Tương Kiến Hoan

Chương 143 : Tin lành

Nấu điểm tâm xong Vũ Độc liền dọn ra phòng lớn, hai người chuẩn bị dùng cơm. Trong thính đường chẳng biết đã từ lúc nào xuất hiện thêm một người đang ngồi thong dong uống trà, mà đối phương lại chính là Phí Hoành Đức đã lâu không gặp. Phí Hoành Đức một thân phong trần mệt mỏi, lão vừa đến không lâu, người trong phủ đã chạy đi khắp nơi tìm Vương Thái Thú thông truyền, chỉ duy có trù phòng là chưa tìm đến. Vì vậy thẳng đến khi Vũ Độc nấu xong điểm tâm song phương mới trùng hợp chạm mặt. Đoạn Lĩnh: “…” Phí Hoành Đức mang theo tiếu ý gật đầu với Đoạn Lĩnh, hai bên quen biết đã lâu, Phí Hoành Đức thậm chí không thèm đứng dậy, chỉ nhàn nhạt nói: “Lão vốn đoán rằng vội vàng chạy một chuyến như vậy, biết đâu vừa lúc chờ được một bữa cơm.” Khách đến quá đột nhiên, Đoạn Lĩnh thậm chí cũng không phản ứng kịp, chỉ theo bản năng đáp lại: “Phí tiên sinh đến thật kịp lúc, cùng nhau dùng điểm tâm đi.” Vũ Độc: “…” Phí Hoành Đức sửng sốt một hồi mới mỉm cười, đứng dậy hành lễ: “Bái kiến đại nhân.” Đoạn Lĩnh hô lớn: “Phí tiên sinh ——!” Tới một người như Phí Hoành Đức, Đoạn Lĩnh thậm chí còn cảm thấy hữu dụng hơn cả thiên quân vạn mã, đơn giản chính là trời cũng giúp ta! Y vốn nghĩ rằng Phí Hoành Đức chỉ phái người tống lương thảo đến hoặc là gởi theo một phong thư, nào ngờ bản nhân lại đích thân xuất hiện! Đoạn Lĩnh kích động tiến lên kéo tay lão vội vàng mời ngồi, sau đó quỳ xổm trước án cung kính hành lễ, cao hứng đến chẳng biết nói gì cho tốt. Phí Hoành Đức vui vẻ nói: “Năm ngoái khi gặp đại nhân, lão đây đã cảm giác ngài giống một tiểu hài nhi, hiện tại vẫn là một tiểu hài nhi không trưởng thành nổi.” Tâm tình của Đoạn Lĩnh giờ khắc này thật giống với Vũ Độc trong rừng đào đêm đó, vui vẻ đến chỉ hận không thể ra ngoài chạy nhanh vài vòng, thế nhưng nghe Phí Hoành Đức nói vậy liền hiểu mình cần phải ổn trọng hơn một chút, liền chỉ có thể cố dằn xuống. “Vì sao Phí tiên sinh lại đích thân đến đây?” Vũ Độc hướng về phía Phí Hoành Đức chắp tay, song phương lúc này đều tự ngồi xuống, hắn lại phân phó hạ nhân lấy thêm một chén cháo đến để Phí Hoành Đức dùng điểm tâm. “Ở Liêu quốc ngẩn ngơ đã lâu, thật tưởng niệm cơm canh vùng Trung Nguyên.” Phí Hoành Đức nói, “Chung quy vẫn là ăn không quen, dạ dày cũng khó chịu. Vẫn là thức ăn phía nam thích hợp với ta.” Đoạn Lĩnh nở nụ cười, Phí Hoành Đức nói: “Hai vị thỉnh tự nhiên, không cần quản lão già như ta.” Mọi người đều tự mình uống cháo, Đoạn Lĩnh thầm nghĩ chỉ cần đối phương nguyện ý lưu loại, tuy rằng Trịnh Ngạn không nhất định có thể nhờ vả được, thế nhưng muốn bản thân tự mình xuống bếp hầu hạ cũng không phải không thể. “Cháo này nấu rất có phong thái đại gia.” Phí Hoành Đức uống một ngụm cháo liền cười nói. “Trịnh Ngạn dạy.” Vũ Độc nói, “Học kỹ thuật phải từ cơ sở, muốn nấu ăn ngon trước tiên phải học hầm cháo.” “Đúng vậy.” Phí Hoành Đức nhìn thoáng qua Đoạn Lĩnh, nói, “Từ trong hầm cháo học được khống chế hỏa hậu, tốt quá hóa dở, đây là một việc khó khăn.” “Dạ.” Đoạn Lĩnh vừa tận hưởng mấy tháng tự do, đã quen với việc nói năng trực lai trực vãng, hôm nay phảng phất lại trở về trước mặt vị sư phụ thích nói lời sắc bén, câu câu đều chưa hàm ý, đầu óc mất một lúc mới nghe hiểu được ẩn ý, biết Phí Hoành Đức đang ám chỉ với mình, mọi việc đều cần xem ‘hỏa hậu’. “Còn phải luyện một chút.” Đoạn Lĩnh nói, “Chỉ sợ thời gian không đợi người.” “Ừ…” Phí Hoành Đức như có điều suy nghĩ, nhưng cũng không hỏi tiếp thời gian không đợi người là có ý gì, Đoạn Lĩnh cũng đã ám hiệu sự lo lắng của bản thân. Phí Hoành Đức liền hỏi: “Bệ hạ dạo gần đây thân thể làm sao?” “Lúc vãn sinh cáo biệt đến Nghiệp thành thì thân thể của người vẫn tốt.” Đoạn Lĩnh đáp. Đoạn Lĩnh cũng không hỏi về chuyện mượn lương, nếu Phí Hoành Đức đã đến đây, việc kia nhất định đã giải quyết xong, cho dù không mượn được của Gia Luật Tông Chân, đối phương nhất định cũng có biện pháp của mình. Phí Hoành Đức uống hết chén cháo rồi mới bắt đầu đề cập trọng tâm buổi trò chuyện, đối với song phương, thậm chí đối với Nghiệp thành cùng toàn bộ giang sơn Nam Trần mà nói, đây mới là việc trọng yếu nhất. “Nhiệm kỳ bao lâu?” Phí Hoành Đức lại hỏi. “Theo lệ là ba năm.” Đoạn Lĩnh đáp, “Chỉ sợ không kéo được lâu như vậy.” Chỉ cần y có thể đem Nghiệp thành thu thập xong liền phải quay về. Phí Hoành Đức nói: “Cũng được, mấy ngày này mọi người đều rỗi rãnh, cứ chậm rãi một chút cũng tiện cho việc hảo hảo ngẫm nghĩ.” Trọng tâm câu chuyện dừng ở đây, Đoạn Lĩnh biết việc hồi triều như thế nào là một bước đi rất trọng đại, Phí Hoành Đức vẫn chưa quyết định xong. Chỉ là từ sau khi bọn họ từ biệt ở Đồng Quan, đối phương nhất định vẫn luôn cân nhắc việc này. “Liêu quốc nói như thế nào?” Vũ Độc hỏi. “May mắn không làm nhục mệnh.” Phí Hoành Đức cười nói. Đoạn Lĩnh triệt để thở dài một hơi, đứng dậy hành lễ với Phí Hoành Đức, Phí Hoành Đức lại nghiêng người khiêm nhường, tháo hành trang tùy thân ra, nói: “Sau khi Tây Lương vương tử Hách Liên Bác từ Đồng Quan trở về liền viết thư kể lại việc hai người gặp mặt cho Gia Luật Tông Chân. Gia Luật Bệ hạ liền vung ngự bút lên, lương thực lập tức được chuyển đến.” Cảm tạ trời đất, Đoạn Lĩnh nghĩ thầm. Chỉ là Phí Hoành Đức còn nói: “Ở đây còn có một phong thủ thư do Bệ hạ đích thân đề bút nhờ lão đưa đến cho ngươi, hẹn đại nhân đầu xuân năm sau khi nào có thời gian nhất định phải đi Liêu quốc một chuyến.” Đoạn Lĩnh: “…” Đoạn Lĩnh tiếp nhận thư hàm cũng không lập tức mở ra xem mà chỉ đặt lên án kỷ, Vũ Độc lại nói: “Cái bàn tính này thật ra đánh cũng đủ vang.” Phí Hoành Đức nói: “Vốn Gia Luật Bệ hạ nhất định sẽ cho mượn đợt lương thực này, dù trước đây hai nước Liêu Trần có bao nhiêu tranh đấu, hôm nay đối mặt với người Nguyên liền thành huynh đệ môi hở răng lạnh. Vũ tướng quân, thứ cho lão phu nói một câu không kiêng nể, có một số việc cần buông xuống vẫn là tạm thời nên buông xuống.” Vũ Độc không nói gì, với hắn mà nói, sư phụ cùng sư nương là vì trận Thượng Tử mới cưỡi hạc tây di, cùng Liêu nhân không khỏi rũ bỏ can hệ. Tầm Xuân tuy nói chết ở Thượng kinh, thế nhưng nếu truy cứu… “Y đã nói gì?” Đoạn Lĩnh hỏi. “Phi thường ngoài ý muốn.” Phí Hoành Đức nói, “Gia Luật bệ hạ nói, từ khi xem qua thư của Hách Liên vương tử, người mọt đêm không ngủ được.” “Tốt.” Đoạn Lĩnh nghĩ thầm, nói như vậy Gia Luật Tông Chân hẳn là đã đoán được việc gì đó. Trong ba người, chỉ có Bạt Đô biết được thân phân chân chính của Đoạn Lĩnh, ngay cả Hách Liên Bác cũng không biết y là Thái tử Nam Trần, như vậy trong thư hẳn cũng chỉ nói với Gia Luật Tông Chân mình hiện tại gọi là Vương Sơn. Về phần Gia Luật Tông Chân làm sao đoán được, có áp dụng phương thức nào đó để thử Nam Trần hay không thì không rõ ràng lắm. “Ở đây còn có một cái tráp.” Phí Hoành Đức lấy từ trong hành trang một cái hộp gỗ đưa qua cho Đoạn Lĩnh. Đoạn Lĩnh nhìn thoáng qua Vũ Độc, Vũ Độc liền thay y tiếp nhận, mở ra. Đoạn Lĩnh: “…” “Đây là ý gì?” Đoạn Lĩnh nhìn thứ bên trong hộp gỗ, ban đầu y nhìn thấy cái tráp dài như vậy còn tưởng là một hộp kiếm, nào ngờ bên trong chỉ lót vải nhung, còn có mười một quả đào được bày đẹp đẽ, có lớn có nhỏ. Phí Hoành Đức đáp: “Gia Luật Bệ hạ nói chỉ cần ngươi nhìn thấy liền hiểu.” “Quả đào?” Đoạn Lĩnh khóe miệng co quắp, đây là ám chỉ y nên nhanh chóng đào vong sao? Vũ Độc hỏi: “Ngươi đã đưa y vật đính ước gì?” Đoạn Lĩnh: “…” “Ta không có đưa y vật đính ước!” Đoạn Lĩnh lập tức giải thích. Vũ Độc đã quen với việc tên tiểu tử này trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi, thế nhưng hắn lại không có biện pháp gì với đối phương, dù sao những việc này cũng xảy ra trước khi hai người quen biết, hắn lại có thể làm sao? Ngay cả Hoàng đế Liêu quốc cũng nhận thức Đoạn Lĩnh trước hắn một chút. Phí Hoành Đức chri cười không nói lời nào, đáp: “Lương thực quá mấy ngày nữa sẽ đến. Tuổi tác của ta không thể so được với thanh niên, chạy vội mấy ngày thân thể đã sắp không chống đỡ nổi.” “Mời Phí tiên sinh đi hậu trạch nghĩ ngơi.” Đoạn Lĩnh nhanh chóng phân phó. Đoạn Lĩnh lập tức ra lệnh cho hạ nhân an bày chỗ nghỉ ngơi cho Phí Hoành Đức, bản thân lại nán lại đại sảnh nhìn một hộp quả đào, Vũ Độc cũng không nhiều lời hỏi han, chỉ bước ra ngoài sân đi dạo, để y yên tĩnh trong phòng. “Ăn là không thể ăn.” Vũ Độc ở bên ngoài nói vọng vào, “Vừa xanh lại nhỏ, hẳn là đợt quả đầu tiên của cây đào non, nếu đem trồng xuống trái lại còn vừa vặn.” Đoạn Lĩnh chợt nhớ đến, viện tử năm đó y ở cùng phụ thân tại Thượng kinh có một gốc đào, Lang Tuấn Hiệp cũng đã từng nói, đợi đến khi hoa đào nở phụ thân của y sẽ trở về. Ngày đó khi Gia Luật Tông Chân muốn đưa y về Trung Kinh, y đã chối từ, còn gởi lại một hộp tín vật là quả đào cùng một cành đào. Chẳng lẽ Gia Luật Tông Chân lại trồng hạt của quả đào đó trong Ngự hoa viên, đến nay đã thành cây kết quả? Đoạn Lĩnh lại càng thêm thổn thức, ước lượng thời gian một chút —— hẳn là như vậy. Ngay cả cây đào ở Trung kinh cũng đã kết quả rồi, nháy mắt hai năm vun vút trôi qua. Nói thế, Gia Luật Tông Chân hẳn là đã đoán được toàn bộ. Y lại mở thư ra xem, phía trên dùng Liêu văn để viết, vẫn gọi y là Đoạn Lĩnh như trước. Đại ý là ‘Từ sau khi biệt ly năm đó, đến gần đây mới từ chổ Hách Liên Bác biết được quân mọi việc đều tốt, trong lòng rất là an ủi. Hôm nay hành tung phiêu bạt chỉ có thể nhờ Phí tiên sinh gởi gắm, việc chống đối với quân đội người Nguyên chỉ sợ là một ải khổ sai. Ân cứu mạng năm đó chưa vong, hôm nay lương thực đã đưa đi, vọng quân kiên trụ, tin rằng quân có thể đại công cáo thành. Sợ chỉ là sợ Bố Nhi Xích Kim Bạt Đô đích thân suất quân đến dưới thành, quân nhớ tình xưa không nỡ hạ thủ.’ Người đều đã đến rồi… Đoạn Lĩnh nghĩ thầm, thấy những lời trong thư lại hồi ức thời gian năm đó ở Thượng kinh, thật sự vô cùng hoài niệm. Tông Chân còn nói, nghe rằng lệnh tôn từ thế, chỉ có thể bóp cổ tay thương tiếc, chắc chắn sẽ có ngày báo thù. Trong lòng Đoạn Lĩnh mơ hồ bất an, nghĩ lại một chút lại cảm thấy không sai, hẳn là do Hách Liên Bác nói cho y biết. Cuối cùng lại nhắc đến mớ đào trong tráp, chính là từ hạt đào năm đó khi từ biệt ở Thượng kinh, Đoạn Lĩnh đã thác người mang cho hắn, nhân ý ‘Đào chi yêu yêu, chước chước kỳ hoa’, sau khi nhận được Tông Chân liền trồng hạt xuống Ngự hoa viên, nào ngờ đến mùa xuân đã mọc ra cành lá, đầu năm nay kết được mười một quả như vậy, liền nhất tề hái xuống tặng lại cho y. Đến đầu xuân năm sau, nếu có lời muốn nói có thể trực tiếp đến Trung kinh hàn huyên ôn chuyện. Đoạn Lĩnh khép lại thư tín, tựa người vào tháp, sau một hồi mới thở dài một hơi, y cầm quả đào bước ra ngoài tìm Vũ Độc. Hôm nay bọn họ thiên nam địa bắc, chỉ hy vọng không cần biến thành đối đầu như Bạt Đô vậy. Vũ Độc nghe xong mọi việc liền nghĩ đến một vấn đề khác. “Có người ám sát y?” Vũ Độc có chút không hiểu hỏi. “Đúng.” Đoạn Lĩnh nhớ tới chuyện cũ, nói, “Ta thay y cản trở một chút, vì vậy có lẽ dựa vào phần tình cảm đó chúng ta còn có thể mượn chút sức của y. Lần sau gặp mặt mới có thể thảo luận rõ hơn.” Đây đều là nhân chi thường tình, hôm nay hai người đều đã tự đứng trên lập trường của quốc gia mình, không có khả năng lại xử trí theo cảm tính, nếu không tiến thêm một bước hợp tác, Gia Luật Tông Chân tự nhiên sẽ không vô tư giúp đỡ y. Nếu muốn đối phương ra tay chi bằng cấp chút lợi ít, hoặc là nói, chí ít phải đưa ra đầy đủ lợi ích. “Đừng nghĩ đến thực tế như vậy.” Vũ Độc nói, “Cảm tình mà, nhiều ít đều là có, mỗi thứ một nửa mà thôi.” “Ừ.” Đoạn Lĩnh gật đầu. Vũ Độc lại nói: “Nghe nói Liêu đế tam cung lục viện, hiện tại Hậu vị đã lập rồi, phi tần cũng có rất nhiều, ngươi đây là…” “Ngươi nói cái gì đó!” Đoạn Lĩnh cầm tráp ra vẻ muốn đánh Vũ Độc, Vũ Độc nở nụ cười, dưới ánh mặt trời nhìn ngắm Đoạn Lĩnh, lại cúi đầu hôn lên gò má của y. “Ta muốn đem những hạt đào này trống xuống.” Đoạn Lĩnh nói. Vũ Độc đáp: “Để ta giúp ngươi.” Vũ Độc xắn tay áo lên cùng Đoạn Lĩnh đem hạt đào trồng vào sân viện, cũng không biết cuối cùng có thể sống được mấy cây. Sau đó Đoạn Lĩnh phủi sạch y phục, gọi Lâm Vận Tề, Nghiêm Địch, Vương Chinh cùng Thi Thích đến phân phó việc hy muốn rời đi vài ngày, trong khoảng thời gian này, chuyện trong phủ tạm thời nghe Phí Hoành Đức an bày. Trịnh Ngạn cũng không biết đã chạy đi lêu lổng ở nơi nào, Vũ Độc lưu lại một phong thư nhờ hắn tạm thời thay mình trông coi, sau đó liền cùng Đoạn Lĩnh điểm binh trước hết hướng về Tầm Thủy. Bờ bắc Tầm Thủy, chiều hôm bát ngát, dãy núi ven bờ bị ánh ráng chiều bao lấy trọn vẹn. “Ngươi muốn làm cái gì?” Vũ Độc nói, “Đọc thư của Liêu đế xong, hôm nay liền muốn đến đất Liêu cướp đoạt?” “Không.” Đoạn Lĩnh nói, “Vùng Tầm Dương đã không còn bao nhiêu người, Nguyên nhân luân phiên xâm lấn, người Liêu không quản nổi chỉ có thể dồn dân chúng vào thành. Ngươi xem nơi này.” Đoạn Lĩnh trải địa đồ ra cho Vũ Độc xem. Hai người cưỡi trên Bôn Tiêu, Đoạn Lĩnh ngồi phía trước Vũ Độc, Vũ Độc một tay cầm cương khống chế Bôn Tiêu bồi hồi bước trên bờ nước, một tay ôm lấy Đoạn Lĩnh. “Bắt đàu từ Hắc sơn cốc.” Đoạn Lĩnh nói, “Dọc theo triền núi đến tận Tầm Thủy chỉ có một đường thủy đạo.” “Ừ.” Vũ Độc lười biếng tựa cả người lên lưng Vũ Độc, mắt nhìn địa đồ. “Đốn cây ở đây.” Đoạn Lĩnh nói, “Đem toàn bộ cây đều chặt xuống ném vào trong nước, gỗ theo nước trôi, rồi lại phái người chờ tại đoạn sông hẹp cách phía bắc Nghiệp thành mười lăm lý.” “Đã hiểu.” Vũ Độc nói. “Trước hết đốn tám trăm cây.” Đoạn Lĩnh nói, “Đợi dự bị đủ than qua mùa đông rồi hẳn nói tiếp.”