Tướng Công Mạnh Mẽ Phu Lang Ngoan Ngoãn
Chương 117 : Không Biết Đưa Thứ Gì
"Nhi thần tham kiến phụ hoàng!" Vào nhà nhìn thấy Hoàng Đế ngồi trên long sàng, lập tức hành lễ.
"Đứng lên đi, trời lạnh thế này, sao ngươi lại chạy đến đây?" Ngày nghỉ bình thường không phải Thái tử điện hạ chỉ ở Đông cung sao? Hoặc là đi bái phỏng thái phó, hôm nay sao lại có thời gian tới Điện Phụng Thiên?
"Nhi thần đến để tặng đồ cho phụ hoàng!" Sau khi đứng dậy liền nâng mặt lên, trên mặt mang theo nụ cười vừa đúng, trong mắt cũng lộ ra sự kính yêu, đây là vẻ mặt phụ hoàng thích nhất, vậy hắn liền bày ra cho ông xem.
"Ồ? Thứ gì lại đáng giá ngươi tự mình đến một chuyến?" Quả nhiên, gợi lên lòng hiếu kỳ của Hoàng Đế.
"Xem, phụ hoàng, đây là ngày hôm qua lúc nhi thần đi tới phủ thái phó, lúc đi ngang chợ, nhìn thấy, nhìn thấy món này, liền nhớ tới phụ hoàng, cho nên nhi thần liền mua, đưa cho phụ hoàng." Nhận lấy đồ trên tay nội thị, nội thị liền lấy xuống tấm vải che bên trên, lộ ra món đồ bên trong.
"Đây là đưa cho trẫm?" Hoàng Đế tò mò nhìn đồ trong khay, hỏi Thái tử điện hạ.
"Vâng, phụ hoàng đừng chê cười nhi thần suy nghĩ chuyện nhỏ nhặt!" Tự nhiên cầm đồ vật lên, ngồi xổm xuống gần đầu gối Hoàng Đế, cột vật nhỏ lên đầu gối, điều chỉnh thử góc độ cùng độ dài dây cột: "Mỗi năm khi mùa đông đến, đầu gối phụ hoàng liền không thoải mái, nhưng vào cuối năm các loại tế điện đều yêu cầu phụ hoàng tự mình thực hiện, quỳ lạy không ít, đặc biệt là lúc tế thiên, nhi thần đã thấy dàn tế từ nhỏ đến lớn, đều là cục đá lạnh băng, ngày đông, dù là người có thân thể mạnh khỏe còn không chịu nổi, huống chi là phụ hoàng? Cho nên nhi thần thừa dịp mấy ngày tuyết rơi không có việc gì liền ngẫm nghĩ cho phụ hoàng một vật nhỏ như vậy, tới lúc phụ hoàng lại tế bái liền để nội thị dùng bao đầu gối này cho ngài, cách lạnh còn mềm mại, như vậy phụ hoàng có thể thoải mái hơn một chút, tối hôm qua nhi thần đã dùng thử, quỳ một canh giờ, cũng không cảm thấy khó chịu." Điều chỉnh xong mới cới ra đưa cho Tấn công công cất đi.
"Ngươi quỳ một canh giờ?" Kinh ngạc, còn có chút cảm động.
"Dạ, chính là dựa theo khoảng thời gian bình thường phụ hoàng tế điện lại kéo dài một chút, bao đầu gối này dùng thật tốt, bên trong nhi thần đã nhét thêm rất nhiều bông, da thỏ cũng được xoa vô cùng mềm mại, sẽ không mài đầu gối." Ngẩng đầu nhìn phụ hoàng: "Từ nhỏ nhi thần liền chưa gặp Hoàng cha, chỉ có phụ hoàng, nhi thần chỉ nghĩ hiếu thuận phụ hoàng hết lòng."
"Con ngoan, con ngoan!" Duỗi tay sờ sờ tóc Thái tử, ôn hòa nhìn đứa nhỏ này, đây là con của ông cùng phu lang a!
"A, còn có cái này!" Trên khay khác, là hai lò sưởi tay nhỏ nhắn.
"Lò sưởi tay này là ni thần tìm thợ thủ công khéo tay nhất làm ra, nhỏ nhưng tinh xảo, bên trong có thể thả ba đến năm cục than chỉ bạc không khói, mỗi khi tế tổ, lúc phụ hoàng từ tổ miếu đi ra thì tay cũng lạnh băng, nhi thần đỡ phụ hoàng đều cảm giác được, cho nên lần này phụ hoàng liền mang theo lò sưởi tay này đi, thứ này nhỏ như vậy, để trong tay áo sẽ không có ai nhìn thấy, chờ phụ hoàng vào trong liền cầm nó trong tay, thực ấm áp!" Lò sưởi tay rất tinh xảo, không điêu khắc rườm rà, chỉ có chút hoa văn có ngụ ý cát tường, nhìn từ ngoài rất nhỏ nhưng không gian bên trong lại rất lớn, có lẽ là do giảm bớt trang trí hoa lệ bên ngoài nên trọng lượng rất nhẹ cũng rất mỏng.
"Con ngoan!" Hoàng Đế thực sự cảm động, đặc biệt là khi biết Thái tử vì nắm được độ thoải mái của bao đầu gối mà quỳ một canh giờ, để biết bao đầu gối có thật sự cách lạnh mềm mại hay không, trong lòng ông vô cùng kiêu ngạo, con ông vô cùng hiếu thuận với ông!
Hai cha con, vào giờ ngọ của mùa đông, ngồi trong Điện Phụng Thiên nói chuyện trời đất, ngẫu nhiên còn truyền ra tiếng cười vui vẻ của Hoàng Đế, thị vệ và nội thị đứng bên ngoài đều nghe được.
Bên đây cười nói vui vẻ, bên kia lại lửa đốt ngập phòng.
Trong phòng có một thanh niên mặc áo gấm lụa là, đầu đội ngọc quan, trên ngọc quan khảm ba viên trang trí sáng lấp lánh như kim cương, người này chính là Tam hoàng tử điện hạ.
Nội thị đi vào trong phòng, cung kính hành lễ rồi bẩm báo: "Điện hạ, vẫn chưa tìm hiểu được, chỉ biết Thái Tử mang theo hai nội thị, trên tay nội thị nâng hai cái khay, phía trên dùng vải che lại, không biết bên trong là thứ gì, đi vào không lâu liền truyền ra tiếng cười của bệ hạ, hiện tại Thái Tử vẫn chưa đi ra."
"Điều tra cho bổn cung, đồ được mang vào là thứ gì!" Vẻ mặt Tam hoàng tử tức tối vô cùng, hôm nay hắn muốn thỉnh an phụ hoàng cũng không được gặp mặt, nghe nói Thái Tử điện hạ tới trước hắn một bước, hắn liền cảm thấy không ổn, chạy tới Điện Tường Hòa ở Tây Cung, tìm cha thương lượng.
"Vâng!" Nội thị nhanh chóng lui ra, sắp xếp người đi tìm hiểu tin tức.
"Hoàng nhi, ngồi xuống!" Người trung niên ngồi ở chủ vị nhìn không được, rốt cục ra tiếng ngăn cản hành động đi vòng vòng như ruồi không đầu của Tam hoàng tử.
"Bốp!" Ngồi xuống nâng chung trà lên uống ngụm nước trà lại buông xuống thật mạnh.
"Cha dạy ngươi thế nào? Vui giận đều không hiện, ngươi nhìn lại ngươi đi, hiện tại đều táo bạo sắp nổ tung!" Hoàng Quý phu lang, cũng chính là ca tử trung niên, có gương mặt được chăm sóc cẩn thận, tinh xảo như người trong tranh.
"Cũng không biết là mang thứ gì đi vào lại có thể làm phụ hoàng vui vẻ như vậy?" Đã rất lâu hắn không thấy được phụ hoàng cười thật sự.
"Mặc kệ là cái gì, ông ấy cũng là phụ hoàng của ngươi, Thái Tử vẫn là Thái Tử, ngươi chỉ cần làm việc cho giỏi, có được niềm vui của phụ hoàng, sự tán thành của các triều thần, dù ngươi làm sai cũng thành đúng!" Hoàng Quý phu lang vô cùng trầm ổn, còn có thể khuyên giải Tam hoàng tử đang táo bạo.
"Dạ, cha nói đúng!"
"Điện hạ, vẫn chưa tìm hiểu được, người bên kia rất kín miệng!" Nội thị lại tiến vào bẩm báo.
"Một đám thùng cơm!" Một tay quét sạch tách trà trên bàn xuống đất, nội thị lo sợ co người lại nhưng không dám né tránh, vẫn quỳ đợi dặn dò.
"Lui xuống đi, tiếp tục hỏi thăm!" Người trên chủ tọa thấy con trai nổi giận lập tức cho lui tất cả nội thị trong phòng, chỉ còn y và con trai.
"Được rồi, giận thêm cũng không thay đổi được gì, ngươi hẳn là nên nghĩ cách lôi kéo tầm mắt của phụ hoàng từ trên người Thái tử trở về trên người của ngươi mà không phải ở đây giận dỗi!" Nổi giận thì có ích lợi gì? Hiện tại quan trọng là có thể tạo niềm vui cho Hoàng Đế!
"Cha, aizz, thôi, để người tìm hiểu đi!" Bị cha răn dạy, Tam hoàng tử nhận thức được sai lầm của mình, lập tức liền điều chỉnh lại tâm trạng.
Ưu nhã ngồi xuống, bưng lên chén trà nội thị mới dâng lên mà thưởng thức.
Nhìn thấy con trai của mình có thể nhanh chóng điều chỉnh tốt trạng thái, Hoàng Quý phu lang vừa lòng gật đầu, con của y phải là dạng này mới đúng.
"Đúng rồi cha, đại triều hội đầu tiên của năm sau, nhi thần sẽ để người nhắc lại chuyện lập hậu, cha cũng nên làm chút chuẩn bị!"
Hoàng Quý phi ngồi trên chủ tọa bỗng chốc nắm chặt khăn trong tay: "Có nắm chắc không?" Vị trí Hoàng Hậu, y đã vì nó mà phấn đấu cả đời, chỉ kém một bước cuối cùng.
"Chỉ có ba thành, nhưng nếu không nhắc tới thì ba thành cũng không có, chuyện này không chỉ là tâm nguyện của ngài, cũng là tâm nguyện của nhi thần, chỉ khi ngài trở thành chủ nhân của Trung cung, nhi thần mới có thể đường đường chính chính trở thành con vợ cả!" Trong mắt nóng cháy như bừng sáng tia lửa.
"Tốt!" Híp mắt lại, bên trong chợt lóe một tia sáng rồi biến mất.
Chủ nhân Trung cung!
Ha hả, tuy rằng hiện tại y là Hoàng Quý phu lang, đáng tiếc vẫn kém một bước, cho dù hiện tại y quản phượng ấn, trên danh nghĩa y vẫn thấp hơn người chết một đầu!
Đều đã chết bao nhiêu năm vẫn chiếm lấy vị trí kia không buông! Ngay cả con y, rõ ràng là y sinh con trước, dựa vào cái gì con y chỉ là một hoàng tử nho nhỏ, còn con của người chết kia lại là Thái tử! Hiện tại là trữ quân tương lai là Hoàng Đế?
Không cam lòng!
Y vẫn luôn không cam lòng.
Từ ngày đầu trở thành sườn phu lang của hoàng tử, chậm rãi xóa sổ đám người vào phủ cùng với y, mãi đến khi Hoàng tử phong vương, y đi theo vào Vương phủ, thăng lên sườn thị quân, ngầm lại trừ bỏ tất cả những kẻ có uy hiếp, cho rằng làm vậy có thể lên chính vị, ai ngờ cuối cùng lại bị người khác nhanh chân đến trước, may mắn bụng y cố gắng, sau khi sinh con trai liền được làm thị quân, sau đó những kẻ có uy hiếp đến con y đều bị y loại bỏ, chỉ còn lại con trai của người ngồi trên chính vị, đáng tiếc, năm đó hao hết tâm tư cùng thủ đoạn, cũng không thể giết chết đứa bé kia, chỉ chết một người lớn, mà không phải một xác hai mạng! Thật là đáng tiếc a!
Tây Cung không ngừng phái người tìm hiểu, hai người ở Điện Phụng Thiên lại trò chuyện vui vẻ, Tấn công công đứng ở cửa nghe nội thị bẩm báo, khóe miệng cong cong: "Đi trả lời người tìm hiểu bên ngoài, liền nói là lễ vật Thái tử trình cho bệ hạ, chúng tiểu nhân không có duyên nhìn thấy! Các ngươi nghe cho rõ, quản miệng mình cho tốt, cái gì nên nói cái gì không, các ngươi tự suy nghĩ rõ ràng!"
"Dạ, tổng quản yên tâm, Điện Phụng Thiên cũng không phải chỗ khác, nơi của thiên tử, sao có thể gây phiền toái cho tổng quản ngài? Ha hả! Ngài yên tâm, trong lòng tiểu nhân rõ ràng lắm!" Nội thị nói xong lời nịnh nọt liền lui ra ngoài, chỗ rẽ liền có mấy nội thị đang chờ đâu.
Hừ hừ! Tây Cung thì sao? Hoàng Quý phu lang chung quy không phải là Hoàng Hậu phu lang, chấp chưởng phượng ấn cũng chỉ là "thay quyền" mà không phải chấp chưởng thực sự, y, hiện tại vẫn không phải là Hoàng Hậu phu lang của Trung cung!
Gọi nội thị đi theo Thái tử đến bên người, thấp giọng dặn dò mấy câu, nội thị kia vô cùng nghiêm túc lắng nghe, cuối cùng còn vô cùng cảm kích nhìn Tấn công công.
"Tổng quản yên tâm, tiểu nhân nhất định sẽ báo cho điện hạ chuyện này! Tiểu nhân thay điện hạ cảm ơn tổng quản đại nhân!"
"Đừng hành lễ, nhiều người đang nhìn, ngươi biết là được, nhớ kỹ, nhắc nhở điện hạ." Tấn công công ngăn cản nội thị muốn quỳ xuống dập đầu, chỉ đặc biệt nhấn mạnh một câu.
Nội thị khẳng định gật đầu, có thể đi theo bên cạnh Thái Tử đều không phải là kẻ ngu, hôm nay có thể được vị tổng quản này nhắc nhở, sau này chủ tử của bọn họ làm việc sẽ tiện lợi rất nhiều, bọn họ biết rất rõ, trong cung này, Quý nhân thị lang được bệ hạ tự tay nâng lên cũng không có quyền lợi lớn bằng vị đại tổng quản này.
Truyện khác cùng thể loại
58 chương
10 chương
12 chương
21 chương
118 chương
47 chương
359 chương
78 chương