Tương Kiến Hoan

Chương 206 : Thật giả

“Chư vị đều ngồi đi.” Thái Diêm thấy mọi người còn đứng liền mở miệng ban tọa. Hắn lại suy nghĩ một lúc lâu mới cất tiếng: “Hôm nay cô và Hàn tướng quân là lần đầu tương ngộ nhưng lại giống như đã quen từ lâu. Việc ở Tướng quân lĩnh năm đó đều là do Triệu Khuê giả tạo Hoàng lệnh, các vị chỉ là phụng mệnh hành sự, cũng xem như bất đắc dĩ. Chuyện đã qua cứ cho qua, cô tuyệt không truy cứu.” Mọi người nghe xong lời này thì tảng đá trong lòng cũng rơi xuống đất, Hàn Tân mỉm cười tỏ vẻ cảm kích ân tình của Thái Diêm. “Năm xưa khi Vương phi còn nấn ná trong quân đội.” Hàn Tân nói, “Mạt tướng có duyên tương ngộ mấy lần. Điện hạ đêm khuya đến quân doanh là có sự quả cảm của Tiên đế, có thể xá tội phản bội cho chúng tướng là thừa hưởng lòng rộng rãi từ Vương phi.” Lúc này Lang Tuấn Hiệp lại vén màn trướng tiến vào, Hàn Tân tiếp tục nói: “Cho dù lúc đó Ô Lạc Hầu Mục từng ra tay ám sát Tiên đế ba lần, Vương phi vừa đứng ra cầu tình tính mạng của y liền được giữ lại. Ô Lạc Hầu Mục, ngươi còn nhớ không?” “Tự nhiên ghi khắc.” Lang Tuấn Hiệp nhàn nhạt đáp. Các tướng lĩnh trong trướng đều nở nụ cười, Hàn Tân lại phất tay một cái ra hiệu cho mọi người lui ra ngoài, lại phân phó trù phòng mang lên chút rượu vào món nhấm, mốn cùng Thái tử đối ẩm. “Từ biệt nhiều năm.” Thái Diêm nói, “Hôm nay Ô Lạc Hầu Mục cũng nên uống một chén cùng bạn cũ.” Lang Tuấn Hiệp gật đầu. – Trong phủ Thừa tướng, Đoạn Lĩnh trở về phòng mình, chỉ thấy khí lực toàn thân giống như đều đã dùng cạn. Vũ Độc nhìn Đoạn Lĩnh, ánh mắt mang theo thần sắc dò hỏi, Đoạn Lĩnh gật gật đầu, ý bảo đã giải quyết xong. Về đến viện tử Vũ Độc đích thân đóng cửa lại, kiểm tra bốn phía rồi lại phất tay gọi Đoạn Lĩnh đến gần. Phía sau đầu giường có một cái phểu làm bằng đồng nối với một cái ống dài dẫn thẳng xuống lòng đất. Đoạn Lĩnh vừa muốn mở miệng hỏi Vũ Độc đã chỉ vào lỗ tai mình, lại chỉ ra bên ngoài, ý bảo đó là công cụ dùng để nghe trộm. Đoạn Lĩnh nhủ thầm thực quá nguy hiểm, thủ đoạn của Mục Khoáng Đạt quả nhiên đa dạng, không chỉ đoán được y sẽ lần nữa trở về nương tựa, càng đã bố trí công cụ nghe lén trong phòng bọn họ từ sớm. “Ngài ấy bảo ta nghiên cứu tình huống, ngày mai đi gặp Tạ Hựu.” Đoạn Lĩnh ở bên giường nói, lại dùng ngón tay chấm nước viết chữ trên bàn: ‘Đã lừa dối qua ải.’ “Nghiên cứu tình huống gì?” Vũ Độc hỏi, “Tướng gia có trách mắng ngươi không?” “Trong lòng ai cũng tự hiểu.” Đoạn Lĩnh nói, “Nếu như ta thọc chuyện này ra Tạ Hựu nhất định sẽ đối phó ngài ấy, nói không chừng còn đem tội danh mưu hại Bệ hạ trực tiếp đổ sang.” “Thực sự không phải y làm?” Vũ Độc cau mày nói. “Ta nghĩ không phải.” Đoạn Lĩnh đáp, “Chí ít ta không nhìn ra. Y lệnh ta ngày mai nhìn xem Hàn Tân có vào thành hay không rồi mới quyết định đi gặp Tạ Hựu. Nếu như Hàn Tân vào thành, tất cả liền giữ nguyên kế hoạch, đến lúc đó y sẽ giải quyết Tạ Hựu. Nếu Hàn Tân không vào, chúng ta phải tự nghĩ biện pháp đem chuyện Thái tử giả tiết lộ cho Tạ Hựu, làm hắn khả nghi..” “Nhưng ngươi là người của Mục tướng gia, Tạ Hựu sẽ tin tưởng ngươi sao?” Vũ Độc hỏi. “Tướng gia muốn ta nói cho Tạ tướng quân là trong tay ta có di mệnh của Tiên đế, muốn hắn giúp ta lật đổ Thái tử.” Đoạn Lĩnh đáp, “Lại để cho Tạ Hựu đi hỏi Diêu Phục, Diêu Phục có thể làm chứng cho ta, chúng ta quả thực từng ra mặt cứu giá.” “Vậy tội danh mưu nghịch của hắn liền ngồi được vững vàng…” Mục Khoáng Đạt đang ngồi trong mật thất, trầm mặc lắng nghe đối thoại của Đoạn Lĩnh và Vũ Độc, bên trong ống nghe không ngừng truyền đến tiếng hai người đối đáp. “Cứ đổ lên đầu Thái tử giả.” Thanh âm của Đoạn Lĩnh truyền đến, “Tiên đế băng hà, chuyện hành thích lần đó từ đầu đã là chết không đối chứng, Diêu Phục là sau đó mới đến, hơn nữa đối phương còn giả thành Hà Bắc quân, trên thi thê cái gì cũng không tra ra được, Thương Lưu Quân cũng đã chạy đi.” “Diêu hầu cũng không phải ngốc.” Vũ Độc nói, “Trịnh Ngạn vẫn còn sống đó, hắn sẽ không kể sao?” “Trịnh Ngạn là một phe với Diêu Phục.” Đoạn Lĩnh cười nói, “Vấn đề ở nơi này. Nếu như có một ngày Diêu hầu chỉ ra Mục tướng gia là hung thủ sau màn, Mục tướng gia sẽ nói Diêu Phục muốn nhân cơ hội đối phó chính mình, diệt trừ ngài ấy tọa ủng Giang Châu. Đến lúc đó Hàn Tân còn ở ngoài thành, Mục tướng gia liền có lý do cho gọi hắn vào.” Vũ Độc: “…” “Con mẹ nó.” Vũ Độc nói, “Cái đám hư hư thật thật này, một chiêu rồi lại một chiêu. Đầu óc của những người đọc sách các ngươi là như thế nào lớn lên?” “Ngủ đi.” Đoạn Lĩnh uể oải nói, “Mọi chuyện đợi mai rồi tính.” Vũ Độc liền cùng Đoạn Lĩnh kéo lên giường nằm, Đoạn Lĩnh lại nói: “Ta biết y sẽ lại thu lưu ta lần nữa.” Vũ Độc nói: “Đợi họ Mục bình ổn xong thế cục, không chừng sẽ giết người bịt đầu mối.” “Đến lúc đó ta lại cầu ngoại phóng quay về Hà Bắc, cũng coi như xong.” Đoạn Lĩnh thuận miệng nói, “Trời cao Hoàng đế xa, trong tay lại có binh, triều đình còn phải kiêng kỵ người Nguyên hẳn là không dám làm quá mức?” Mà Mục Khoáng Đạt ở trong mật thất cũng thả xuống nắp che của ống nghe lén, yên tâm rời đi. Vũ Độc xoay lưng trần về phía Đoạn Lĩnh, Đoạn Lĩnh dùng ngón tay viết lên lưng hắn: ‘Trịnh Ngạn khi nào đến?’ Bọn họ đã ấn định với Lý Diễn Thu, Trịnh Ngạn mối ngày sẽ đến truyền tin tức một lần, nghìn vạn lần đừng để đụng phải Mục Khoáng Đạt, bằng không chính là vô cùng phiền toái. ‘Buổi tối ta sẽ qua đó một lần.’ Vũ Độc viết lên cánh tay Đoạn Lĩnh, ‘Bảo hắn đừng tới. Vũ Độc xoay người ôm lấy thiếu niên, hai người nằm sát vào nhau, tóc mai chạm vành tai ám muội va chạm, Đoạn Lĩnh liền thở hổn hển gọi lên vài tiếng. Y cảm nhận được da thịt nóng rực của Vũ Độc, chỉ là sợ chạm vào vết thương chưa lành của hắn nên không dám làm ra động tác quá lớn, chỉ là để Vũ Độc nằm xuống, bản thân gối lên bắp đùi của hắn, nghiêng đầu vì hắn làm việc. Vũ Độc lập tức cất tiếng rên rỉ, còn thuận thế nghiêng đầu nhìn vào ống đồng nghe trộm. ‘Đã rời đi rồi.’ Đoạn Lĩnh dùng tay viết lên gốc đùi của Vũ Độc. Vũ Độc cũng nở nụ cười không lên tiếng, ngón tay vuốt ve thứ đã cao ngất của mình, Đoạn Lĩnh ngồi trên người hắn, cẩn thận cưỡi lên. Một lát sau, Đoạn Lĩnh vẫn không ngừng thở dốc, Vũ Độc từ phía sau ôm lấy y tỏ vẻ chưa đủ thỏa mãn, tựa hồ còn muốn một lần nữa. Đoạn Lĩnh lại nghiêng đầu thấp giọng nói: “Trước cứ nghỉ ngơi đã, thời gian còn rất nhiều.” Vũ Độc “Ừ” một tiếng liền chuẩn bị đi ngủ, cũng không quản Mục Khoáng Đạt còn đang nghe trộm hay không, theo đạo lý đối phương sẽ không nghe đến tận lúc này mới đúng. ‘Hiềm nghi của Diêu Phục có thể xóa bỏ.’ Vũ Độc viết lên lưng Đoạn Lĩnh. Đoạn Lĩnh gật đầu, trên thực tế từ cái đêm Diêu Phục mạo hiểm vượt sông băng đến cứu giá thì hiềm nghi cũng đã được giải tỏa. Chí ít chứng tỏ hắn chưa từng cùng hợp mưu với Mục Khoáng Đạt. Thế nhưng vì lý do an toàn, y còn phải xác nhận trước kia Diêu Phục đã từng cấu kết với Mục Khoáng Đạt hay chưa, dù sao việc này cũng rất khó xác định. Về phần Hàn Tân đã là khẳng định, chỉ là việc hắn có nhập thành hay không sẽ ảnh hưởng đến thế cục kế tiếp. Nửa đêm, Đoạn Lĩnh cảm giác được Vũ Độc từ sau lưng mình ngồi dậy, lặng yên không tiếng động rời đi, hẳn là muốn hồi báo cho Lý Diễn Thu. Không bao lâu sau Vũ Độc đã trở về, nằm xuống bên cạnh như lúc đầu, khi ấy Đoạn Lĩnh mới có thể thật sự ngủ say. Hôm sau, Đoạn Lĩnh nhận được một tin tức cực kỳ ngoài dự liệu. Năm vạn Chinh Bắc quân nhập thành, nhưng cũng không hẳn là vào thành trú đóng mà ngược lại vây quanh bờ sông bên ngoài Giang Châu, xem như một dạng vây thành. Lúc ăn điểm tâm Mục Khoáng Đạt vẫn chưa thức dậy, Mục Khoáng Đạt qua một đêm ngon giấc tựa hồ tinh thần cũng phấn chấn hơn không ít. Đoạn Lĩnh tiếp nhận cháo trắng thị tỳ dâng lên liền phân phó mọi người lui ra, Vũ Độc đóng cửa lại, nghiêm trang túc mục canh giữ bên ngoài. “Có người đang giúp đỡ Thái tử giả.” Mục Khoáng Đạt khẽ nhíu mày, nói, “Phải là Phùng Đạc.” “Phùng Đạc là ai?” Đoạn Lĩnh trầm trọng hỏi. “Quân sư của Ảnh đội.” Mục Khoáng Đạt đáp, “Ảnh đội bị điều đi là động tĩnh rất đáng khả nghi, Thương Lưu Quân lại không ở đây, ta trước sau cũng không tìm hiểu được tin tức. Không biết tiểu tử kia đến tột cùng muốn làm gì?” “Vậy hãy đễ Vũ Độc đi thăm dò một chút.” Đoạn Lĩnh đề nghị. “Không cần.” Mục Khoáng Đạt nói, “Trước hết cứ làm tốt chuyện của ngươi đã. Cẩm Chi ngay tại Hoàng cung, muốn nghe ngóng luôn sẽ có biện pháp.” “Hắn rốt cuộc đang suy nghĩ gì?” Đoạn Lĩnh nói. “Muốn dùng chúng ta kềm chế phe nội các của Tô Phiệt.” Mục Khoáng Đạt thản nhiên nói, “Tưởng mời chào Hàn Tân, như vậy vạn nhất Tạ Hựu phản hắn vẫn có người để trông cậy. Hàn Tân muốn nắm quyền chắc chắn phải đối phó Tạ Hựu, nếu hắn mượn tay Hàn Tân trước hết diệt trừ ta, sau đó lại diệt Tạ Hựu thì hắn liền triệt để an toàn.” “Nhưng hắn cũng sẽ biến con rối của Hàn Tân.” Đoạn Lĩnh nói. “So với sự tình bại lộ, chết không chỗ chôn thì tốt hơn nhiều.” Mục Khoáng Đạt nói, “Ta từng muốn lưu lại một mạng của hắn, đưa hắn thượng vị, nhưng nhìn tư thái này, thực sự quá không nghe lời rồi.” Đoạn Lĩnh cũng gật đầu, Mục Khoáng Đạt suy nghĩ thêm một lát rồi nói: “Cũng được, ngươi vẫn là đi gặp Tạ Hựu thôi, trước hết để cho Diêu Phục rơi đài, chúng ta sẽ từng bước thu thập cục diện.” “Dạ.” Đoạn Lĩnh đáp. “Đại thể án theo những gì ngày hôm qua đã bàn.” Mục Khoáng Đạt lại nói, “Chỉ là có vài chỗ, ta nghĩ suốt cả đêm, chi bằng thay đổi cho thích hợp.” Mục Khoáng Đạt liền dạy Đoạn Lĩnh khi thấy Tạ Hựu thì nên nói như thế nào, Đoạn Lĩnh liền nhất nhất ghi nhớ. Cuối cùng Mục Khoáng Đạt lại bảo y nói thử một lần, sau khi thấy không có sai sót gì mới bảo: “Đi thôi.” Lúc Đoạn Lĩnh cùng Vũ Độc rời đi liền thấy được có một người đang chờ ngoài hành lang, nhìn qua như một gã binh sỹ, lại không giống người ở phía nam. Hai người vừa rời đi kẻ kia liền chạy vào diện kiến Mục Khoáng Đạt. Nhất định là người đưa tin của Hàn Tân, không còn gì để nghi ngờ. Đoạn Lĩnh nháy mắt với Vũ Độc, Vũ Độc hiêu rõ gật đầu. Mục phủ đã giúp bọn họ chuẩn bị mã xa, người đánh xe vẫn là gã câm điếc lần trước, chiếc xe chậm rãi chạy về hướng phủ đệ của Tạ Hựu. Đoạn Lĩnh ở trên xe thấp giọng hỏi: “Bên kia nói như thế nào.?” Mặc dù không sợ nghe trộm, thế nhưng Vũ Độc cũng dán môi mình vào vành tai Đoạn Lĩnh thì thầm: “Bệ hạ phân phó, nói với Tạ Hựu không cần vướng bận, bảo hắn cẩn thận Hàn Tân, lại làm tốt chuẩn bị diệt trừ đối phương.” Có những lời này, Đoạn Lĩnh liền triệt để an tâm. Phủ tướng quân của Tạ Hựu bày trí vô cùng mộc mạc, người này tay nắm đại binh thân cư trọng chức vẫn cứ cần kiệm như xưa, cả đời không thú thê sinh tử. Lúc Đoạn Lĩnh cầu kiến thì trong lòng vô cùng khẩn trương, đây là lần đầu tiên bọn họ gặp mặt trong tình huống chính thức như vậy, hơn nữa lại là chuyện vô cùng trọng yếu, y làm sao có thể tránh được bồn chồn. Chỉ là Hắc giáp quân vừa nghe người cầu kiến là “Vương Sơn” liền không chút gây khó dễ, lập tức để y cùng Vũ Độc tiến vào, còn dẫn bọn họ đến đại sảnh chờ đợi mới chạ vào trong thông truyền cho Tạ Hựu. Chỉ là như vậy bọn họ cũng phải đợi khá lâu, Đoạn Lĩnh chỉ cảm thấy trong lòng bất an, không biết Tạ Hựu đang tính toán những gì. Mãi đến nửa canh giờ sau Tạ Hựu mới vội vàng chạy đến. Hôm nay Tạ Hựu không mặc giáp trụ mà là một bộ võ bào hắc sắc, lúc tiến vào đại sảnh liền cho thủ vệ lui hết. Đoạn Lĩnh còn chưa kịp mở lời đối phương đã nói: “Ta biết ngươi sẽ trở về.” Đoạn Lĩnh trong lòng giật thót, ngay cả người ngoài cũng biết y phải trở về, mọi việc rõ ràng như vậy sao? “Đúng vậy, thưa tướng quân…” Đoạn Lĩnh nói. Tạ Hựu lại tiến lên một bước, hỏi: “Ngươi là nhi tử của Đoạn Tiểu Uyển.” Lần kinh ngạc này cũng không phải chuyện đùa, sau khi Đoạn Lĩnh lâm vào mê man ngắn ngủi liền nói: “Tạ tướng quân, người đều biết?” Viền mắt Tạ Hựu đỏ bừng, trầm giọng hỏi: “Mẹ ngươi chôn ở nơi nào?” “Nàng… chôn ở ngoại thành Nhữ Nam… trên phần sơn[1].” Đoạn Lĩnh chợt bị kéo về quá vãng, triệt để ngây người. Tạ Hựu nói: “Lúc sinh tiền phụ hoàng ngươi từng căn dặn ta mang quan tài của nàng dời về, cùng hắn đưa vào Hoàng lăng.” “Ta…” Đoạn Lĩnh nói, “Đợi xong việc ở đây, ta sẽ tự mình đi làm.” ————————- 1/ Phần sơn: Không phải tên địa danh mà là thói quen của người Hoa. Người của một khu vực (thôn, làng, thành) sẽ chọn một khối phong thủy bảo địa làm nghĩa trang công cộng, thường là trên sườn núi hoặc gần bãi sông, những nơi đó gọi là ‘phần sơn’, ‘phần thủy’. Là phần trong mộ phần.