【3】 Lục Kỳ vừa đi không lâu, Đinh Như đã gọi điện đến. “Du Du, tối nay có trò chơi, sửa soạn rồi đến đây đi.” “Bà nội ơi.” Tôi yếu ớt, “Tao vừa mới ở bệnh viện về, mày đang mong chờ tao ngoẻo rồi kế thừa công ty của tao phải không?” “Dự án gần đây công ty mày đang đàm phán không phải bị kẹt sao? Tình cờ tối nay có sếp của bọn họ, tao định rủ mày đi kết bạn, sau này có thể hợp tác với nhau.” Tôi bỗng nghẹn lời, trong lòng lại vui vẻ nghĩ, cơ hội mở rộng mối quan hệ sao có thể bỏ qua. Thế là tôi đồng ý nhất định sẽ có mặt, còn nghe lời để nó lừa tôi một bữa ăn. Nhắm mắt một lúc, trong giấc mơ đều là Lục Kỳ. Ngủ còn chẳng bằng không ngủ, trái lại còn khiến tôi mệt mỏi đau đầu. Khi tôi tới quán bar với Đinh Như, mọi người đã tới gần như đông đủ. Trịnh Tễ đích thân mang rượu lên, nói là để tôi và Đinh Như tự phạt ba chén. Tôi đấm anh ta một cái: “Mau về với nữ minh tinh nhà anh đi!” Không đợi Trịnh Tễ mỉm cười phản ứng với mấy chữ “nữ minh tinh nhà anh” này, tiếp tục có một cô gái tóc ngắn đi về phía chúng tôi. Tôi như bắt được sợi dây cứu mạng, hăm hở chỉ vào cô ấy: “Nhìn đi, còn có người tới muộn hơn, nên phạt cô ấy ba ly!” Đinh Như lén đá tôi, nghiến răng nói: “Đồ ngu! Đây là khách hàng của mày đấy!” Tôi hóa đá tại chỗ, Đinh Như đứng bên cạnh cam chịu số phận che mặt, còn mấy người bạn xấu đều đang cười trộm. Cô gái tóc ngắn hình như bị tôi chọc cười, giơ ly rượu lên nói: “Ba ly hơi nhiều, tôi uống một ly thôi.” Cô ấy uống hết rượu trong ly rồi vươn tay về phía tôi: “Chào cô, tôi là Văn Tĩnh.” Tôi thấy cô ấy có vẻ không quan tâm thì cũng quên mất xẩu hổ, bắt tay tự giới thiệu. “Tôi biết cô, cô là khách hàng luôn đi theo chúng tôi đàm phán về dự án.” Cô ấy tiện thể ngồi xuống vị trí bên cạnh, buồn bã thở dài. “Không phải là tôi không muốn hợp tác, mà là nhà thiết kế cũng chính là bạn gái của tôi, dạo này cô ấy cố tình gây sự với tôi, bỏ trốn rồi.” Tôi đồng tình nhìn cô ấy, nhưng nghĩ đến chuyện của mình còn rối tung cả lên, cũng không có tư cách gì để lên tiếng, đành bưng ly rượu lên uống một chén với Văn Tĩnh. Qua ba tuần rượu, tôi đi vào nhà vệ sinh một chuyến, nhân tiện trang điểm lại, nhưng cơn đau dạ dày khiến sắc mặt tôi tái đi. Trên đường trở lại ghế, tôi nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc trên bục cao. Là Lục Kỳ. Không tự chủ được, tôi cúi đầu đi về phía Lục Kỳ. Có lẽ là anh uống rượu say, có lẽ chúng tôi đều uống say. Nếu không, sao tôi có thể ôm mặt anh lên, dụi ngón tay lên khóe mắt đỏ hoe của anh, táo bạo đặt lên môi anh một nụ hôn được. Như ăn một quả anh đào, quả anh đào quen thuộc. Anh vòng tay qua eo tôi siết thật chặt, gần như điên cuồng đáp lại nụ hôn của tôi. Dường như nỗi nhớ trong một năm đều tuôn trào vào lúc này. Chúng tôi buông nhau ra thở hổn hển, vầng trán ấm áp chạm vào nhau, hơi thở đều phả vào mặt đối phương. Sau đó nói gì nhỉ, nói là đèn trong quán bar quá tối, hay là do hơi rượu khó hiểm soát, nói anh đừng giận? Không đợi tôi lên tiếng, bàn tay anh đặt sau gáy bắt đầu vuốt nhẹ tóc tôi. Giọng anh trầm thấp run rẩy. Anh nói: “Sao anh có thể bỏ rơi em trong lúc em đang bất lực nhất chứ?” Tôi rơi nước mắt ngay lập tức. Tôi chạm vào gương mặt anh, nói: “Đã qua cả rồi.” Kết quả là tôi lệ rơi đầy mặt. Anh nghẹn ngào nói: “Thật ra hôm đó anh cũng rất khó chịu.” “Anh đã ở trong phòng phẫu thuật, cứu một đứa trẻ được anh điều trị hơn nửa năm. Nhưng từ sau hôm đó cậu bé không thể mở mắt ra được nữa, không thể gọi anh là anh bác sĩ nữa.” “Cậu bé mới 18 tuổi…. Đáng lẽ phải đổ mồ hôi trên sân bóng, đáng lẽ phải cầm bút trong phòng thi, đáng lẽ phải thoải mái cười đùa với bạn bè dưới bầu trời xanh.” “Nhưng ở dưới dao mổ của anh, nhịp tim của cậu bé biến thành một đường thẳng.” “Lúc đó anh rất nhớ em, nhớ em mỉm cười ở nhà đợi anh, anh vươn tay là có thể ôm chặt lấy em.” “Nhưng anh không thể tìm được em, anh còn vứt bỏ em.” Chúng tôi tách nhau ra. Tôi nhìn người đàn ông đang bộc lòng trước mặt, trong thoáng chốc, nước mắt đã làm mờ đi tầm nhìn. Anh là một học bá mà tôi vô cùng ngưỡng mộ, là nhân tài kiệt xuất của bệnh viện thành phố, là bác sĩ Lục như thần trong trái tim tôi. Tôi đã từng sợ hãi mình không xứng với anh, cẩn thận tránh mọi cuộc cãi vã với anh, sợ thân phận vàng ngọc của anh sẽ có một vết bẩn. Nhưng tôi quên mất rằng anh cũng có áp lực cuộc sống. Anh không phải là viên đá cứng ngắc, anh cũng sẽ bị tổn thương. Cũng giống như hồi đó anh không học được cách mở lòng với tôi. Tôi cũng khóc, nhìn anh bật khóc, nhìn thấy sự bật lực mà anh chưa bao giờ biểu lộ. Trong bài hát “Mắt đẫm lệ nhìn mắt đẫm lệ”, chính là chúng tôi vào lúc này. Buồn bã, đau khổ biết chia sẻ như thế nào? Tôi chỉ có thể nhẹ nhàng lấy tay lau nước mắt cho anh..