Tướng Minh
Chương 126 : Không kịp nữa rồi (1)
Lý Nhàn nấp sau gốc cây, không hề động đậy, trong lúc đám người Lạc Phó bắn tên về phía trước thì chính là lúc hắn đang ở trên ngọn cây, trên đỉnh đầu đám người áo trắng này. Nhân lúc những mũi tên kia thu hút sự chú ý của đám người áo trắng, Lý Nhàn liền chớp lấy cơ hội giết chết hai tên. Đây chính là lần gặp gỡ đầu tiên của Lý Nhàn và thám báo của La Nghệ. Lý Nhàn ý thức được rằng đám người này còn khó dây dưa hơn so với Long Đình Vệ của Văn Ngoạt.
Lý Nhàn chưa bao giờ dám xem thường trí tuệ của người xưa, mà hoàn toàn ngược lại, hắn luôn cho rằng người hiện đại trong rất nhiều trường hợp thiếu đi sự linh hoạt của người xưa. Cho nên, mặc dù là người của thời kỳ vũ khí lạnh nhưng hắn cũng không dám đánh giá thấp sự khổ luyện hằng ngày về chiến thuật của binh lính. Tuyết trắng áo trắng, từ điểm này có thể nhìn ra tuy đám người này không quá đông nhưng vẫn không thể xem thường chúng. Trong lúc truy sát A Sử Na Đóa Đóa mà còn không quên thay y phục cho hợp với thời tiết và địa hình, điều này đúng là đã khiến Lý Nhàn không thể không kính nể chúng vài phần.
Lúc ở trên ngọn cây, hắn đã cẩn thận quan sát một lượt, đám người áo trắng truy sát A Sử Na Đóa Đóa tổng cộng có ba mươi hai tên. Nếu như Vô Loan không nói dối thì trên đường truy sát đã có mười tám tên chết trong tay hai nữ nhân này. Từ đó có thể thấy rằng, hai nữ nhân nhìn qua thì liễu yếu đào tơ nhưng lại không phải là hai ngọn đèn sắp cạn dầu, trên đường đi chưa biết chừng hai người này còn giở ra không biết bao nhiêu là mánh khóe để đánh lạc hướng bọn chúng. Lý Nhàn luôn cho rằng, một khi nữ nhân đã tức giận thì sự tức giận này sẽ vượt xa sức tưởng tượng của nam nhân. Ví dụ như, lúc đó đang ẩn nấp trên một cây đại thụ, tuy rằng trên khóe miệng vẫn còn đọng lại máu, vết thương trên người nặng như vậy mà Vô Loan vẫn có thể kiên trì được, gắng gượng theo sau Lý Nhàn, thậm chí không hề bị tụt lại phía sau. Vết thương sau lưng vẫn còn đang rỉ máu, tưởng chừng người con gái yếu mềm này sẽ không trụ vững được, nhưng hình ản cô ta cắn răng giương cung bắn địch, bất luận là như thế nào cũng đủ khiến cho người khác phải thán phục từ tận đáy lòng.
Trên thực tế, Lý Nhàn chưa bao giờ đấu tranh tư tưởng về chuyện có cứu hay là không cứu A Sử Na Đóa Đóa. Dù gì đi chăng nữa thì đây cũng là một nữ nhi ngoại tộc, hơn nữa còn là một viên minh châu trong tay của Đột Quyết Thủy Tất Khả Hãn, bất luận là vì mục đích gì, La Nghệ muốn giết nàng ta thì cứ giết, chuyện này không hề ảnh hưởng đến lợi ích của hắn, huống hồ cách đây không lâu Lục Thập Tam- người do La Nghệ phái tới đã bày tỏ thiện ý thay đổi. Mặc dù Lý Nhàn biết tinh kỵ của U Châu sẽ không thể nào san bằng Yến Sơn trại nếu như không có Lục Thập Tam, nhưng nếu như La Nghệ không hạ mệnh lệnh thép thì Lục Thập Tam nhất định sẽ không chần chừ do dự đưa người lên núi giết họ.
Khinh kỵ xuống ngựa, sức chiến đầu vẫn lớn hơn sơn tặc Yến Sơn rất rất nhiều.
Binh lính của U Châu là một trong những biên quân tinh nhuệ nhất của Đại Tùy, sức chiến đấu của họ tuyệt đối không phải là bất cứ một đội quân ô hợp nào cũng có thể kháng cự lại được, cho nên bất luận là La Nghệ có mục đích gì đi chăng nữa thì cũng có lợi cho bản thân rất nhiều. Nếu xét về khía cạnh đạo đức thì hắn nợ La Nghệ một món nợ ân tình, nên dù có nói như thế nào thì hắn cũng không nên nhúng ta vào chuyện này.
Nhưng cuối cùng Lý Nhàn vẫn quyết định ra tay tương trợ, lý do rất đơn giản, bởi vì có một chuyện hắn vẫn chưa hiểu rõ, cho nên hắn buộc phải hành động rồi sau đó đi xác thực.
Đại Tùy tập trung được trăm vạn đại quân, gấp hai lần số nông phu chiến binh đi chinh phạt Cao Cú Lệ, người Đột Quyết tại sao lại không nhân cơ hội này mà xuôi về phía nam? Từ khi từ thảo nguyên quay về, đám người Lý Nhàn không biết trời xui đất khiến thế nào mà lại đem đốt Mộc Thành của A Sử Na Khứ Hộc, và có thể nói là đã tình cờ giúp Đại Tùy giải trừ một mối nguy hại lớn. Với tính cách của người Đột Quyết thì họ tuyệt đối sẽ không vì thiện mà bỏ qua cơ hội tốt này, Mộc Thành đã mất, lẽ nào họ lại không có dã tâm với một Đại Tùy phồn hoa tráng lệ? Nhưng vì sao khi binh mã của Đại Tùy và Cao Cú Lệ đang giao chiến ác liệt, người Đột Quyết lại có thể sống chết mặc bay như vậy ?
Phải chăng là có một người nào đó hay là một chuyện nào đó đã ảnh hưởng đến Thủy Tất Khả Hãn?
Tuy rằng Lý Nhàn và La Nghệ mới có gặp nhau một lần, nhưng hắn có thể cảm nhận được rất rõ trong lòng vị Hổ Bí đại tướng quân đã mọc lên một bụi cỏ lớn có tên là dã tâm, y đã không còn là bức tường thành kiên cố nhất của Đại Tùy nữa rồi, thậm chí y đã trở thành mối nguy hại ngầm cho Đại Tùy. Khi một người đã có dã tâm thì thứ họ khát khao không đơn giản chỉ là ba chữ “đại tướng quân” nữa, và thực ra thì từ rất lâu rồi ba chữ đó đã không có ý nghĩa thuần túy ban đầu của nó. Nếu như có thể, Lý Nhàn không cho rằng La Nghệ không làm ra cái chuyện dẫn người Đột Quyết nhập quan và khiến cho trăm vạn đại quân đi chinh phạt Liêu Đông phải chết ở nơi đất khách quê người.
Cho nên, trong khoảng thời gian ngắn nhất hắn đã đưa ra quyết định cứu người cô gái kia, để cô ấy có thể bình an trở về thảo nguyên.
Lý Nhàn không biết được rằng liệu trong lịch sử có người nào đó đã tác động ảnh hưởng đến Thủy Tất Khả Hãn hay không, và có một người đã ảnh hưởng đến La Nghệ, từ đó dẫn đến chuyện đại quân lần đầu tiên đi chinh phạt Cao Cú Lệ chưa đánh mà đã phải lui, chịu tổn thất về tính mạng hay không.
Liệu có một người nào đó sắm vai nhân vật chính giống như hắn không? Hoặc là nhân vật mà hắn đang diễn liệu có tồn tại trong lịch sử hay không? Ví dụ như lúc A Sử Na Đóa Đóa bị truy sát, trên Yến Sơn liệu có xuất hiện một chàng trai cùng độ tuổi như hắn ra tay tương trợ? Từ đó thay đổi tiến trình của cả một giai đoạn lịch sử, và dẫn đến chuyện không có cục diện người ngoại tộc xâm lấn?
Nếu như đúng là có một đám mã tặc như vậy, liệu bọn họ có biết rằng bản thân đã làm ra một chuyện vô cùng vô cùng to lớn hay không?
Đây là một suy nghĩ rất thú vị thậm chí cũng rất quỷ dị, những lúc không có người, Lý Nhàn thường xuyên có những suy nghĩ như vậy, hắn luôn cảm thấy thời đại nào cũng chật trôi, chật trội đến mức thêm một người cũng có thể tạo nên cảnh tượng thiên địa bất dung. Trương Tam, Lý Tứ, Vương Ngũ, Trần Lục, Tiết Thất mặt rỗ đều là những nhân vật có thật trong lịch sử, vậy thì Lý Nhàn, một người đến đây với hai bàn tay không, liệu có phải là đến thay thế cho một người nào đó?
Như vậy thì, Lý Nhàn lại nghĩ, con đường mà hắn đang đi, liệu có phải là độc nhất vô nhị hay không? Hay là … thực ra trong lịch sử đúng là có những chuyện như vậy?
Có một số chuyện càng nghĩ thì càng phức tạp, rất dễ khiến cho người ta phải phát điên lên.
Lý Nhàn vẫn chưa điên là bởi vì hắn là một người coi sự sống chính là mục tiêu thứ nhất của bản thân, bất luận hắn đang đi trên con đường của bản thân hay là con đường của kẻ khác, thì đều là trở thành câu chuyện cho người khác bàn luận mà thôi.
Cho nên, cách sống trong mấy năm gần đây đã quyết định tới suy nghĩ của Lý Nhàn, nó hình thành nên một kiểu suy nghĩ cố chấp, cũng có chút giảo hoạt của loài hồ lý và chút độc ác hung tợn của loài sói. Cái gọi là thiện và ác hoàn toàn phụ thuộc vào suy nghĩ trong mỗi chúng ta.
Truyện khác cùng thể loại
64 chương
50 chương
501 chương
249 chương
95 chương