Buổi sáng sau khi mặt trời dâng lên, Viêm Hoang nhanh chóng biến thành hỏa lò, trên mặt cát đá bốc lên hơi nóng, mùa mưa nhiều kỳ thực là lúc Viêm Hoang nóng nhất, cực nóng tạo thành đại lượng hơi ẩm bay lên ngưng thành mây, cuối cùng biến thành mưa to tầm tã hạ xuống, cho nên bình thường Viêm Hoang buổi chiều xuất hiện mưa rào có sấm chớp. Nhờ có nước mưa đầy đủ tẩm bổ, sa mạc núi hoang từ lâu không có một ngọn cỏ thế nhưng lấm tấm nhô từng lên mảnh lục sắc, thậm chí còn nở ra một vài bông hoa tinh tế màu trắng. Mễ Lương đứng bên cạnh cửa sổ nhìn ra núi hoang, đất trống xa xa, rất nhiều thực vật trong hai ba tháng này, nẩy mầm, nở hoa, kết quả, nhanh chóng quật khởi lại nhanh chóng trôi đi, qua mấy tháng núi lại biến thành trụi lủi, nhưng sang năm chúng nó vẫn sẽ đội đất sống lại, sinh sôi không thôi, Mễ Lương không thể không cảm khái lực thích ứng của bọn chúng rất mạnh mẽ. Tựa như thời điểm nàng chưa tới Viêm Hoang, nhiều nhất sẽ tết một cái nút thắt, nhưng hiện tại nàng chẳng những biết may vá y phục, thậm chí còn có thể tiến hành cắt may đơn giản. Phía sau truyền đến tiếng bước chân, bộ pháp ổn trọng, Mễ Lương không quay đầu, trên đùi nàng đã được tháo nẹp, bất quá chân vẫn không thể dùng lực quá mạnh, bình thường vẫn phải dùng quải trượng, cho nên nơi xa nhất nàng có thể bước đến là khung cửa sổ trên hành lang này, mỗi ngày đều sẽ tới đây nhìn núi cùng người bên ngoài. Sở Nghiêu đi đến bên người nàng, cùng nàng nhìn ra dãy núi xa xa, "Chân của ngươi sao rồi?" "Sắp khỏi rồi." Ánh mắt Mễ Lương như trước dừng ở phương xa, vẻ mặt bình yên, như đang thưởng thức phong cảnh. Nét mặt thanh thản bình yên như vậy rất ít xuất hiện trên mặt người Viêm Hoang, Sở Nghiêu nói: "Có vẻ ngươi rất thích Viêm Hoang." "Chưa nói tới thích hay không thích, đa số thời gian đều ngốc ở trong phòng, ra ngoài hít thở không khí tâm tình tương đối tốt." "Thế Ấn Hạo thì sao?" Sở Nghiêu đứng bên cạnh nàng. Mễ Lương cười cười, "Ta thích hắn, rõ ràng như vậy ngươi còn nhìn không ra sao?" "Đã nhìn ra, bất quá thích hay không thích ở Viêm Hoang cho tới bây giờ đều không có ý nghĩa." Gần đây quan hệ giữa Mễ Lương với Ấn Hạo rất thân thiết, nàng tận lực lấy lòng Ấn Hạo hiển nhiên không trốn được ánh mắt của mọi người, có đôi khi Mễ Lương còn ở trước mặt Sở Nghiêu cùng Ấn Hạo ngoạn chút ái muội, bởi vì Ấn Hạo không thích nàng qua lại nhiều với Sở Nghiêu, cho nên trước mắt nàng cùng Sở Nghiêu tận lực duy trì khoảng cách. Loại biến hóa này bắt đầu sau lần Mễ Lương tìm đến Sở Nghiêu bị hắn cự tuyệt, Sở Nghiêu đại khái có thể đoán được ý tứ Mễ Lương, "Cho dù hắn cũng thích ngươi, ngươi cuối cùng cũng không nhất định có thể đạt được thứ bản thân muốn, ngược lại sẽ khiến cho bản thân thêm bi thương." Cho dù bị Sở Nghiêu đoán trúng tâm tư, Mễ Lương cũng không thừa nhận, bằng không khẳng định hắn sẽ nói cho Ấn Hạo biết, "Ta là nữ nhân, không có hùng tâm tráng chí, thầm nghĩ cả đời đi theo lão đại, cùng người mình thích ở bên nhau mà thôi." "Ngươi tưởng hắn sẽ mang ngươi cùng đi sao." Sở Nghiêu một câu nói toạc ra sự thật, "Vượt ngục không phải chuyện dễ như ngươi tưởng, rất dễ mất mạng, còn không bằng ngươi ở lại Viêm Hoang, ít nhất còn có thể sống sót, hơn nữa ngươi là nữ nhân duy nhất ở trong này sẽ được hưởng đãi ngộ khác biệt." "Ở lại Viêm Hoang, bị ba trăm cái nam nhân luân - gian? Đãi ngộ thật đúng là khác biệt. Nếu Viêm Hoang thực sự tốt như vậy, ngươi vì sao còn muốn mạo hiểm vượt ngục?" Mễ Lương nghiến răng nghiến lợi nói, hai người bọn họ đều nói nàng ở lại Viêm Hoang chính là hưởng phúc, Viêm Hoang có ba trăm nam nhân, đến lúc đó Mễ Lương phải toàn lực đi thỏa mãn những nam nhân đó, nếu mỗi ngày làm cùng hai mười người, vậy đại bộ phận thời gian Mễ Lương đều sẽ vượt qua ở trên giường, chỉ sợ đến ngắm phong cảnh cũng không có thời gian cùng tinh lực. "Ta còn có việc phải làm, có nguy hiểm ta cũng muốn liều một phen. Quan trọng nhất là ta có thực lực vượt ngục, nắm được vài phần thắng. Còn ngươi thì khác, thể chất của ngươi kém xa chúng ta, làm chuyện nguy hiểm như vậy chỉ có một con đường chết." "Cho dù chết ở trên đường ta cũng không có nửa câu oán hận." Mễ Lương biết Sở Nghiêu sợ nàng liên lụy bọn họ, cho nên không muốn mang nàng theo, nhưng Mễ Lương ở lại cũng là sống không bằng chết, nàng không có con đường khác, cầm lấy quải trượng bên cạnh, "Ta hơi mệt, muốn trở về nghỉ ngơi." Nàng chống quải trượng khập khiễng rời đi, sau đó nghe thấy thanh âm Sở Nghiêu, "Nếu một người ngay cả khoảng cách hai mươi mấy thước cũng không dám nhảy xuống có thể sống sót rời khỏi nơi này, vậy Viêm Hoang căn bản sẽ không vây khốn được ba trăm người chúng ta. Dù là Ấn Hạo, cũng không có năng lực mang ngươi đi." Ấn Hạo có thể, Mễ Lương nói thầm trong lòng, càng như là khuyên giải an ủi bản thân. Có lẽ trước mắt kế hoạch Ấn Hạo vượt ngục sẽ không có nàng, nhưng chỉ cần hắn nguyện ý, hắn có thể thiết kế ra một phương án tốt nhất, Ấn Hạo là lão đại nơi này, vô luận quyền cước hay là suy nghĩ đều là số một, hắn nhất định có biện pháp mang nàng cùng đi, Mễ Lương ở trong lòng không ngừng lặp lại, như muốn thành lập tín ngưỡng cùng trụ cột tâm linh cho chính mình. Nếu muốn Ấn Hạo từ bỏ phương án vượt ngục hiện tại, Mễ Lương cần nỗ lực nhiều hơn, cần trả giá nhiều hơn. Mễ Lương trở lại phòng suy nghĩ biện pháp, hiện tại Ấn Hạo rốt cuộc đã thích nàng chưa? Hay vẫn không thích? Hay chỉ đơn thuần là ham nuốn của nam nhân đối với nữ nhân? Một ngày này thẳng đến khi màn đêm buông xuống Ấn Hạo đều không tới chỗ nàng, nghe Thạch Đầu nói hắn đến khu vực khai thác quặng, buổi tối, Mễ Lương lại thay một thân nữ y, Ấn Hạo lại chậm chạp chưa đi qua, bên ngoài ồn ào náo động như phố xá sầm uất, trong phòng chỉ có một ngọn đèn thanh tịch, Mễ Lương ngồi bên cạnh bàn chống má khổ tư, một nữ nhân rốt cuộc phải làm thế nào mới chinh phục được nam nhân, nàng ở phương diện này không có kinh nghiệm, trong đầu bắt đầu nhớ lại các bộ phim truyền hình từng xem, ngay cả có người khinh thủ khinh cước vào phòng cũng không phát hiện ra, thẳng đến khi một bóng người đột nhiên ngồi xuống chiếc ghế đối diện nàng, Mễ Lương bị dọa nhảy dựng, "Thạch Đầu, ngươi là quỷ a? Đi đường cũng không phát ra tiếng kêu." "Ta từng nói với ngươi ta là trộm rồi mà? Đi lớn tiếng như vậy thế nào trộm được đồ. Lại nói cho dù ta chính là quỷ, ngươi một cái hồ yêu cũng không cần sợ đâu." Thạch Đầu đúng lý hợp tình nói, chống má làm ra động tác giống nàng, "Mễ Lương, ngươi đang nghĩ cái gì vậy? Lúc ta mở cửa phát ra âm thanh ngươi cũng không nghe thấy." "Suy nghĩ làm sao mới trói được lão đại." "Vì sao muốn trói hắn? Dùng dây thừng trói sao?" Thạch Đầu nháy mắt hỏi, cao thấp đánh giá Mễ Lương một phen, hoài nghi nói: "Cái dạng này của ngươi muốn đối phó lão đại dường như rất khó." "Ta cái dạng này có cái gì không tốt? Dù sao hắn đều mười năm chưa thấy qua nữ nhân khác, ta đây cũng coi như cấp bậc thiên tiên, hắn không thích ta có thể thích ai?" Mễ Lương không phục nói, lại buồn bực nói, "Đương nhiên đây là không có người cùng ta so." "Lão đại khẳng định thích ngươi." Thạch Đầu sau khi hiểu rõ ý tứ của nàng khẳng định nói, ánh mắt lại trở nên cổ quái, nhỏ giọng hỏi: "Mễ Lương, ngươi cùng lão đại ở trong phòng luôn đem cửa khóa trái, các ngươi không phải đang lùa thần tiên vào động chú?" Mễ Lương ngẫm nghĩ hai giây mới hiểu rõ ý tứ Thạch Đầu, cầm quạt hương bồ trên bàn cách cái bàn gõ Thạch Đầu một trận, "Thạch Đầu, ngươi mới bao lớn, tiểu hài tử sao lại nói ra mấy chuyện không thuần khiết này, để ta nói cho lão đại biết, bảo hắn tấu ngươi..." Thạch Đầu không trốn, lấy tay ôm lấy đầu, miệng còn không phục, "Kỳ thực ta cũng không nhỏ, đừng cho là ta không biết các ngươi ở trong phòng làm cái gì, bọn họ mỗi ngày buổi tối đều nói việc này. Hôm nay ta còn nghe được lão đại cùng Sở Nghiêu nói chờ hắn cùng ngươi ngủ, kế tiếp đến phiên Sở Nghiêu, ta muốn hỏi một chút, sau Sở Nghiêu, có phải liền đến phiên ta hay không?" "Ngươi nói cái gì?" Sắc mặt Mễ Lương trở nên tái nhợt. "Sau Sở Nghiêu, có phải liền đến phiên ta hay không?" Trên mặt Thạch Đầu tràn ngập chờ mong, thấy sắc mặt Mễ Lương không tốt, vội vàng nói, "Mễ Lương, ta sẽ không khi dễ ngươi, chúng ta có thể nói chuyện cả đêm, ta thích nghe ngươi nói về cái thế giới kia..." Mễ Lương nhẹ giọng đánh gãy Thạch Đầu hồ ngôn loạn ngữ, "Lão đại chính miệng nói, kế tiếp đến phiên Sở Nghiêu?" "Hôm nay hắn nói như vậy, lúc trời gần tối, Sở Nghiêu ở trong phòng hắn, lúc ta đưa nước tới cho hắn nghe được, hắn nói qua vài ngày là có thể ..." Sắc mặt Mễ Lương càng thêm tái nhợt, trong đôi mắt tất cả đều là uể oải, nàng cho rằng Ấn Hạo rất thích nàng, nhưng Ấn Hạo vẫn muốn đem nàng lấy ra chia sẻ, nàng đối với hắn, vẫn chỉ là công cụ phát tiết, cho nên hắn không thèm quan tâm nàng, lại càng không muốn mang nàng theo. Thạch Đầu còn nói chuyện gì đó nhưng Mễ Lương không nghe vào, nàng cầm quạt hương bồ đuổi Thạch Đầu đi, "Cả ngày không cần nghĩ đến mấy chuyện loạn thất bát tao, bằng không ngươi về sau không cần đến chỗ ta nữa, trông ngươi đơn thuần nhất, kết quả trong đầu cũng đen tối như ai..." Lúc Thạch Đầu ra ngoài còn kêu oan, "Mễ Lương, ta muốn cùng ngươi ngoạn, không có ý tứ khác..." Thạch Đầu trên tay có chìa khóa cũng không dám mở cửa, đem cửa gõ kêu bang bang, phía sau truyền đến thanh âm không vui, "Thạch Đầu, ngươi phát điên cái gì?" Ấn Hạo đứng bên ngoài, sắc mặt hơi trầm xuống, Thạch Đầu vội vàng dừng tay, lí nhí nói, "Hình như ta chọc Mễ Lương mất hứng, lão đại, ta không phải cố ý, ngươi cùng nàng nói đỡ giúp ta." Ấn Hạo vẫy tay bảo hắn nhanh rời đi, Thạch Đầu vội vàng mặt xám mày tro chạy, Ấn Hạo không thấp không cao hô một tiếng, "Mễ Lương, mở cửa." Mễ Lương thầm mắng, ngươi cho đây là cửa tự động công nghệ cao, kêu một tiếng cửa liền mở ra à. Cuối cùng vẫn là Ấn Hạo tự đào chìa khóa mở cửa, vào nhà thấy Mễ Lương sắc mặt không vui, "Thạch Đầu chọc ngươi mất hứng? Hắn còn chưa lớn lên, ngươi đáng giá cùng một đứa nhỏ cái choai choai bực bội sao?" "Ta mới không cùng Thạch Đầu bực bội." Sắc mặt Mễ Lương âm trầm, ngẩng mặt nhìn thẳng Ấn Hạo, ánh mắt lộ ra chút phẫn nộ, "Ngươi không thích ta phải không? Ngươi tính toán đem ta cấp Sở Nghiêu, vì sao?" Ấn Hạo xoay người, tựa hồ muốn lảng tránh vấn đề này. Mễ Lương cũng không buông tha hắn, "Đã đều nói, có cái gì không dám thừa nhận." "Đây là ước định ban đầu của ta với hắn." Thanh âm Ấn Hạo không lớn, "Ngươi vốn do hắn nhặt được từ khu vực khai thác quặng, lúc trước ngươi chuyển đến nơi đây chúng ta cũng đã ước định tốt lắm." "Ban đầu ước định tốt? Ta là một vật phẩm giao dịch sao? Hay là đối với ngươi mà nói, ta chính là công cụ tiết - dục của ngươi, công cụ như vậy tùy thời có thể cùng người khác chia sẻ, cũng tùy thời có thể vứt bỏ, ngươi cho tới bây giờ cũng chưa từng để ý tới cảm thụ của ta, chưa từng lo lắng về sau ta sẽ sống thế nào, ngươi cho tới bây giờ cũng không thích ta..." Ấn Hạo nhăn mày, trong giọng nói có nhàn nhạt bất đắc dĩ, "Viêm Hoang chính là nơi như vậy." Mễ Lương tự giễu cười, "Người vừa không thể đánh nhau lại không thể đến khu vực khai thác quặng làm việc như ta, đến nơi này chính là ông trời vui đùa, trừ bỏ có thể tiết - dục cho các ngươi, ta ở trong mắt các ngươi liền không có giá trị gì khác, cũng không có cơ hội chứng minh giá trị của bản thân." "Lão đại hôm nay tới đây vốn là muốn cùng ta làm sao? Ngươi đợi lâu như vậy, nghĩ đến cũng không còn kiên nhẫn, rõ ràng hôm nay làm xong ngày mai ta sẽ đến làm cùng Sở Nghiêu, con người Sở Nghiêu cũng không tệ, bộ dạng anh tuấn tiêu sái, nghe nói kỹ thuật cũng không tệ, cũng tốt, ta đi hảo hảo cùng hắn." Nói xong bắt đầu cởi áo tháo dây lưng, lúc cởi áo, trên mặt mang theo ý cười trào phúng, không biết là cười nhạo bản thân hay là cười nhạo Ấn Hạo, "Các ngươi thiếu nữ nhân, đối tốt với ta bởi vì muốn ngủ cùng ta, Sở Nghiêu nói đúng, ở Viêm Hoang, thích hay không thích cho tới bây giờ đều không có ý nghĩa gì..." Khi nói chuyện đã thoát ngoại sam, Ấn Hạo vài bước đi tới, một phen giữ tay nàng không cho nàng cởi tiếp, quát: "Tốt lắm! Ngươi im miệng! Ta không muốn nghe ngươi nói chuyện kỳ quái như thế. Hảo hảo dưỡng thương, chuyện khác về sau lại nói." Mễ Lương giãy dụa muốn vùng khỏi tay hắn, "Chân có khỏe hay không cũng đều giống nhau, dù sao ngươi đều sẽ đem ta cấp Sở Nghiêu, ngươi một chút cũng không thích ta..." "Ai nói ta không thích ngươi?" Ấn Hạo ôm lấy nàng, "Ngươi để cho ta suy nghĩ lại." Trên mặt tình cảm mà nói, Ấn Hạo hi vọng Mễ Lương cách Sở Nghiêu càng xa càng tốt; nhưng trên mặt lý trí mà nói, hắn không thể độc chiếm Mễ Lương, xé bỏ ước định lúc trước sẽ phá hư quan hệ của hắn với Sở Nghiêu. Sở Nghiêu hôm nay đã nhắc nhở hắn, không nên có tình cảm với Mễ Lương, Ấn Hạo chính là khinh thường cười, một đám tù tội bị nhốt ở Viêm Hoang, không có tự do không có tương lai, nói gì đến chuyện tình cảm?