Tướng Minh

Chương 167 : Văn nhân à văn nhân (2)

Tinh binh của Cao Cú Lệ đều nằm trong tay Ất Chi Văn Đức y, giữ thành Bình Nhưỡng ngoài cấm quân của Cao Cú Lệ Vương coi như là tinh nhuệ còn những người khác căn bản đều là già nua yếu ớt. Quân Tùy chỉ công phá một canh giờ, Cao Cú Lệ Vương là Cao Nguyên liên tiếp phái ba triều thần thúc giục Ất Chi Văn Đức đi cầu hòa. Ất Chi Văn Đức vẫn không nghe, lúc bốn triều thần đến hai tay dâng lên một búi tóc, nói với Ất Chi Văn Đức, bệ hạ đã tự mình cắt tóc, nếu Đại tướng quân không đi cầu hòa thì bệ hạ sẽ tự vẫn. Ất Chi Văn Đức thật sự thấy khó thở, bất lực đành phải phái người đến quân Tùy trước, nói mình sẽ đến. Sau hai canh giờ, Ất Chi Văn Đức mặc bì giáp ba tầng cuối cùng cũng đến cửa ngoài viên môn đại doanh quân Tùy. Để bày tỏ thành ý, Vũ Văn Thuật lập tức hạ lệnh dừng tấn công thành. - Ta dù gì cũng là chủ soái một quân, ban đầu vẫn không nên lộ diện đàm phán với Ất Chi Văn Đức. Chư vị! Ai nguyện đi gặp tên man di mọi rợ Cao Cú Lệ này? Nghe nói Ất Chi Văn Đức tới rồi, Vũ Văn Thuật cuối cùng cũng mỉm cười. Trừ ông ra thì tám vị tướng quân còn lại đều nhìn nhau, không ai nguyện đứng ra. Đúng trong lúc đó, Lưu Sĩ Long giám quân ngoan ngoan một thời gian tự mình anh dũng đứng ra. - Ta là Chiêu hàng sứ mà bệ hạ bổ nhiệm, nếu như Ất Chi Văn Đức đến cầu hòa thì tất nhiên là ta đi đàm phán rồi. Gã vuốt râu thưa thớt trên cằm, nhìn mọi người một cái chậm rãi nói. Mặc dù gã là quan văn nhưng quyền lực giám quân vẫn to hơn Vũ Văn Thuật. Luận về chức quan, Tả Vũ Vệ Đại tướng quân Vũ Văn Thuật đã leo đến chức quan cao nhất là quan Chính tam phẩm, còn Lưu Sĩ Long là quan Tòng nhất phẩm, hơn nữa gã còn là giám quân. Nếu gã đã biểu lộ thái độ như vậy thì những người khác cũng không tiện nói điều gì. Duy chỉ có Vũ Văn Thuật là nguyên lão trong quân đội, kinh nghiệm nhiều hơn Lưu Sĩ Long. - Nếu như giám quân đại nhân đi đàm phán là tốt nhất, chỉ có điều Ất Chi Văn Đức là võ tướng, chỉ e có nhiều chuyện giám quân không thể nói rõ ràng với hắn được. Như thế này đi! Để Vu Trọng Văn Đại tướng quân cùng đi với ngươi thì thế nào? Vũ Văn Thuật ngẫm nghĩ một chút hỏi. Lưu Sĩ Long ngẫm thấy Vũ Văn Thuật nói cũng đúng. Ất Chi Văn Đức là Đại tướng quân của Cao Cú Lệ, nếu như đàm phán, dù thế nào cũng phải có người ngang hàng thân phận cùng đi là tốt nhất, hơn nữa con người Vu Trọng Văn cũng khá tỉ mỉ, đúng là thích hợp chọn đi. Gã gật đầu nói: - Vậy thì cứ theo như Vũ Văn tướng quân nói đi! Nhưng nếu như đã đi đàm phán thì không được tiến công Bình Nhưỡng nữa, để thể hiện ra nhân đức của bệ hạ Đại Tùy ta. Ta thấy hãy giải tán quân vây ba mặt ở ngoài thành Bình Nhưỡng đi, không thể để người Cao Cú Lệ nắm lấy nhược điểm này, truyền ra ngoài thì sẽ làm tổn hại đến sự thánh minh nhân nghĩa của bệ hạ. Vũ Văn Thuật nghĩ thầm, nếu Ất Chi Văn Đức đã tới, ba mặt vây công quả thật cũng không còn ý nghĩ gì, vì vậy đã đồng ý luôn, hạ lệnh rút quân vây ba mặt thành để bày tỏ thành ý nhận hòa. Sau khi Lưu Sĩ Long ra ngoài, Vũ Văn Thuật gọi lại Vu Trọng Văn nói: - Hãy nhớ! Bất luận như thế nào cũng không được để Ất Chi Văn Đức quay về! Vu Trọng Văn gật đầu nói: - Yên tâm, trong lòng ta biết rõ! … … Ất Chi Văn Đức nhìn Lưu Sĩ Long nói: - Lưu đại nhân! Câu mà đại nhân nói, để bệ hạ Cao Cú Lệ chúng tôi xưng thần với Hoàng đế Đại Tùy các ngài, chuyện này thứ cho tôi khó có thể đồng ý. Tôi chẳng qua cũng là một võ tướng, chuyện này vẫn phải xem bệ hạ của chúng tôi quyết định thế nào đã? Vu Trọng Văn hừ lạnh nói: - Không xưng thần, vậy tướng quân đàm phán cái gì? Ất Chi Văn Đức cười nói: - Vu tướng quân! Ngài thân là thần tử, nếu Vu tướng quân ở vị trí của tôi, lẽ nào cũng dám tự mình đồng ý xưng với nước khác là thần sao? Vu Trọng Văn nói: - Ngươi đã không làm chủ được, vậy hãy bảo Cao Nguyên đích thân đến đàm phán là được. Ất Chi Văn Đức đứng lên nói: - Như thế rất tốt, ta cũng đang định quay về thành Bình Nhưỡng, khuyên bảo bệ hạ đích thân đến gặp mặt nói chuyện với Vũ Văn Thuật Đại tướng quân. Vu Trọng Văn cười cười nói: - Đi mời Cao Nguyên cần gì phải làm phiền tướng quân ngươi tự mình đi một chuyến? Ngươi có thể viết một phong thư, ta sẽ phái người đưa vào thành Bình Nhưỡng là được. Ất Chi Văn Đức nói: - Ta là nhân thần, chuyện lớn như thế sao có thể không tự đi? Ta nên đích thân quay về thành Bình Nhưỡng một chuyến, Vu tướng quân, Lưu đại nhân, ta nguyện xưng thần với Đại Tùy, khi hoả lực Vương sư Đại Tùy tập trung bên Liêu Thủy, ta đã khẩn cầu xưng thần với Hoàng Đế Bệ Hạ Đại Tùy, nhưng lại không tiếng nói, chức vụ nhỏ bé, lần này ta quay về sẽ hết sức khuyên nhủ, chỉ cần Vương ta gật đầu đáp ứng, ta lập tức dẫn thủ hạ binh lính buông binh khí đến thỉnh tội trước mặt tướng quân. Vinh nhục cá nhân ta để sang một bên, nhưng vinh nhục Vương ta, ta nào dám khinh thị? Vu Trọng Văn vừa định nói, Lưu Sĩ Long nói: - Một khi Ất Chi Văn Đức tướng quân đã nghĩ vậy, vậy thì bỏ qua. Trong thiên hạ đâu đâu cũng là vương thổ, đâu đâu cũng là vương thần. Dân chúng Cao Cú Lệ cũng là dân chúng Đại Tùy ta, Cao Cú Lệ Vương cũng là thần tử của Hoàng Đế Bệ Hạ Đại Tùy, nếu Ất Chi Văn Đức tướng quân thành tâm như thế, ta thấy trở về một chuyến xin chỉ thị Cao Cú Lệ Vương cũng không sao. Chỉ có điều, nếu tướng quân dối trá, hậu quả như nào không cần phải nói. Vu Trọng Văn vội vàng nói: - Không thể! Quyết không có thể thả người này trở lại! Lưu Sĩ Long lạnh lùng nói: - Vu tướng quân, ta là giám quân, là Chiêu hàng sứ bệ hạ bổ nhiệm, chuyện chiêu hàng, ta thấy ngươi đừng có xen mồm vào. Vu Trọng Văn giận dữ, đang định phát tác, Lưu Sĩ Long đã đứng dậy, kéo tay Ất Chi Văn Đức nói: - Ta tiễn tướng quân ra khỏi doanh… Gã quay lại nói với Vu Trọng Văn: - Ta muốn xem, ai dám ngăn cản? Lưu Sĩ Long kéo tay Ất Chi Văn Đức, từ trong đại trướng đi ra, vừa đi vừa nói với Ất Chi Văn Đức: - Tướng quân sau khi trở về còn phải truyền đạt với Cao Cú Lệ Vương về sự nhân đức của bệ hạ Đại Tùy chúng tôi. Đại quân chúng tôi trước khi đi, bệ hạ đã dặn dò bản quan nếu như Cao Cú Lệ Vương có lòng xưng thần thì sẽ không bức bách tấn công nữa. Quân sự tiến hay dừng, bản quan thân làm giám quân vẫn có thể làm chủ được, chỉ có điều sau khi quay về tướng quân không được làm trì hoãn, nếu không cứ coi như bản quan có lòng muốn giúp Ngài thì phía Đại tướng quân Vũ Văn Thuật, tôi cũng không dễ ăn nói đâu. Ất Chi Văn Đức vẻ mặt chân thành nói: - Tấm chân tình hôm nay Lưu đại nhân giúp đỡ, ta xin khắc sâu trong lòng. Đại nhân yên tâm, trong lòng tôi sớm đã hướng về Đại Tùy, nhiều lần khuyên bệ hạ chúng tôi xưng thần với bệ hạ Đại Tùy. Hoàng đế Đại Tùy là chủ thiên hạ, là thánh Khả Hãn, người người kính trọng. Lần này sau khi quay về, tôi nhất định sẽ khuyên bệ hạ của chúng tôi xưng thần với Đại Tùy, hai nước ở gần nhau, vốn nên dừng việc binh đao mới đúng.