"Ngươi đi rồi, Viêm Hoang nhất định sẽ có hỗn loạn ngắn ngủi, Mễ Lương không có bản sự tự bảo vệ mình, nếu bị phát hiện là nữ nhân đến lúc đó sẽ càng loạn. Nếu may mắn một chút, không bị phát hiện ra là nữ nhân, rơi vào tay Thiết Bất Quy. Thiết Bất Quy là người như thế nào người biết rồi đấy, hắn xuất thân cường đạo, thân thủ tuy không sai, nhưng trong chuyện nam nữ hắn không quá để ý, vì mượn sức trấn nhân tâm hắn nhất định sẽ đem Mễ Lương ra chia sẻ, dùng một nữ nhân để đổi lấy người khác duy trì, đến lúc đó Mễ Lương cũng chỉ có thể chờ bị ba trăm cái nam nhân luân." Sở Nghiêu nhìn Ấn Hạo, lời nói khẩn thiết, "Hàng Phá Hải nhân phẩm cũng không tệ, nhất định sẽ đối Mễ Lương tốt một chút." "Là ngươi cùng Hàng Phá Hải quan hệ không sai." Ẩn sâu bên trong đồng tử của Ấn Hạo dấy lên một ngọn lửa: "Ngươi không thể chạm vào Mễ Lương, liền ép ta đưa nàng cho hắn." "Ngươi đã không thể mang nàng đi, thì không thể độc chiếm nàng. Vì tư tâm của mình không muốn giao nàng ra, ngươi muốn nàng phải đối mặt với tình huống Viêm Hoang hỗn loạn như thế nào? Thân phận hiện tại của nàng là nam sủng của ngươi, ngươi không muốn đem nàng khao thưởng cho người khác, hiện tại nàng vẫn thuộc về ngươi, nhưng chờ ngươi đi rồi, đối phương hiển nhiên trước tiên sẽ tiếp nhận Mễ Lương, một nam nhân tư tàng một nữ nhân, tuyệt đối sẽ không thoát khỏi cảnh ồn ào bị những người khác yêu cầu chia sẻ. Nam nhân này là ai ngươi rõ hơn ta, ta chỉ cảm thấy Hàng Phá Hải là một sự lựa chọn không sai." "Bên ngoài hồ sa trúc càng ngày càng cao, hồ nước cũng đã càng ngày càng đầy, chưa tới một tháng, chúng ta sẽ rời đi Viêm Hoang. Ngươi muốn một mình độc chiếm nàng ta có thể hiểu, nhưng mà, nàng tốt xấu đem lần đầu tiên cho ngươi, ngươi nên lo lắng thay nàng một chút." Lời nên nói Sở Nghiêu đều nói, hắn đi về phía đám người bên kia. Buổi chiều trời lại đổ mưa to, nước mưa cọ rửa cát đá cuốn trôi bùn lầy, trận mưa này rơi đến tối còn không chịu ngừng, buổi tối Ấn Hạo không đến phòng Mễ Lương, nằm ở trên giường của mình nghe tiếng sấm từ phía chân trời xa xa đùng đoàng mà đến, hắn biết, ở đại môn cốc khẩu bên ngoài, hồ sa trúc lấy tốc độ sinh trưởng kinh người vươn cao, chỗ trũng hội tụ một lượng nước mưa lớn, đã hình thành một cái hồ nhỏ, lượng nước trong hồ đã đạt tới mức cao nhất của mùa mưa. Theo đà này tầm hai ba tháng nữa sẽ nhanh chóng khô cạn. Cho nên, thời gian bọn họ trốn đi mới chọn vào lúc cuối mùa mưa, công tác chuẩn bị đã làm tốt, bấm tay tính tính, đại khái cũng chỉ còn hơn hai mươi ngày. Thời gian vốn không còn nhiều, cũng nên là lúc đưa ra quyết định. Hôm sau ở đại đường, Ấn Hạo tuyên bố cho Hàng Phá Hải chuyển đến khu dừng chân ban đầu của thủ vệ, cũng chính là khu quản lý ăn ở của Viêm Hoang hiện tại, Hàng Phá Hải chịu được khổ nhọc, ở khu vực khai thác quặng lúc đối mặt với nguy hiểm có sức phán đoán không sai, hơn nữa thân thủ bất phàm, làm người dễ ở chung, thủ hạ của Ấn Hạo cũng tỏ vẻ không có ý kiến. Sau khi cơm trưa, Ấn Hạo gọi riêng Hàng Phá Hải vào đại đường, "Gần đây ngươi tam phiên bốn bận mạo hiểm, liên tiếp cứu người bên trong nguy hiểm, mọi người đều thật lòng kính trọng ngươi. Nghe nói trước kia ngươi là tướng quân, bất quá đánh giặc có một chút không tốt, phải hy sinh một đội người để đổi lấy thắng lợi, nhưng ở Viêm Hoang, chúng ta chỉ có ba trăm người, ta hi vọng, một người đều không cần hy sinh." Hàng Phá Hải tuy đến sau nhưng cũng biết vì sao Ấn Hạo là lão đại, Ấn Hạo có uy vọng không phải bởi vì hắn có thể đánh, mà là ở khu vực khai thác quặng hắn có thể bảo trụ tánh mạng rất nhiều người, hắn sẽ dốc hết sức lực không để cho một người nào phải chết, đem toàn bộ Viêm Hoang quản lý gọn gàng ngăn nắp. Hàng Phá Hải lớn hơn Ấn Hạo vài tuổi, nhưng rất bội phục hắn, "Ta nhớ lúc ta vừa mới tới, ngươi đã nói qua nơi này không có tướng quân. Viêm Hoang chỉ có đội hữu, ta đương nhiên không hy vọng đội hữu của mình chết đi." Ấn Hạo từng để ý Hàng Phá Hải một đoạn thời gian, giống như Sở Nghiêu nói, người này nhân phẩm không tệ. Hắn lại cùng Hàng Phá Hải nói vài chuyện về khu vực khai thác quặng, cuối cùng, nói: "Viêm Hoang khí hậu khô nóng, trong người dễ dàng thượng hoả, sau khi ăn cơm chiều ngươi ở trong phòng chờ ta, ta sẽ đưa lễ vật tiết hỏa đến phòng ngươi, xem như làm khao thưởng." Từ đại đường đi ra Ấn Hạo đứng trên hành lang một lúc, ánh mắt phóng ra nhìn núi hoang phương xa, trong nhãn ảnh chỉ có sự trống rỗng, bàn tay nắm chặt, hướng phòng Mễ Lương đi đến. Mễ Lương lúc này đang nằm trên giường ngủ trưa, Ấn Hạo không đi vào buồng trong, hắn ngồi một mình cạnh bàn ăn bên ngoài, thẳng đến khi Mễ Lương tỉnh lại, đẩy cửa phòng ra nhìn thấy hắn, có chút nghi hoặc, Ấn Hạo cũng không phải là loại nam nhân sợ quấy rầy nàng ngủ mà không lên giường, "Lão đại, sao không đi vào?" Ấn Hạo ngẩng đầu liếc nàng một cái, "Ngủ ngon không?" "Ngủ ngon." Mễ Lương trả lời hắn. Cơ bắp trên mặt Ấn Hạo có chút cứng ngắc, "Cơm chiều nên ăn nhiều một chút, ăn xong ngươi băng qua đại đường đi về hướng bắc, đi hết cái hành lang kia, sẽ có một gian phòng nằm ở chỗ sâu nhất." "Đi vào trong đó làm gì?" Mễ Lương suy đoán bên trong ẩn dấu món đồ quan trọng nào đó. Ấn Hạo mặt không biểu cảm, "Đêm nay ngươi đến ngủ cùng Hàng Phá Hải." Mặt Mễ Lương bỗng chốc trắng bệch, "Ngươi nói cái gì?" Ấn Hạo nhìn qua một bên, "Ta đã cùng Hàng Phá Hải nói tốt lắm, hắn đến Viêm Hoang không lâu, người cũng không tệ, ngươi buổi tối đi thôi." Mễ Lương nổi điên, chạy qua túm vạt áo hắn, vừa đánh vừa đẩy, "Ngươi nói sẽ không đem ta đi khao thưởng người khác..." Ấn Hạo mặt không biểu cảm gỡ tay nàng, nắm cánh tay nàng, "Nơi này là ta định đoạt, ta bảo ngươi làm gì thì ngươi phải đi, bằng không tình cảnh của ngươi sẽ càng tệ hơn." Ấn Hạo hất tay nàng ra, "Sau khi ăn cơm chiều tự mình đi qua, đừng để ta phải đến đem ngươi đóng gói đưa đến đó." Nói xong, rảo bước vội vàng rời khỏi phòng. Ấn Hạo trực tiếp đi đến khu vực khai thác quặng, lúc này còn chưa tới giờ bắt đầu làm việc, khu vực khai thác quặng không có một bóng người. Hôm nay trời không đổ mưa, mặt trời chói chang nhô lên cao, lộ ra sắc quang màu cam đỏ, như một đoàn lửa, dưới bầu trời khốc nhiệt không có một tiếng động, chỉ có mồ hôi trên trán của hắn không ngừng tí tách rơi xuống. Qua một hồi lâu, mới có người lục tục đi đến khu vực khai thác quặng, có người đi qua người hắn cùng hắn chào hỏi, "Lão đại, tới sớm vậy" "Lão đại, sao đi có một mình" ... Ấn Hạo mồ hôi trên trán đều lười lau, chắc là do đứng phía dưới mặt trời quá lâu, chỉ cảm thấy hai chân vô lực, cứng ngắc nghiêm mặt "Ân" hai tiếng, xem như trả lời. Hắn ngốc ở khu vực khai thác quặng đến giờ cơm chiều, từ phía đông đi đến phía tây, lại từ phía tây đi trở về phía đông, thẳng đến màn đêm buông xuống, có người phát ra thanh âm xa xưa, "Kết thúc công việc, ăn cơm —— " Buổi tối cùng nhóm thủ hạ ăn cơm, sau khi ăn xong là lúc Viêm Hoang cuồng hoan, hắn ngồi cạnh Lộ Ngũ Thiết Bất Quy, một đám nam nhân nhàm chán bắt đầu hội toạ đàm. Thanh âm chung quanh thật ồn ào, nhưng một câu hắn cũng không nghe rõ, chỉ nhìn thấy ánh trăng chậm rãi dâng lên, thời gian từng giây một không ngừng trôi qua, trong lòng như có cái sàng, hạt cát bên trong không ngừng rơi xuống, tựa hồ trôi đi không phải hạt cát, cũng không phải thời gian, mà là món đồ thập phần quan trọng dưới đáy lòng. Bên cạnh có người dùng cánh tay chọc chọc hắn, là Lộ Ngũ, "Lão đại, ngươi lên tiếng đi." "A?" Ấn Hạo không biết bọn họ đang nói gì. "Tiểu đao sẹo muốn cùng Thu nhị khổ đánh một trận, ngươi cũng biết hai người bọn họ oán hận chất chứa đã lâu, hôm nay lại ầm ĩ lên, hai người bọn họ muốn triệt để thống khoái đánh một hồi, sinh tử tùy mệnh, hỏi ngươi có đồng ý hay không." Lộ Ngũ ở bên cạnh hỏi, trong lòng suy nghĩ hai người kia thảm, thế nhưng muốn đánh một trận sinh tử, còn chạy đến đây hi vọng Ấn Hạo đồng ý, nói không chừng đều sẽ bị Ấn Hạo đá, Ấn Hạo ngồi bên cạnh lại không có nửa điểm phản ứng, Lộ Ngũ có chút kỳ quái, "... Lão đại, ngươi có nghe thấy hay không... Lão đại..." Ấn Hạo đột nhiên từ trong đám người đứng bật dậy, giống như thuần lộc bị dã thú công kích chấn kinh, hoảng loạn chạy về phía phòng ở, xuyên qua đại đường, lưu lại trên hành lang một trận tiếng bước chân dồn dập, xuất ra chìa khóa thời điểm mở cửa sắt ngón tay run run, đẩy cửa sắt ra, hắn hướng phòng Mễ Lương chạy tới, "Mễ Lương..." Trong phòng không có người, bước chân hắn càng thêm hoảng loạn, giống như phát điên lộn trở lại đại đường, hướng phòng ở phía bắc chạy tới, "Phanh ——" một tiếng đá văng đại môn thuần mộc. Mễ Lương đứng ở phòng trong quay đầu xem xảy ra chuyện gì, hắn thấy nàng y phục hoàn hảo, thở dài nhẹ nhõm một hơi, hướng nàng nói: "Trở về đi." Mễ Lương trầm mặc cúi đầu. Hàng Phá Hải ngồi trên ghế tựa trên mặt hiện vẻ nghi hoặc, một lát sau phản ứng lại, "Ấn lão đại, ta không thích nam nhân." "Không thích thì thôi." Ấn Hạo có lệ nói, đi về phía Mễ Lương, hắn vỗ vỗ bờ vai nàng, "Mễ Lương, cùng ta trở về." Mễ Lương mặt không biểu cảm đi ra cửa. Hành lang thật dài, hai người một đường không ai nói chuyện. Trở lại phòng, Mễ Lương múc nước, rửa mặt, rửa chân, không nhìn Ấn Hạo trong phòng. "Ta thật sự không thể mang ngươi đi." Mễ Lương đi đến bên giường, chuẩn bị cởi y phục đi ngủ, nghe thấy Ấn Hạo đứng một bên nặng nề lên tiếng, "Ngay từ đầu ta từng nói với ngươi, Sở Nghiêu nói không sai, ta không có năng lực này." "Ta đã biết." Mễ Lương cởi ngoại sam ném tới một bên, đem tóc cột chắc nới ra, cầm lấy lược chải tóc. "Đến lúc ngươi cần tìm một chỗ dựa mới vững chắc." "Là nam nhân vừa rồi à? Đa tạ ngươi thay ta lo lắng nhiều như vậy, ta cũng sẽ hảo hảo lo lắng cho mình một chút." Mễ Lương lạnh nhạt nói, "Chúc các ngươi vượt ngục thành công." Mễ Lương trèo lên giường, kéo chăn lên trên, che khuất phân nửa khuôn mặt, "Trước khi ra ngoài nhớ thổi tắt đèn." Ấn Hạo ngồi xuống giường, kéo nàng dậy, "Mễ Lương, ta cũng thật sự thích ngươi..." "Chuyện phải làm cũng đều làm." Mễ Lương đánh gãy lời hắn, hôm nay nói thích, ngày mai lại không quản nàng sống chết, trời nam đất bắc, cuộc đời này rất khó trùng phùng, bây giờ còn nói thích có gì khác già mồm cãi láo. Từ lúc hắn bảo nàng đến phòng một người nam nhân khác ngủ, Mễ Lương đã bị hắn triệt để làm lạnh tâm. Ánh mắt nàng không nhìn hắn, ôn hoà nói: "Ta còn muốn ngủ sớm một chút." Hai người tâm tình đều không tốt, Ấn Hạo cuối cùng buông nàng ra, tự trở về phòng mình. Có lẽ ngay từ đầu hắn nên nghe Sở Nghiêu khuyên bảo, cách xa Mễ Lương một chút, hắn cho rằng mình có thể từ trong chuyện tình cảm thoát ra, kết quả đến hiện tại thế nhưng luyến tiếc. Mễ Lương hiện tại không cần thiết lấy lòng Ấn Hạo, thời điểm chạng vạng đi ra ngoài ngay cả Thạch Đầu cũng không gọi, lơ đãng thế nào chạy đến chỗ thường hay chạy bộ, bất quá không có khí lực chạy, đành chậm rãi đi bộ. Đi một hồi, bắt gặp một cái mô hình đồ chơi, nằm trên đất lúc này là một con rối tiểu hầu tử, trước ngực nó có một cái trống lớn, lắc lắc, tiểu hầu tử bắt đầu tự động gõ trống. Tuy rằng kêu không được vài cái, nhưng thanh âm thùng thùng thùng thập phần dễ nghe. Cánh môi Mễ Lương nhếch lên nhợt nhạt cười, cầm tiểu hầu tử, ngồi cạnh chân tường lắc lắc không ngừng. Một lát sau, nàng đứng lên đi đến một chỗ tả hữu nhìn quanh, không thấy bóng dáng Đinh Nguyên, nàng không lớn không nhỏ hô hai tiếng, "Đinh Nguyên... Đinh Nguyên..." Chung quanh một người đều không có, Mễ Lương cảm thấy mình có chút ngốc, lại ngồi trở lại chân tường đùa bỡn tiểu hầu tử. Một lát sau, phía sau xa đài xuất hiện một người, trong mắt nhàn nhạt mừng thầm, "Ngươi tìm ta?" "Cám ơn ngươi tặng đồ cho ta." Mễ Lương phe phẩy con rối tiểu hầu tử. Đinh Nguyên rất kiêng kị Ấn Hạo, ánh mắt tả hữu xem xét, phòng ngừa Ấn Hạo hay Thạch Đầu đột nhiên xuất hiện, "Sao hôm nay ngươi không chạy bộ?" "Mệt mỏi, không muốn chạy." Mễ Lương nhìn dáng vẻ của hắn liền biết hắn đang đề phòng Ấn Hạo, đứng lên vỗ vỗ bụi đất trên người, vừa đi vừa nói, "Ta còn muốn món đồ khác, có phải chỉ cần ta vẽ ra hình dáng ngươi đều sẽ làm ra được hay không?" "Đại khái có thể." Hai người đi lên xa đài ngồi ở trên bậc thềm, Mễ Lương tìm một hòn đá, dùng kỹ xảo vụng về vẽ ra hình dáng một cái máy bay, "Ta muốn có máy bay, lớn lên giống chim, bất quá không có lông chim..." Mễ Lương vừa vẽ xong liền dùng chân di di hình vẽ trên đất: "Không cần loại này, ta muốn máy bay chiến đấu cơ, như vậy sẽ không sợ phi long ... Quên đi, vẫn là thêm hai cánh quạt mới giống..." Mễ Lương vẽ một cái máy bay kiểu cũ, khoa tay múa chân nửa ngày muốn Đinh Nguyên giúp nàng làm tiểu mô hình, Đinh Nguyên hiểu rõ đại khái bộ dáng, hỏi nàng: "Sao ngươi nghĩ nó có thể bay lên?" "Đương nhiên có thể, con người an vị ở bên trong, cánh quạt xoay chuyển phi thường nhanh, là có thể bay lên cao." "Tại sao cánh quạt có thể luôn luôn xoay chuyển nhanh? Động lực là cái gì?" Đinh Nguyên cảm thấy đây đơn thuần là lời nói nhảm, thứ này còn không thực tế bằng diều lớn, "Ngươi gặp qua ở đâu vậy?" Mễ Lương không trông cậy vào việc thời đại này có thể làm ra máy bay, chỉ là mong muốn làm cái mô hình đặt ở đầu giường nhìn xem, nàng cũng không phải kỹ sư, động lực là cái gì nàng cũng không biết rõ, "Ta ở trong mộng gặp qua, dù sao nó chính là có thể bay, bên trong nếu gắn bom, có thể nổ chết đám người muốn ngăn cản ta đi ra ngoài. Ngươi giúp ta làm một cái, không bay được cũng không sao, cứ làm thành như dạng này là được." Đinh Nguyên nhìn Mễ Lương, đây là một người nằm mơ đều muốn đi ra ngoài, mới có thể mơ thấy loại đồ hình thù kỳ quái này, bất quá hắn vẫn đáp ứng, làm mô hình với hắn mà nói rất đơn giản. Hắn cùng nàng ngồi sóng vai, ngắm chóp mũi cùng sườn mặt của Mễ Lương, cẩn thận hỏi, "Có phải lão đại đối xử với ngươi không tốt hay không?" "Đừng nhắc đến hắn." Mễ Lương không muốn nghe thấy tên Ấn Hạo, "Làm thêm xe tăng đi, rất lợi hại ..." Mễ Lương vừa vẽ loạn vừa nói lung tung, nàng biết trong lòng Đinh Nguyên đang thầm mắng nàng điên, bất quá nàng không để ý, trong đầu nàng bây giờ tất cả đều là những đồ vật cường đại mà có uy lực này, đem bọn chúng làm ra, xem chúng nó, tựa như trong lòng có chỗ chống đỡ nàng tiếp tục đi xuống. Hai người nói mãi cho tới trời tối, bụng Mễ Lương bắt đầu thầm thì kêu, mới ý thức đến sắc trời đã tối muộn, nghe âm thanh huyên náo xa xa, nàng thập phần thấy có lỗi, "Hình như đã hại ngươi bỏ lỡ giờ cơm chiều." "Không quan hệ." Đinh Nguyên thanh âm ở ban đêm nghe qua thuần hậu ấm áp, "Suy nghĩ của ngươi phi thường mới mẻ, ngày mai ta phải xuất công, hai ngày sau ta sẽ đưa chúng đến cho ngươi." Mễ Lương tỏ vẻ không vội, sau khi cùng Đinh Nguyên cáo từ, Mễ Lương chậm rì rì đi về phòng mình ở, cũng không biết có còn cơm chiều ăn hay không. Vừa rẽ vào hành lang liền gặp Ấn Hạo, Ấn Hạo sầm mặt, "Ngươi đã đi đâu? Đến giờ ăn cơm còn không biết trở về." "Không đi đâu cả." Mễ Lương nhàn nhạt liếc hắn, "Bất quá nghe lời ngươi nói, đi ra ngoài tìm kiếm chỗ dựa mới vững chắc thôi."