Ánh mắt Ấn Hạo hơi tối, thời điểm Mễ Lương thân hắn trên môi một trận tê dại, đầu lưỡi đảo qua làm cho cả người hắn run lên, cái loại cảm giác ngọt ngào dập dờn này còn thoải hơn mái nhục bổng được phóng thích, hắn muốn kéo Mễ Lương qua cắn một phen như vừa rồi, không, không phải như vậy, là muốn càng thêm xâm nhập dây dưa cùng cắn nuốt... Ấn Hạo chụp ót, nghĩ gì nhiều vậy. Hắn quay đầu, không nhìn khuôn mặt sạch sẽ mang theo nghi vấn của Mễ Lương, nghiêm mặt nói: "Ngươi thành thật ngốc, không nên hỏi ta vấn đề loạn thất bát tao, cũng không cần quá thân cận với Sở Nghiêu." "Vì sao không muốn ta cùng Sở Nghiêu quá thân cận?" Mễ Lương ý cười thản nhiên hỏi. Ấn Hạo ngồi trên ghế tựa đột nhiên kéo nàng một phen, Mễ Lương kinh hô một tiếng, lúc phản ứng lại đã ngồi trên đùi hắn, bị hắn nhốt trong lồng ngực. Ấn Hạo thấu đi qua, càng thiếp càng gần, mắt thấy môi hắn sắp chạm vào môi nàng, Mễ Lương phản xạ có điều kiện nghiêng đầu. Không thân, sắc mặt Ấn Hạo nhàn nhạt, "Ngươi căn bản không thích ta." Mễ Lương phản ứng được vừa rồi nàng đã làm cái gì, chủ động ôm thắt lưng hắn, "Ta thích ngươi." Ấn Hạo một bàn tay sờ lên mặt nàng, ngón trỏ lướt qua mí mắt nàng, "Ánh mắt ngươi rất xinh đẹp, đáng tiếc nó lại bán đứng ngươi, Mễ Lương, ngươi còn không biết diễn, ánh mắt luôn loạn thiểm, chủ động hôn ta nhưng đều là chuồn chuồn lướt nước lập tức rời đi, bản thân đã cảm thấy miễn cưỡng thì không cần làm." "Ta..." Mễ Lương vừa xuất khẩu đã bị Ấn Hạo lạnh giọng đánh gãy, "Ngươi còn đi tìm Sở Nghiêu bảo hắn mang ngươi đi cùng, Sở Nghiêu không mang ngươi theo, ngươi mới đến tìm ta." Hắn chạm vào môi Mễ Lương, ngón trỏ vuốt môi nàng, như tán tỉnh nhu lộng môi nàng, chậm rãi do thám vào bên trong, "Bất quá ta thích ngươi tới lấy lòng ta." Cho dù Mễ Lương bị nhìn thấu cũng sống chết không thừa nhận, hất tay hắn, "Ngươi cũng không phải ta, ngươi làm sao mà biết ta không thích ngươi?" Ấn Hạo cười, "Bộ dạng này của ngươi trang đẹp mắt hơn trước đấy." Ấn Hạo cười nhìn Mễ Lương, nàng không cam lòng làm công cụ phát tiết cho ba trăm nam nhân, nhưng lại không biết nói cái gì để thuyết phục Ấn Hạo mang nàng đi, hai má phồng lên, tức giận lại bất đắc dĩ, nàng đột nhiên vươn tay ôm lấy đầu Ấn Hạo hôn lên môi hắn, ngậm chặt môi hắn, lung tung mút liếm, hung hăng mút vào môi hắn, như đang phát tiết bất mãn của bản thân, Mễ Lương còn cố ý cắn môi của hắn. Ấn Hạo hiển nhiên không dự đoán được Mễ Lương sẽ đột nhiên tập kích mình, bởi vì kinh ngạc khẽ nhếch miệng, đầu lưỡi Mễ Lương thế nhưng trượt vào khuấy động khoang miệng hắn. Sau khi kinh ngạc, cảm giác tê dại trên môi truyền khắp toàn thân, hắn ôm lấy thắt lưng nàng, học theo ngậm môi Mễ Lương, dùng sức liếm, đầu lưỡi khiêu khích lưỡi Mễ Lương, ngậm lấy mãnh liệt mút vào. Hai lưỡi tương triền, ai cũng không chịu lui bước nửa phần. Mễ Lương đã quên bản thân vì sao muốn hôn hắn, dần dần cảm thấy cảm giác này không sai, hai tay vốn ôm đầu Ấn Hạo không tự chủ được trượt xuống cổ hắn, ôm hắn tiếp tục loạn hôn loạn cắn. Tay Ấn Hạo ở trên lưng nàng càng thu càng chặt, trầm mê bên trong sung sướng, Mễ Lương lại buông hắn ra, trên mặt đỏ ửng mê người, cùng hắn đối mắt. Ấn Hạo nhìn nàng, không biết nên nói cái gì, ói ra một câu: "Ngươi thế nào loạn cắn người?" Hơi thở Mễ Lương dồn dập, thừa dịp Ấn Hạo chưa chuẩn bị đẩy hắn ra nhảy xuống đùi hắn, kích động nói lắp "Ta... Ta nói rồi ta... Thích ngươi, ngươi tin hay không thì tùy!" Nói xong chạy nhanh cửa, Ấn Hạo đứng dậy muốn bắt nàng lại chậm mất hai giây, Mễ Lương đã kéo cửa chạy ra ngoài, động tác thoăn thoắt y hệt con thỏ. Ấn Hạo đứng ở cửa nhìn bóng dáng nàng chạy trốn như bay lại nhìn lều nhỏ dưới thân, cuối cùng không có đuổi theo. Bên ngoài ánh áng còn không có hắc thấu, ánh trăng đã nhô lên, vừa nhạt vừa đạm, nhà ăn bên kia tụ tập rất nhiều người, Viêm Hoang cuồng hoan thịnh yến còn chưa trình diễn. Mễ Lương chạy rất xa, chạy đến một chỗ không người yên lặng dựa vào tường thở dốc liên hồi, lồng ngực phập phồng, nàng thế nhưng cùng Ấn Hạo hôn lưỡi, lại còn cảm thấy hương vị không sai... Đầu óc Mễ Lương rất loạn, dựa vào tường suy nghĩ thật lâu mới thoải mái, dù sao vài ngày nữa Ấn Hạo sẽ cùng nàng làm, bản thân cường hôn hắn dù sao so đến lúc đó bị hắn cường hôn có lời. Trên bãi đất trống náo nhiệt lên, Mễ Lương bình phục tâm tình, thừa dịp còn thấy được đường chuẩn bị trở về, xoay người hướng cửa đi đến, thấy trước cửa có con gì đó du động liền phát hoảng, tập trung nhìn kỹ, nàng sợ hãi kêu một tiếng, "Rắn!" Đuôi rắn dài ngoằng không ngừng đong đưa, phát ra thanh âm vang dội, sắc mặt Mễ Lương tái nhợt, đây là rắn đuôi chuông chiếu trên TV, nó còn trườn về phía nàng, Mễ Lương lui về phía sau, leo lên cửa sổ cao hơn một thước cả người run run. Ở cửa xuất hiện vài người, phát ra tiếng cười trêu tức, Thiết đầu nói: "Tiểu bạch kiểm quả nhiên sợ rắn, lá gan nhỏ như vậy còn không ở trong phòng hảo hảo ngốc, thế nhưng chạy đến nơi đây." Nơi Mễ Lương chạy đến không phải phòng ở của người khác, mà là một đài cao không ai ở, trước kia thủ vệ giám thị tù nhân từng ở, hiện tại bỏ trống. Trên đất rắn đuôi chuông là bọn hắn ném ra, mấy nam nhân này vốn chỉ chán ghét Mễ Lương, lúc này có cơ hội trêu cợt Mễ Lương, tất cả đều ỷ ở cửa chế giễu. Mễ Lương hướng bọn họ kêu cứu, "Phiền toái các ngươi đem xà làm khai..." Mấy nam nhân ngược lại cười càng lớn tiếng, "Ngươi cũng là sủng vật, nó cũng là sủng vật, các ngươi cần phải nhiều ngoạn một hồi." Mễ Lương nhìn bên ngoài cửa sổ, phía trên vách tường có nơi dừng chân rộng một thước, dựng bằng gỗ lâu năm, con rắn uốn éo bên dưới cửa sổ, mắt thấy nó có xu thế tập kích mình, Mễ Lương quýnh lên chạy đến đứng trên bàn cạnh cửa sổ, thân thể kề sát vách tường. Nam nhân đi tới cạnh cửa sổ, hi hi ha ha cười nhạo Mễ Lương, Lộ Ngũ thò đầu qua cửa sổ thăm dò cầm xà lắc lư dọa nàng, Mễ Lương sợ tới mức kêu to, "Cút ngay... A..." Nam nhân hưng trí rất cao, rắn trong tay Lộ Ngũ cơ hồ đi đến trên đầu Mễ Lương, thanh âm Mễ Lương kêu to đã mang theo phần khóc nức nở, từ từ trượt xuống vách tường. Thiết đầu thấy trong phòng có một thanh gỗ dài, nhặt lên dùng sức ném tới chỗ Mễ Lương, Thạch Đầu vung tay vụn gỗ vẩy ra, bàn bị xê dịch một khoảng lớn, Mễ Lương cho rằng bàn sụp, thật vất vả mới đứng vững thân thể, "Cứu mạng..." "Ha ha, tiểu tử này không chỉ sợ rắn, còn sợ cao!" Có người hưng phấn mà kêu lên, "Chút độ cao ấy hắn thế nhưng không dám nhảy xuống." "Hắn không dám nhảy, ta nhìn hắn thế nào đi lên!" Nam nhân đóng cửa sổ, vui cười rời khỏi đài cao, bọn họ đi đến bên đài cao nhìn Mễ Lương dán lưng vào vách tường trên không trung, nhạo báng không thôi: "Tiểu bạch kiểm, không dám nhảy thì cứ ngốc trên đó! Đợi không thấy ngươi trở về, lão đại nhất định sẽ đánh chết ngươi!" "Chúng ta quả thực đang giúp hắn luyện lá gan, tiểu tử này ngay cả học phí cũng chưa giao!" "Chính là bộ dạng trắng chút, bằng không lão đại cũng sẽ không giữ hắn lại..." Mấy nam nhân lắc đầu tránh ra, cười lớn đi tham gia tụ hội độc thân cuồng hoan buổi tối. Mễ Lương đứng cách mặt đất hai mươi mấy thước, dưới chân chỉ có một chiếc bàn nhỏ, nàng không dám lộn xộn, bàn đã gãy một phần, Mễ Lương không thể đi đến cửa sổ, ở giữa không trung gọi trời trời không thấu. Thấy mấy tên biến thái kia đã đi xa, nàng bắt đầu kêu: "Cứu mạng... Cứu mạng..." Bên ngoài thanh âm vang vọng, loạn xị bát nháo, bãi đất trống cách chỗ nàng lại xa, Mễ Lương hô nửa ngày "Cứu mạng", xa xa căn bản không ai nghe thấy. Đương nhiên cũng có một hai cá người đi ngang qua nơi này nghe thấy tiếng hô, liếc mắt nhìn một cái, lại làm như không phát hiện đi rồi. Mễ Lương hô một hai canh giờ thanh âm đã khàn khàn, đợi đến ban đêm sau khi cuồng hoan kết thúc, nàng có muốn kêu lớn hơn nữa cũng kêu không được, chỉ có thể cúi đầu vô lực nói, "Ấn Hạo... Sở Nghiêu... Thạch Đầu... Nhanh chút đến a... Lại không đến ta liền chống đỡ không được ..." Thời điểm Ấn Hạo tìm được nàng mọi người trong Viêm Hoang đã chìm vào mộng đẹp, hắn ở phía dưới đài cao nhìn nàng, "Ngươi trèo lên đó làm gì?" "Ngươi nói ta đang làm cái gì? Kêu ngươi nửa ngày ngươi cũng không tới cứu ta." Thanh âm Mễ Lương khàn khàn giống như gió thổi lá cây rung động, ở trong này kêu ba bốn canh giờ, chân Mễ Lương đã tê mỏi, hơn nữa Viêm Hoang vào đêm nhiệt độ xuống thấp, Mễ Lương bị gió lạnh thổi vài canh giờ. "Độ cao này ngươi cũng không dám nhảy xuống ư?" Ấn Hạo ngửa đầu hỏi nàng. Mễ Lương ở trong lòng đem người Viêm Hoang mắng mấy trăm lần, độ cao bảy tám tầng lầu kêu nàng nhảy xuống, nếu có thể nhảy nàng đã sớm nhảy, oán khí tận trời nói: "Cao như vậy, ta nhảy xuống không chết cũng sẽ tàn phế, nhanh chút tới cứu ta." Lúc nãy Ấn Hạo đã muốn đi tìm Mễ Lương, nhưng buổi tối lại có người đánh nhau, Ấn Hạo phải đi điều đình quan hệ, nghĩ rằng Mễ Lương đã trở về ốc ngủ, nên không đi tìm nàng. Bất quá hắn nằm trên giường lại lăn qua lộn lại ngủ không ngủ được, nhớ tới cảm giác lời lẽ giao triền, cảm giác tuyệt vời ấy làm cho hạ phúc hắn không mềm xuống được, thật sự ngủ không được quyết định đi tìm Mễ Lương cắn cắn một phen, mới phát hiện Mễ Lương không thấy . Ấn Hạo đứng phía dưới Mễ Lương, nói: "Ngươi nhảy xuống, ta tiếp được ngươi." Mễ Lương thầm muốn nói với hắn một chữ —— cút, loại chuyện này có thể đùa giỡn sao? Nàng không giống bọn họ, không tiếp được sẽ chết ngay. Ấn Hạo luôn miệng cam đoan bản thân có thể tiếp được nàng, Mễ Lương lắc đầu sống chết không chịu nhảy, Ấn Hạo bất đắc dĩ nói: "Vậy ngươi đứng vững, ta đi lên đưa ngươi xuống dưới." Bên trên Mễ Lương gật đầu, đột nhiên cảm thấy trên cổ mát mát giống như có cái gì bò qua, trong đầu nghĩ đến con rắn kia, vội vàng lấy tay đi phất, nàng vừa động liền khiến đôi chân cứng ngắc run rẩy, "A ——" kêu thảm một tiếng, thẳng tắp rơi xuống đài cao. Hoàn hảo Ấn Hạo chưa rảo bước đi đến cửa đài cao, dưới chân nhất đặng phi thân nhào tới, vừa khéo trước khi Mễ Lương rơi xuống đất đón được nàng, hai chân hắn vững vàng tiếp đất, giúp Mễ Lương thoát khỏi cảnh óc văng tung tóe. Mễ Lương bị dọa mất hồn mất vía, trốn trong lòng Ấn Hạo mười ngón tay như gọng kìm sắt nắm chặt y phục Ấn Hạo, cả người run run, như chim nhỏ bị chấn kinh không nhẹ cố gắng chui vào lòng hắn. Mễ Lương dựa dẫm hắn như vậy khiến cho Ấn Hạo nháy mắt cảm thấy tràn tràn nhiệt huyết nam nhân, như đại anh hùng vừa làm chuyện tốt được người đẹp ái mộ, nội tâm có cái gì đó đang bành trướng, Ấn Hạo ôm lấy nàng, vỗ nhẹ lên lưng nàng, "Đừng sợ." Mễ Lương hoảng sợ, như trước run run, Ấn Hạo nhận thấy toàn thân nàng lạnh lẽo ôm chặt nàng hơn, an ủi nàng: "Không có việc gì." "Cái gì không có việc gì? Các ngươi một đám xú nam nhân, đều muốn ép ta chết!" Sau khi Mễ Lương trở lại bình thường nước mắt trào ra như thủy triều, hết đánh lại mắng hắn, "Các ngươi đều cảm thấy bản thân rất giỏi, trêu cợt ta như thế có phải rất cao hứng hay không..." Ấn Hạo vội vàng chế trụ tay chân của nàng, "Thành thật một chút, đừng lộn xộn." Mễ Lương giãy dụa không được, hé miệng hung hăng cắn một phát vào vai hắn, kia ngoan kình, như có thâm cừu đại oán, Ấn Hạo hấp một ngụm khí lạnh, "Ngươi thế nào thích cắn người?"