"Không khóc không khóc!" Vừa thấy người này khóc, Mạc Thiên Hàm liền luống cuống, vội vàng lau nước mắt nước mũi cho Thu Nghiên.
"Ăn sinh nhật, chính là Thu Nghiên lại lớn một tuổi, thúc thúc nói, Thu Nghiên càng lớn càng vô dụng.
.
Nghiên nhi không biết tại sao lại nói Nghiên nhi như vậy? Nghiên nhi càng lớn, không phải.
. làm việc càng nhiều sao? sao có thể là vô dụng đâu?" Năm đó y còn nho nhỏ, không hiểu ý nghĩa câu nói này của thúc thúc, cho nên dù y rất muốn ăn sinh nhật nhưng vừa nghĩ đến thái độ của thúc thúc, y liền không còn nhắc đến sinh nhật của mình, chỉ có thể nhìn các đệ đệ ăn sinh nhật, mà y, vĩnh viễn cũng không dám nói ra.
.
Cho dù đã sớm biết người này sống không tốt, Mạc Thiên Hàm vẫn không ngăn được mà nổi giận, vì cái gì? Đương nhiên là bởi vì ngươi trưởng thành, nhà bọn họ không thể vẫn luôn bám chặt tài sản của ngươi!
Thái độ rõ ràng như vậy, cũng chỉ có đồ ngốc như Thu Nghiên không nhìn ra được, ở kiếp trước Mạc Thiên Hàm không ít thấy những ân oán trong hào môn, tranh đoạt tài sản càng là chuyện thường như cơm bữa!
Nhưng cả nhà này đối xử với Thu Nghiên như vậy thật khiến người tức giận, chờ lúc hắn có cơ hội, khẳng định sẽ thật chân thành mà "báo đáp" bọn họ!
"Ưm ưm.
. tướng công.
.
Nghiên nhi.
.
Nghiên nhi thật chóng mặt!" Thu Nghiên khống chống lại được men say, lắc lắc đầu nhỏ đã có chút mơ hồ, bám vào người tướng công, cũng không chú ý được hai người đang ngâm suối nước nóng liền thẳng tắp ngã vào trong ngực Mạc Thiên Hàm!
Mạc Thiên Hàm: "!"
Nhìn Thu Nghiên đã ngáy khò khò, Mạc Thiên Hàm cứng họng mà nhìn trời xanh, hắn đây là vác đá nện vào chân mình? Đúng không đúng không?
Cuối cùng, bất đắc dĩ mà chấp nhận kế hoạch viên phòng đêm nay nói lời tạm biệt, nhận mệnh mà ôm người ra khỏi hồ nước, dùng khăn lau sạch sẽ, hai người vào buồng trong, cùng nhau nằm trên giường.
Tuy rằng đối với ô long của đêm nay, Mạc Thiên Hàm có chút dở khóc dở cười, nhưng có thể an an tĩnh tĩnh canh giữ người này một đêm, hắn cũng thực nguyện ý.
Dưới ánh trăng, gương mặt Thu Nghiên hiện lên tia ửng hồng khỏe mạnh không còn tái nhợt như lúc mới gặp, cái kén trên tay cũng mỏng rất nhiều, vết nứt cũng được mình che chở cẩn thận thời gian dài mà biến mất, không còn giống như một cái miệng nhỏ mọc ra trên tay Thu Nghiên.
Nhẹ nhàng lau nước mắt còn vương nơi khóe mắt của Thu Nghiên, tao ngộ của người này khiến người đau lòng cùng tức giận, mặc kệ trước kia y sống thế nào, hiện tại là phu lang của Mạc Thiên Hàm hắn, cho nên, sau này mỗi năm hắn đều sẽ tổ chức sinh nhật cho người này, mỗi ngày đều sẽ làm cho y vui vẻ, sống hai đời, hắn liền một người thân này, phải thật quý trọng mới được!
Trong lúc ngủ mơ Thu Nghiên ẹp bẹp miệng, tự nhiên mà chui vào trong ngực Mạc Thiên Hàm, lẩm bẩm gọi: "Tướng công.
.
"
Mạc Thiên Hàm lẳng lặng lắng nghe.
.
Sau đó?
Không có sau đó, Thu Nghiên ngủ càng say đắm!
Mạc Thiên Hàm vẫn duy trì tư thế nằm sấp, đem lỗ tai dán bên cạnh miệng Thu Nghiên, chờ phu lang nói "lời thật lòng sau khi say rượu" đâu, ai ngờ.
.
Nhìn chằm chằm cái miệng nhỏ vui sướng ngáy khò khè kia, nhìn nửa ngày, người ta không chút hề hấn!
Ngủ chảy cả nước miếng!
Cuối cùng chỉ có thể vô lực mà hôn hôn cái miệng nhỏ của người này, ôm y đi ngủ, mơ mơ màng màng vẫn còn nhớ nhung: Ngày mai nhất định phải viên phòng!
.
Truyện khác cùng thể loại
69 chương
10 chương
26 chương
34 chương
7 chương
82 chương
172 chương