Tướng Minh

Chương 11 : Lẽ nào là hắn

Huyện Ngư Dương, quận Ngư Dương cũng chính là huyện Thiên Tân Kế bây giờ. Phía đông Ngư Dương chính là quận Yến. Quận Yến gần Liêu Thủy, Liêu Thủy đi phía đông chính là biên giới của Cao Cú Lệ. Thời kỳ năm Đại Hoàng thứ ba, hoàng đế Dương Kiên hạ chỉ, Yến, Đô phế quận làm huyện, thuộc U Châu quản lý. Đến Đại Nghiệp năm thứ ba, Đại nghiệp Đế Dương Quảng lại một lần nữa đổi hai nơi này thành quận. Hai cha con hoàng đế muốn gây sức ép, quận cũng được mà huyện cũng được, không có gì to tát cả. Thị trấn Ngư Dương như một thành trì bán quân sự, vì gần vùng biên giới, quận binh đồng đẳng với biên quân cho nên vũ khí trang bị và số ngời đều hùng mạnh hơn những quận binh bình thường khác. Quận Ngư Dương có bốn ngàn binh, ngoài trách nhiệm thủ thành còn phải quần tra bắc Trường Thành. Lãnh binh chính là quận thừa Ngư Dương họ Thôi tên Hoán, tự là Liêu Viễn. Thôi Hoán luyện binh rất quy củ, nghe nói năm đó lúc Đại Tùy phạt Trần, ông ta chỉ là một gã thân binh đội trưởng của Sở Quốc Công Dương Tố. Nói cách khác chính là người có quan hệ trong triều đình, tuy Sở Quốc Công Dương Tố chết bệnh năm Đại Nghiệp thứ 2 nhưng không thể hoài nghi về sức ảnh hưởng của ông ta còn rất lớn. Con trai của Dương Tố là Dương Huyền Cảm làm Thượng thư Bộ Lễ rất được Nghiệp Đô Đế Dương Quảng quý mến. Cho nên quận thủ Ngư Dương Bùi Viêm cũng rất tôn kính Thôi Hoán, mặc dù chức vụ của ông ta còn cao hơn cả Thôi Hoán. Thành môn huyện Ngư Dương, người mua bán ra vào không ngớt. Dân mua bán các nơi đều chọn Ngư Dương xuất quan đến bộ lạc người Hề giao dịch. Cũng có khá nhiều tham khách Liêu Đông đến Ngư Dương mua dược liệu, cho nên trong thành Ngư Dương rồng rắn hỗn tạp, hạng người gì cũng có. Nhất là sau khi Dương Quảng lấy danh nghĩa Thánh Khả Hãn tuyên bố tất cả khách nhân vào Đại Tùy đều được miễn phí rượu thịt. Người ngoại tộc trong thành Ngư Dương thực ra còn ngang ngược hơn cả người Hán. Có không biết bao nhiêu quán rượu, nhà trọ bị đóng cửa vì mệnh lệnh hoang đường này. Trương Trọng Kiên dẫn theo Lý Nhàn, Phục Hổ Nô, Trần Tước Nhi, Lạc Phược giả làm người buôn bán vào thị trấn Ngư Dương. Đây là lần đầu tiên Lý Nhan đến phụ cận biên quan. Lúc trước sống một thời gian ngắn trong Yến Sơn, cho nên hắn cũng không tò mò gì lắm với tộc người mắt xanh tóc quăn này. Huống chi, kiếp trước hắn rất thưởng thức hình tượng đàn ông như Schwarzenegger, Stallone, cũng có ảo tưởng với loại hình mỹ nữ như Megan fox. (Schwarzenegger: Arnold Alois Schwarzenegger là vận động viên thể dục thể hình, diễn viên điện ảnh và cũng là chính khách Cộng hòa người Mỹ gốc Áo làm Thống đốc California thứ 38, có thân hình cực kỳ cơ bắp. Stallone: Ông vừa là diễn viên, người viết kịch bản, đạo diễn, nhà sản xuất phim, cũng có thân hình cực kỳ cơ bắp. Megan fox: Megan Denise Fox là một nữ diễn viên và người mẫu điện ảnh Mỹ.) Vào thành nộp thuế, Lý Nhàn không ngờ, người ngoại tộc được miễn phí, người mình lại phải nộp cả các khoản thuế phú, giao dịch thế này thì Đại Tùy nhập siêu bao nhiêu? Nhưng hắn lo lắng chỉ là vớ vẩn, tất cả người Hán ở thảo nguyên đều có nguồn tiêu thụ, nhất là ấm Tứ Xuyên và đồ sắt. Phải biết rằng trên thảo nguyên, người thảo nguyên thích nhất là màu sắc diễm lệ của gấm Tứ Quyên hơn cả độ dày. Người buôn bán có thể dùng giá cao mấy lần để đổi lấy ngân lượng và đồ bằng ngọc trong tay người thảo nguyên. Nếu dùng một nồi sắt để làm đồ sính lễ có thể đổi lấy được một tiểu mỹ nữ như hoa như ngọc. Hơn nữa, nhà gái còn quý trọng ngày ngày ngủ không ngon. Đã từng có một người buôn may mắn, mang theo một tập giấy đến bộ lạc người Tập. Đám bạn đồng hành cười ngạo anh ta suốt dọc đường, vận chuyển giấy không dễ dàng, dễ hỏng. Vả lại người trên thảo nguyên không mấy ai biết chữ, mang giấy làm chi. Kết quả, sau khi đến bộ tộc người Tập, ai ngờ vợ của thủ lĩnh lại là con gái của một gia thế người Hán. Nghe nói có bút, mực và giấy đã lập tức dùng cả một túi bạc đổi lấy số giấy, bút, mực kia. Chọn một nhà trọ, Trương Trọng Kiên nói với Lý Nhàn: - Không cho con đến, con càng muốn đến, ta và Lạc Phược bọn họ ra ngoài do thám, con ngoan ngoãn ở trong nhà trọ chờ nhé. Lý Nhàn bĩu môi nói: - Sư phụ phải dẫn con đi Lạc Thủy tìm kiếm vẫn thạch để tạo ra trường đao. Lần này đi không biết bao lâu, thế nào cũng phải mang nhiều đồ theo, ngài cho con ít Nhục Hảo, để Tiểu Điểu ca đi cùng con mua một số thứ chuẩn bị. Đạt Khê Trường Nho thu nhận Lý Nhàn làm đệ tử, muốn dẫn theo hắn đi Nhược Lạc Thủy tìm vận may của người Khiết Đan. Năm đó, Đạt Khê Trường Nho đến hồ Thanh Ngưu của người Khiết Đan đã tìm được một khối vẫn thạch lớn. Vì không tiện mang theo đã để chìm xuống đáy hồ. Đạt Khê Trường Nho muốn dạy Lý Nhàn đao pháp liền nhớ đến khối vẫn thạch kia. Dự tính dẫn theo Lý Nhàn đến hồ Thanh Ngưu để tìm lại khối vẫn thạch đó, làm cho hắn một cây trường đao. Lý Nhàn liền nghĩ muốn đến thị trấn Ngư Dương mua mấy món đồ để mang theo. Đám người Trương Trọng Kiên là muốn giết người, Lý Nhàn không nề hà chuyện giết người, nhất là người xấu. Nhưng hắn cũng không đến mức nghiện giết người, cho nên chuyện sống chết của Quận Thủ Phủ kia hắn cũng không có ý định muốn tham dự. Trương Trọng Kiên quyền pháp cương mãnh, thân hình của Lý Nhàn hơi gầy yếu, có lẽ là lúc mới sinh đã phải nằm trong đống tuyết lạnh. Tuy mấy năm nay vẫn luôn khổ luyện nhưng thể cốt vẫn không cứng chắc. Quyền pháp của Trương Trọng Kiên không quá hống hách. Bây giờ sức khỏe của Lý Nhàn, tuy so với bạn bè cùng trang lứa có cường tráng hơn nhiều nhưng vẫn chưa thể luyện cường pháp được. May là Trương Trọng Kiên còn có thể dạy Lý Nhàn cung tên, may là Lý Nhàn vẫn còn có một Hồng Phất cô cô có vài thủ đoạn nhỏ. - Con đi theo hắn đi, Quận Thủ Phủ, ta và Hổ Nô, Lạc Phược đi là đủ rồi. Trương Trọng Kiên nói với Trần Tước Nhi. Trần Tước Nhi gật gật đầu. Đó là ba người trong Thiết phù Đồ có thể đánh được Bùi Viêm. Quả thực không cần mình phải trà trộn vào nữa. Hơn nữa, mấy hôm trước các huynh đệ vào thành dò đường, không cần phải lo lắng cho đám người Trương Trọng Kiên. Nhưng Lý Nhàn sắp đi xa, đúng là Trần Tước Nhi có hơi không nỡ. Trương Trọng Kiên quay người muốn đi, Trần Tước Nhi kéo lại nói: - Đại ca, huynh quên một chuyện. Trương Trọng Kiên cau mày nói: - Còn có chuyện gì? Trần Tước Nhi giơ tay: - Cho tiền! Trương Trọng Kiên trường mắn nhìn y nói: - Ngươi không có? Trần Tướng Nhi nghiêm túc nói: - Đệ có nhưng của đệ… đệ còn phải dùng. Trương Trọng Kiên lấy ít bạc vụn trong ngực ra để lên người Trần Tước Nhi nói: - Ta thấy sau này không gọi đệ là chim nhỏ (Tiểu Điểu) nữa mà phải gọi là gà trống! Đại Tùy thông dụng là tiền Ngũ Thù và vải vóc. Tuy bạc lưu thông ít nhưng là đồng tiền mạnh, vả lại mang theo bạc còn tiện hơn tiền Ngũ Thù. Ra ngoài nếu mang mấy chục quan tiền thì phải dùng xe nhỏ. Tiền Ngũ Thù thời Khai Hoàng Đại Tùy đúc đủ, chất đồng tốt, mỗi ngàn tiền nặng bốn cân hai lượng. Văn đế Dương Kiên từng nghiêm lệnh các quan tự lập mẫu tiền. Hễ là tiền không hợp tiêu chuẩn sẽ phải thiêu hủy đúc mới. Nhưng đến Hoàng đế Đại Nghiệp Dương Quảng, tuy phân lượng đúc tiền Ngũ Thù không đủ nhưng cũng không thay đổi, lại trộn thêm thiếc và chì. Đám dân chúng quen gọi nó là tiền trắng. Một lượng bạc có thể đổi được một ngàn miếng Nhục Hảo, nếu là đổi tiền trắng thì ít nhất cũng có thể đổi được 1600 miếng. Một túi bạc vụn nếu đổi Nhục Hảo, thì đúng là cần phải dùng xe đẩy. Phục Hổ Nô lấy một túi bạc từ trong ngực ra đưa cho Lý Nhàn nói: - Ta không có thời gian đi mua tặng lễ vật cho ngươi, ngươi tự muốn mua gì thì mua nhé! Lý Nhàn cười nói: - Hổ Nô ca uy vũ! Lạc Phược chỉ mới 25 tuổi, bình thường đã quen với việc tiêu tiền như nước. Y lấy từ trong ngực ra một miếng vàng lá đưa cho Lý Nhà: - Cái này tặng ngươi, đổi lấy mấy bộ quần áo đẹp và đạo cụ là đủ. Lý Nhàn lại không dám nhận: - Tam Thập Thất ca, cái này không thể nhận! Lý Nhàn biết Lạc Phược không giữ tiền, có bao nhiêu là tiêu bấy nhiêu. Duy chỉ có lá vàng này là vẫn luôn cất giữ. Đây là mẹ y trước khi chết đã giao cho y để y sau này làm đồ sính lễ cưới vợ. Lạc Phược cười cười nói: - Tóm lại là vật ngoài thân, người như chúng ta, làm gì có cô gái nào dám lấy. Cả ngày máu trên đầu đao. Sau này ta cũng không định lấy vợ, đó là tai họa. Nếu đệ không muốn tiêu thì cứ coi như đồ ta tặng đệ bái làm sư, đừng để Tam Thập Thất ca mất mặt. Lý Nhàn gọi Lạc Phược là Tam Thập Thất ca là vì luận về tuổi của Lạc Phược trong Thiết Phù Đồ là 37 tuổi. Trương Trọng Kiên nói: - Lạc Phược cho thì con cứ nhận đi. Hắn nói không sai, Đạt Khê Trường Nho là đại gia đao pháp, bái sư lại luyện không ra bản lĩnh, còn làm mất người của Thiết Phù Đồ chúng ta. Lý Nhàn gật đầu thật mạnh. Ba người Trương Trọng Kiên đi rồi, Lý Nhàn nheo mắt nhìn Trần Tước Nhi nói: - Tiểu Điểu huynh, huynh định tặng đệ cái gì? Trần Tước Nhi cười thần bí nói: - Thực sự nghĩ là Tiểu Điểu huynh keo kiệt cắt cổ chày ra nước à? Lễ vật ta muốn tặng đệ chắc chắn đệ sẽ không thể ngờ được! Đi, dẫn đệ ra ngoài đi dạo. Hai người ra khỏi nhà trọ đi dạo, Trần Tước Nhi nhìn xung quanh nói thầm: - Sao chỗ này lại nghèo như vậy, đến một cái nhà tốt cũng không có. Tiểu Nhàn, mấy ngày tới đệ sẽ đón sinh nhật 11 tuổi đúng không? Quà tặng đệ sắp chia tay cũng coi như quà sinh nhật đi. Đúng rồi, Đạt Khê Trường Nho tặng đệ biểu tự gì vậy? Lý Nhàn cười không được tự nhiên lắm, bất đắc dĩ nói: - Ngộ Không… Trần Tước Nhi không chú ý đến vẻ mặt của Lý Nhàn, vừa tìm mục tiêu vừa hỏi: - Ngộ Không, rất hay, sao lúc đó đệ lại phản ứng mạnh như vậy? Trong lòng Lý Nhàn tự nhủ có thể giải thích được sao? - Lý Ngộ Không, rất hay, rất hay, dù sao ta cũng không nghĩ ra chữ đó có ý nghĩa gì. Trong lòng Lý Nhàn lại than thầm, ý nghĩa cái rắm gì? Hai chữ Ngộ Không chỉ có một ý nghĩa là đã rất lâu rồi. Lúc đó Lý Nhàn liều chết phản đối, kiên quyết yêu cầu đổi hai chữ đó. Đạt Khê Trường Nho cũng rất ngạc nhiên, không rõ vì sao Lý Nhàn lại phản cảm với hai chữ Ngộ Không như vậy. Lúc đó ông ta giận đỏ mặt véo hai lỗ tai của Lý Nhàn nói: - Trưởng giả ban thưởng, không được từ chối, có phải con muốn ăn đòn rồi không? Còn không bái cảm ơn sư phụ ban tên cho ngươi? Lý Nhàn bị ấn quỳ xuống, sau đó cắn răng nói: - Ngộ Không đa tạ sư phụ, bây giờ chúng ta đi Cao Lão trang và sông Lưu Sa đi. Đương nhiên, trừ bản thân hắn ai cũng nghĩ là hắn bị điên. Lý Nhàn tự an ủi mình, nhẫn nhịn đi, tóm lại không phải Ngộ Năng. - Tiểu Điểu huynh, huynh muốn dẫn đệ đi đâu. Lý Nhàn hỏi. Trần Tước Nhi cười hì hì rồi lại nói: - Đến nơi rồi đệ sẽ biết. Đang nói thì chợt nghe có tiếng khen ngợi cách đó không xa: - Thiếu niên đẹp quá! Sau một tiếng cảm khái, người kia còn nói thêm: - Muội muội, không phải muội vẫn luôn tò mò về Tự Xương thế nào sao? Để huynh nói cho muội biết, lúc Tự Xương còn trẻ còn trẻ hơn cả thiếu niên kia. Tuy hơi thiếu thốn nhưng cũng không kém đâu. Lý Nhàn giận dữ, trong lòng tự nhủ trên đường bàn luận về diện mạo người ta lộ liễu như vật, lẽ nào coi mình là Phát Lang muội? Hắn quay đầu lại nhìn về phía có tiếng nói thì thấy một người thanh niên khoảng 20 tuổi mặc áo bào gấm, đang nhìn mình. Dáng người thanh niên này rất cân xứng, mặt áo bào gấm màu xanh ra trời, nhìn qua rất là sang. Bên cạnh còn có một thiếu nữ khoảng 13-14 tuổi, mặc bộ quần áo màu vàng nhạt như hoa sen mới nở. Con mắt cô gái kia sáng ngời, nhìn Lý Ký với vẻ rất tò mò. Thấy vẻ mặt của Lý Nhàn có vẻ không tốt, người thanh niên trẻ tuổi kia hơi khom người nói: - Tiểu huynh đệ đừng trách, trong thành Ngư Dương này đều là hạng người mặt mày đáng ghét. Hiếm gặp được huynh đệ thiếu niên cao cường như vậy, nhất thời thất thổ kính xin bao dung nhiều. Người đàn ông này tươi cười chân tình, ánh mắt không hề có ý chọc tức. Từ đó Lý Nhàn cũng không phát tác gì nữa, người ra khen hắn đẹp lẽ nào hắn lại chửi ầm lên. Đáp lễ lại người đang ông kia, Lý Nhàn liếc nhìn thiếu nữ xinh đẹp, trong lòng hắn tự nhủ thiếu nữ 13-14 tuổi quả là như nụ hoa, nhỏ, quá nhỏ. Lý Nhàn xoay người rời đi, sau đó nghe thấy tiếng của người đàn ông kia hạ giọng nói: - Tất có lễ giáo, đúng là con cháu xuất thân từ nhà giàu, nhưng nhìn hắn ăn mặc… chỉ e là gia đạo sa sút, đáng tiếc! Lý Nhàn tức khí, hắn muốn quay lại mắng nhưng lại nhìn thấy một người đang ông trung niên gầy yếu phong thái không hề tầm thường đi tới. Vị công tử thanh niên kia và thiếu nữ vội vàng hành lễ nói: - Phụ thân! Người đàn ông trung niên kia sa sẩm mặt mày nói: - Bì Sa Môn, sao lại dẫn muội muội của con xuống xe? Người công tử trẻ tuổi vội vàng nói: - Con biết sai rồi! Cô gái giải thích với người đàn ông trung niên kia: - Phụ thân đừng trách ca ca, là con xin đại ca dẫn con xuống xe hóng gió. Người đàn ông trung niên kia thở dài nói: - Ngàn dặm xa xôi đến, quả thật là có vất cả. Lên xe đi, chúng ta còn phải đi nữa, mẫu thân con vẫn ở trên xe đợi con quay về. - Phụ thân, cách trấn Hoài Viễn còn xa lắm không? Người công tử trẻ tuổi vừa đi vừa hỏi. - Còn mất mấy ngày nữa. Nhìn mấy người kia dần đi xa, Lý Nhàn không khỏi nhíu lại. Hắn vuốt cằm, nhìn chằm chằm vào bóng lưng người đàn ông trung niên kia lẩm bẩm: - Bì Sa Môn? Trấn Hoài Viễn? Lẽ nào là y?