Tương Kiến Hoan
Chương 35 : Cảnh giác
“Ta thực sự không thích hợp làm hoàng đế.” Lý Tiệm Hồng nói với Lý Diễn Thu đang nhàn nhã trêu chim trên hành lang.
“Mục Khoáng Đạt tuy rằng xem trọng quyền lực.” Lý Diễn Thu ho khan vài tiếng đáp, “Thế nhưng cũng là tự mình hiểu lấy, gừng càng già càng cay, thành thật mà nói, lời của y có đôi khi cũng không phải không có lý lẽ.”
“Nào phải chỉ không có lý lẽ?” Lý Tiệm Hồng nói, “Những gì y nói đều là đúng, chỉ là ngươi không làm được.”
Lý Diễn Thu hỏi: “Khi nào đăng cơ?”
“Ngày mai.” Lý Tiệm Hồng đáp.
“Lúc nào xuất binh?” Lý Diễn Thu lại hỏi.
“Ngày mai.” Lý Tiệm Hồng vẫn đáp như trước.
Lý Diễn Thu nói: “Để đệ đi thôi, đệ còn chưa gặp chất nhi đâu.”
Lý Tiệm Hồng lắc đầu.
“Nghỉ ngơi cho tốt.” Lý Tiệm Hồng nói.
“Gần đây bệnh tình của đệ cũng tốt hơn nhiều rồi.” Lý Diễn Thu nói, “Nhờ phúc của tam ca, đệ cuối cùng cũng không cần cùng Vương phi lá mặt lá trái, bới móc thiếu sót của nhau nữa.”
Lý Tiệm Hồng bất đắc dĩ lắc đầu cười cười, xoay người ly khai.
Ngày hôm sau, Lý Tiệm Hồng một thân nhung trang tiến lên đài tế thiên, lấy cớ giữa lúc quốc nạn đột nhiên tiếp nhận đế vị, hơn nữa cố thổ phương bắc chưa thu phục không dám cử hành đại điển. Sau đó hắn lập tức lãnh quân đi về phía tây bắc vượt qua Hổ Lao quan, đón đầu ngăn chặn Nguyên quân.
Lúc này, Thượng kinh đã nghênh đón công thành chiến đến ngày thứ năm, tường thành hư tổn bất kham, Nguyên quân châm lửa đốt thảo nguyên ngoài thành, khói đặc cùng liệt hỏa cuồn cuộn bao phủ, trực tiếp nhấn chìm cả tòa thành thị trong ngày tháng không nhìn thấy mặt trời.
Tràng hạo kiếp năm ngoái đã để lại giáo huấn cùng ấn tượng sâu sắc cho người dân Thượng kinh, lúc này bọn họ đã dự trữ đầy đủ lương thực. Chỉ là lần này quân Nguyên công thành cũng không phải chỉ có một cánh quân như năm ngoái mà gần như đã dốc trọn lực lượng cả nước, mấy hôm nay chỉ là quân tiên phong ra trận mà thôi, mỗi ngày đều lục tục có quân tiếp viện, tổng số đã gần lên đến mười vạn người.
Nô lệ người Tiên Ti kéo xe công thành đến tận vùng đất bị cháy trơ trụi bên ngoài, binh lực trong tay Gia Luật Đại Thạch hiện nay đã còn không đến một vạn, máy bắn đá không ngừng công kích nam môn, tường thành bị phá hủy lại tu bổ, tu bổ xong lại bị phá tan. Binh lính Tuần phòng ti chính là dùng máu thịt của mình ngăn chặn trên tường thành, liều mạng chống địch, khổ chiến đủ ba canh giờ mới vượt qua được đợt tiến công thứ hai của Nguyên quân.
Nếu lại không có tiếp viện, Thượng kinh này không quá mười ngày chắc chắn bị công phá.
Khí tức kinh hoảng bao phủ khắp thành, Đoạn Lĩnh rốt cục cũng tìm được Hách Liên Bác cùng Thái Diêm.
“Chạy.” Hách Liên Bác chỉ nói một câu ngắn gọn với Đoạn Lĩnh.
“Chạy đi đâu?” Đoạn Lĩnh trải địa đồ ra, nói, “Khắp cả bốn phía đều là quân Nguyên.”
Trên bản đồ vẽ đầy vòng tròn, Thái Diêm nhìn một chút rồi nói: “Ngươi ngay cả cửa thành cũng không ra được.”
Đêm qua đã có người bỏ lại vợ con của cải muốn lẫn trốn khỏi thành, thế nhưng lại bị quân Nguyên bắt được chém đầu treo lên xe công thành, khiến sĩ khí của Thượng kinh rơi xuống tận đáy.
“Vì sao viện binh còn chưa đến?” Đoạn Lĩnh hỏi.
Ba người trầm mặc nhìn nhau.
“Không đi, chết!” Hách Liên Bác cả giận nói với Đoạn Lĩnh.
“Đi cũng chết!” Đoạn Lĩnh đáp, “Trừ phi bên ngoài khai chiến mới có cơ hội chạy trốn!”
“Chờ!” Hách Liên Bác nói.
Thái Diêm nhìn thẳng vào Đoạn Lĩnh, Đoạn Lĩnh lại hỏi: “Rồi lại chạy đi đâu?”
“Nhà của ta.” Hách Liên Bác nói.
Đoạn Lĩnh hiểu, Hách Liên Bác muốn dẫn bọn họ chạy về Tây Lương.
“Ta không đi.” Thái Diêm nói, “Ta không còn chỗ nào có thể trốn tránh, cha ta, ca ta đều vì Đại Liêu tuẫn thân. Ta vô luận có chạy đến đâu cũng chỉ là chó nhà có tang.”
Hách Liên Bác nhìn Thái Diêm, sau một hồi thì gật đầu, biểu thị mình có thể lý giải.
“Ngươi, đi.” Hách Liên Bác nói với Đoạn Lĩnh.
“Ta không thể đi.” Đoạn Lĩnh nói, “Xin lỗi, Hách Liên.”
Trong mắt Hách Liên Bác mang theo thần sắc chất vấn, Đoạn Lĩnh nói: “Ta đang đợi một người.”
Hách Liên Bác gật đầu, cũng không kiên trì nữa, một mình xoay người rời đi, Đoạn Lĩnh đuổi theo hỏi: “Khi nào thì đi? Ta giúp ngươi trốn ra ngoài.”
Hách Liên Bác khoát khoát tay, quay lại ôm chặt Đoạn Lĩnh, lại liếc nhìn Thái Diêm, nhanh chóng rời khỏi Quỳnh Hoa viện.
Thái Diêm thở dài, hai người nhìn theo bóng lưng của Hách Liên Bác. Đoạn Lĩnh nói với đối phương: “Ngươi tạm thời ở lại đây thôi, cũng tiện chiếu cố lẫn nhau.”
Thái Diêm nói: “Không được, ta phải về nhà bầu bạn cùng ca ca.”
Đoạn Lĩnh chỉ có thể gật đầu, các bằng hữu của y đều đã rời đi, bên ngoài lại truyền đến thanh âm công thành, Đoạn Lĩnh đối với những động tĩnh này đã gần như chết lặng. Mấy ngày nay, y thường một hồi nghe có người nói thành đã bị phá, một hồi lại nghe Nguyên quân đã tràn vào, tất cả mọi người đã thấy nhiều thành quen, nhàm chán tự đi làm chuyện của mình.
“Phu nhân cho mời.” Đinh Chi đi đến trước cửa, nhỏ giọng bẩm báo Đoạn Lĩnh.
Đêm mai chính là mồng bảy tháng bảy, trong phòng của Tầm Xuân tràn đầy xiêm áo và các thức bánh trái, lúc Đoạn Lĩnh bước vào trong đã thấy nàng lau chùi một thanh kiếm, Đinh Chi lui ra ngoài, cần thận đóng cửa lại.
“Đây là kiếm của ta.” Tầm Xuân nói.
“Trảm Sơn Hải.” Đoạn Lĩnh đáp.
Tầm Xuân có chút ngoài ý muốn, nhìn Đoạn Lĩnh gật đầu, nói: “Nô gia đã thật lâu không chạm đến kiếm rồi. Trước khi sư nương chết ta đã thề với nàng, cả đời này sẽ không ra tay giết người nữa.”
“Thành không giữ được sao?” Đoạn Lĩnh hỏi.
“Chỉ sợ không giữ được.” Tầm Xuân than nhẹ một tiếng, “Tin tức từ Trung kinh truyền đến, viện binh Gia Luật Tông Chân phái ra bị người Đảng Hạng cầm chân, trì hoãn không đến được.”
Đoạn Lĩnh cả kinh, Tầm Xuân nói: “Theo tình thế trước mắt, người Nguyên hẳn là đã bí mật đạt thành hiệp nghị cùng Đảng Hạng. Sau trận chiến này, Tây Lương có thể thoát ly khỏi sự khống chế của người Liêu, lần nữa phục quốc.”
Đoạn Lĩnh hỏi vội: “Phía phụ thân thì sao?”
“Bệ hạ đã đăng cơ, sau đó lập tức phát binh dọc theo tây lộ đi Thượng kinh. Như vậy trong vòng ba ngày hẳn là có thể đến nơi.” Tầm Xuân đáp, “Hiện tại binh mã Nam Trần đã trở thành hy vọng duy nhất của Gia Luật Đại Thạch.”
Tầm Xuân cẩn thận lau chùi con rồng được khắc uốn lượn trên lưỡi kiếm, nói: “Hoàng gia tại bốn trăm năm trước đã ban thưởng thanh kiếm này cho sư môn của nô gia, nô gia tự nhiên sẽ dốc sức hộ vệ điện hạ chu toàn. Nguyên quân hiển nhiên cũng đã nhận được tin tức quân tiếp viện của phía nam, vì vậy trong hai ngày này thế công nhất định sẽ càng lúc càng mãnh liệt. Nô gia đã làm ra hai chuẩn bị, nếu như Gia Luật Đại Thạch có thể thủ vững, tự nhiên là vô cùng tốt đẹp.”
“Thế nhưng vạn nhất không thể thủ được.” Tầm Xuân nói, “Người của Quỳnh Hoa viện cho dù phải liều mạng vẫn sẽ bảo hộ điện hạ chu toàn ra khỏi Thượng kinh, yểm hộ người hội họp cùng bệ hạ..”
“Sẽ không.” Đoạn Lĩnh nói, “Phụ thân nhất định sẽ đến đón ta.”
Tầm Xuân đáp: “Đúng là như vậy, thỉnh điện hạ không nên tùy tiện tin tưởng bất luận kẻ nào. Gia Luật Tông Chân đã phái người đưa tin tức đến xin Bắc viện đại vương tìm cách đưa điện hạ đến Trung kinh, thế nhưng nhìn thế cục trước mắt, thật sự quá hung hiểm.”
“Ta đã biết.” Đoạn Lĩnh hiểu rõ ẩn ý của Tầm Xuân, y không cần cùng Hách Liên gia rời đi, cũng không nên để Gia Luật Tông Chân đưa đi. Lưu lại ở trong thành, vạn nhất có phát sinh chuyện gì vẫn là có thể khống chế.
–
Dưới Hổ Lao quan, Lý Tiệm Hồng còn chưa ra khỏi quan ải trinh thám đã điều tra được phục quân của Tây Lương, hiển nhiên là muốn trì hoãn bước chân của hắn tại nơi này. Thế nhưng Lý Tiệm Hồng lại nhanh chóng chia binh thành ba đường, trước tiên vòng qua cánh quân của Tây Lương, phát động một hồi tập kích nất ngờ, Tây Lương quân nhất thời tan vỡ.
Đoạn Lĩnh biết, hiện tại phụ thân đã cách nơi này không đến sáu trăm dặm, thế nhưng một đêm này, cũng là đêm Thượng kinh gặp phải hung hiểm nhất.
Đến canh tư, từ phía xa vang lên một tiếng vang thật lớn, sau đó chính là tiếng binh mã xôn xao, bách tính hoảng loạn. Bọn họ đã sớm quen với việc nửa đêm giật mình tỉnh giấc, chỉ là lần này tựa hồ so với những lần trước nghiêm trọng hơn nhiều.
“Đương —— đương —— đương —— “
Nhịp điệu này, chính là hiệu lệnh báo quân ta thu binh.
Đoạn Lĩnh mấy hôm nay vẫn mặc nguyên y phục mà ngủ, nghe được thanh âm liền nắm chặt cung kiếm, ngồi dậy rời giường, lao ra khỏi phòng. Chỉ thấy thành nam ánh lửa sáng như ban ngày, rực đỏ cả một vùng trời.
Nguyên quân đã giết vào thành rồi!
Đêm mùng sáu tháng bảy, Nguyên quân lần nữa tiếp nhận một đợt viện quân, triển khai tổng tiến công vào Thượng kinh. Gia Luật Đại Thạch thấy khó thể cố thủ liền dẫn quân ra ngoài nghênh địch, song phương giao chiến dưới thành, máu chảy thành sông.
Tùy theo tiếng trống trận gần như tuyệt vọng, nghìn vạn khối hỏa dược tựa như mưa sao băng từ phía chân trời, trong nháy mắt bị ném vào trong tường thành!
Hỏa dược bắt lửa hừng hực rơi xuống đất, nổ tung, khiến cho khói lửa bao trùm hơn phân nửa thành nam, lửa lại bị gió dấy lên, hướng về hai phía đông tây lan tràn. Thượng kinh hiện tại đã biến thành biển lửa, chìm trong khói đen cuồn cuộn, từng đợt tiếng kêu thống khổ và rên rĩ thảm thiết vang vọng, tựa như địa ngục trần gian.
Vài tên Liêu quân vọt vào Quỳnh Hoa viện, Đoạn Lĩnh nắm chặt trường kiếm trong tay, đứng tại sân viện, quát: “Làm cái gì! Đều cút ra ngoài cho ta!”
Mấy tên quân lính này hiển nhiên đều là đào binh, trên người dính đầy vết máu nhìn Đoạn Lĩnh thở dốc. Phía trong Quỳnh Hoa viện vang lên vài tiếng quát to, toàn bộ nữ nhân đều đi ra, trong tay còn cầm cường nỏ chỉ thẳng về phía đào binh.
Đào binh dần dần lui ra ngoài, chỉ là vừa đến cửa lớn liền bị kỵ binh cưỡi tuấn mã tiến đến dùng một mũi tên bắn chết. Trên người gã kỵ binh này ám một mùi cháy khét khó ngửi, nhìn trang phục thì chính là thân binh Bắc viện, gã vội vàng xuống ngựa, nói: “Tầm Xuân phu nhân đâu?”
Đinh Chi bỏ cường nỏ xuống, dẫn gã vào trong, một lát sau thân binh vẫn chưa thấy rời đi, Tầm Xuân đã vội vàng đến tìm Đoạn Lĩnh, nhìn thấy y đang rửa mặt trong viện cũng không chần chờ, cất lời, “Điện hạ, vết thương cũ của Gia Luật Đại Thạch tái phát, hôm nay dẫn quân ra thành liền chịu thêm thương mới. Hiện tại về thành liền muốn gặp điện hạ một lần, nô gia đã cự tuyệt.”
“Cửa thành làm sao?” Đoạn Lĩnh hỏi.
Tầm Xuân thoáng lắc đầu, nói: “Còn chưa phá, Hách Liên gia cũng thành công bỏ chạy, Gia Luật Đại Thạch vì muốn thả cho bọn họ một con đường sống không tiếc rời thành ứng chiến. Năm ngoái hắn trúng tên ngã ngựa, thân thể vẫn không quá tốt. Điện hạ có muốn đi chứ? Nếu muốn, hiện tại đã có thể phân phó, nô gia vì ngài chuẩn bị xe.”
Đoạn Lĩnh không biết Gia Luật Đại Thạch vì sao muốn gặp mình, có lẽ đã đoán được thân phận của y, hoặc là bởi vì lời dặn dò của Gia Luật Tông Chân… Thế nhưng nhìn sắc mặt của Tầm Xuân, thương thế của Gia Luật Đại Thạch hẳn là không quá lạc quan, vạn nhất vết thương quá nặng không thể chống qua, lúc đó Thượng kinh liền triệt để rơi vào tay giặc.
Lần này nhất định phải đi gặp mặt, nếu như Gia Luật Đại Thạch không qua khỏi, y còn phải lập tức trở về báo cho Quỳnh Hoa viện, lập kế hoạch chu toàn trốn khỏi Thượng kinh,
Cuối cùng Đoạn Lĩnh hơi gật đầu, Tầm Xuân lập tức an bày, lúc gần đi còn nhắc nhở: “Không thể ở lại quá lâu.”
Thượng kinh nghênh đón mùng bảy tháng bảy, trời vừa mờ sáng, không khí trong thành đã dồn nén đến khiến người ta khó chịu, phía thành nam vẫn còn dang bốc cháy, tâm trạng của mọi người ngột ngạt chẳng khác gì đang kẹt trong một cái lồng hấp thật lớn. Mã xa chạy nhanh qua vài con phố, dừng lại bên ngoài Vương phủ của Bắc viện đại vương, phía trong còn có không ít người nôn nóng chờ đợi.
Thân binh vội vàng dẫn Đoạn Lĩnh vào phòng. Y vừa bước đến đã nghe được một trận ho khan kịch liệt, Vương phi và vài thị tỳ ở bên cạnh chiếu cố Gia Luật Đại Thạch, những người đang có mặt ở nơi này đều là thân tín lâu năm của hắn.
Trong lòng Đoạn Lĩnh cả kinh, đây chẳng phải là tình hình chuẩn bị hậu sự sao? Chỉ nghe thân binh bên cạnh lên tiếng: “Đại vương, người ngài muốn tìm đã đưa đến.”
“Đều… lui ra.” Gia Luật Đại Thạch thều thào phân phó.
Tất cả mọi người đều lui đi, chỉ để lại Đoạn Lĩnh trong phòng.
Gia Luật Đại Thạch nói: “Ngươi… tiến đến để ta nhìn rõ một chút.”
Đoạn Lĩnh liền tiến lên vài bước, đối diện cùng Gia Luật Đại Thạch. Trên vai của Gia Luật Đại Thạch bị đâm một vết thật sâu, đã dùng băng vải băng lại. Đoạn Lĩnh có chút chần chờ gọi: “Đại vương?”
Gia Luật Đại Thạch hơi giơ một tay lên, Đoạn Lĩnh vội vàng đỡ lấy: “Đại vương, không cần vội.”
Sau đó ngón tay của Đoạn Lĩnh ấn lên mạch môn Gia Luật Đại Thạch, lại quan sát tình huống của hắn. Thấy đối phương vừa lên tiếng, cả mũi miệng đều trào lên bọt máu liền vội vàng giúp hắn lau chùi, tình huống thế này hẳn là ở trên chiến trường bị va đập, thậm chí có thể bị dẫm đạp, khiến phế phổi tổn thương, trên người mặc dù không tìm được miệng vết thương thế nhưng nội tạng đều đã xuất huyết, rõ ràng không thể cứu lại.
“Là ngươi.” Gia Luật Đại Thạch nói, “Có đúng hay không… là ngươi.”
Đoạn Lĩnh: “…”
Gia Luật Đại Thạch ngắt ngứ lấy hơi, nói: “Đêm đó, cùng bệ hạ… ở trong Quỳnh Hoa viện… khi ta uống rượu xong nhìn lên, cái bóng phía sau bình phong… cái bóng của ngươi…. Ta… thật sự… cho rằng, là ngươi…”
Đoạn Lĩnh trong lòng ngũ vị tạp trần, đáp: “Là ta, đại vương.”
“Cha ngươi quả nhiên… Không lừa ta.” Gia Luật Đại Thạch nói, “Ngươi… quả nhiên… còn… ở đây. Ta biết… phụ thân ngươi… nhất định sẽ đến… Bảo hắn… cẩn thận… có người… có người… bán đứng…”
Đoạn Lĩnh hít sâu một hơi, trái tim đập mạnh.
Gia Luật Đại Thạch nhìn Đoạn Lĩnh, biểu tình mang theo vẻ mong đợi, tựa như muốn hỏi y Lý Tiệm Hồng đã đi đến đâu, lại phảng phất như muốn nói cho y biết chuyện gì. Đoạn Lĩnh hiểu Gia Luật Đại Thạch đã đến giây phút dầu hết đèn tắt, vội vàng tiến lên phía trước, hỏi: “Đại vương?”
Nhưng Gia Luật Đại Thạch đã bị bọt máu ngăn chặn khí quản, một câu này nói thế nào cũng không ra được, chỉ có thể kịch liệt ho khan. Vương phi đang chờ bên ngoài nghe vậy liền kinh hoảng dẫn theo đại phu chạy vào, run giọng gào lên: “Đi ra ngoài! Đều đi ra ngoài!”
Đám thân binh vội vội vàng vàng kéo Đoạn Lĩnh ra ngoài, y còn chưa kịp cất lời đã nghe thấy bên trong truyền đến thanh âm khóc lớn. Gia Luật Đại Thạch đã chết.
Trong Vương phủ một mảnh hỗn loạn, đã không còn người để ý đến Đoạn Lĩnh, Đoạn Lĩnh càng nghĩ càng sai, vội vàng rời đi, lúc lên xe ngựa liền căn dặn: “Nhanh, quay về quỳnh hoa viện!”
Xe ngựa quay đầu theo đường cũ trở về, Đoạn Lĩnh tựa vào nhuyễn tháp, từ từ nhắm hai mắt lại ngẫm nghĩ, lông mày nhíu chặt, luôn cảm thấy Gia Luật Đại Thạch giống như còn muốn nói gì đó. Biểu tình kia, tựa hồ đang muốn nhắc y phải cẩn thận.
Bên ngoài truyền đến tiếng kêu la, Nguyên quân đã chuyển binh đánh về phía tây môn, mã xa lại rẽ vào hướng khác. Đoạn Lĩnh xốc lại tinh thần, vén mành xe lên nhìn ra bên ngoài, thấy phương hướng này rõ ràng không phải trở về Quỳnh Hoa viện mà là đang hướng thẳng đến bắc môn, trong lòng đột nhiên dâng lên cảnh giác thế nhưng lại không dám dò hỏi, tránh cho xa phu nghi ngờ. Y nhớ từ lúc rời khỏi Vương phủ cho đến bây giờ, xa phu vẫn chưa nói lời nào, ngay cả một tiếng “Giá” cũng không phun ra khỏi miệng.
Nhưng lúc rời đi từ Quỳnh Hoa viện, xa phu rõ ràng có mở miệng lên tiếng! Khả năng duy nhất chính là, lúc đợi ngoài Vương phủ người đã bị đổi mất!
Đoạn Lĩnh vẫn duy trì an tĩnh, nhân lúc bất ngờ từ trong xe nhảy ra ngoài, mã xa dừng lại, xa phu kia lập tức xoay người xuống xe đuổi theo Đoạn Lĩnh. Đoạn Lĩnh lại sớm có chuẩn bị, lắc mình tiến vào hẻm nhỏ, tùy tiện chọn một lối rẽ gần đó xông vào, dùng vạt áo che lại mũi miệng, xông thẳng vào màn khói dày đặc.
Xa phu thấy không thể đuổi theo liền dừng bước lại, chậm rãi gỡ mũ che xuống, suy nghĩ trong chốc lát rồi xoay người đuổi về phía Quỳnh Hoa viện.
Truyện khác cùng thể loại
107 chương
5 chương
52 chương
63 chương
232 chương
52 chương
12 chương