Tướng Minh

Chương 113 : Lộ sát khí

Lý Nhàn thần thần bí bí kéo Luc Thâp Tam đi, Luc Thâp Tam bị cử chỉ thân mật bất thình lình này khiên y có chút không thích ứng. Y đi theo Lý Nhàn, cũng không biết hắn kéo mình đến chỗ nào. Hai người đi khoang môt trăm met, Lý Nhàn lôi kéo hắn y một tòa cao sau sườn núi rôi đứng lại. Chỉ vào đam binh si phía dưới đang dựng doanh địa, Lý Nhàn hăng hái hỏi: - Lục Giáo Úy, xem binh sĩ thủ hạ cua ta co manh me không ? Lúc nói lời này, Lý Nhàn nghĩ tới Chu Lang. Nhưng Luc Thâp Tam khẳng định không phải Tưởng Can. Do dự trong chốc lát, mặt cua Luc Thâp Tam bởi vì rối rắm mà vặn vẹo có chút khó coi. Nghẹn đỏ bừng cả khuôn mặt, chung quy y vẫn không có thói quen nói dối: - Binh sĩ này... thoạt nhìn càng giống một đám dân chạy nạn hơn. Lý Nhàn lườm y một cái rồi nói ra: - Ngươi cái gì cũng tốt, nhược điểm duy nhất là ca mây lơi tâng bôc cung không noi đươc. Lục Thâp Tam chân thành nói: - Nói là dân chạy nạn, kỳ thật đã khen tặng ngươi rồi. Lý Nhàn cười cười cũng không tức giận, giông như tên trộm nhìn chằm chằm mặt Luc Thâp Tam, khiên Luc Thâp Tam có chút xấu hổ: - Thiếu đương gia, ngươi muốn làm gì vậy? Lý Nhàn cười hì hì khoát tay nói: - Lục Giáo Úy, ngươi yên tâm, ta la nam nhân chinh tông không có gì hứng thú vơi ngươi. Đương nhiên, ngươi mới vừa nói thủ hạ ta còn không bằng dân chạy nạn ta cũng biết không phải là lời nói dối, kỳ thật ta muốn hỏi chính là... lần này đi ra, La đại tướng quân cho ngươi thời gian bao lâu? Lục Thâp Tam nói: - Đại tướng quân chỉ nói để ta mang tin tức truyên xong liền trở về, không quy định thời gian. Lý Nhàn cười hắc hắc, thật giống như một tên tiểu hồ ly đang chuẩn bị ăn trộm gà. Nhìn Lý Nhàn tươi cười, trong lòng Luc Thâp Tam dần dần dâng lên một cảm giác rất xấu. Y theo bản năng lui về sau một bước, nhìn Lý Nhàn nói: - Ta tuyệt đối sẽ không theo ma tăc, đừng nghĩ ta sẽ đi theo ngươi! Lý Nhàn đột nhiên dừng lại net cười, mà thay vao một khuôn mặt chân thành nói: - Lục Giáo Úy, ngươi quá coi thường ta, ta chưa bao giờ lam kho ngươi khac, ngươi đường đường là lục phẩm Giáo Úy, dưới tay chưởng quản ba trăm Hổ Bí thiết kỵ, đương nhiên không sẽ vứt bỏ tiền đồ, hơn nưa, hai chúng ta giao tình cũng không sâu như vậy đúng không. Luc Thâp Tam vội vàng nói: - Đúng đúng đúng, Thiếu đương gia nói thật đung. Lý Nhàn nói: - Đương nhiên, chúng ta tuy rằng giao tình không sâu, nhưng giao tình dù sao vẫn là có. Nếu La Nghệ Đại tướng quân không quy định ngày ngươi trở về, ngươi có thể ở lại một tháng giúp ta luyện binh một chút được không? Mặt Lục Thâp Tam đã nghẹn thành màu gan lợn, cuối cùng là thở dài một tiếng nói: - Thiếu đương gia, ta làm quan quân, ngươi la cường đạo, thật sự ma nói, ta không nảy sinh tâm tư mang binh tiêu diệt trại này cua ngươi cũng đã có cảm giác lòng hổ thẹn rồi. Ngươi có thể đừng nói như vậy nữa hay không? Nếu không phải Đại tướng quân đối với ngươi có chút thưởng thức, cho dù Hổ Bí tinh giáp không xuất thủ, ta cũng muốn dẫn quận binh Trác quận đến Yến Sơn đấy. Lý Nhàn ngẩn ra, lập tức cả giận nói: - Lão tử là cường đạo thi làm sao? Cường đạo không phải là ngươi sao? Nói sao đi nưa, những người này cũng không phải là cường đạo, mà là một đám binh lính chân chính! Lục Thâp Tam chăm chú hỏi: - Vậy ngươi nói cho ta biết, ngươi luyện binh có mưu đồ gì? Lý Nhàn nói từng chữ: - Đi Liêu Đông! Luc Thâp Tam lại ngơ ngẩn, nhìn Lý Nhàn giống như nhin yêu quái, lập tức lắc đầu nói: - Đi Liêu Đông chinh la tư tim chết? Lý Nhàn cười cười: - Lục Giáo Úy, những lời này cua ngươi la đại nghịch bất đạo. Lục Thập Tam nghiêm mặt nói: - Ta không nói dối, có cái gì thì nói cái đó, có lẽ cũng chính bởi vì vậy, Đại tướng quân biết ta sẽ đắc tội không ít ngươi cũng không đưa ta đi nơi khac nhậm chức, mà là vẫn ở lại trong kỵ binh Hổ Bí làm Giáo Úy. Trận chiến Liêu Đông, phủ binh Đại Tùy ta tuy rằng chiến lực vô song, cũng có thiên hạ gia đình tử tế triệu nhập ngũ, nhưng một trận chiến này trong mắt của ta quả thật dữ nhiều lành ít. - Liêu Đông thời tiết giá lạnh, thích hợp chinh chiến trong khoảng thời gian tư tháng tư đến tháng tám này, mà Cao Cú Lệ đã chuẩn bị gần hai năm, theo ta được biết thành Liêu Đông hiện giờ đã xây dựng lai giống thùng sắt. Địa phương quỷ quái kia tháng chín có thể co tuyết bay, trời lạnh đên nôi khi đi tiểu có thể bị đông lạnh, đại quân một khi bị bám trụ, chỉ có thể không công mà lui. Thiếu đương gia, thủ hạ này của ngươi đem ngàn số binh lính cho dù luyện mấy tháng, đi Liêu Đông là chịu chết thôi. Huống chi, chỉ sợ ngươi không đến được Liêu Đông cũng đa bị triều đình tiêu diệt rồi. Thiếu đương gia, xem ngươi là người thông tuệ, làm sao lại nghĩ chuyện ngu như vậy? Lý Nhàn hỏi: - Ngươi cho rằng Đại Tùy sẽ bại? Luc Thâp Tam chân thành nói: - Bại chắc là sẽ không bại, nhưng cũng sẽ không thắng, chỉ sợ là đi mà không thể công thôi, hao phí vô số tiền lương nữa. Tư những lời này, Lý Nhàn có thể nghe ra Lục Thập Tam là một gã Giáo Úy biên quân Đại Tùy kiêu ngạo. Gần như không ai cho rằng đôi vơi trận chiến này Cao Cú Lệ sẽ chiến thắng. Cao Cú Lệ nhiều nhất cũng chi có thể đưa ra ba mươi vạn binh linh yếu ớt, lấy cái gì để đối kháng với phủ binh Đại Tùy bách chiến bách thắng? Lý Nhàn rất muốn nói cho Lục Thập Tam biết rằng, một trận chiến này là không thắng không bại, thật ra dù là đánh bại, ba mươi vạn phủ binh tinh nhuệ đều chôn xương tha hương, từ nay về sau thực lực của cả Đại Tùy sẽ suy yêu. Trên thực tế, cũng chính là ba lượt chinh phạt Cao Cú Lệ làm cho đế quốc Đại Tùy đang như lúc mặt trời ban trưa tràn đầy sức sống hướng đên diệt vong đấy. Nếu không phải là bởi vì ba lần chinh chiên Cao Cú Lệ, Đại Tùy chôn vùi hơn mười vạn phủ binh la trụ cột cua quôc gia, hao phí vô số tiền cua, thực lực của Đại Tùy sao có thể nhanh chóng suy bại đi xuống như vậy chứ? Lý Nhàn hít một hơi thật dài, có chút thương cảm nói: - Tuy rằng ta cũng cho rằng trận chiến nay cơ hội Đại Tùy thủ thắng không lớn, nhưng nếu sống là người Tùy, dầu gì vẫn co hy vọng Đại Tùy có thể chiến thắng. Đúng vậy, ta là giặc cỏ, nhưng giặc cỏ cũng không phải là không có lương tâm. Tuy rằng ta bất trung quân, nhưng... ta yêu quốc gia này. Tuy rằng ta không có bao nhiêu lực lượng, nhưng chung quy không thể làm như có mắt không tròng. Cho du chi la giup được môt phân nho không đang kê, cũng coi như la ta lây thân phân la ngươi Han gop môt phân tâm lưc. Hắn quay đầu nhìn Lục Thập Tam nói: - Lục Giáo Úy, có lẽ ta sẽ chết trận ở Liêu Đông, có lẽ ngày nao đó dân chạy nạn trong miêng ngươi đều đã chết trận ở Liêu Đông, nhưng, nếu ngươi đồng ý giúp ta một chút, hy vọng bọn họ co thêm môt phân sống sót. Bọn họ cũng đều là bị buộc bất đắc dĩ mới thanh kẻ tặc, đã có lòng vì nước xuất lực, chẳng lẽ ngươi thật sự có thể nhẫn tâm trơ mắt nhìn bọn họ đi chịu chết hay sao? Lục Thâp Tam im lặng, trong lòng xúc động. - Thiếu đương gia, ta vân khuyên ngươi không nên đi Liêu Đông. Lý Nhàn khoát tay áo nói: - Sông trên đơi, đại trượng phu có việc không nên làm, có việc nên làm. Ta tâm ý đã quyết, chỉ cầu Lục Giáo Úy tương trợ một phần. Luc Thâp Tam trầm mặc một hồi nói: - Nếu như vậy, ta sẽ ở lại một tháng, ta chỉ có thể làm đến như vậy. Thiếu đương gia... ngươi khiên cho ta không thể không bội phục! Lý Nhàn cảm động nói: - Đa tạ Lục Giáo Úy trượng nghĩa! Hắn đưa canh tay ơ sau lưng, vươn ngón trỏ và ngón giữa làm động tác chiến thắng, sau đó ở trong lòng vui mừng nói: oa ha ha... Lại con mẹ nó lừa đươc một tên rồi. Lý Nhàn nói: - Vậy tốt quá, ngày mai ta phái người đến Bác Ngưu sơn quận Thượng Cốc đón a gia bọn họ về đây, cũng không cần định một tháng, ngày a gia bọn họ đến đây thì ngươi liền dẫn ngươi rời khỏi là được, thế được không? Lục Thập Tam nói: - Tư Bac Ngưu sơn nếu đi gấp rút, đi đi lại lại cũng mất tầm một tháng. Được rồi, ta đap ứng ngươi. Ngẫm nghĩ một chút, Lục Thập Tam nói: - Hôm nay ta giúp ngươi môt việc, mong rằng Thiếu đương gia ghi ở trong lòng, nếu ngày sau Đại tướng quân nhà ta muốn cầu cạnh ngươi, mong rằng Thiếu đương gia đừng bao giờ từ chối. Lý Nhàn nghiêm mặt nói: - Đó là tự nhiên, La đại tướng quân tương trợ, ta khắc ghi trong tâm khảm! Lục Thâp Tam nói: - Vỗ tay đap ưng! Lý Nhàn vươn tay trái nói: - Thanh giao! Hai người hai tay vô vao nhau, lập tức bật cười ha hả. Lý Nhàn cười giống như hồ ly đã ăn trộm đươc gà, cũng không biết vì sao, Luc Thâp Tam cười cũng rạng rỡ như vậy. Lý Nhàn dĩ nhiên là nghe không được thanh âm trong lòng Luc Thâp Tam, nếu biết thì loại đắc ý dạt dào vì lừa gạt được người khác cũng sẽ biến mất ngay. Bởi vì trước khi Luc Thâp Tam đến, La Nghệ đã thông báo y, nếu Lý Nhàn có yêu cầu gì nếu không quá phận thì hãy đáp ứng, nhưng có một điêu, muốn cho Lý Nhàn nhớ kỹ, chính là U Châu La Nghệ đã giúp của hắn! Đương nhiên, Lý Nhàn đôi vơi loại chuyện minh ước này kỳ thật hoàn toàn không cần quan tâm. Nếu có ích lợi, đừng nói minh ước, cho dù là trảm đầu gà đốt giấy vàng kết bái làm huynh đệ với Luc Thâp Tam cũng không có gì không thể đấy. Dù sao trong quan niệm của Lý Nhàn, loại việc nhỏ như nói dối này cũng sẽ không bị sét đánh đấy. Chính như khi vừa mới bắt đầu hắn còn tính toán nắm giữ số giặc cỏ cướp được trong tay mình, nhưng tuyệt đối sẽ không trắng trợn biểu hiện tham dục. Nếu muốn cướp, sẽ là đoạt một cách nghệ thuật hóa, khiến tất cả binh linh đều khăng khăng một mực đi theo mình. Luyên đươc môt thân ban linh dĩ nhiên la thu đoan bảo toàn tính mạng, nhưng nêu co thu ha có thế lực do với ban linh cá nhân còn hưu dung hơn nhiêu. Ngày hôm sau, Lý Nhàn đê Trần Tước Nhi và Phục Hổ Nô dẫn theo năm mươi ngươi đa chọn lựa tư trong tân binh lính đi Bác Ngưu sơn đón đám người Trương Trọng Kiên, hắn thì bắt đầu huấn luyện binh lính. Trong tay có ghi chep binh pháp cua Hạ Nhược Bật cả đời chinh chiến, còn có hai năm dạy bảo cua Đạt Khê Trường Nho, lại có Thiết Lão Lang và Luc Thâp Tam rất có bản lĩnh trong việc luyện binh, Lý Nhàn vô cùng có lòng tin. Từ đội ngũ cơ bản nhất, đến bày trận, phối hợp các binh chủng, hắn thỉnh giáo tỉ mỉ Luc Thâp Tam và Thiết Lão Lang, hai người cũng biết thì sẽ nói. ... Bên cạnh sàn đấu võ vừa mở, Kỷ Hạo Thiên nhìn Lý Nhàn phía xa đang luyện binh, vẻ mặt âm trầm. Lý Nhàn này rốt cuộc là ai? Y đã phái người tra xét, dưới chân núi hiện tại có một đôi hơn năm trăm kị binh tinh nhuệ đóng quân, xem trang bị quả thật chính là phủ binh Đại Tùy. Rõ ràng, đúng là tên hôm qua tới gặp Lý Nhàn mang đến. Xem cờ hiệu, chính là U Châu binh. Bởi vậy có thể thấy được người nọ tới gặp Lý Nhàn thấp nhất cũng là một tướng quân cấp ngũ phẩm, cấp bậc quan lớn như vậy, vì sao thấy Lý Nhàn lai khách khí như thế chứ? Thậm chí, còn mang theo chút khiêm tốn? Y chưa từng thấy, cũng chưa từng nghĩ đến, một chi quan quân chính quy hơn năm trăm người biết rõ cách đó không xa chính là ổ phi mà lại thờ ơ đấy. Nếu toàn diệt hơn ngàn người trên Yến Sơn này, chiến công cũng đủ lên thăng một cấp. Tư ngũ phẩm đên Ưng Dương lang tướng tuy rằng chỉ kém một bậc, nhưng thực quyền lại một trời một vực. Ưng Dương lang tướng, đây chính là ước mơ cả đời cũng khó ma đat đươc cua bao nhiêu người. Y đương nhiên không biết, kỳ thật Luc Thâp Tam vẫn chỉ là cái lục phẩm Giáo Úy, nhưng lại được La Nghệ vô cùng tín nhiệm. Y càng không biết, chức quan của La Nghệ vẫn là Đại Nghiệp Hoàng đế Dương Quảng trước trận thăng làm Tam phẩm tướng quân đấy. Y cũng không có khả năng biết, năm trăm kị binh dưới chân núi chỉ là một nhóm người, còn có một nghìn năm trăm người đã vòng tới một mặt khác của Yến Sơn. La Nghệ đã truyền đạt mệnh lệnh cho Lục Thập Tam tuỳ cơ ứng biến, nếu là Lý Nhàn có dị tâm, sẽ lập tức tàn sát sạch sẽ Yến Sơn trại. Bởi vì, La Nghệ cũng không nghĩ tới, một tháng ngắn ngủn, Lý Nhàn không ngờ có thể tao ra một đội ngũ hơn ngàn người! ... Nhìn Luc Thâp Tam lớn tiếng hô quát huấn luyện những binh lính kia, vô cùng cẩn thận tỉ mỉ. Lý Nhàn hơi hơi nhíu mày, như thoáng chút suy nghĩ. La Nghệ... rốt cục lộ ra sát khí sao? Nếu không phải ngày hôm qua mình lừa Luc Thâp Tam, nếu không phải nói nhảm cái gì nguyện ý đi Liêu Đông chịu chết, hôm nay Luc Thâp Tam còn có thể đứng ở trên giáo trường hỗ trợ luyện binh không? Mặc dù mình không có biểu hiện cảm kích đôi vơi La Nghệ, nhưng Luc Thâp Tam hẳn là đã cảm thấy rồi. Lý Nhàn ở trong lòng cười khổ, gạt người... thật đúng là nói dối không phải là dê. Ngày hôm qua Luc Thâp Tam nhìn chằm chằm vào hai mắt của mình, may mắn, việc dùng ánh mắt gạt người này, luc trươc mình cũng đã học rồi.