Một đoạn dây thừng thô được thả xuống từ trên cửa sổ, Mễ Lương quấn vải quanh lòng bàn tay, nắm giữ dây thừng bắt đầu trèo xuống dưới, chân đạp vào vách tường, ý đồ mượn dây thừng trèo xuống cửa sổ. Bất quá dây thừng nhỏ bé, Mễ Lương lắc lư không ngừng, sức nặng toàn thân tập trung vào bàn tay... Ở giữa không trung lắc lư một hai phút, Mễ Lương cuối cùng trượt xuống. Dù đã quấn một lớp vải, hai tay Mễ Lương vẫn cứ bị dây thừng xiết ra vệt đỏ hồng, truyền đến cảm giác nóng bừng, nàng quay đầu hỏi Thạch Đầu, "Bây giờ nên đi đường nào?" Thạch Đầu chỉ chỉ một phía đằng sau núi đá, "Còn chưa tới nơi đó. Mễ Lương, hay chúng ta trở về đi. Mặt trời lên nóng quá, ngươi nếu phơi đen sẽ không đẹp mắt." "Phơi nắng nhiều càng khỏe mạnh." Mễ Lương nhìn nhìn núi đá kia, cách mặt đất tầm hai thước, nàng nhịn không được thở dài, con đường này vẫn còn rất xa. Mễ Lương hít sâu một hơi, chuẩn bị tiếp tục nỗ lực, Ấn Hạo không mang theo nàng đi thật đúng là lấy mệnh nàng. Chịu đựng đau đớn trong lòng bàn tay, Mễ Lương cố gắng chống đỡ, kết quả ở không trung lung lay nửa ngày, hướng lên trên một thước đều khó khăn, cuối cùng không chống đỡ được sức nặng của thân thể thẳng tắp ngã xuống, mông chạm đất, đau đến mức hít mạnh mấy hơi lạnh. Thạch Đầu nâng nàng dậy, "Mễ Lương, vì sao chút độ cao như vậy ngươi đều đi khó khăn như vậy đâu?" "Bởi vì thể chất nàng không được, dù có nỗ lực thế nào cũng đều uổng công." Một nam nhân từ chân tường đi ra, hắn nhìn lướt qua Mễ Lương mặt xám mày tro không còn hình tượng, "Tựa như đà điểu cũng là chim, nhưng căn bản không bay được, càng không nói đến diều hâu có thể mặc sức bay lượn trên trời xanh." Hắn đang khinh bỉ nàng, Mễ Lương không vui trừng Sở Nghiêu không mời tự đến, "Bất quá đà điểu chạy rất nhanh." "Cho nên nó lựa chọn chạy trên mặt đất mà không phải bay ở trên trời. Tuy rằng đà điểu đầu óc nhỏ, nhưng nó có thể nhận rõ hiện thực, tìm hướng đi thích hợp cho mình." Sở Nghiêu nhìn Mễ Lương, "Mà ngươi, phương hướng nỗ lực chính là sai." Đối với người không muốn mang mình đi, Mễ Lương tức giận, "Sao ta có thể sai lầm được? Cho dù thể chất ta kém hơn các ngươi, nhưng ta cũng có năng lực, ta cũng muốn hảo hảo sống sót." "Muốn sinh tồn, phải dựa vào ưu thế của ngươi, nếu ngươi muốn sống tiếp, nên nghĩ thử xem nếu Ấn Hạo không ở Viêm Hoang ngươi sẽ phải làm thế nào, so với việc ở chỗ này làm chuyện uổng công, không bằng đi lấy lòng nam nhân kế tiếp có thể che chở cho ngươi, mà không phải ngu ngốc treo mình trên một gốc cây, đem tất cả mọi thứ đặt trên người Ấn Hạo, ngươi đem hắn nghĩ đến quá cường đại." Thạch Đầu không biết rốt cuộc bọn họ đang nói chuyện gì, nhưng ở bên cạnh kháng nghị, "Lão đại vốn chính là rất cường đại, Sở Nghiêu, ngươi còn không phải đánh không lại hắn." "Người cường đại căn bản sẽ không bị vây ở chỗ này." Ánh sáng mặt trời dừng trên cái trán đầy đặn của Sở Nghiêu, quăng xuống một tầng kim quang, hắn nghiêm túc nói, "Có một số việc không phải chuyện đùa, Ấn Hạo không phải thần, cho dù hắn thích ngươi, cho dù hắn muốn mang ngươi theo, hắn cũng không có năng lực kia. Cho dù hắn đã đáp ứng ngươi, cũng chỉ là một lời nói suông, tất cả việc ngươi làm bây giờ đều không có một chút ý nghĩa." "Sở Nghiêu, ngươi cái gì cũng đều không hiểu." Mễ Lương lạnh lùng nói, hắn luôn cho rằng nàng thành thành thật thật ở lại Viêm Hoang mới là tốt nhất cho nàng, ăn uống không lo, được trăm người sủng ái. Hắn không hiểu nàng không muốn làm công cụ tiết - dục cho một đám nam nhân, không hiểu nàng không muốn cả đời bị nhốt ở Viêm Hoang đất cằn sỏi đá này, không hiểu cho dù là kẻ yếu cũng có quyền lợi tranh thủ cho ương lai. "Ta chỉ đang nhắc nhở ngươi." Nói xong, Sở Nghiêu xoay người, bước chân chậm rãi rời đi, không cần nói mang theo Mễ Lương, chính là mang theo Thạch Đầu chỉ sợ đều khó. Hắn thật sự không hiểu rõ Mễ Lương vì sao có thể cố chấp như thế, Ấn Hạo đối Mễ Lương không khỏi quá tàn nhẫn, đã không mang nàng đi, còn không bằng triệt để làm cho nàng chết tâm. Sở Nghiêu lặp đi lặp lại nhiều lần nhắc nhở nàng Ấn Hạo không có năng lực mang nàng đi, lúc Mễ Lương trở về chỗ ở tâm tình có chút trầm, đây là nàng hi vọng duy nhất của nàng, nếu ngay cả hi vọng này đều không có, Mễ Lương không biết mình có thể đối mặt với cuộc sống tiếp theo hay không. Chân vừa mỏi vừa đau, bước chân cũng càng ngày càng nặng, Thạch Đầu đã sớm bỏ xa nàng, đi qua cửa phòng Ấn Hạo hắn nhìn thoáng qua bên trong, cửa bị mở ra, vừa vặn gặp gỡ ánh mắt Ấn Hạo. Ấn Hạo ngồi trên ghế tựa, Thạch Đầu đang hướng hắn cáo trạng Sở Nghiêu, "... Sở Nghiêu nói ngươi không đủ cường đại, còn khuyên Mễ Lương đi tìm người khác, kêu nàng không cần dựa vào ngươi..." Lời này Ấn Hạo đương nhiên không thích nghe, sắc mặt trầm vài phần, gọi Mễ Lương vừa đi qua cửa, "Mễ Lương, đi vào." Mễ Lương chậm rãi đi vào bên trong, Ấn Hạo phất tay cho Thạch Đầu đi ra ngoài, lúc Thạch Đầu chạy đi thuận tiện đem cửa đóng lại. Mễ Lương nhìn hắn, không biết nên nói cái gì, đứng cách xa hắn một thước, đầu cúi xuống. Ấn Hạo nhích người, đem nàng kéo đến ngồi lên đùi hắn, gạt sợi tóc ẩm dính trên trán nàng, "Mệt mỏi?" "Có chút." Mễ Lương hữu khí vô lực nói, thân thể mệt mỏi không tính là cái gì, chính là cuộc nói chuyện ban nãy với Sở Nghiêu làm cho tâm tình nàng sa sút, nàng vẫn luôn hoài nghi bản thân không có sức quyến rũ chinh phục Ấn Hạo, có lẽ đúng như Sở Nghiêu nói, tất cả việc nàng làm bây giờ đều là uổng công. Ấn Hạo nắm một bàn tay nàng lên nhìn nhìn, nhẹ nhàng vuốt ve ngón tay bị thương, dùng giọng điệu răn dạy nói, "Ngươi chạy bộ ta không có ý kiến, bất quá không cần làm mấy chuyện loạn thất bát tao, ta thích bàn tay trắng nõn non mềm." "Còn nữa" hắn dừng một chút, "Ngươi là nữ nhân của ta, ít cùng Sở Nghiêu nói chuyện thôi." Mễ Lương biết nếu lúc này mình từ bỏ, không còn trông cậy vào Ấn Hạo mang nàng đi, con đường còn lại chính là chờ trở thành công cụ tiết dục cho người khác, nàng gật gật đầu, tuy có chút miễn cưỡng nhưng vẫn hé miệng cười rộ lên, "Ta mới không muốn cùng hắn nói chuyện, chính hắn chạy tới." Nàng ngồi trên đùi hắn lộn xộn, làm nũng nói, "Lão đại, tay đau." "Còn không phải ngươi tự tìm." Ấn Hạo mắng nàng, động tác trên tay lại cực kì ôn nhu, nắm lòng bàn tay nàng nhẹ nhàng vuốt ve từng chút một. "Lão đại, ta không muốn bị người khác chê cười." "Nếu người khác biết ngươi là nữ nhân, thì sẽ không còn ai chê cười ngươi?" Ấn Hạo buồn cười nói, "Như vậy ngươi nguyện ý sao?" Mễ Lương bĩu môi, "Vậy thì cứ để cho bọn họ tiếp tục chê cười đi, dù sao ta có ngươi là đủ rồi." Nói xong nàng vòng tay ôm cổ Ấn Hạo, vùi đầu vào vai hắn, còn vươn đầu lưỡi liếm xương quai xanh của hắn. Ấn Hạo chưa nói mang đi nàng, nhưng cũng không triệt để cự tuyệt nàng, Mễ Lương cảm thấy chỉ cần còn một tia hi vọng, nàng sẽ không buông tay. Mễ Lương vẫn kiên trì chạy bộ mỗi ngày, năm giờ chiều mặt trời không còn nóng như sáng, nàng liền ra ngoài chạy bộ, mang một ống nước theo, chạy đến khi trời tối mới thôi. Hoàng hôn hôm nay, mặt trời đã khuất sau sườn núi, nam nhân Viêm Hoang bắt đầu đi về phía nhà ăn, Mễ Lương nhìn trời sắc đã tối muộn, tính toán chạy nốt vòng cuối cùng, lúc sắp chạy xong chợt nghe thấy phía sau truyền đến thanh âm dị thường, nàng đi theo thanh âm đó, giữa vách tường phòng ở cùng vách núi bên cạnh hình thành một con đường tắt, một nam nhân trẻ tuổi xông ra, đuổi theo một con sa thử. Con sa thử kia bị kinh hách, tả hữu tán loạn, nam nhân đuổi theo không bỏ, thật rõ ràng, hắn muốn bắt sống nó, ở giữa khe núi bật nhảy như đại tinh tinh, giơ lên vô số cát bụi. Sa thử xèo xèo gọi bậy, nam nhân xoay người ngồi xổm, chớp đúng thời cơ mau lẹ bật người lên như báo đốm, hai tay đặt trên đất, con sa thử kia nằm gọn trong tay hắn. Hắn còn chưa tới kịp cầm sa thử đứng dậy, lại nghe thấy tiếng người kêu lên: "Cẩn thận!" Thanh âm Mễ Lương vọng lại, lúc nam nhân bắt giữ sa thử, phía sau núi đôi thế nhưng xuất hiện một con rắn, đầu bẹp hình tam giác, động tĩnh của nam nhân làm cho con rắn đó tiến vào trạng thái công kích, ngửa đầu thè lưỡi, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai hướng nam nhân đánh úp lại. Nam nhân ngồi xổm trên đất không phòng bị, bị cắn vào cẳng chân. Nam nhân ăn đau, tay nắm sa thử lại không buông lỏng, sau khi con rắn kia cắn được người liền lui lại phía sau, ngẩng đầu chuẩn bị tấn công lần nữa, Mễ Lương thấy vẻ mặt nam nhân thống khổ, ngồi xổm còn chưa đứng lên, vội vàng nhặt cục đá dưới chân lên loạn tạp, có lần tạp trúng xà, có lần tạp trúng người, rắn cấp tốc chạy vào vách núi, một chốc liền biến mất không thấy. Mễ Lương biến rắn này có độc, vội vàng chạy tới hỏi: "Ngươi sao rồi?" Nam nhân vẻ mặt thống khổ, cũng không quên hung Mễ Lương, "Ngươi dọa nó chạy làm cái gì? Ta còn muốn... bắt... bắt nó." Hắn càng nói càng run, hiển nhiên cũng biết sự tình không ổn, vén ống quần lên vừa thấy, hai dấu răng thật sâu in trên da rịn ra máu đen, hắn đang muốn đứng lên, Mễ Lương vội vàng đè hắn lại, "Đừng lộn xộn, bằng không độc sẽ khuếch tán." Một tay nam nhân còn nắm chặt sa thử, Mễ Lương cảm thấy hắn ta có chút ngốc, lúc này còn bận tâm một con chuột. Mạng người quan trọng nhất, Mễ Lương vội vàng tháo mảnh vải trong tay ra, nhanh chóng quấn lên miệng vết thương. Này xà độc tính kịch liệt, thân thể nam nhân hơi hơi run run, vừa nãy Thạch Đầu có việc đi trước, nơi này hẻo lánh, Mễ Lương cũng không tìm thấy người hỗ trợ, vội vàng chạy đi lấy ống nước cách đó không xa. Lấy ống nước đến, Mễ Lương rửa miệng vết thương cho hắn, "Ngươi có dao không?" Đau nhức ngấm vào xương, trên đầu nam nhân đổ mồ hôi lạnh, cắn răng từ trên lưng lấy ra một cây chủy thủ nho nhỏ, cấp tốc rạch lên chỗ bị rắn cắn hai đường hình chữ thập. Mễ Lương nhìn miệng vết thương, máu chảy ra đều là màu đen, làn da xung quanh miệng vết thương chậm rãi biến thành màu tím đen, cứu người quan trọng hơn, Mễ Lương cầm bình ngửa đầu uống một ngụm nước súc miệng, hút máu độc giúp hắn, không ngừng dùng nước súc miệng, còn không quên qua một lúc lại quấn chặt vải lên đùi hắn. Độc rắn làm cho đầu óc nam nhân mơ hồ, phản ứng cũng không đủ linh hoạt, ngón tay cầm sa thử xiết lại, sa thử ở trong tay hắn phát ra tiếng kêu sợ hãi, hắn vẫn không buông tay. Lúc Mễ Lương đang hút độc cho hắn, một tiếng hét lớn vang lên phía sau, "Ngươi đang làm cái gì?"