Trong cơn đau nhức tôi mở mắt ra, ngẩn ngơ nhìn đỉnh lều, thân thể dường như không còn thuộc về mình nữa . . . . . “Tiêu Lạc!” Tiếng gọi sốt ruột làm tôi chợt hoàn hồn, cổ cứng ngắc quay sang nhìn bên cạnh giường, gương mặt lo lắng của Mục Liễu Nhứ lập tức đập vào mắt. Tôi mấp máy cánh môi cười với cô ấy, khàn giọng gọi, “Mục tỷ tỷ. . . . . .” Thấy tôi tỉnh táo có thể nói chuyện được, lo lắng trên mặt cô ấy mới giảm bớt đi, vẻ mặt phức tạp muốn nói rồi lại thôi.”Muội. . . . . .” Nói được một chữ thì cô ấy dừng lại, rũ hàng lông mi xuống, lát sau lại nâng lên, rồi nói, “Đức Thân Vương ôm muội về.” Nghe vậy, tôi run lên, không nhịn được run cầm cập.”Đừng nói cho thiếu gia biết. . . . . .” Tôi không muốn Liệt Minh Dã nghĩ nhiều, càng không muốn cậu ta hiểu lầm. “Tỷ không nói, nhưng rất nhiều tướng sĩ đều nhìn thấy. . . . . .” Lông mày cô ấy nhăn lại, nói đến đấy thì không tiếp tục nữa. Tôi không phản bác được, đành nhắm mắt lại. Trong lòng oán Đức Thân Vương sao chẳng kiêng nể gì ôm tôi về doanh trại, chẳng lẽ hắn ta không biết làm vậy sẽ gây ra mấy tin đồn thất thiệt sao? “Muội. . . . . . Sao lại ngất xỉu ở ngoài lều của Đức Thân Vương?” Cô ấy hỏi trọng điểm, giọng điệu có chút u buồn. “Mục tỷ tỷ, xin lỗi, để muội yên tĩnh một chút. . . . . .” Tôi xoay đầu vào trong giường, run rẩy cầu xin. Cô ấy chỉ khẽ thở dài một tiếng rồi đi ra khỏi lều. Tôi mở hai mắt nhìn vải màn, trong lòng vừa mệt vừa đau. Trước khi biết được sự thật tôi dốc sức muốn biết, giờ biết rồi thì lại không ngừng hối hận. Tôi không phải là Lăng Tiêu Lạc, tôi vốn có thể không để ý tới những gì cô ấy từng trải qua trong quá khứ. Nhưng làm vậy rất ích kỷ, đây là suy nghĩ của tôi chứ không phải của cô ấy. Sau khi mất hết tất cả lại rơi vào tình cảnh phải làm nàng dâu nuôi từ bé thấp hèn, cô ấy có tâm trạng ra sao? Cô ấy muốn báo thù sao? Muốn rời khỏi Liệt phủ sao? Tôi không biết, chỉ biết cô ấy yêu Liệt Minh Dã là đau khổ, là tuyệt vọng. Cô ấy không vui vẻ, lại càng không hạnh phúc! Linh hồn của tôi chiếm mất thân thể của cô ấy, vậy cô ấy đâu? Đi đâu? Còn sống không? Một người gánh vác vận mệnh của hai người, tới bây giờ tôi mới phát hiện ra linh hồn xuyên không là chuyện làm người ta rất khó chịu! Hốc mắt ướt át, tôi nên làm gì bây giờ? Trong lòng tôi đấu tranh gạt bỏ, lại không khống chế nổi bản thân cứ nghĩ đến Lăng Tiêu Lạc thật sự, trong lòng rối như tơ vò. . . . . Tôi khịt mũi, nâng tay lên lau nước mắt trên mặt. Dù thế nào đi chăng nữa đến hoàng hôn Liệt Minh Dã trở về, tôi muốn nói chuyện thân thế của mình cho cậu ta biết. So với việc để cậu ta biết được chuyện này từ miệng người khác, chẳng thà tự tôi nói ra còn hơn. Huống hồ, tôi không muốn nảy sinh hiểu lầm không cần thiết với cậu ta. Hạ quyết tâm, tôi lau sạch nước mắt trên mặt, vỗ vỗ gò má, trong lòng tự nhủ phải bình tĩnh, phải kiên cường, không có đường không đi được, chỉ có người không vượt qua được! Sau bữa tối, tôi và Liệt Minh Dã đi dạo gần doanh trướng, lúc về tôi gọi cậu ta cùng ngồi hóng mát dưới tàng cây. Dựa lên thân cây vững chắc, tôi nói tất cả mọi chuyện từ lúc phát hiện ra thỏ ngọc đến bây giờ cho cậu ta. Nghe vậy, sắc mặt cậu ta trắng bệch, sau đó lại chuyển sang xanh lét. Nỗi khiếp sợ không thể giấu được, đôi mắt co rút đảo qua đảo lại, môi mỏng hơi mở ra, cơ mặt nhăn lại. “Cơ thể này là Lăng Tiêu Lạc, nhưng linh hồn là của tôi. Tôi không thể thay thế cô ấy làm bất cứ chuyện gì được, cứ để chúng ta thuận theo tự nhiên đi, được không?” Tôi vừa vỗ ngực vừa nhìn thẳng vào mắt cậu ta. Thuận theo tự nhiên là cách duy nhất tôi có thể làm được. Cậu ta không nói gì, nặng nề mà đau đớn khép hai mắt lại, lông mi, cánh môi đều run rẩy. Cậu ta kéo lấy tay tôi nắm lại đặt lên chân mình, trong lòng bàn tay của cậu ta chảy mồ hôi. Tuy tôi nói thuận theo tự nhiên nhưng vẫn khiến cậu ta lo lắng bất an! Tôi lặng lẽ thở dài, nhìn lên bầu trời. Bầu trời phủ đầy những đám mây màu xám làm người ta cảm thấy áp lực. Vì sao thế giới phải có chiến tranh? Vì sao phải có quyền thế? Chẳng lẽ người với người vui vẻ chung sống với nhau không tốt hơn sao? Chẳng lẽ phải tranh chấp anh chết tôi sống mới có thể thể hiện được giá trị của bản thân sao? ★ Trải qua một tháng điều dưỡng, cơ thể tôi đã hồi phục, gương mặt đã hồng hào lại rồi. Vết thương bên ngực phải đã tróc vảy, chỉ còn lại một vết sẹo nhỏ hồng hồng. Thảo Hồ nhắc tôi lúc dưỡng thương không được vào nước, hại tôi giữa hè tháng tám chỉ được lấy khăn ướt lau người chẳng thoải mái gì cả. Hiện giờ thương thế đã tốt hơn, tôi vội vàng ngâm mình trong thùng nước lớn tắm rửa thoải mái. Cảm giác như lột được một lớp da chết, thay thế da mới, thật tuyệt! “La la la la la la la la, la la la la la la la la la la. . . . . . Tôi thích tắm làn da đẹp, oh oh oh. . . . . .” Tâm trạng dễ chịu, sau tấm bình phong tôi sung sướng hát bài thiếu nhi của Phạm Hiểu Huyên. Vừa tắm vừa nghịch nước chơi đùa, nhìn cánh hoa mềm mại lững lờ trên mặt nước. Tôi giơ một cánh tay trắng nõn lên, có cánh hoa dán lên càng tôn thêm vẻ trắng hồng xinh đẹp! Tôi vui vẻ tắm xong, đứng lên cầm cái gáo gỗ trôi trên mặt nước múc đầy nước rồi dội từ trên cổ xuống. Dòng nước chảy qua cơ thể rồi lại chảy xuống thùng. “Chậc!” Phía sau bỗng nhiên vang lên tiếng hít không khí, cái gáo gỗ trong tay tôi vào trong nước. Tôi quay phắt lại, là ai đứng sau lưng tôi thế hả?! Khi nhìn thẳng vào đôi mắt đang bốc lửa kia tôi run bắn lên, sau đó giật mình hét to nấp xuống nước, “A !!!!!!!” Vừa hét, hai tay vừa ôm ngực. Sao Liệt Minh Dã lại về lúc này? Không phải cậu ta đang cùng các huynh đệ chế tạo binh khí sao? Trời ơi, cậu ta đứng sau nhìn tôi bao lâu rồi?! Cậu ta giữ hai vai tôi nhấc tôi ra khỏi nước, tiện thể xoay người tôi đối mặt với cậu ta. Tôi há miệng muốn nói, môi lại bị ngậm lấy. Tôi giãy dụa, cánh tay cậu ta lại dùng sức ôm chặt lấy cơ thể tôi. “Ưm. . . . . . Ưm. . . . . .” Tôi không nói được, trợn tròn mắt, đôi tay không ngừng đánh lên cánh tay cậu ta. Bàn tay của cậu ta rẽ nước nâng mông tôi lên, cánh tay dùng sức nâng tôi ra khỏi thùng nước, ôm tôi đi về phía giường. “Thiếu gia. . . . . . Đừng như vậy. . . . . . Ưm. . . . . .” Tôi đẩy ngực cậu ta, ban ngày ban mặt làm chuyện này xấu hổ muốn chết, hơn nữa tôi vẫn chưa tắm xong, còn muốn ngâm thêm một lúc nữa. Cậu ta không để ý đến sự chống cự của tôi, đôi môi nóng bỏng hôn lên da thịt tôi như châm lên từng ngọn lửa, bàn tay như có dòng điện làm tôi tê dại than nhẹ.”Ừm. . . . . .” Cậu ta đột nhiên trở về, cơ thể còn mang theo hơi nóng lúc đúc binh khí khiến tôi thở gấp rơi vào sự nóng bỏng ấy. . . . . . Trong lúc triền miên, cậu ta muốn tôi hai lần. Tôi nằm trên lồng ngực đầy mồ hôi của cậu ta thở dốc liên tục, gò má nóng ran, trái tim đập “thịch thịch” rối loạn. Cậu ta ôm lấy eo tôi, hơi thở nặng nề đuổi theo tôi liều chết dây dưa. Cảm giác được bàn tay cậu ta không thành thật vuốt ve tấm lưng trần của tôi, tôi đẩy câu ta ra xa. Cậu ta lại nhanh chân hơn xoay người đè tôi xuống, cúi đầu cắn vành tai tôi, giọng nói khàn khàn lẩm bẩm, “Ta đã hơn bốn tháng rồi chưa động vào nàng, trên đời này có người đàn ông nào giống ta không?” Nghe giống như đang lẩm bẩm một mình nhưng thật ra lại đang oán trách hai chúng tôi. . . . . . Quá ít. Tôi nghẹn lời, đỏ mặt, bởi với nam nữ bình thường mà nói hơn bốn tháng thật sự là quá lâu rồi.”Nửa người dưới động vật. . . . . .” Sau khi nghẹn lời một lúc lâu tôi mới thốt ra một câu. Nghe vậy, cậu ta ngẩng đầu nhìn thẳng vào đôi mắt mê mang của tôi, bật cười nói, “Thấy nàng khỏa thân như thế nà không có phản ứng, vậy thì ta không phải là đàn ông rồi.” Hai chữ ‘khỏa thân’ nhắc nhở tôi, tôi xấu hổ đấm ngực cậu ta, sẵng giọng, “Cậu không chế tạo binh khí mà chạy về đây làm gì?” “Trang phi nương nương phái người đưa đồ tới cho nàng.” Cậu ta bò dậy khỏi người tôi, nhặt quần áo rơi trên đất tự mình mặc vào. Nhiệt tình lúc hoan ái với cậu ta bỗng chốc tụt xuống hết, Trang phi ơi là Trang phi, tôi đã rời xa Hoàng Thành thế rồi, sao cô vẫn không buông tha cho tôi? Cơ thể bị lạnh, tôi quấn lấy cái chăn tơ, lục trong tủ ra một bộ quần áo. Sau khi ăn mặc chỉnh tề mới cùng Liệt Minh Dã đi ra khỏi lều. Bên ngoài doanh trại, từ xa đã thấy một chiếc xe ngựa chất đầy thùng to thùng nhỏ, nhiều đến mức làm người ta hoa cả mắt. Người đến nhìn thấy chúng tôi lập tức nghênh bước đi lên, câu nói đầu tiên đó là, “Liệt phó soái, Lăng cô nương, để nô tài chờ lâu quá!” Người nói vô tâm, người nghe có ý, mặt tôi đỏ bừng, cúi đầu thấp hơn, cũng đập mạnh lên lưng Liệt Minh Dã, đều tại cậu ta! “Lăng cô nương, Trang phi nương nương sai nô tài đưa tới cho cô thuốc bổ, quần áo tơ lụa, trang sức, son bột nước. Nương nương nói biên cảnh Đông Nam không thể bằng Hoàng Thành, khí hậu hanh khô dễ sinh bệnh, nương nương dặn cô nương nên quý trọng cơ thể mình.” Nụ cười giả dối, ăn nói với tôi như nói với chủ nhân của ông ta. Trang phi quả nhiên cho tôi không ít mặt mũi. “Đã phiền quân gia lặn lội đường xa đưa đồ cho dân nữ, mời quân gia vào doanh trại nghỉ ngơi.” Tôi cười khiêm tốn với ông ta, cánh tay làm thành tư thế “mời”. “Không dám, nô tài còn phải quay về phụng mệnh nương nương.” Ông ta cung kính cúi ngươi, miệng nói như vậy nhưng ánh mắt lại nhìn lên thùng trên xe ngựa. Ý của ông ta đã rất rõ ràng. Tôi mím môi cười, mở một cái rương nhỏ ra, trong rương đầy đồ trang sức ngọc Phỉ Thúy. Tôi chọn một đôi vòng và một sợi dây chuyền đưa tới trước mặt ông ta, nói, “Quân gia đi đường vất vả, xin vui lòng nhận cho.” “A, thế này, thế này làm sao được. . . . . .” Nói một đằng làm một nẻo. Ông ta vừa nói vừa cười tủm tỉm nhận lấy cất vào trong ngực. Tướng sĩ theo chỉ dẫn của Liệt Minh Dã dắt một con ngựa đến giao cho ông ta. Ông ta cúi người hành lễ với hai chúng tôi, vui vẻ ra mặt giục ngựa đi. Người chết vì tiền, nhục vì miếng ăn, tôi càng cảm thấy câu nói của người xưa ẩn chứa nhiều đạo lý sâu sắc. Nhìn cả xe đầy rương mà tôi đau cả đầu. Trang phi biết tôi bị thương, công khai lấy lý do này tặng quà cho tôi, khiến tôi nợ cô ta một ân tình, thật đúng là rất biết tính kế. Dỡ xe, tôi mở từng nắp rương một. Vải vóc, trang sức, dược liệu, son bột nước hiện ra trước mắt, càng nhìn càng thấy đau đầu hơn. Tôi vừa bóp huyệt Thái Dương, vừa nói với Liệt Minh Dãn, “Thiếu gia, tôi muốn tặng vải vóc, trang sức, son bột nước cho nữ quyến trong quân, được không?” “Giữ lại những thứ nàng thích, lát nữa để Mục tỷ tỷ cũng chọn lấy mấy thứ, còn lại thì mang hết đi. Ta nhìn cũng đau đầu.” “Ừ” tôi gật đầu đồng ý, chọn một ít son màu sáng, một lọ dầu tắm mùi hương tinh khiết, một đôi khuyên tai ngọc trai tròn, còn lại thì bỏ hết. Tôi để son, dầu tắm, khuyên tai vào hộp trang sức. Khi đậy nắp tôi lại chần chừ, bởi hộp son kia không thể đậy chặt vào được mà để lộ một khe hở. Tôi cầm lên cố gắng đậy lại, nhưng đậy vào lại bật ra. Thấy thế, trong lòng tôi sinh nghi, bèn mở nắp hộp ra nhìn. Nhìn kỹ mới phát hiện ra phía dưới son có gì đó nên mới không đóng lại được! Nó được che giấu cẩn thận như vậy lại làm tôi căng thẳng. Tôi vội vàng mở hộp son ra nhìn xuống phía dưới. . . . . . Quả nhiên, bên trong là một tờ giấy! Mở ra, chữ viết xinh đẹp của Trang phi làm tôi ngừng thở. Trên giấy viết: ‘Giúp Đức Thân Vương một tay’. Tuy chỉ có mấy chữ ngắn ngủn, nhưng cũng làm tôi cảm thấy bỏng tay, theo phản xạ ném tờ giấy xuống. Liệt Minh Dã đưa tay đón lấy, sau khi nhìn mấy chữ đó sắc mặt cũng thay đổi, nhanh chóng ngẩng đầu nhìn tôi, ánh sáng trong mắt liên tục lóe lên. Tôi tiến lên một bước túm lấy tay cậu ta, nghẹn ngào nói, “Làm sao bây giờ?!” Cậu ta không nói gì, nhẹ nhàng tách tay tôi ra, đưa thư mưu phản của Trang phi đến gần ngọn lửa đốt thành tro. Đốt xong cậu ta nắm lấy hai vai tôi, “Nàng chưa bao giờ nhận được phong thư này, hiểu không?!” “. . . . . . Hiểu. . . . . . Hiểu rồi!” Tôi dùng sức gật đầu, lại ôm cậu ta. Cậu ta nói không sai, tôi cũng không biết Trang phi và Đức Thân Vương vẫn còn vương vấn nhau sau lưng Hoàng thượng! Cũng không biết Trang phi và Đức Thân Vương muốn làm phản! Không biết! Bình tĩnh! Bình tĩnh! Phải bình tĩnh! Đợi Mục Liễu Nhứ chọn vài món cô ấy thích xong, tôi đem toàn bộ vải vóc, trang sức, son bột nước đi tặng. Nữ quyến chưa từng thấy đồ thượng đẳng tinh xảo như thế bao giờ, ai ai cũng ngạc nhiên xen lẫn vui mừng nói cảm ơn tôi. Dược liệu là thứ Thảo Hồ thích nhất, đương nhiên tôi đưa hết cho anh ta. Anh ta vô cùng vui sướng, nâng dược liệu lên hôn liên tục, yêu thích không buông tay! Liệt Minh Dã đã đốt thư mưu phản của Trang phi, nhưng hai chúng tôi lại không biết cô ta còn đưa một phong thư khác cho Đức Thân Vương. Sau này dù tôi không muốn thừa nhận cũng không được nữa rồi. . . . . . ★ Liệt Minh Dã dạy cho tôi những kiến thức cơ bản về bắn tên. Tháng đầu tiên tôi thường tập đi tập lại cách kéo cung. Mỗi khi luyện tập cánh tay sẽ đau nhức, thậm chí tôi còn phát hiện trên cánh tay đã xuất hiện ít cơ bắp, đây là cái giá của việc luyện tập cơ tay. Chớp mắt đã qua một tháng, xác xuất tôi bắn trúng hồng tâm càng ngày càng cao. Cố gắng hai tháng, cuối cùng tôi đã đạt được thành quả, không uổng phí tôi đi sớm về khuya luyện tập! Giờ đã là cuối tháng mười một, ở thảo nguyên lạnh sớm hơn, nhanh hơn Hoàng Thành, tôi cũng chuẩn bị quần áo dày chống rét. Một buổi sáng luyện bắn, tôi nhổ mũi tên đang cắm trên bia ngắm cho vào túi đựng tên, đặt lên bãi cỏ khô vàng cạnh cái cung. Tiểu Thương Sí mặc bộ quần áo tôi may đuổi theo Mục Liễu Nhứ cầm cái trống bỏi chạy đằng trước, vừa chạy thằng bé vừa vui vẻ hét to, “Dì, ha ha, muốn trống! Muốn trống!” “Mau đuổi theo đi, đuổi theo được thì là của cháu!” Mục Liễu Nhứ cố ý dừng bước lắc lắc cái trống chờ thằng bé. Đợi thằng bé chạy tới nơi thì lại chạy tiếp, khiến Tiểu Thương Sí vừa nhảy, vừa hét, càng phấn khởi chạy nhanh về phía trước. Tôi ngồi trên cỏ nhìn họ chơi đùa, bên môi nở nụ cười thỏa mãn hạnh phúc. Đây cũng là cuộc sống tôi muốn, thoải mái, vô ưu vô lo, tự do cả thể xác và tinh thần! Tiểu Thương Sí đuổi theo Mục Liễu Nhứ, nhào lên phía trước bắt lấy cái trống bỏi trong tay cô ấy. Tiếng cười trong trẻo vang vọng trên thảo nguyên cuối mùa thu có vẻ càng vang hơn. Mục Liễu Nhứ thằng bé trở lại ngồi cạnh tôi. Thằng bé nhào vào lòng tôi, tôi bóp cái mũi nhỏ của thằng bé, cưng chiều cười nói, “Con đấy, không ngoan gì hết, chẳng chịu ngồi yên một phút.” Thằng bé cười híp mắt lộ ra cái răng nanh trắng noãn, bàn tay cầm cán trống lắc lắc phát ra tiếng “thùng thùng”. Tiếng vó ngựa từ xa lại gần. Tôi quay đầu sang phải nhìn lại, chỉ thấy một con ngựa cao to màu nâu nhạt phi như bay tới. Tôi ôm Tiểu Thương Sí đứng lên, cùng sóng vai với Mục Liễu Nhứ nhìn người đến. Tôi biết người này, đó là một trong những tùy tùng đi theo Lưu Hán Thanh. Anh ta ghìm cương dừng ngựa, nhảy xuống hai tay ôm quyền, nói thẳng lý do đến đây, “Lăng cô nương, chủ nhân nhà ta mời cô đến dự tiệc.” Nghe vậy, tôi chau mày, hỏi, “Ở đâu?” “Cô nương đi sẽ biết.” Chỗ nào không có tên ắt có vấn đề, tôi lùi về phía sau một bước cảnh giác nói, “Tôi và chủ nhân của anh không có chuyện gì để nói cả. Nếu anh ta có chuyện gì thì xin mời tự đến gặp thiếu gia nhà tôi, thứ lỗi tôi cáo từ.” Nói xong, xoay người đi luôn. Còn chưa rõ thân phận Lưu Hán Thanh ra sao, tôi không thể tùy tiện được! “Đắc tội rồi!” Vừa bước được một bước, phía sau liền truyền đến giọng nói trầm thấp. Gó lạnh đánh tới, tôi chưa kịp phản ứng sau gáy đã đau nhức, lập tức mất hết tri giác! ***** Tiếng nói tiếng cười khiến tôi tỉnh lại. Tôi mở mắt, theo bản năng xoa xoa gáy, đầu hơi choáng váng. “Nhóc con, chọc mông này!” Điệu cười xấu xa phòng túng làm tôi dừng tay, quay đầu nhìn về phía phát ra tiếng nói. Chỉ thấy Lưu Hán Thanh đang cầm một thanh kiếm gỗ chọc chọc tiểu Thương Sí. Tiểu Thương Sí chạy chậm, cái mông bị chọc, chân bị vấp ngã sấp xuống, cây kiếm gỗ nắm trong tay cũng rơi ra khoảng hai mươi cm. Thằng bé kêu rên, vểnh mông lên bò về phía trước, lại cầm lấy kiếm gỗ. Thằng bé giơ kiếm lên cao, hùng hổ đánh về phía Lưu Hán Thanh, “A !!!” đánh trúng đầu Lưu Hán Thanh, làm anh ta lảo đảo ngã xuống. Cảnh tượng một lớn một nhỏ chơi đùa trước mắt làm tôi suýt nữa bật cười ra tiếng. Nhưng những gì trước khi hôn mê lại hiện lên trong đầu, xem ra tôi và tiểu Thương Sí đều bị bắt rồi. Tôi ngồi dậy quan sát căn phòng, dưới thân là giường mềm mại rộng rãi, bài trí trong phòng mặc dù không xa hoa nhưng cũng tràn ngập dã tính khí phách, nhưng không có bất cứ món đồ nào là của Long Triều. Lưu Hán Thanh mặc quần áo giống người Mông Cổ, mái tóc màu nâu dùng một sợi dây đuôi chồn buộc lại, mấy sợi tóc mềm mại sáng bóng rũ trước trán vì chơi đùa mà đung đưa. Biên giới Đông Nam ngoài quân doanh của Đức Thân Vương thì cách đó hơn hai trăm dặm là Oa Tắc. Lưu Hán Thanh lại mặc dị phục, đáp án đã rất rõ ràng. Anh ta là người Oa Tắc? Nơi tôi và Tiểu Thương Sí đang đứng chẳng lẽ là quân doanh biên giới Oa Tắc? Đang suy nghĩ, một thanh kiếm gỗ bay qua tầm mắt, rơi “Bốp”xuống. Tôi hoàn hồn, quay lại nhìn một lớn một nhỏ kia. . . . . . Chỉ thấy Tiểu Thương Sí vung hai nắm tay trống trơn về phía Lưu Hán Thanh. Lưu Hán Thanh giả vờ sợ hãi hai tay ôm đầu, làm Tiểu Thương Sí cười to hơn. Sau một lúc lâu, Lưu Hán Thanh nằm bất động dưới nắm đấm của Tiểu Thương Sí, mái tóc rối tung che mất khuôn mặt. Thấy thế, tôi ôm đầu gối nghiêng đầu nhìn Tiểu Thương Sí đang ngẩn ra. Lưu Hán Thanh giả chết, để xem thằng bé sẽ làm gì? Tiểu Thương Sí không ngờ Lưu Hán Thanh không đánh lại, bĩu môi. Thằng bé buông tay nhưng vẫn không trèo xuống khỏi người anh ta mà đẩy phần tóc che mất mặt anh ta ra. Hai mắt Lưu Hán Thanh nhắm chặt, nhìn thật sự giống như đã hi sinh. Tôi cố nén cười, to đầu mà còn bày trò này với trẻ con. Giả vờ kiểu đó mà không thấy xấu hổ sao! Tiểu Thương Sí vỗ lên mặt Lưu Hán Thanh, vỗ mấy cái không thấy có phản ứng gì thằng bé liền dùng cái tay bụ bẫm xoa cằm, dáng vẻ ông cụ non cực kỳ đáng yêu! Tôi bắt đầu tò mò, nhìn chằm chằm thằng bé, không biết thằng bé sẽ dùng cách gì để trừng trị cái tên giả chết kia. “Ha ha…” Bỗng nhiên hai mắt tiểu Thương Sí sáng lên, thò tay bịt mũi Lưu Hán Thanh. Thấy thế, tôi sửng sốt, lập tức che miệng lại để mình không bật cười. Con trai giỏi, chiêu này rất độc, không thở được không tin tên Lưu Hán Thanh kia không chịu ‘xác chết sống lại’! Quả nhiên, mặt Lưu Hán Thanh đang bình thường bắt đầu dần dần đỏ lên, cho đến khi bị ngạt thành màu gan heo thì mới bất đắc dĩ mở hai mắt, đẩy đầu tiểu Thương Sí ra, thở dốc.”Phù. . . . . . Phù. . . . . . Phù. . . . . .” “A ha! Ngốc! Ngốc! Ha ha ha ha!” Tiểu Thương Sí lăn khỏi người anh ta, vỗ tay khen hay, hai cái chân nhỏ hưng phấn đá đá. “Ha ha ha ha!” Cuối cùng tôi cũng không nhịn được, ngã lên giường ôm bụng cười lăn lộn. Nghe thấy tiếng của tôi, tiểu Thương Sí nhìn tôi bò dậy, reo lên “Mẹ !!!” rồi nhào đến chỗ tôi. Tôi ôm lấy cơ thể nhỏ nhắn của thằng bé. Hai mẹ con tôi cười ngã lên giường, nhìn cái tên tự chuốc khổ cho mình kia đang cố gắng hít thở không khí.