Tương Kiến Hoan

Chương 159 : Lập khế

Trịnh Ngạn nhìn ra Đoạn Lĩnh đang do dự, một lát sau lại nói: “Ngươi muốn giết hắn?” Đoạn Lĩnh lại càng hoảng sợ, lập tức đáp: “Giết y để làm gì? Tương lai còn phải đối chất trước công đình, không có y làm sao được.” Trịnh Ngạn ngồi xuống tháp, tháo bao tay ra, dửng dưng nói: “Thương Lưu Quân không ở đây, ta nói với ngươi cũng không sao. Hiện tại giết y trái lại mới là an toàn nhất, thiếu một mối họa.” Đoạn Lĩnh cảnh giác liếc nhìn Trịnh Ngạn, xem ra bản thân thật sự đã đánh giá thấp người này, hắn cũng đủ độc. “Cho dù hiện tại ngươi tha cho y.” Trịnh Ngạn nói, “Y nhất định cũng sẽ chết, ngươi giết y ở đây còn có thể dung y toàn thây.” Đoạn Lĩnh hỏi: “Ngươi vì lại muốn đoạt mạng y như vậy?” “Bởi vì Bệ hạ.” Trịnh Ngạn đáp, “Nếu như Thái tử đúng là giả, chúng ta không giết y, y liền có thể bí quá hóa liều đi giết Bệ hạ.” “Chỉ chế trụ y không được sao?” Đoạn Lĩnh nói, “Giải dược ở trong tay Vũ Độc, chỉ cần không giải độc cho y, y liền không làm gì được.” “Vạn nhất khi đối chất trước công đình y loạn cắn người thì làm thế nào?” Trịnh Ngạn hỏi, “Y có lẽ sẽ vu oan lên người Diêu Phục hoặc Tạ Hựu, ngươi có biện pháp nào sao?” Đoạn Lĩnh đáp: “Không, không được, sự việc liên quan trọng đại, không trải qua sự đồng ý của Vũ Độc ta không thể quyết định.” Trịnh Ngạn cười nói: “Hiện tại chỉ có hai ta, trời biết đất biết, ngươi biết ta biết, sau khi giết người xong liền nói y bị Nguyên quân bắn chết khi đào tẩu, hơn nữa người chết không đối chứng, thực sự không liên quan đến ngươi. Vương đại nhân.” “Không.” Đoạn Lĩnh dứt khoát nói, “Ta biết sẽ tẩy sạch dấu vết, nhưng ta không muốn giết y.” Trịnh Ngạn hỏi: “Ngươi vì sao lại chấp nhất muốn bảo hộ tính mạng y?” Đoạn Lĩnh đáp: “Bởi vì có vài người chúng ta không cần phải giết. Việc này dừng ở đây, Trịnh Ngạn.” Đoạn Lĩnh biết, nếu Trịnh Ngạn quả thực muốn động thủ diệt trừ Lang Tuấn Hiệp căn bản không cần trưng cầu ý kiến của y, một khi động thủ y làm sao lại là đối thủ của Trịnh Ngạn? Trên một trình độ nào đó, Trịnh Ngạn chính là cực kỳ tôn trọng y. Y tiếp nhận bao tay của Trịnh Ngạn, liếc nhìn cánh tay trần trụi nọ, trên mu bàn tay có hình xăm Bạch Hổ. Đoạn Lĩnh giúp Trịnh Ngạn đeo bao tay lên, Trịnh Ngạn chỉ mỉm cười, không nhắc lại chuyện này. Đoạn Lĩnh gọi Lang Tuấn Hiệp đến, Lang Tuấn Hiệp còn chưa biết chỉ trong một khoảnh khắc như vậy bản thân đã dạo qua một vòng quỷ môn quan, y chỉ an tĩnh đứng đó nhìn thẳng vào Đoạn Lĩnh. “Tối nay chúng ta sẽ rời đi.” Đoạn Lĩnh cầm lấy Thanh Phong kiếm, nhẹ nhàng rút ra. “Hiện tại muốn giết ta rồi sao?” tóc của Lang Tuấn Hiệp có điểm loạn, tựa hồ mấy đêm nay y đều không ngủ được ngon giấc, khi nói chuyện thanh âm rất nhạt, giống như chỉ đang hỏi đối phương có muốn ăn cơm tối hay không. Đoạn Lĩnh cầm Thanh Phong kiếm giơ lên, mũi kiếm chỉ thẳng về phía Lang Tuấn Hiệp, cả hai trầm mặc đối diện. Đối phương có tin rằng ta sẽ động thủ không? Chẳng hiểu vì sao Đoạn Lĩnh chợt nhớ lại đêm đó trong Quỳnh Hoa viện, mưa tuôn xối xả, khi Lang Tuấn Hiệp xuất hiện y liền đâm ra một kiếm. Ngay sau đó, Đoạn Lĩnh xuất kiếm. Còng tay bằng gang của Lang Tuấn Hiệp ngân lên một tiếng, vỡ ra. Đoạn Lĩnh trao Thanh Phong kiếm lại cho đối phương, nói: “Tối nay ngươi theo cùng chúng ta, nếu không muốn chết thì không cần vọng tưởng chạy đi bất kỳ nơi nào khác.” Lang Tuấn Hiệp tiếp nhận Thanh Phong kiếm, xoay người ra ngoài. Trịnh Ngạn đang đứng trước một chiếc gương to, nghiêng người chỉnh lý y phục, Đoạn Lĩnh thấp thỏm bất an đếm từng giây phút, không bao lâu sau, ngoài cửa cư nhiên vang lên khúc nhạc Tương Kiến Hoan. Lang Tuấn Hiệp vẫn luôn mang theo một thanh địch, được khảm trong vỏ của Thanh Phong kiếm. Đoạn Lĩnh chợt nhớ đến ngày khoa cử đó, lại không biết lúc ở trong cung y có thường thổi địch hay không, Thái Diêm lại đã nghe được mấy lần. Trịnh Ngạn thu thập hành trang xong liền ngồi trong góc, hắn thay một bộ y phục dạ hành, như vậy hắn liền có thể dễ dàng lẻn vào giữa màn đêm một cách thần không biết quỷ không hay. “Ngươi ngủ một lát đi.” Trịnh Ngạn nói. Đoạn Lĩnh nghe được khúc nhạc Tương Kiến Hoan này liền phảng phất quay về với hồi ức xa xưa, y cứ thế nửa nằm trên tháp, dần dần thiếp đi. Không biết qua bao lâu, một bàn tay lạnh lẽo nhẹ nhàng chạm vào mặt y. “Dậy đi.” Thanh âm của Vũ Độc vang lên. Đoạn Lĩnh còn cho rằng mình đang nằm mơ, chỉ là một đôi môi ấm áp chạm đến, Đoạn Lĩnh lập tức mở to mắt ra —— thật sự chính là Vũ Độc! Y mở to đôi mắt có chút không dám tin tưởng, Vũ Độc lại hơi mệt mỏi nở nụ cười, trên người mặc một thân y phục dạ hành. “Bên ngoài tuyết rơi.” Vũ Độc thấp giọng nói, “Mặc nhiều vài lớp áo” “Ngươi sao lại đến đây?” Đoạn Lĩnh kinh ngạc nói. “Ta để Tần Lang trông coi binh lính ở Hắc Sơn cốc.” Vũ Độc kéo tay của Đoạn Lĩnh ra, không để y nắm tay mình, nhỏ giọng nói, “Lạnh, khoan hãy chạm vào ta.” Vũ Độc một thân hắc y ngồi bên mép tháp, không biết hắn là từ nơi nào lẻn vào thành, y phục đã ướt gần nửa dán chặt vào cơ thể ấm áp. Đoạn Lĩnh ôm choàng lấy hắn, một câu cũng không muốn nói, chỉ dâng môi lên cùng Vũ Độc triền miên. Vũ Độc khí tức gấp gáp, tách khỏi môi Đoạn Lĩnh một chốc, nói: “Ta cũng đoán các người chưa xuất thành, này…” Đoạn Lĩnh lại rướn người hôn lên, hai người dây dưa không dứt. “Được rồi được rồi.” Vũ Độc đã sắp không kềm chế được, nói, “Trở về liền cho ngươi hôn đủ. Đứng lên, đi.” “Bọn họ đâu?” Đoạn Lĩnh hỏi. “Đã ra ngoài chờ.” Vũ Độc đáp, “Không đến một chuyến, ta chung quy lo lắng.” “Dẫn theo bao nhiêu người?” Đoạn Lĩnh hỏi. “Chỉ có một mình ta.” Vũ Độc nói, “Leo từ ngọn núi phía sau vào, lúc leo núi suýt nữa đã ngã, tuyết vẫn chưa tan hết, bị dính không ít nước bùn.” Đoạn Lĩnh thấy chỗ khủy tay của Vũ Độc bị cọ ra một vết thương nhỏ liền giúp hắn bôi thuốc, đợi bôi thuốc xong Vũ Độc liền nắm tay Đoạn Lĩnh, nói: “Đi.” Hai người men theo hành lang đi ra ngoài, Vũ Độc nhìn quanh một lần, nói: “Trịnh Ngạn hẳn là đã mang theo Ô Lạc Hầu Mục đến cửa đông rồi.” Người bên trong phủ thành chủ đã đi sạch sẽ, lại hoàn toàn không làm kinh động Đoạn Lĩnh đang chìm trong giấc mộng. Hai người vừa mới ra khỏi phủ đã thấy một võ sỹ đợi sẵn bước lên hỏi: “Đại nhân, Bệ hạ thỉnh ngài đến đông môn gặp mặt.” Người nọ chính là Thuật Luật Đoan cả người mặc mũ giáp, Đoạn Lĩnh nghĩ nghĩ một lát rồi phân phó: “Ngươi đi lấy ba bộ khôi giáp qua đây, chờ ở bên ngoài đông môn.” Người của Gia Luật Tông Chân đã đi đông môn tập hợp, không ai châm đuốc, hai đội nhân mã trầm mặc đợi, một đội có nhiệm vụ hấp dẫn lực chú ý của Nguyên quân, một đội chính là bọn họ. Trịnh Ngạn cùng Lang Tuấn Hiệp cưỡi trên một con ngựa, Vũ Độc cưỡi Bôn Tiêu mang theo đối phương, trong im lặng, mấy trăm tên lính đều không nói gì, lẳng lặng nhìn hai người trên ngựa. Gia Luật Tông Chân đổi thành bì giáp của sỹ tốt, giơ tay hướng về phía Đoạn Lĩnh chào hỏi. Vũ Độc không để ý đến, chỉ quay đầu ngựa lại, Bôn Tiêu chậm rãi nghiêng người đi, Đoạn Lĩnh một tay ôm hông Vũ Độc nhìn về phía Tông Chân lên tiếng chào. Tông Chân giục ngựa tiến lên, đến trước mặt Đoạn Lĩnh cùng Vũ Độc. “Dũng sĩ, ta thay bách tính Liêu quốc cảm tạ ân cứu giúp của ngài “ Gia Luật Tông Chân dùng Liêu ngữ nói. Vũ Độc tựa hồ đang suy tư gì đó, nghiêng đầu liếc nhìn Đoạn Lĩnh, lông mi giương lên, ý bảo Đoạn Lĩnh đáp lại. Đoạn Lĩnh có chút lo lắng, Tông Chân lại mỉm cười nói: “Nếu như trẫm thuận lợi sống sót trở về Trung Kinh, trẫm liền ở đây hứa hẹn với ngươi, chỉ cần trẫm còn sống, việc như ở Thượng Tử sẽ không phát sinh nữa. Liêu binh về sau không chỉ không vượt qua Tầm Thủy một bước, không xâm phạm Hà Bắc mà còn dâng phụng kim ba nghìn lượng, bạc một vạn lượng, bột mì vạn thạch, hai nghìn thớt mã để tạ ơn.” Những lời này Tông Chân dùng Liêu ngữ để nói, sau khi Đoạn Lĩnh phiên dịch xong Vũ Độc còn có chút động dung. “Trước hết cứ nghe đã.” Vũ Độc thuận miệng đáp. Binh sỹ dưới trướng Gia Luật Tông Chân bước nhanh tới, dâng lên hai quyển trục da dê trình cho Tông Chân và Vũ Độc. Đoạn Lĩnh: “…” Vũ Độc: “…” Đoạn Lĩnh và Vũ Độc trăm triệu lần không ngờ Tông Chân cư nhiên nguyện ý ký khế ước cùng bọn họ! Vết mực trên quyển trục còn chưa khô, hẳn là vừa viết ngay trong đêm nay, mỗi một phần đều có đủ chữ Liêu, chữ Hán, viết rõ Liêu quốc về sau không xâm phạm Hà Bắc! Thân phận của Vũ Độc chỉ là Giáo Úy Hà Giang, theo lý thuyết không có tư cách ngồi cùng mâm với Liêu đế, mà Tông Chân vì biểu đạt lòng biết ơn không tiếc hạ lễ, nếu Vũ Độc từ chối ngược lại có chút làm nhục chính mình. Đoạn Lĩnh liếc nhìn Vũ Độc, Vũ Độc nở nụ cười, nói: “Có ý tứ.” Tướng sỹ dưới trướng Tông Chân nâng hộp chu sa lên, Vũ Độc trầm mặc một chốc, đem ngón tay chấm lên hộp chu sa, ấn xuống. “Đã được ưu ái.” Tông Chân đáp. Dùng thân phận của Vũ Độc vốn không thể đại biểu Trần quốc lập ước, thế nhưng Trần quốc dùng võ lập quốc, có một điều quy định rõ ràng, võ tướng cấp bậc ngoài Quận thủ có thể áp dụng ‘Tướng dẫn binh tại ngoại có thể bất tuân quân lệnh’, khi đối mặt hòa đàm với địch quốc, ngoại trừ ba việc cắt đất, đền tiền, hòa thân là không dám tiếp thu, còn lại đều có thể thay mặt Thiên tử hứa hẹn. Tông Chân cũng ấn tay lên quyển trục, lệnh binh sỹ thu hồi cuộn da, dùng tơ vàng buộc chặt, giao một cuộn cho Vũ Độc, Vũ Độc liền đưa cho Đoạn Lĩnh, một quyển do Tông Chân thu về. “Kẻ này tên Thuật Luật Đoan.” Tông Chân nói với Đoạn Lĩnh, “Là tộc nhân của tổ mẫu ta, người Thuật Luật thị đời đời phục tùng Gia Luật thị, truyền thống này đã có trên trăm năm, hiện tại ta để hắn đi theo ngươi, hầu hạ ngươi.” “Cái này…” Đoạn Lĩnh vừa định cự tuyệt Vũ Độc lại ra hiệu lúc này không nên lên tiếng, bằng không sẽ tổn thương cảm tình hai nước. Đoạn Lĩnh cũng hiểu, chỉ đành gật đầu, trong lòng hết sức cảm động. “Thuật Luật Đoan.” Gia Luật Tông Chân ra hiệu Thuật Luật Đoan bước ra, song phương đều tự xuống ngựa, Đoạn Lĩnh đứng yên, Thuật Luật Đoan hướng về phía y hành lễ quỳ xuống tỏ ý thuần phục. Đoạn Lĩnh lập tức nâng hắn dậy. “Ngươi phải đối với y như đối với ta.” Gia Luật Tông Chân căn dặn Thuật Luật Đoan. Thuật Luật Đoan lớn tiếng đáp: “Dạ! Bệ hạ!” Gia Luật Tông Chân chăm chú nhìn Đoạn Lĩnh, nói: “Ngươi cứu hắn một mạng, lúc ta muốn đưa hắn đi thì chính hắn cũng nguyện ý, thế nên ngươi hãy đối đãi gã như đối đãi ta. Hắn từng cứu tính mạng ta nhiều lần, cùng ta trưởng thành, là huynh đệ tốt nhất của ta.” Một con người sống sờ sờ như vậy, Gia Luật Tông Chân lại dùng một phương thức tương đương ‘tặng đi’ để giao cho y, Đoạn Lĩnh thật sự cảm thấy không quen lắm, trước sau vẫn không thể tiếp thu được. Thế nhưng hiện tại y không thể cự tuyệt, chỉ có thể cắn răng bước lên ôm lấy Gia Luật Tông Chân, hai bên siết chặt lấy nhau. “Bảo trọng.” Đoạn Lĩnh nói. Qua đêm nay bọn họ liền trời nam đất bắc, Gia Luật Tông Chân có thể đợi sau khi đột phá vòng vây mới phân phó việc này, thế nhưng hắn lại nói sớm như vậy, hiển nhiên đã chuẩn bị cả khả năng bản thân xảy ra bất trắc. Binh sỹ mang ba bộ khôi giáp đến, Đoạn Lĩnh để Vũ Độc mặc vào, Trịnh Ngạn xua tay bảo mình không cần, Đoạn Lĩnh lại chỉ vào Lang Tuấn Hiệp, ý tứ là bảo y mặc vào, miễn cho bị trúng tên lạc. Quân thủ vệ bắt đầu chuẩn bị, Gia Luật Tông Chân và đám thủ vệ, cùng với Đoạn Lĩnh đều chờ ở phía sau. “Cái tên mọi rợ này tặng huynh đệ mình cho ngươi.” Vũ Độc nghiêng đầu, nhỏ giọng nói cùng Đoạn Lĩnh, “Ngươi không trả lễ cho hắn sao?” Đoạn Lĩnh đáp: “Làm sao trả lễ, chúng ta đã nghèo đến mạt rệp.” Vũ Độc lại nhìn về phía sau, nói: “Đem Ô Lạc Hầu Mục tặng hắn, để hắn mang về Liêu quốc, rất biết cách hầu hạ, cũng không cần trả lại.” Đoạn Lĩnh dở khóc dở cười, biết Vũ Độc bất quá chỉ là đùa giỡn một chút. “Khi đột phá vòng vây nhớ phải ôm chặt ta.” Vũ Độc lại căn dặn. Đoạn Lĩnh ôm chặt hông Vũ Độc, nghiêng đầu dựa lên lưng của hắn, cảm nhận lực lượng mạnh mẽ mà bờ vai dày rộng này mang đến. “Cũng không phải bây giờ.” Vũ Độc thấp giọng nói. Đoạn Lĩnh đáp: “Cẩn thận đừng để giống như lần trước, đột ngột ngất đi…” “Cũng do ngươi làm hại.” Vũ Độc đáp.