Tướng Công Mạnh Mẽ Phu Lang Ngoan Ngoãn
Chương 114 : An Trí Cho Gánh Hát
"Tin đồn gì?" Phu lang nhà mình thật vất vả có được chuyện mà mình không biết để nói cho nghe, Mạc Thiên Hàm lập tức phối hợp.
"Nghe nói bọn họ chỉ có năm người, hai ca tử, một sao sao già cùng hai ca nhi, mang theo ba tiểu hài tử, vốn đang biểu diễn ở thành phố lớn, nhưng hình như là bị một ít người dây dưa, sợ gây chuyện vào người liền chạy tới thành trấn nhỏ, nhưng họ không ở chỗ nào lâu, luôn có người chú ý tới hai ca nhi, cho nên họ phải liên tục đổi nơi biểu diễn."
"Phu lang muốn nói gì?" Thu Nghiên hỏi kĩ mọi chuyện như vậy, hẳn không phải chỉ đơn giản là muốn nói cho hắn nghe đi?
Quả nhiên, liền nghe Thu Nghiên ở trong ngực mềm mềm nói: "Tướng công, bọn họ thực đáng thương, trời lạnh như vậy, mùa đông sắp đến rồi, còn phải đổi sang thành trấn khác biểu diễn, cũng không biết ba tiểu hài tử kia có chịu được hay không? Còn có sao sao già kia nghe nói thân thể cũng không tốt lắm, tướng công, chúng ta có thể mời họ vào nhà ở một đoạn thời gian không? Ít nhất, cũng chờ tới trời xuân ấm áp rồi đi? Ngày tháng phiêu bạt khắp nơi, thật sự không tốt."
"Phu lang đã từng phiêu bạt?"
"Lúc song thân rời thế giới này, ta còn nhỏ, trong nhà người nhiều không có chỗ, ta chỉ có thể chạy đến từ đường tìm Cổ sao sao, ở chung với lão nhân gia một thời gian, sau đó cả nhà thúc thúc liền dọn đến." Cũng là lúc đó, y lần đầu tiên cảm nhận được cảm giác không có nhà.
"Ngoan, không cần suy nghĩ những chuyện không vui, ngày mai tướng công mang ngươi tới cửa được không? Tướng công sẽ đón họ vào nhà ở, vừa lúc người trong nhà cũng hơi ít, thêm vài người làm bạn với ngươi, tướng công cũng không cần lo ngươi ở nhà một mình sẽ cô đơn."
"Dạ!" Vui vẻ cười, tướng công thật sự rất yêu thương y!
Mạc Thiên Hàm cũng cười, phu lang của hắn thật đáng yêu! Tâm địa thật thiện lương!
Ngày hôm sau, Mạc Thiên Hàm liền mang Thu Nghiên đến tìm ông chủ quán trà, sau đó trực tiếp đến chỗ thuê tạm thời của gánh hát, một viện tử nhỏ đơn sơ.
"Lưu sao sao." Mạc Thiên Hàm không để Thu Nghiên xuống xe ngựa, trên xe có lò sưởi, bên ngoài đang bay tuyết, lỡ đông lạnh y thì sao.
"Mạc lão bản!" Lưu sao sao thoạt nhìn thực tiều tụy.
"Đây là làm sao vậy?" Ngày hôm qua vị lão sao sao này còn thực tốt, hôm nay là có chuyện gì?
"Sao sao! Hương ca tử tỉnh!" Ca nhi tên Tiểu Tịch đột nhiên chạy ra gọi lớn Lưu sao sao.
Lưu sao sao không kịp để ý đến Mạc Thiên Hàm liền bỏ chạy vào phòng, Mạc Thiên Hàm thấy vậy liền biết họ khẳng định đang gặp sự cố, thấy cửa không đóng liền nhấc chân đi vào.
Trong nhà đơn sơ không đến mức gió lùa, nhiệt độ lại ngang ngửa bên ngoài, Mạc Thiên Hàm nhíu mày, may mắn không để Thu Nghiên xuống xe.
Trên giường dùng mấy lớp chăn bông cũ đắp một người, bốn người lớn mang theo ba đứa nhỏ quay xung quanh, mỗi người đều nôn nóng nhưng cũng bất đắc dĩ.
"Hương ca tử! Hương ca tử! Sao sao đây!" Lưu sao sao nắm lấy tay của người nằm trên giường, gọi tên của y, một đứa bé khoảng bảy tám tuổi đứng bên mép giường, hai tay siết chặt.
Mạc Thiên Hàm tới gần liền thấy, người trên giường mặt mày đỏ bừng, miệng mở ra thở hổn hển, rõ ràng là đang phát sốt! Hơn nữa bệnh còn không nhẹ, nếu còn không trị liệu sẽ có nguy hiểm!
"Giúp ta, giúp ta chăm sóc.. chăm sóc tốt Hổ tử!" Ca tử trên giường ngay cả nói chuyện cũng không có sức, lại vẫn nhớ thương đứa bé đứng bên giường.
"Người này đều đã bệnh nặng như vậy, sao không tìm đại phu khám bệnh!" Mạc Thiên Hàm đột nhiên ra tiếng, làm mọi người giật mình, quay đầu thấy một hán tử đứng sau lưng liền co rúm lại với nhau.
"Chúng ta không có đủ tiền để đi khám bệnh." Tiểu Tịch bi thương trả lời hắn.
Mạc Thiên Hàm đương nhiên sẽ không thấy chết mà không cứu, những người này đều là người đáng thương.
Bước lên ẵm người trên giường dậy, đứa bé kia lập tức nóng nảy: "Ngươi làm gì?" sau đó giống một con sói hoang mà nhào lên.
"Mang cha ngươi đi khám bệnh, không thể kéo dài nữa, đều sốt đến nói mê sảng!" Vứt đứa bé sang một bên, nhấc chân liền ra khỏi nhà, mọi người cũng đi theo sau.
"Tướng công?" Thu Nghiên đang ở trên xe đợi hơi ngộp liền vén rèm định hít thở chút không khí liền thấy tướng công ôm một người từ trong nhà đi ra.
"Nghiên nhi, người này bệnh rất nặng, dẫn y tới nhà Lý đại phu, ngươi xuống dưới trước để ta đặt y vào xe được không?"
"Dạ!" Thu Nghiên lập tức xuống xe, Mạc Thiên Hàm lập tức đặt người bệnh vào trong, kéo mành che lại, xoay người liền siết chặt áo choàng cho Thu Nghiên, vừa rồi lúc Thu Nghiên xuống xe, áo choàng đã bị lỏng ra.
"Trần quản gia, đưa tới chỗ Lý đại phu!" Trần Lôi vâng mệnh lái xe ngựa rời đi.
Quay đầu nhìn đám người đều đang sốt ruột nhìn mình, thôi, cùng nhau đi bộ vậy! Xe ngựa chỉ có thể ngồi hai người, người bệnh kia nằm nên chỉ có thể cho một mình y dùng.
"Cùng nhau đi bộ đi!" Thuận tiện kéo Thu Nghiên đến bên người: "Vị này là phu lang của ta, tên Thu Nghiên, các ngươi làm quen một chút, đây là Lưu sao sao của gánh hát.
" Chào Lưu sao sao! "Thu Nghiên lễ phép chào hỏi.
" Chào Mạc.. mạc gia phu lang.
"Lưu sao sao lập tức đáp lễ, sau liền hỏi Mạc Thiên Hàm:" Mạc lão bản, chúng ta đi xem Hương ca tử đi! "
" Được, chúng ta đi thôi, xe ngựa nhanh hơn chút, bên trong có lò sưởi, sẽ không bị lạnh, yên tâm.
"Trấn an một chút rồi mang đám người này đến hiệu thuốc của Lý đại phu.
Chân Thu Nghiên không khỏe, hiện tại là mùa đông có tuyết vụn bay làm đường trơn trượt, Mạc Thiên Hàm là nửa nâng nửa ôm người, phòng ngừa Thu Nghiên trượt chân hoặc bong gân, đi cực kì chậm.
Đám người đi sau hai phu phu vừa lo lắng cho Hương ca tử vừa kinh ngạc với sự yêu thương của Mạc Thiên Hàm dành cho Thu Nghiên, Thu Nghiên đi ở phía trước, bọn họ đương nhiên nhìn ra được, chân của ca tử này, là què, nhưng tướng công của y lại vô cùng quan tâm săn sóc, ngay cả động tác đội mũ áo choàng cũng vô cùng tự nhiên, nếu ngày thường không hay làm vậy, sẽ không có cảm giác như thế.
Lưu sao sao nhìn, đột nhiên có chút ý tưởng, nhưng ông không biểu hiện ra ngoài, trước mắt vẫn là bệnh của Hương ca tử quan trọng hơn.
Mạc Thiên hàm mang bọn họ trực tiếp đi vào viện sau của Lý đại phu, quả nhiên xe ngựa của hắn đã dừng trong sân, ở phòng phía Tây liền tìm được Trần Lôi đang bưng một chén thuốc đen sì.
" Lão bản.
"
" Ừ, người sao rồi? "
" Lý đại phu đã ghim kim, Lý gia phu lang ở bên trong chăm sóc, đây là thuốc vừa nấu xong, uống hết rồi nghỉ ngơi mấy ngày sẽ khỏe lại.
"
" Tốt quá! "Nghe xong những lời này, người đi theo sau đều vui vẻ, Tiểu Hổ càng là gấp không chờ nổi mà đẩy cửa ra chui vào, nó muốn nhìn thấy cha.
" Tịch ca nhi cùng Nhạc ca nhi vào chăm sóc Thu ca tử đi, Lam ca tử cùng Giang ca tử coi chừng ba đứa nhỏ, Mạc lão bản, có thể trò chuyện riêng được không? "Lưu sao sao an bài xong mọi việc liền dò hỏi Mạc Thiên Hàm.
" Có thể, đi phòng khách đi, mời sao sao, Nghiên nhi, ngươi cũng tới.
"Ước chừng đoán được vị sao sao này muốn nói gì, cho nên Mạc Thiên Hàm cũng gọi Thu Nghiên đi cùng.
" Mạc lão bản, chuyện ngày hôm qua ngươi nói, ta đã nghĩ kỹ, chúng ta..
"
" Thực xin lỗi, Lưu sao sao, sự tình có chút thay đổi! "Mạc Thiên Hàm ngắt lời Lưu sao sao, lão sao sao ngẩng đầu nhìn hắn, có chút bàng hoàng, bọn họ thật vất vả mới gặp được cơ hội được nghỉ ngơi một chút, chẳng lẽ vị Mạc lão bản này đổi ý?
" Ngài đừng gấp, kỳ thật là thế này, ngài cũng đã thấy phu lang của ta, hôm qua phu lang nói với ta, y muốn mời tất cả mọi người trong gánh hát đến nhà chúng ta ở, nếu muốn đi, ít nhất có thể chờ đến đầu xuân thời tiết ấm lên rồi hãy đi, trời lạnh như vậy, cho dù người lớn chịu được, ba đứa bé kia cũng khó mà chịu nổi, ngài xem được không? "
Lưu sao sao vừa nghe, quả thực như bị choáng váng, nhìn về phía Thu Nghiên:" Mạc gia phu lang, thật sự có thể sao? "
" Vâng, lão sao sao, Nghiên nhi thích nhạc khúc, nhưng Nghiên nhi không biết gì, tướng công nói muốn tìm người dạy Nghiên nhi, ngày đó tướng công tới chỗ ngài trao đổi, Nghiên nhi cũng nghe Lý gia phu lang nói về chuyện gánh hát của ngài, Nghiên nhi không giúp được gì nhiều, nhưng Nghiên nhi có thể mời mọi người ở đến lúc thời tiết ấm lên.
"Kỳ thật Thu Nghiên nhìn thấy bọn họ liền nhớ đến chính mình trước kia, vô luận là vẻ mặt chết lặng nhận mệnh hay quần áo cũ nát đầy mụn vá, đều rất giống y trước kia.
" Tốt! Tốt quá! Cảm ơn! Cảm ơn!"Lưu sao sao không kìm được nước mắt, hôm qua bọn họ còn định lập tức rời đi nơi này, nếu không phải Hương ca tử đột nhiên ngã bệnh, hôm nay bọn họ đã sớm ở trên đường.
Trời lạnh như thế này, ai cũng không muốn đi, nhưng bọn họ sợ Mạc Thiên Hàm cũng giống những người trước kia, chỉ ham tiện nghi, vì an toàn của bản thân, bọn họ vẫn luôn lưu lạc khắp nơi, trên người không để dành được bao nhiêu tiền, nếu không cũng sẽ không làm cho Hương ca tử suýt nữa đã bệnh chết.
Chuyện còn lại liền dễ làm, đón hết mọi người về nhà bọn họ, vừa lúc phòng ở phía Tây là bốn người Trần Lôi ở, liền dọn dẹp phòng ở phía Đông, bên trong đã có sẵn giường sưởi do Mạc Thiên Hàm làm lúc mới dọn tới, đút củi vào đốt lửa lên, phòng liền ấm, phòng phía Đông cho bọn họ ở, phòng chính là để phu phu Mạc Thiên Hàm ở.
Trong dãy phòng phía Đông liền chừa ra một phòng làm phòng nhạc, dùng để dạy học cùng chỗ để mọi người luyện tập, Hương ca tử khỏe hơn cũng được đón về, Mạc Thiên Hàm kêu Trần Lôi bốc vài gói thuốc về cho y uống, ở nhà dù sao cũng tốt hơn ở tiệm thuốc, ăn dùng đều kĩ càng hơn chút.
Mạc Thiên Hàm đem trong nhà giao cho Thu Nghiên cùng Trần Lôi, chính mình chạy tới hầm chứa lương thực chủ trì lấp động, tổng cộng có bốn hầm lớn, một vạn cân lương thực, đều xử lý tốt, cuối cùng dùng bùn lấp kín, bởi vì thời tiết lạnh lên, bọn họ đốt một ngày, mới có thể sấy khô hết bùn đất.
Trên bề mặt dùng đất vụn và phân tro đắp lên, gần đó đã dựng không ít nhà ở, người bên trong sẽ trông coi những lương thực này, đương nhiên ở bên ngoài chỉ là trông coi sân phơi lương thực mà thôi, còn lương thực cất trong hầm, tiệm gạo nào không có tồn kho a? Chỉ là số lượng bao nhiêu thì người ngoài không biết thôi.
Hơn nữa nơi này mưa vẫn tương đối nhiều, tiệm gạo nào không có chỗ phơi lương thực a? Mạc Thiên Hàm vì tiệm gạo là mới mở nên tìm chỗ này rất hẻo lánh, mướn mấy người coi sân cùng lương thực, cho nên không khiến người nghĩ đến chuyện khác.
Chờ mọi chuyện dàn xếp xong, Mạc Thiên Hàm cũng rảnh rỗi, trận tuyết lớn đầu tiên của mùa đông cũng bắt đầu rơi xuống.
Truyện khác cùng thể loại
122 chương
32 chương
60 chương
149 chương
50 chương
83 chương