xung quanh khiến Lý Nhàn cảm thấy không được thoải mái. Trở về bản doanh Binh hộ lương, Lý Nhàn không vội chuyển đến quân trướng rộng rãi thoải mái mới của hắn mà ngồi trên một mỏm tảng đá phơi nắng suy nghĩ điều gì đó. Ánh mặt trời phía đông lên cao kéo bóng của hắn lại gần hơn, nhìn từ bên cạnh thì gương mặt tuấn mỹ của thiếu niên này nổi lên viền vàng. - Giáo Úy đại nhân làm sao thế? Vương Khải Niên hỏi Lạc Phó rồi lập tức sửa lời nói: - À! Là tướng quân! Biệt tướng! Đã có thể xưng hô là tướng quân rồi!. Lạc Phó nhìn Vương Khải Niên một cái, thản nhiên nói: - Ngươi có thể tự mình đi hỏi! Vương Khải Niên rụt cổ lại nói: - Ta dám đánh cuộc, lúc này mà ta đến quấy rầy tướng quân nhà chúng ta thì sẽ không có kết cục tốt! Lạc Phó nói: - Ta và ngươi đánh cuộc, ngươi đi thử xem sao! Vương Khải Niên ngẩn ra, lập tức lắc đầu. Trần Tước Nhi không kìm nổi muốn đến hỏi Lý Nhàn làm sao vậy, nhưng Lạc Phó lại kéo y lại, nói: - Để tướng quân suy nghĩ một chút, lúc này chúng ta không nên đến quấy rầy tướng quân nữa. Trần Tước Nhi khó hiểu nói: - Suy nghĩ cái gì? Ta chưa thấy ai thăng quan mà lại ủ rũ cả, ba doanh trại đến tay rồi, sao lại không vui chứ? Lạc Phó lườm y một cái, ra hiệu ngay trước mặt Vương Khải Niên là không nên nói bừa. Ai biết được lúc này Vương Khải Niên lại thở dài một cái nói: - Nếu đổi lại là ta mà được thăng quan lúc này thì ta cũng không vui lên được! Trần Tước Nhi trước nay đều không có một chút tôn kính nào đối với vị Lữ suất Đinh lữ này, ngược lại còn có chút khó chịu với bộ dạng nịnh nọt thường ngày của Vương Khải Niên. Trần Tước Nhi hừ lạnh một tiếng nói: - Ngươi thì hiểu cái quái gì? Vương Khải Niên không tức giận, chỉ có điều nói với giọng điệu bất đắc dĩ: - Đúng vậy! Ta thì hiểu cái quái gì nhưng ta có thể hiểu được chuyện gì là tốt chuyện gì là xấu. Tướng quân sắp phải rời khỏi Binh hộ lương rồi, hiện giờ trong quân thiếu lương thực, có đâu so được với ở đây? Hơn nữa, rời khỏi hậu đội Truy trọng doanh, thuộc hạ có ba nghìn sáu trăm chiến binh, lẽ nào vẫn được nhìn người khác chém giết như những ngày trước đây hay sao? Chuyện này đúng là không tốt đẹp gì. Trần Tước Nhi sửng sốt, hiểu được ý của Vương Khải Niên. Thấy Trần Tước Nhi không nhìn mình với ánh mắt khinh khỉnh như trước nữa, Vương Khải Niên bình tâm giải thích: - Những nhân vật lớn có xuất thân thế gia sẽ không cho phép người khác đột nhiên xuất hiện chiếm mất địa bàn của bọn họ đâu. Thoạt nhìn thì thấy Tân tướng quân xem trọng tướng quân nhà chúng ta nhưng trên thực tế là đẩy tướng quân nhà chúng ta đến nơi đầu sóng ngọn gió rồi. Điều mà ta sợ nhất giờ đây là ngày mai Tân tướng quân sẽ hạ lệnh cho tướng quân chúng ta dẫn binh tấn công thành, đến lúc đó chỉ cần không hạ lệnh lui binh thì ba nghìn sáu trăm người là nhiều sao? Trống trận chưa dừng vẫn phải liều mạng trèo lên tường thành, lúc chết thì rất nhanh, đặc biệt là lúc có người muốn ngươi chết. - Đê tiện! Trần Tước Nhi mắng một câu. Vương Khải Niên bĩu môi nói: - Đê tiện? Đây đã là gì? Mấy năm nay ta nhìn đám thanh niên tài tuấn, mặc dù không có ai bì được với tướng quân nhà chúng ta nhưng những người tuổi hai mươi mà làm Giáo Úy thì thật sự không ít, cuối cùng người thật sự nổi lên có người nào là không phải xuất thân thế gia đại hộ cơ chứ? Thiếu niên con nhà thường dân bị đẩy vào trò chơi tử thần cũng rất nhiều. Vương Khải Niên nói không sai, triều đình là triều đình của thế gia, quân đội là quân đội của thế gia, những người dân đáng thương muốn dung nhập vào đó khó không khác gì leo lên đỉnh núi, mỗi một bước đều chứa đầy nguy hiểm và cạm bẫy. Cứ coi như cẩn thận từng ly từng tí một cũng không biết lúc nào sẽ bị rơi từ trên núi xuống, trèo càng cao, ngã càng đau, tan xương nát thịt là điều chắc chắn. Tất nhiên, ngọn núi lớn này không phải những người xuất thân bần hàn có thể trèo lên được nhưng trong những lúc đặc biệt lại có ngoại lệ, những người có vận may như này nếu ở Đại Tùy thì đếm trên đầu ngón tay mà thôi. Nếu so sánh triều đình như một hồ nước thì những người có xuất thân đại quan thế tộc giống như sinh ra đã là con chép trong hồ đó, suốt ngày bơi lượn trong hồ nước thuộc về riêng chúng. Nhưng bỗng dưng một ngày trong hồ nước này đột nhiên xuất hiện một con cá chạch khó coi, cho dù con cá chạch này không uy hiếp đến bọn họ thì bọn họ cũng sẽ nghĩ cách để ghét bỏ và xa lánh con cá đó. Đúng vậy! Trong quân có La Nghệ, có Mạch Thiết Trượng cũng đều có xuất thân bần hàn chẳng phải cuối cùng cũng làm đến vị trí Đại tướng quân rồi sao? Nhưng, sau lưng hai người này có biết bao những đệ tử con nhà bần hàn vì ôm giấc mộng lập công danh nhưng trong lúc muốn lập tức đạt được công danh đó đã bị ngã đến mức thịt nát xương tan. Những người ngã chết nhiều vô kể, đến xác cũng không tìm thấy. - Tại sao Tân Thế Hùng lại phải hại tướng quân của chúng ta? Thật hiếm thấy Trần Tước Nhi khiêm tốn thỉnh giáo Vương Khải Niên một câu như vậy. Vương Khải Niên có chút sửng sốt gật đầu nói: - Có lúc hại người cũng có lý do đấy! Nhưng những người có xuất thân thế gia có lúc lý do hại người cũng không có. Nhìn bên ngoài thì Vương Nhân Cung Đại tướng quân muốn tướng quân của chúng ta qua đó, Tân tướng quân vì muốn giữ lại tướng quân của chúng ta nên đã thăng quan cho tướng quân chúng ta. Trần Tước Nhi xua tay ngăn cản Vương Khải Niên nói tiếp, tỏ vẻ đau đầu, nói: - Ngươi đừng nói cái gì tướng quân của chúng ta nữa mà gọi là Giáo Úy đại nhân đi, nói loạn quá! Vương Khải Niên tự nhủ trong lòng, cái tên to con này đúng là ngốc, mình nói đã rất rõ ràng rồi. Nhưng khó khăn lắm Trần Tước Nhi tỏ vẻ ra là khiêm tốn thỉnh giáo, Vương Khải Niên cũng đành phải làm một thầy giáo nói một lần nói hết lời. - Tân tướng quân giữ lại Giáo Úy đại nhân, cũng không phải thật sự coi trọng Giáo Úy của chúng ta mà ngược lại, chỉ e trong lòng đã nổi lên ý xấu với Giáo Úy rồi. Y theo bản năng nhìn hai bên một chút, thấy không có người khác lúc này mới tiếp tục nói: - Giáo Úy của chúng ta không nên đưa người đi đuổi theo Ất Chi Văn Đức! Tân Thế Hùng không đuổi theo, một Giáo Úy nhỏ bé lại lộ diện làm gì? Theo quy tắc, cho dù Giáo Úy của chúng ta muốn đi ra thì cũng phải tìm Tân tướng quân trước, nhưng bây giờ thì hay rồi, đại quân Tả Đồn Vệ không một ai nhúc nhích nhưng mười mấy người của Binh hộ lương lại đi đuổi theo Ất Chi Văn Đức, hơn nữa Tân Thế Hùng còn không biết rõ tình hình! - Nếu đuổi được Ất Chi Văn Đức, Giáo Úy của chúng ta thuận tình trao công lao này cho Tân Thế Hùng là được rồi! Nhưng không đuổi được Ất Chi Văn Đức, lẽ nào tâm trạng Tân Thế Hùng thoải mái được sao? Trần Tước Nhi cả giận nói: - Vậy thì không bằng đến Tả Võ Vệ, ngày hôm qua lúc Vương Nhân Cung Đại tướng quân nói với Giáo Úy đại nhân chúng ta, Giáo Úy đại nhân nên đồng ý, Ngài ấy thông minh như vậy, ta không tin Ngài ấy không nghĩ đến Tân Thế Hùng sẽ đối phó với chúng ta. Con mẹ nó, đuổi ra thành chẳng phải là chúng ta đó sao, đây rốt cuộc là đạo lý gì vậy? - Đến Tả Võ Vệ? Ha ha… Cuối cùng Vương Khải Niên cũng không kìm nổi cười nhạo Trần Tước Nhi: - Nếu thật sự phải đến Tả Võ Vệ mới là thêm hồ đồ! - Ngươi có ý gì? Trần Tước Nhi khó hiểu nói. Vương Khải Niên nhìn Lý Nhàn đang trầm tư xa xa, vẻ mặt khâm phục nói: - Giờ đây ta thực khâm phục Giáo Úy đại nhân của chúng ta, chắc hẳn là hôm qua đã nhìn ra tâm tư của Vương Nhân Cung. Ngươi cho rằng Vương Nhân Cung mời Giáo Úy đại nhân của chúng ta đến Tả Võ Vệ là chuyện tốt sao? Đó là gã ta có rắp tâm hãm hại người đấy! Vương Khải Niên càng nói càng kích động, sắc mặt đều đỏ ửng: - Bề ngoài thì hắn tỏ vẻ yêu quý Giáo Úy đại nhân, kì thực là ép Tân Thế Hùng ra tay với Giáo Úy đại nhân của chúng ta. Mấy vị Đại tướng quân, Ất Chi Văn Đức tự đến doanh trại mà cũng không khống chế được, trong lúc quan trọng thì Giáo Úy đại nhân mang theo mười mấy người đuổi theo. Mặc dù không đuổi được Ất Chi Văn Đức nhưng đã khiến mấy tên Đại tướng quân cao cao tại thượng không còn lỗ nào mà chui xuống. Nếu như khi trở về để Hoàng đế bệ hạ biết được chuyện này thì họ sẽ làm thế nào? Y cố ý cất nhắc Giáo Úy của chúng ta lên cao, ép Tân Thế Hùng phải đưa ra lựa chọn. - Theo ta thấy, cái này làm không tốt thì vẫn là Vũ Văn Thuật đùa giỡn giở thủ đoạn bịp bợm! Vương Khải Niên hạ giọng nói. Lạc Phó thở dài, nhìn Vương Khải Niên một cái nói: - Cuối cùng ta cũng hiểu tại sao ngươi lại cam tâm sống ở Binh hộ lương như vậy! Ngươi nói trực tiếp như vậy, hoàn toàn không sợ đắc tội với mấy Đại tướng quân ở trên, nghe ra dường như bất công với Giáo Úy đại nhân của chúng ta, chỉ e không muốn đi cùng với Giáo Úy đại nhân thôi. Vương Khải Niên mặt đỏ lên, nhìn Lạc Phó liếc mắt một cái ngượng ngùng nói: - Ta…Ta…Ta đã gần năm mươi tuổi rồi! Lạc Phó gật đầu nói: - Yên tâm đi, nếu Giáo Úy đại nhân nghĩ không ra cách nào thì nhất định sẽ đưa ngươi đi cùng! Ai bảo ngươi lại là người khéo hiểu lòng người như vậy? Vương Khải Niên ngẩn ra, vẻ mặt thống khổ.