Tướng công là ngục bá
Chương 12
Mễ Lương một người ngốc nhàm chán, hơn nữa nàng nói qua bản thân sẽ làm việc, liền cùng Thạch Đầu thương lượng làm chút chuyện đủ khả năng. Thạch Đầu nhỏ tuổi nhất Viêm Hoang, hơn nữa Ấn Hạo đặc biệt chiếu cố hắn, làm sống đều tương đối thoải mái, Mễ Lương nói muốn giúp hắn làm việc, Ấn Hạo cũng không ý kiến gì, Thạch Đầu liền khiêng một túi hoa sinh đi qua, để lúc nào nàng nhàm chán thì bóc lạc.
Lúc Ấn Hạo đến, cái ki bên cạnh Mễ Lương đã trang hơn phân nửa vỏ lạc, bất quá bao tải to hoa sinh bên cạnh đủ nàng bóc mấy ngày. Nàng thấy Ấn Hạo đến, cùng hắn chào hỏi, "Lão đại, ngươi đã đến rồi."
Ấn Hạo quét mắt qua vỏ lạc, "Không cần lột, đi rửa tay."
"Thạch Đầu nói buổi tối muốn ăn củ lạc sao, Viêm Hoang nhiều người như vậy, điểm ấy hoa sinh làm sao đủ. Ta một bên bóc một bên nói chuyện với ngươi, như vậy không chậm trễ làm sống." Mễ Lương tiếp tục lấy hoa sinh từ trong bao tải bên cạnh ra tiếp tục bóc vỏ.
Ấn Hạo lại nhẹ giọng nói: "Mễ Lương, ngươi đã quên thời điểm ngươi vừa tới ta từng nói với ngươi ba chuyện."
Mễ Lương biết Ấn Hạo lại không vui, đứng lên vỗ vỗ tay, múc nước đổ vào trong bồn nhanh chóng rửa tay, sau khi lau khô nhìn Ấn Hạo, "Lão đại, có cái gì ta có thể làm sao?"
"Ngươi là một nữ nhân, ngươi nói có cái gì ngươi có thể làm?" Ấn Hạo đi tới, trực tiếp kéo tay Mễ Lương, một tay ôm nàng trong lòng, nâng cằm nàng lên nhìn nàng, "Mễ Lương, bộ dạng ngươi cũng không tệ."
Một tay Ấn Hạo gắt gao ôm thắt lưng nàng, cái tay nâng cằm nàng đã chuyển đến trên ngực nàng sờ loạn, Mễ Lương kinh hoàng, nam nhân Viêm Hoang đều là sói đói, nàng đương nhiên biết hắn muốn làm cái gì, "Lão, lão đại, ngươi không nói như vậy."
"Ta chưa nói qua." Ấn Hạo nói thẳng, "Ta chỉ nói ngươi là sủng vật của ta. Ta dưỡng ngươi, che chở ngươi, khi nào muốn động ngươi thì động ngươi."
Tim Mễ Lương đập nhanh lợi hại, nàng lại không dám ở trong lòng hắn lộn xộn, hai mắt trợn trừng, ấp a ấp úng muốn ngăn cản hắn, "Chúng ta có thể chậm rãi phát triển, như vậy... Phát triển quá nhanh ... Ta không tiếp thụ được..."
"Ai cũng không muốn đến Viêm Hoang, đều đã đến, chỉ có thể nói mạng ngươi không tốt. Ngươi nên cảm thấy may mắn bản thân là cái nữ nhân, bằng không người nhu nhược như ngươi căn bản sống không nổi ở Viêm Hoang." Ấn Hạo kề sát vào mặt nàng, Mễ Lương cắn răng, trên mặt kinh hoảng, càng nhiều là không tình nguyện, hắn chậm rãi nói, "Không cần nói ta cường - gian ngươi."
Ấn Hạo từ bên hông xuất ra một thanh chủy thủ không lớn đặt vào tay Mễ Lương, "Ngươi có thể lựa chọn cái chết."
Thanh chủy thủ không lớn, ở trong tay Mễ Lương mát lạnh nặng trịch, thân đao được rút ra khỏi vỏ, lưỡi đao cực kỳ sắc bén, ngón tay thon dài của Ấn Hạo chỉ vào cổ và trái tim nàng, "Thật dễ dàng, ngươi đã có thể thoát khỏi Viêm Hoang."
Ấn Hạo nói xong lùi lại vài bước, không giống đùa nàng hay thử nàng, sắc mặt Mễ Lương trắng bệch, mờ mịt không biết làm sao nhìn Ấn Hạo, đôi mắt hắn lạnh nhạt, tựa hồ Mễ Lương thật sự chết đi hắn cũng có thể mặt không đổi sắc ném thi thể ra ngoài, thấy nàng còn nắm chủy thủ đầu đao hướng ra ngoài, còn nhẹ giọng nói một câu, "Ngươi không giết được ta đâu."
Mễ Lương cúi đầu nhìn chủy thủ, thân đao trong tay run run có điểm sáng lóe qua, nghĩ thì rất đơn giản, nhưng trong tay nắm chủy thủ, Mễ Lương thật sự không có dũng khí đem nó chọc thủng thân thể mình, nàng sợ đau, lại nói vạn nhất một nhát chưa chết ngay thì phải làm sao, thân thể của nàng sẽ thống khổ run rẩy trên mặt đất, bộ mặt dữ tợn, huyết lưu một bãi... Nàng không dám tưởng tượng tiếp, hơn nữa, nàng còn muốn sống, chết kỳ thực cũng không phải là một chuyện dễ dàng gì.
Thân thể Mễ Lương giống như bị rút hết khí lực, tay run rẩy càng lợi hại hơn, trong phòng yên tĩnh chỉ có tiếng hít thở của nàng, "Bang đương" một tiếng, chủy thủ trong tay nàng run run vô lực rơi xuống đất.
Ấn Hạo đã đi tới, đem thân thể mềm mại của Mễ Lương lãm vào trong lòng, ở trên đỉnh đầu nàng nhẹ giọng nói: "Không muốn chết, còn sống mới tốt, ta sẽ đem tất cả đồ tốt cho ngươi."
"Ngươi về sau sẽ đem ta đi khao thưởng người khác sao?" Mễ Lương ngẩng mặt lên nhìn hắn, nàng nhớ lần đầu gặp mặt Ấn Hạo từng nói như vậy, nàng không muốn xuyên đến loại địa phương này, càng hoàn toàn không muốn làm đồ chơi cho một đám nam nhân.
Nàng im lặng, gương mặt thanh tú sạch sẽ, ánh mắt trong suốt như hồ nước, Ấn Hạo thấy nàng như vậy trái tim bất giác trở nên mềm mại, "Sẽ không, chỉ cần ngươi nghe lời, ngoan ngoãn ở trong phòng này, không được để người khác phát hiện." Hắn dừng một chút, "Cho dù thật sự bị phát hiện, ta cũng sẽ che chở ngươi, sẽ không đem ngươi cho người khác."
Thân thể mềm mại ở trong lòng, Ấn Hạo ôm nàng đi vào phòng trong, khép hờ cửa, ôm người ngồi xuống mép giường, Mễ Lương ngồi trên đùi hắn, bởi vì câu nệ nên thân thể cương cứng, oa ở trong lòng hắn, run rẩy.
Trong lòng vưu vật mềm mại như vậy, bé bỏng mê người, Ấn Hạo cởi bỏ đai lưng của nàng, rút đi ngoại sam, đang muốn cởi bỏ nút thắt nội y của nàng, Mễ Lương thử mở miệng, "Lão đại, này vẫn là ban ngày, ta... Buổi tối được không?"
"Buổi tối?" Buổi tối lại có tên Sở Nghiêu chán ghét kia, huống chi ôm nàng phía dưới Ấn Hạo đã có phản ứng, trực tiếp lấy thứ mình muốn mới là phong cách của hắn, tay hắn không ngừng lại, tiếp tục cởi nút thắt của nàng, Mễ Lương đột nhiên vòng tay ôm cổ hắn, đem thân thể kín kẽ kề sát vào hắn người, đầu chôn ở bả vai hắn, khẩn cầu hắn: "Ban ngày ta thật sự không được, ta... Ta... sẽ thẹn thùng..."
Nàng vốn nằm trong lòng Ấn Hạo, động tác vừa rồi, cự vật dưới thân Ấn Hạo càng thêm sưng, nàng còn gắt gao quấn quít lấy hắn, giống dây leo bám chặt vào cổ hắn, Ấn Hạo không có cách nào tiếp tục cởi nút thắt, hắn chỉ có thể ôm nàng, bàn tay đã do thám vào trong y phục của nàng vuốt ve tấm bóng loáng, đối với nam nhân mà nói, làn da nữ nhân thật sự rất hoạt, sờ lên xúc cảm còn mềm mịn hơn gấm vóc thượng đẳng. Thắt lưng nàng nhỏ như vậy, ôm vào trong lòng làm cho người ta không tự giác trở nên ôn nhu, sợ dùng khí lực lớn một chút sẽ bẻ gẫy nó.
Mễ Lương tựa hồ đang khẩn trương, nàng xiết chặt tay, chặt chẽ ôm Ấn Hạo. Nhiều năm như vậy, Ấn Hạo lần đầu được một nữ nhân ôm chặt như vậy, hai khỏa rất tròn trước ngực nàng no đủ lại co dãn áp lên lồng ngực rắn chắc của hắn, như không muốn rời khỏi hắn, Ấn Hạo thật sự không muốn dùng sức mạnh kéo nàng ra, chỉ có thể vuốt ve lưng nàng, như vậy đã làm cho trong cơ thể hắn dấy lên một đoàn hỏa, thiêu đốt cả người hắn, Ấn Hạo thở dốc ồ ồ, "Ta chờ không nổi, ta nghĩ muốn ngươi."
Hai tay Mễ Lương giống như kìm sắt gắt gao ôm hắn, tả hữu vung đầu, "Buổi tối đi, ban ngày rất lượng, ta không có làm qua, ta..."
Mễ Lương nghiêng thân ngồi trên đùi hắn, chính xác mà nói, nàng đang ngồi trên cự vật sưng đến cực hạn của hắn, nàng nhẹ nhàng chuyển động khiến Ấn Hạo có phản ứng rất lớn, Ấn Hạo vỗ vỗ lưng nàng, "Trước xuống dưới, không cần ngồi ở chỗ này."
Mễ Lương cũng cảm giác được phía dưới có cự vật chọc vào mông mình, sau khi đứng dậy bèn trèo lên giường, quỳ gối trên giường sau lưng gắt gao ôm Ấn Hạo, gò má cơ hồ chạm vào mặt hắn, Ấn Hạo ở phương diện nam nữ kinh nghiệm không đủ, Mễ Lương lại quấn quít lấy hắn không tha, hắn có chút thích nàng, nàng ỷ lại hắn như vậy khiến trong lòng hắn cảm thấy hơi thỏa mãn, nhượng bộ nói: "Tốt, buổi tối lại đến đem ngươi ăn luôn, bất quá hiện tại ngươi cũng phải làm chút chuyện."
Hắn thoát đai lưng của mình, cự vật vừa được phóng thích nhảy lên, hắn túm tay Mễ Lương, thanh âm ám ách, "Mễ Lương, ngươi tới, bằng không ta sẽ không quản nhiều như vậy."
Hắn muốn nắm Mễ Lương không thoát được, Mễ Lương thức thời, chậm rãi nới tay. Lão nhị của nam nhân Mễ Lương cũng thấy qua rất nhiều, đương nhiên đều là cùng tỷ muội trong ký túc xá xem trên máy tính, này vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy vật thật, sơ lược có chút giật mình. Nhưng vẫn thuận theo đưa tay nắm lấy nó, dùng tay dù sao vẫn tốt hơn bị hắn áp đảo.
Lòng bàn tay nàng ấm áp, mới chạm vào Ấn Hạo liền phát ra tiếng thỏa mãn, tiện đà nắm giữ tay nàng bắt đầu cao thấp lên xuống. Trán Mễ Lương đổ mồ hôi, loại tình huống này tính là gì đâu? Từ lúc xuyên không tới nay việc bi thúc nào nàng chẳng gặp qua, Ấn Hạo cho nàng lựa chọn, nhưng nàng lại không có dũng khí đi tìm chết, chỉ có thể lựa chọn con đường này.
Sắc mặt Ấn Hạo ẩn nhẫn, hắn cắn chặt răng, ngẫu nhiên cúi đầu kêu rên, hai hàng lông mày nhíu lại, không biết đang thống khổ hay là sung sướng, động tác trên tay càng lúc càng nhanh.
Có Mễ Lương ở bên cạnh, Ấn Hạo hôm nay cảm giác phá lệ bất đồng, như là tới một cái cảnh giới mới, tay còn lại ôm chặt thắt lưng Mễ Lương, tiếp tục hưởng thụ cảm giác vui vẻ này. Bất quá lúc hắn đến, một trận tiếng đập cửa từ gian ngoài truyền đến, "Mễ Lương, ngươi ở bên trong sao? Ta mở cửa nhé."
Ấn Hạo cơ hồ kề cận bùng nổ, bị ngạnh sinh sinh kéo lại, Mễ Lương cũng bị sợ tới mức run người, thừa dịp hắn hoảng thần thu tay lại, như con thỏ bị chấn kinh nhảy bật xuống giường, xa xa lui ở góc tường vừa luống cuống vừa hoảng loạn.
Then cửa đã bị tá rớt, khóa bị Thạch Đầu đẩy ra, bên trong có thể khóa, bên ngoài cũng có thể mở, bên trong thường dùng khóa không sai biệt lắm, Sở Nghiêu không giống Ấn Hạo, Sở Nghiêu mỗi lần mở cửa vào nhà sẽ gõ cửa trước, đại khái là sợ gặp phải chuyện làm cho người ta xấu hổ, mà Ấn Hạo cho tới bây giờ đều không hỏi, muốn vào liền vào, muốn ra liền ra.
Một nam nhân tại thời khắc quan trọng bị người khác quấy rầy đều sẽ buồn bực, Ấn Hạo lôi kéo đai lưng thắt tốt đi ra gian ngoài, nhìn thấy Sở Nghiêu, chẳng khác gì ngọn lửa ném vào bên trong thùng xăng, hỏa diễm hừng hực cháy, "Sở Nghiêu, ngươi tới nơi này làm cái gì?"
Sở Nghiêu thấy Ấn Hạo sắc mặt không tốt, tựa hồ ở trong dự kiến của hắn, phong đạm vân khinh nói: "Ấn lão đại, ngươi đều có thể đến, ta vì sao không thể đến? Nàng cũng không phải của một mình ngươi."
"Lúc này ngươi phải ở khu vực khai thác quặng." Ấn Hạo nghiến răng nghiến lợi nói, hắn chính là tìm một cái thời gian Sở Nghiêu không rảnh mới đến, kết quả chuyện tốt bị hắn ta đánh gãy.
Sở Nghiêu nghiêng đầu hướng bên trong nhìn nhìn, xuyên thấu qua đại sưởng môn thấy Mễ Lương cúi đầu đứng trong góc, lại nhìn Ấn Hạo có dấu hiệu phát hỏa, trong lòng sáng tỏ, Ấn Hạo quả nhiên có ý tưởng lặng lẽ xuống tay, hắn nói: "Ấn lão đại, ngươi vụng trộm đi miễn cưỡng Mễ Lương, không khỏi rất không công bằng."
"Công đạo?" Ấn Hạo cười nhạo nói, "Đều đến chỗ này còn nói cái gì công đạo, ta đã sớm nói qua ta muốn động nàng sẽ không thông tri ngươi, lại nói ngươi cũng thường xuyên thừa dịp ta không ở tới nơi này, vì tránh bị ngươi cướp mất, ta đương nhiên phải xuống tay trước, hôm nay ta nhất định phải có được nàng, thức thời đi hết ra ngoài."
Mễ Lương ở bên trong vụng trộm nhìn bọn họ, mặt không biểu cảm, Sở Nghiêu chau mày, "Nếu ta không ra đâu?"
Ấn Hạo giận dữ nói, "Ta nghĩ ngươi còn chưa rõ ai mới là lão đại nơi này."
Nói xong dưới chân nhất đặng, hướng Sở Nghiêu tạp qua.
Truyện khác cùng thể loại
1484 chương
83 chương
766 chương
193 chương
123 chương