Tướng Công, Tạo Phản Đi!

Chương 10 : Tỉnh ngộ

Rốt cuộc Liễu Hậu không có trách phạt Hạ Huệ, chỉ kêu nàng ta về sau càng thêm dốc lòng chiếu cố Liễu Minh Nguyệt. Lúc Ôn thị còn sống, tình cảm giữa bà và Liễu Hậu rất sâu đậm, trước lúc bà lâm chung, chỉ day dứt mãi về Liễu Minh Nguyệt, bà lo lắng vạn nhất Liễu Hậu có người mới, tiện đà lại có thêm nhi tử nữ nhi, thì sẽ bạc đãi Liễu Minh Nguyệt. Liễu Hậu hiểu rõ sự lo lắng của Ôn thị, từng ở trước mặt Ôn thị thề sẽ không để nữ nhi phải chịu một chút ủy khuất nào, và quả thực ông đã làm đúng như lời thề ấy, Liễu Minh Nguyệt dưới cánh chim bảo vệ của ông, chưa từng chịu qua nửa điểm ủy khuất nào —— về phần ở ngoài sự che chở ấy, ông chưa từng nghĩ tới khả năng kia… Lúc Ôn thị qua đời, Liễu Minh Nguyệt chưa tròn ba tuổi, cả ngày khóc tìm nương, cổ họng đều sưng lên, chỉ ngoại trừ có thể ngủ yên trong lòng của Liễu Hậu một lát. Sau tang kỳ, Liễu Minh Nguyệt tìm kiếm mấy ngày không gặp nương rốt cuộc cũng nhận ra từ nay về sau Liễu Hậu chính là chỗ dựa duy nhất của nàng, mặc kệ là nhũ mẫu hay là Hạ Huệ cũng đều không thể tách nàng xa rời lồng ngực của Liễu Hậu, phàm là ai tới bế nàng, nàng đều khóc khàn cả giọng, giống như đoạt mạng nàng vậy. Có một khoảng thời gian, trong đầu của Liễu Hậu toàn là tiếng khóc bén nhọn của nữ nhi —— chỉ vì tiếng khóc ấy quá mức thảm thiết, thế cho nên cả cuộc đời này ông không bao giờ muốn nghe thấy loại âm thanh như vậy nữa, bởi vậy mọi việc luôn ngàn y trăm thuận với ái nữ, so với làm việc trong triều đình còn muốn dụng tâm hơn gấp trăm lần. Về sau mới dần dần trở nên tốt hơn, ban ngày, lúc Liễu Hậu đi tảo triều, Liễu Minh Nguyệt sẽ khóc một lát tỏ vẻ kháng nghị, chờ đến khi ông đi rồi, cũng sẽ đi theo nhũ mẫu và Hạ Huệ chơi đùa vui vẻ, đợi đến khi Liễu Hậu hồi phủ, nàng lại biến thành hài tử ăn bám trên người Liễu Hậu, sống chết cũng muốn cận kề bên ông, người khác rất khó tiếp cận nàng. Hạ Huệ vẫn còn nhớ rõ, lúc Tướng quốc đại nhân còn chưa ngồi vào chức vụ như hiện nay, khi đó ông một tay ôm nữ nhi, một tay chấp bút ở dưới đèn phê duyệt công văn đến tối mịt. Chỉ cần ngồi ở trong lòng Liễu Hậu, tiểu nữ hài Liễu Minh Nguyệt luôn im lặng và nhu thuận. Phần lớn thời điểm ngồi ở đó, tiểu cô nương thì ngủ say sưa, nếu trong lúc nàng đang mơ hồ mà có ai đó có ý đồ bế nàng đi, tất nhiên sẽ đưa tới việc nàng khóc lớn một trận, chỉ có ở trong lòng A Đa, nàng mới thấy điềm nhiên thỏa mãn. Chút việc vặt vãnh cỏn con đó, theo thời gian Liễu Minh Nguyệt dần dần trưởng thành, đã bị dòng thời gian như nước lũ cuốn trôi đi mất, nàng đã sớm không còn nhớ rõ những việc này, nhưng ở trong lòng Liễu Hậu, tiếng khóc bén nhọn của ái nữ khi mẫu thân qua đời vẫn luôn vang vọng trong lỗ tai ông. Cả phủ Tướng quốc đều biết lão gia sủng ái Đại tiểu thư nhất, sủng đến mức không có nguyên tắc gì cả, Hạ Huệ quay trở lại Đông khóa viện, nàng ta cảm thấy vô cùng áp lực. Lúc trước chăm sóc tiểu thư còn dễ dàng một chút, nay tiểu thư đã dần dần phát triển… Bây giờ lại xuất hiện một tên hoa hoa đại công tử, loại chuyện tống cổ vị thiếu gia quần áo lụa là này, nàng ta không có kinh nghiệm nha. Liễu Minh Nguyệt quay trở lại La gia học võ, ngay cả người hay vô tâm sơ ý như La Thụy Đình cũng nhận thấy nàng trầm mặc hơn so với lúc trước. “Tiểu sư muội, thọ yến ở phủ Công chúa ăn không ngon sao?” Sao lại khiến ngươi u buồn thành như vậy… Người sống ở trên đời, đến một lúc nào đó bỗng nhiên sẽ có một thời khắc không thể ức chế được mà phát sinh cảm xúc tự căm ghét chính mình. Ví dụ như Liễu Minh Nguyệt giờ phút này, bỗng nhiên sau khi tỉnh ngộ thì bắt đầu căm tức bản thân, sau đó càng ngày càng muốn cảnh tỉnh mình nhiều hơn… Sau khi tỉnh ngộ thì toàn bộ cảm xúc đều nghiêng về một phía, phủ định hết thảy của chính mình! Liễu Minh Nguyệt vô cùng uể oải phát hiện, kiếp trước từ đầu đến cuối mình mới chính là kẻ thất bại, thất bại nhất là: cho tới chết cũng không biết bản thân mình thất bại ở chỗ nào! Chẳng lẽ, đây là dụng ý chân chính mà ông trời muốn nàng trọng sinh vào lúc nàng đang trong giai đoạn trưởng thành sao? Vẻ mặt nàng đưa đám, dựa đầu vào bả vai của La Thụy Đình, sâu kín thở dài một hơi: “Sư tỷ, ta cảm thấy tay nghề nấu nướng của mình rất tệ… Tệ đến hết thuốc chữa…” Làm người quá thất bại, thất bại đến không còn thuốc chữa… La Thụy Đình đẩy đầu của Liễu Minh Nguyệt trên vai mình ra, vẻ mặt cảnh giác: “Ngươi cũng muốn luyện tập nấu ăn? Chẳng lẽ gần đây ngươi và Tiết sư huynh…” Loại chuyện lửa gần rơm này, khiến người ta rất lo lắng nha! Liễu Minh Nguyệt: “…” Luôn cho rằng bản thân mình đã thuộc loại ngu si đần độn độc nhất vô nhị trên đời rồi, kết quả trước mắt đây là xảy ra chuyện gì a? Tức thời nàng hoàn toàn được chữa khỏi. Mấy ngày kế tiếp sau khi nói ra những lời này, Liễu Minh Nguyệt phát hiện La Thụy Đình mất đi hưng phấn đi phá hoại nhà bếp, mà chuyện nàng ta thường xuyên làm nhất chính là thời thời khắc khắc tiến hành quan sát theo dõi nhất cử nhất động của nàng —— giới hạn trong phạm vi hoạt động ở phủ Tướng quân. Đặc biệt nhất là lúc, trước mặt các vị sư huynh đệ nghỉ ngơi sau khi chém giết nhau ở giáo trường nhỏ, Tiết Hàn Vân thường xuyên chạy đến vụng trộm nhìn Liễu Minh Nguyệt một lát, cũng không thể tính là thân thiết, chỉ là hắn có thói quen hay hỏi thăm một câu: “Có mệt hay không?” Nhưng trong ánh mắt lại truyền ra ám hiệu “Mệt mỏi thì trở về nhà nghỉ ngơi đi, về sau đừng bao giờ tới nữa…” một ý tưởng cấp bách như thế. Nhóm sư huynh đệ ở phía sau cũng ầm ầm chạy tới xem náo nhiệt, giờ phút này La Thụy Đình nhìn chằm chằm vào Liễu Minh Nguyệt, ánh mắt bùng nổ giống như con mèo xù lông lên vậy, Liễu Minh Nguyệt ngây ngốc sờ sờ thắt lưng đau nhức của mình, lần đầu nếm thử cảm giác đi an ủi người khác: “… Hàn Vân ca ca chỉ xem ta như muội muội…” Sư tỷ người đừng bùng nổ nha! Sau đó, nhìn Tiết Hàn Vân kiên định lắc đầu: “Hàn Vân ca ca, ta không mệt chút nào cả, nhưng La sư tỷ hình như hơi mệt…” Mau dẫn nàng ta đi đâu đó nghỉ ngơi một lát, uống chút trà, thủ thỉ trò chuyện gì đó đi, chỉ cầu có thể đem sát khí này đi xa xa một chút… La Hành Chi và La Thiện Chi đối với tình cảnh muội muội nhà mình hãm sâu vào tương tư thế này ai cũng tỏ vẻ đồng tình, nhưng đối với thái độ băng sơn ngàn năm kia của Tiết Hàn Vân, thật sự lực bất tòng tâm. Thước Phi ở kế bên hát đệm: “Tiểu sư muội, nếu muội thấy mệt, Thước sư huynh dẫn muội qua bên kia ăn chút điểm tâm nghỉ ngơi một lát…” Đó là một ý kiến hay! Trước mắt của La Hành Chi và La Thiện Chi sáng ngời, căn cứ vào ước nguyện ban đầu là vì cuộc sống tương lai hạnh phúc của muội muội nhà mình, thề sẽ tác hợp cho muội tử nhà mình và Tiết Hàn Vân, huống hồ… Cùng với vị tiểu sư muội hồn nhiên khả ái này ngồi cùng một bàn, uống chút trà ăn chút điểm tâm, cũng là một loại cảnh đẹp ý vui nha, bởi vậy mọi người đồng loạt vươn móng heo ra với Liễu Minh Nguyệt, “Tiểu sư muội ——” tất cả đều bày ra khuôn mặt tươi cười nhiệt tình mời mọc. Sau đó, trong ánh mắt chờ mong của nhóm sư huynh đệ, Liễu Minh Nguyệt “Vèo” một cái trốn về phía Tiết Hàn Vân, người ở sau lưng nàng còn chưa kịp bắt đầu tấn công đã xuất hiện một cánh tay dài vươn ra, thuận thế kéo nàng vòng ra sau lưng mình, ánh mắt lạnh thấu xương kèm theo nét mặt cảnh cáo quét một vòng qua chỗ các vị sư huynh đệ. Ở sau lưng, hai tay Liễu Minh Nguyệt gắt gao ôm chặt cánh tay của Tiết Hàn Vân —— các sư huynh đang trong thời kỳ trưởng thành thực sự đáng sợ nha! Mọi người phẫn nộ xoay người thu tay lại, trong lòng không khỏi tiếc nuối cảm thán tiểu sư muội khó có thể thân cận a. Từ khi nàng xuất hiện ở giáo trường nhỏ, đã khiến cho mọi người có được loại cảm giác thế nào mới là “sư muội”, khác xa so với loại cảm giác “sư đệ” mà La Thụy Đình mang lại, dáng người nàng yêu kiều lả lướt, cho dù nàng chạy trốn, cũng có loại cảm giác ngây ngô duyên dáng của hài tử chưa trưởng thành, tương đối khiến người ta phải chú ý. Hai huynh đệ La Hành Chi và La Thiện Chi đã lén lút âm thầm tỷ thí với nhau vài lần, lo lắng xem có nên xuống tay với tiểu sư muội hay không… Loại ý tưởng nước chảy thành sông này, kỳ thật mọi người đều có. Về phần các sư huynh đệ khác, trước mắt vẫn chưa biết là loại tâm tư gì, nhưng biểu hiện rõ ràng nhất phải nhắc đến Thước Phi da mặt dầy mo không hề cố kỵ kia, mỗi ngày hễ rãnh rỗi là lại chạy tới bên cạnh tiểu sư muội chuyển động ba bốn lần, chọc cho Tiết Hàn Vân nhiều ngày nay đều dùng ánh mắt vô cùng rét lạnh khi nhìn kẻ trộm mà xem xét hắn. Loại đãi ngộ này, La Thụy Đình chưa bao giờ có, bây giờ lại bắt gặp Liễu Minh Nguyệt và Tiết Hàn Vân thân thiết như vậy, tiểu nha đầu đang trốn sau lưng Tiết Hàn Vân thăm dò lén lút nhìn xung quanh, nhất thời khiến nàng ta càng thêm phẫn hận, cắn răng quay đầu rời đi. Bắt đầu từ hôm đó, quan hệ giữa Liễu Minh Nguyệt và La Thụy Đình vừa mới tốt lên một chút đã bị đông lạnh tới cực điểm. La Thụy Đình thu thập tâm tình, bắt đầu vùng lên, xuất ra chiêu hung hiểm nhất: gia tăng thời gian và cường độ huấn luyện đối với Liễu Minh Nguyệt, ví dụ như để cho nàng ở giáo trường nhỏ chạy thêm vài vòng, hoặc là bắt nàng đứng trung bình tấn dưới ánh nắng gay gắt, gần đây còn tăng thêm thời gian đứng tấn nữa. Liễu Minh Nguyệt bị chỉnh đến sống không bằng chết, vài lần rất muốn đánh nhau một trận với nàng ta sau đó hồi phủ, nhưng nghĩ đến việc lại bị nhốt ở trong phủ Tướng quốc mà học thêu hoa, học đàn, sau đó làm một thiên kim tiểu thư nhà cao cửa rộng… Càng ngày càng trở thành loại nữ tử mà Tư Mã Sách yêu thích, trong lòng nàng lập tức sinh ra một cỗ hận ý ngập trời, cắn răng sống chết mà chống đỡ. Hôm đó trèo lên xe ngựa hồi phủ, nàng kéo tay áo Tiết Hàn Vân than thở khóc lóc: “Hàn Vân ca ca, van cầu huynh sử dụng mỹ nam kế với La Thụy Đình đi… Huynh kêu tỷ ấy đối xử tốt với ta một chút đi…” Nữ nhân ghen tị thật sự rất đáng sợ nha! Tiết Hàn Vân từ quyển binh thư ngẩng đầu lên, đáp phi sở vấn[1]: “Nguyệt Nhi, gần đây muội vừa đen lại vừa xấu đi… Còn luyện công nữa không biết có thể biến thành một La sư muội khác hay không…?” Liễu Minh Nguyệt kinh hãi, nữ nhân cho dù đến lúc năm sáu chục tuổi, cũng vẫn hy vọng bản thân đoan trang xinh đẹp, thích chưng diện là thói quen nhiều năm của nữ nhân, cho dù có thành bà lão cũng vậy, huống chi Liễu Minh Nguyệt tự biết mình đang ở độ tuổi thanh xuân, sớm đã quăng việc sử dụng mỹ nam kế gì đó ra sau đầu, từ trong ngăn kéo của xe ngựa vội vàng lấy kính ra soi, tỉ mỉ nhìn kỹ mặt mình, nàng cảm thấy gần đây không biết có phải vì mình hoạt động nhiều quá hay không, sắc mặt nàng ngược lại hồng nhuận, khí sắc tốt hơn rất nhiều so với lúc vừa mới sống lại, nàng toại nguyện buông lỏng lo lắng trong lòng. Buổi tối về nhà nàng lại đi kéo Liễu Hậu truy vấn, “A Đa, có phải gần đây con biến dạng thành xấu xí rồi không?” Liễu Hậu sờ sờ đầu của nàng, cả giận nói: “Ai nói Nguyệt Nhi của nhà ta xấu hả? A Đa sẽ đi bắt hắn lại lấy roi đánh hắn!” “Hàn Vân ca ca chứ ai!” Liễu Minh Nguyệt chỉ vào Tiết Hàn Vân đắc ý cười to: “A Đa mau sai người bắt huynh ấy lại đi…” Cả phòng cười ầm, mây đen trong lòng tựa hồ đều tiêu tán cả. Sau khi ăn xong ba người uống trà tiêu thực, Liễu Minh Nguyệt dựa vào bả vai của Liễu Hậu, kề sát vào lỗ tai ông nhỏ giọng lặng lẽ một năm một mười bẩm báo sự tình của La Thụy Đình, một bên kể lể một bên không có ý tốt liếc nhìn Tiết Hàn Vân, liên tục cười trộm, trong ánh mắt trêu tức của Liễu Hậu, thần sắc Tiết Hàn Vân chưa từng thay đổi, hắn thản nhiên ngồi ngay ngắn, sống lưng thẳng tắp. Đợi đến khi tiểu nha đầu kia cáo trạng xong, đắc ý đi ra ngoài, Liễu Hậu mới nói: “Nguyệt Nhi nói chất nữ của La lão tướng quân…” “Bá phụ, người đừng quá lo lắng, Hàn Vân quyết không có ý nghĩ này!” Ánh mắt của thiếu niên cương nghị chính trực, mặt đối mặt với Liễu Hậu không hề lùi bước chút nào. Liễu Hậu vuốt râu mà cười: “Không bằng sau này con hãy thường xuyên đến chỗ Lâm tiên sinh đọc sách đi, vậy thì Nguyệt Nhi sẽ ở nhà, không cần phải đến La phủ nữa. Cách một ngày thì lại tới phủ Tướng quân một lần, dẫn theo con bé đi cùng cũng tốt.” “Chất nhi nhớ kỹ.” Sắc mặt Tiết Hàn Vân thả lỏng, khóe môi cong lên. Sáng sớm hôm sau Liễu Minh Nguyệt mới biết được hậu quả của việc cáo trạng tối qua của mình, từ nay về sau không cần mỗi ngày đến phủ Tướng quân học võ nữa, mà chỉ cần cách ngày đi 1 lần, nhờ việc này mà về sau thời gian nàng chịu tra tấn của La Thụy Đình bỗng nhiên được rút ngắn lại, nàng vui mừng đến không tự kìm chế được, chỉ cảm thấy chiêu này còn tốt hơn nhiều so với việc buộc Tiết Hàn Vân sử dụng mỹ nam kế. Liễu Hậu đi tảo triều, Tiết Hàn Vân thì cưỡi ngựa đến học đường của Lâm tiên sinh ở kinh thành, trong phủ chỉ còn lại có một mình Liễu Minh Nguyệt. Mấy ngày nay nàng phải luyện tập đến chết đi sống lại, bỗng nhiên bây giờ lại rảnh rỗi, nghĩ đến việc về sau cứ cách một ngày lại được nghỉ một ngày, dứt khoát viết một bái thiếp sai người đưa qua cho Trầm Kỳ Diệp, hẹn ả tới gặp mặt. Cách mấy ngày sau thọ yến của công chúa Chiêu Dương, nàng đã lấy lại bình tĩnh, nàng vẫn luôn suy nghĩ mãi, cảm thấy kiếp này tất nhiên nàng phải làm “Hảo tỷ muội” với Trầm Kỳ Diệp mới được. Trầm Kỳ Diệp nhận được của bái thiếp của Liễu Minh Nguyệt, hẹn ả từ nay về sau thường xuyên đến Ngụy hoa viên ngắm cảnh, người được phái đến hồi đáp với nàng chính là thiếp thân nha hoàn Diêu Hoàng của Trầm Kỳ Diệp, từ khi nàng trọng sinh đến nay chưa từng nhìn thấy nha đầu này. Tính toán kỹ thời gian, lúc này đáng lẽ Diêu Hoàng vẫn chưa phải là nha hoàn nhất đẳng bên cạnh Trầm Kỳ Diệp mới đúng. Chờ sau khi Diêu Hoàng đi rồi, nàng mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, ý cười trên mặt từ từ biến mất, trở nên lãnh ý nồng đậm. Kiếp trước, nha đầu Diêu Hoàng này cũng cùng tiến cung với Trầm Kỳ Diệp, trở thành phụ tá đắc lực của ả, cũng từng được vua Thừa Tông lâm hạnh, tuy rằng cuối cùng vẫn hầu hạ bên cạnh Trầm Kỳ Diệp, là nha đầu tâm phúc của ả, nhưng cho đến lúc nàng chết, nha hoàn này cũng chưa bao giờ có được một danh phận nào, ngược lại nha hoàn này là người rất thông minh và lanh lợi. Nhìn thấy mặt của Diêu Hoàng, hoặc là mặt của Trầm Kỳ Diệp, Liễu Minh Nguyệt vẫn không nhịn được mà trong lòng bốc hỏa… Thậm chí mơ hồ có một loại cảm giác sợ hãi. Nàng không thể biết trước tương lai của mình về sau sẽ như thế nào, không biết trong tương lai có phải sẽ đi theo vòng xoay vận mệnh giống như kiếp trước của mình hay không, hoặc là trong đó sẽ có một bước ngoặt nào khác, hoàn toàn không giống như kiếp trước, điều duy nhất mà nàng có thể làm được chính là hoài niệm nhiều, suy nghĩ nhiều, làm nhiều công tác chuẩn bị hơn. Làm sao cũng khổ! May mắn, bên cạnh còn có A Đa bầu bạn.