Lần đầu thất bại cũng không sao, chỉ cần không ngừng cố gắng! Đỗ Phi Hồng lại bị Đỗ Tri Thư thúc giục, tiếp tục nhận nhiệm vụ đòi lại vật đính ước, lần này đổi địa điểm khác, không phải ở Sở phủ, mà là cửa hàng Sở gia. Hóa ra hắn cũng có việc phải làm nha! Nàng tò mò đi theo hạ nhân dẫn đường đi vào một cái nhà lầu ở ngoài. “Đến rồi, thỉnh đợi một chút, tiểu nhân sẽ thông báo đại thiếu gia một tiếng.” gã sai vặt dẫn đường nói. “Hảo.” Đỗ Phi Hồng đứng bên ngoài, buồn bực nhìn từ phía trong nhà đi ra, một đám người xếp thành hàng dài và hẹp, ngẩng cao cổ nhìn vào trong phòng thăm dò, rốt cục thì cũng thấy bên trong đặt một cái bàn lớn, hai bên chồng chất những quyển màu lam rất dày, có nhiều người đứng vây quanh cái bàn, giống như là đang thảo luận chuyện gì đó. Ơ? Đỗ Phi Hồng mở to mắt, vừa vặn có người di chuyển sang bên, lộ ra khe hở, khiến nàng có thể nhìn thấy người ngồi sau cái bàn —— nguyên lai là Sở Bạch Ngọc! Nàng thấy gã sai vặt vừa mới dẫn đường đang đi đến bên cạnh bàn, hướng Sở Bạch Ngọc nói một chút, hắn lập tức ngẩng đầu nhìn về phía nàng đang đứng, hai hàng lông mày liền nhăn lại, rồi sau đó lại quay đầu phân phó gã sai vặt vài câu, gã sai vặt gật gật đầu, đi tới trước mặt nàng. “Tiểu thư, đại thiếu gia đang bận rộn công việc, thỉnh tiểu thư sang phòng bên đợi một chút.” Gã sai vặt dẫn nàng vào cửa, mở một cánh cửa khác trong góc phòng, đây là một gian phòng nhỏ có bố trí đơn giản. “Hắn đang bận cái gì vậy?” Đỗ Phi Hồng nhịn không được tò mò hỏi. Gã sai vặt ngừng lại, cười cười trả lời: “Hiện tại đã sang mùa thu, đại thiếu gia phải giúp đỡ sắp xếp lại sổ sách mùa thu, thế nên có nhiều công việc, xin chờ một lúc, đại thiếu gia sẽ đến đây ngay.” “Hảo.” Đỗ Phi Hồng gật gật đầu, sau khi gã sai vặt rời đi, nàng đi đến bên cạnh cửa sổ, nhẹ nhàng mở cửa sổ ra, từ cửa sổ nhìn ra ngoài, vừa vặn có thể nhìn thấy Sở Bạch Ngọc. Hắn đang cùng với mấy quản sự cửa hàng thảo luận việc, biểu tình vô cùng nghiêm túc, chuyên chú, hoàn toàn không có nụ cười xấu xa của hắn lúc đùa nàng ngày đó. Đỗ Phi Hồng không nghĩ tới có thể nhìn thấy một mặt bất đồng của hắn như vậy, rõ ràng ngồi trên giường êm bên cạnh cửa sổ, hai tay vén màn trên cửa sổ, khéo léo tựa cằm vào, quay đầu nhìn hắn —— Hắn có đôi lông mày nhìn rất đẹp, đỉnh lông mày không có quá mức sắc bén, mắt phượng hẹp dài, đen bóng thâm thúy, nàng còn nhớ rõ lần đầu tiên nhìn đến mắt hắn, đã cảm thấy ánh mắt của hắn xinh đẹp đến không tưởng tượng nổi, màu đen sâu thẳm như muốn hút hết hồn người khác, mũi hắn cũng rất đẹp, môi của hắn so với môi của nàng càng mềm mại hơn. Nói thật. . . . . . Nàng cũng không có chán ghét hắn a, nhớ tới lần trước hắn đem nàng ôm lên kiệu, không biết tại sao, lòng nàng vẫn còn cảm giác ngọt ngào, kỳ thật hắn cũng không xấu, nhưng vì sao Tri Thư chán ghét hắn như vậy? Đợi cho Sở Bạch Ngọc đem mọi việc giải quyết xong, đi vào phòng nhỏ, liền thấy nàng ghé vào bên cạnh cửa sổ mà ngủ, buồn cười lại bất đắc dĩ lắc lắc đầu, nhẹ nhàng ôm lấy nàng đặt lên bên trên giường nhỏ. Nha đầu này, đến tìm hắn là để ngủ sao? “Đại thiếu gia, Vũ tiểu thư đang đến đây.” Phúc Quế không dám vào phòng, chỉ có thể đứng ở ngoài cửa nhỏ giọng kêu. Sở Bạch Ngọc không kiên nhẫn nhướn lông mày lên, “Nàng lại tới đây làm gì ?” Phúc Quế cười cười, “Đại thiếu gia, ngài biết rõ còn cố hỏi!” Trong thành này không người nào không biết nữ nhi của Vũ Tướng quân có tình ý với đại thiếu gia, lại cứ chàng vô tình, nàng cố ý, hiện tại chuyện đại thiếu gia cùng Đỗ tiểu thư đính hôn truyền ra ngoài, cũng không lạ việc nàng tức giận thở phì phì tìm tới cửa. Sở Bạch Ngọc tức giận trừng mắt liếc hắn một cái, “Mời nàng vào”. Chỉnh lại quần áo cho ngay ngắn, nhìn thoáng qua nha đầu ngốc đang ngủ, kìm lòng không được khóe miệng cong lên. Chỉ chốc lát sau, Vũ Thu Đồng theo sự dẫn dắt Phúc Quế đi vào cửa. “Ngươi lui ra trước đi, ta có việc cùng Sở đại thiếu gia nói chuyện.” Vũ Thu Đồng cố nén lửa giận trong lồng ngực, khoát tay muốn Phúc Quế lui ra. Phúc Quế ngập ngừng một chút, nhìn về phía chủ tử, Sở Bạch Ngọc cằm khẽ nâng lên, ý bảo không có việc gì. “Vũ tiểu thư, không biết ngươi có chuyện gì muốn nói?” Sở Bạch Ngọc đi đến trước tủ sách, rút ra một quyển sách làm bộ lật xem, khóe mắt lại nhìn vào cửa sổ nhỏ, ngắm người đang nằm ngủ trên giường. Vũ Thu Đồng không phát hiện phòng nhỏ có người, cắn cắn môi dưới, đôi mắt đẹp tràn đầy lửa giận cùng ủy khuất, “Bạch Ngọc, ta nghe nói ngươi cùng Đỗ Phi Hồng đính hôn phải không?” Không thể! Không thể như vậy được! “Đúng vậy a, không nghĩ tới Vũ tiểu thư nhanh như vậy đã nghe được tin.” Bạch Ngọc? Hắn cùng nàng có quen gọi như vậy sao? Người ở trong phòng nhỏ, tư thế ngủ thật là bất nhã, chân nhỏ đạp rồi đá, cảm thấy nóng bức, càng đá càng làm chăn rơi nhanh xuống, sau đó xoay người một cái, một chân đè lên chăn tiếp tục ngủ. Sở Bạch Ngọc cố nén cười, tiếp tục quan sát nhất cử nhất động của Đỗ Phi Hồng, mỗi một cái động tác của nàng đều rất đáng yêu, đáng yêu đến mức hắn rất muốn một ngụm ăn luôn nàng! (khiếp!! sói có khác~) “Bạch Ngọc! Ngươi, ngươi chẳng lẽ không biết đã hơn một năm này, ta, ta đối với ngươi. . . . . .” Vũ Thu Đồng tuy rằng lá gan rất lớn, nhưng dù sao vẫn là một cô nương, ưa thích làm tiểu nữ nhi (chắc đoạn này e dịch chưa sát lắm), như thế nào cũng không dám kích động nói rõ. Hắn biết nàng muốn nói cái gì, nhưng không nói tiếp, vẫn thản nhiên nhìn nàng. Vũ Thu Đồng đã hiểu rồi, tuy hắn nhìn như thái độ ôn nhã, kì thực là đối với nàng rất lạnh lùng, sắc mặt chợt xanh chợt trắng, “Tại sao là nàng, nàng bộ dạng xấu như vậy! Vừa xấu lại ngu xuẩn, chỉ là một nữ nhân thấp kém, làm sao xứng với ngươi!” Nghe được từ miệng nàng nói ra lời tệ hại, Sở Bạch Ngọc mâu quang chuyển động, lạnh lùng trừng mắt nhìn nàng, “Nàng là vị hôn thê của ta, xin ngươi đừng nói ra lời đả thương người!” “Ta không tin! Bạch Ngọc, Bạch Ngọc, ngươi thật không có một chút yêu thích ta? Ngươi không cảm giác được tình ý ta đối với ngươi sao?” Vũ Thu Đồng bị đả kích lớn, không thể tin được hắn lại có thể mắng nàng? Vốn Đỗ Phi Hồng đang ngủ say thì bị tiếng nói chói tai của Vũ Thu Đồng đánh thức, nàng chậm rãi ngồi dậy, xoa xoa đôi mắt buồn ngủ, rời chăn liền đi tới chỗ âm thanh ầm ĩ. “Ngươi thích ta, thì ta phải thích ngươi sao?” Hắn châm chọc hỏi lại. “Thật ồn ào nha. . . . . .” Đỗ Phi Hồng vừa ngủ dậy chỉ biết ngây ngốc ngáp một cái, từ trong phòng nhỏ mở cửa đi ra. Vũ Thu Đồng kinh ngạc quay đầu, không nghĩ tới nàng ta đột nhiên xuất hiện, lại nhìn đến, quần áo nàng cũng không ngay ngắn, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng nộn, lại từ trong phòng đi ra. . . . . . Chẳng lẽ? Nàng tức giận vọt tới trước mặt Đỗ Phi Hồng, trực tiếp tát một cái.”Ngươi là đồ tiện nhân!” “A!” Đỗ Phi Hồng hai má hồng nộn lập tức xuất hiện năm vết ngón tay, nàng kinh ngạc trừng to mắt, không hiểu vì sao đang buồn ngủ lại bị đánh. “Ngươi làm gì!” Không đoán được Vũ Thu Đồng sẽ ra tay đả thương người, Sở Bạch Ngọc cố nén tức giận, khẽ quát một tiếng, tại lúc nàng định ra tay lần nữa hắn nhanh chóng cầm chặt cổ tay của nàng. “Nàng ta tại sao lại ở chỗ này? Các ngươi làm chuyện ám muội gì?” Vũ Thu Đồng giọng the thé ép hỏi. Đủ rồi! Sở Bạch Ngọc rốt cuộc chịu không nổi nữa, hắn dùng lực lôi tay nàng, bỏ nàng ra xa, tiếp theo lập tức đem Đỗ Phi Hồng đang bị dọa ngốc che ở phía sau mình, “Cút! Chuyện lần này ta không so đo, mời ngươi tự trọng!” “Ta tự trọng? Sở Bạch Ngọc! Ta thích ngươi a!” Vũ Thu Đồng khó chịu gầm nhẹ, cắn chặt môi dưới, cực lực nhịn nước mắt xuống. Đỗ Phi Hồng nhìn nàng biến thành cái dạng kia, sợ tới mức không dám nói lời nào, một tay bụm mặt, sợ hãi níu lấy quần áo Sở Bạch Ngọc. “Đi ra ngoài!” Sở Bạch Ngọc lạnh giọng quát. Vũ Thu Đồng chưa từng phải chịu đựng như vậy, nàng từ trước đến nay là bảo bối được phụ thân thương yêu, nâng niu trong lòng bàn tay a, không có người nam nhân nào không thương nàng, nhưng hiện tại hắn lại dùng ánh mắt như là thấy cái gì bẩn liếc nhìn nàng! “Sở Bạch Ngọc! Ngươi thật quá mức!” Che miệng, liền nức nở chạy đi. “Hừ!” Sở Bạch Ngọc cực kỳ tức giận, hắn đối với nàng cho tới bây giờ chính là lấy lễ đãi người, nàng dựa vào cái gì nói như hắn vứt bỏ nàng! Đột nhiên, hắn quay đầu nhìn Đỗ Phi Hồng còn ngây dại, lo lắng hỏi: “Ngươi không sao chứ?” Đỗ Phi Hồng lắc đầu, nước mắt không hề báo trước rơi xuống, “Đau quá! Ô ô. . . . . .” Từ nhỏ đến lớn nàng chưa từng bị đánh, “Ta chỉ bất quá đang ngủ, nàng vì sao tức giận như vậy?” Nước mắt tràn trề, ủy khuất đầy mình. Sở Bạch Ngọc chậc lưỡi, cũng không biết giải thích như thế nào, hắn biết đại khái Vũ Thu Đồng hiểu lầm cái gì, chỉ có thể nói, người mang tâm tư xấu xa, nghĩ chuyện gì cũng đều là xấu xa, nha đầu này thật đáng thương. “Đau quá, ta về sau không bao giờ tới nơi này ngủ nữa.” Đỗ Phi Hồng đáng thương vỗ về mặt. “Ta giúp ngươi bôi thuốc.” Hắn lôi kéo nàng tính định quay lại về phòng nhỏ, tìm cái hòm thuốc để giúp nàng bôi thuốc. Đỗ Phi Hồng thấy thế, lập tức phản kháng.”Ta không nên vào đi!” Nàng vừa mới đi vào ngủ một giấc đã bị đánh một cái tát, hiện tại nếu lại đi vào, không biết kế tiếp còn có thể phát sinh chuyện gì, nàng sẽ không đi vào! Sở Bạch Ngọc bất đắc dĩ híp mắt liếc nhìn nàng một cái, buông tay ra, tùy nàng, tự mình đi vào trong, lục lọi ngăn tủ, sau khi tìm được cái hòm thuốc lại đi ra. “Lại đây.” Hắn một tay mang theo cái hòm thuốc, một tay lôi kéo nàng ngồi lên trên ghế, mở hòm ra tìm đồ, lấy ra một lọ sứ nhỏ màu lục, mở cái nút gỗ ra, đầu ngón tay điểm nhẹ, sau khi dính chút dược thủy lại bôi lên trên má sưng đỏ của nàng. Tuy rằng nóng rát đau đớn, sau khi bôi dược thủy, đã khá nhiều, nhưng Đỗ Phi Hồng vẫn còn có chút sợ hãi, “Nàng ấy vì sao lại tức giận như vậy? Đó là gian phòng của nàng sao? Ta cũng không phải cố ý, tuy rằng nếu là ta, ta cũng sẽ tức giận, nhưng ta sẽ không đánh người.” Sở Bạch Ngọc nghe được lời của nàng, nhịn không được lộ ra mỉm cười, “Không phải.” Nha đầu kia làm sao có thể nghĩ đến Vũ Thu Đồng là vì phòng nhỏ mà tức giận? __“Nàng ấy làm sao tức giận vậy?” __“Ngươi tìm đến ta làm gì?” Không nghĩ cùng nàng giải thích, Sở Bạch Ngọc đổi đề tài. Nói đến đây, Đỗ Phi Hồng mới nhớ tới nhiệm vụ của mình, có chút bất an nhúc nhích người, không yên liếc mắt nhìn hắn một cái, “Cái kia. . . . . . Ta tới là muốn. . . . . .” Vừa nghe tới giọng điệu thiếu tự tin của nàng, hắn lập tức đoán được ý đồ đến của nàng, mắt nhíu lại, ngón tay xức thuốc cố ý tăng thêm chút sức.”Muốn làm gì, ân?” Nàng còn muốn lấy lại khăn vuông? __“A —— đau quá! Ngươi nhẹ chút!” Nàng bất mãn đánh xuống cánh tay hắn. Hắn nhất định là cố ý, nhớ lần trước hắn cũng như vậy dọa nàng, thở ra. . . . . . Hít sâu! Tri Thư nói không thể cúi đầu trước thế lực ác, lần này nàng nhất định phải thành công!”Ta nghĩ muốn. . . . . .” Sở Bạch Ngọc đương nhiên sẽ không cho nàng cơ hội nói, vì thế cố ý lại chọc chọc chỗ nàng bị đánh, quả nhiên —— __“A! Đau quá !” Đỗ Phi Hồng đau đến không nhịn được rơi xuống nước mắt, hổn hển đẩy hắn ra, tính đứng dậy rời đi. Nhưng hắn thế nào lại dễ dàng để cho nàng đi như vậy, hắn nhanh tay lẹ mắt, khéo léo nắm lỗ tai của nàng, khí lực không nặng không nhẹ, lại làm cho nàng không thể không ngoan ngoãn ngồi ở ghế trên,“Ngươi tốt nhất nên hiểu rõ ràng ngươi tới làm cái gì, nếu nói điều ta không thích nghe , hừ hừ. . . . . .” Cúi đầu, híp mắt, hung tợn trừng mắt nhìn nàng. Ô! Đỗ Phi Hồng vốn lá gan cũng không lớn bị hắn như vậy làm giật mình, dũng khí lại toàn bộ rụt trở về, miệng run lên, “Không có . . . . . . Ta, ta chỉ là muốn tới thăm ngươi một chút. . . . . .” Coi như nàng thức thời! Sở Bạch Ngọc vô cùng hài lòng buông tay ra, cho nàng một nụ cười hài lòng. Nàng ôm khuôn mặt sưng đỏ, đáng thương cúi đầu, vì chính mình ủy khuất rơi xuống hai giọt nước mắt, đến nơi này chẳng hiểu vì sao đã trúng một cái tát, còn khuất phục trước thế lực ác, nàng ảo não ở trong lòng chửi rủa chính mình, Đỗ Phi Hồng! Ta phỉ nhổ ngươi! ” Vật đính ước đâu?” Đỗ Tri Thư trầm mặt, lạnh mặt liếc xéo Đỗ Phi Hồng. Đỗ Phi Hồng xấu hổ đến cúi đầu. Nàng đi đòi vật đính ước, quả thực chính là dê vào miệng cọp, chẳng những không chiếm được này nọ, còn bị Sở Bạch Ngọc đùa giỡn xoay quanh, nếu không cha phái người đưa nàng về nhà, nàng khẳng định còn không thoát thân được. Nghĩ tới hai lần đi đòi vật đính ước như vậy cũng không được tốt lắm, nàng thật sự không có dũng khí khiêu chiến lần thứ ba nữa rồi! Đỗ Tri Thư nhìn bộ dáng tỷ tỷ, nhịn không được thở dài, hai gò má nàng ửng đỏ, chân mày đáy mắt kia e lệ, nàng thiệt tình hi vọng không phải bởi vì Sở Bạch Ngọc mà có “Tỷ tỷ, ngươi sẽ không phải là thích tên họa thủy kia chứ?” Đối mặt tra vấn của muội muội, Đỗ Phi Hồng không trả lời, nhưng hai gò má lại càng ngày càng hồng, đỏ ửng từ mặt khuếch tán đến trên cổ trắng nõn của nàng. Không cần chờ tỷ tỷ trả lời, Đỗ Tri Thư cũng biết đáp án rồi, không khỏi nhăn trán thở dài, “Tỷ tỷ, ta nói thật, ta không hy vọng ngươi gả cho hắn đâu?” Mấy ngày nay nàng ở thành đô ra sức nghe ngóng, Sở gia có thể nói phú khả địch quốc, chẳng những cùng nhiều vị trọng thần triều đình, tướng quân đều có giao tình, lại hàng năm đều là thương nhân được triều đình ủy nhiệm đúc vũ khí. Mà Sở Bạch Ngọc tuy không phải người cầm quyền thế hệ này, nhưng thân là đại thiếu gia Sở gia, nói hắn là thiên chi kiêu tử* tuyệt không nói quá, diện mạo tuấn mỹ, không biết là con rể quý trong cảm nhận của bao nhiêu đại quan, nghe nói Ích châu Kiếm Nam Đô Đốc Vũ Tướng quân muốn hắn làm con rể, nay lại bị tỷ tỷ đoạt đi rồi, chỉ sợ lấy thân phận địa vị đối phương, sẽ không để cho tỷ tỷ có một ngày yên bình. *Thiên Chi Kiêu Tử: Tự hào là con của trời. Nghe vậy, Đỗ Phi Hồng trong lòng nổi lên một tia khổ sở, hàm răng trắng noãn khẽ cắn môi dưới, “Ngươi, ngươi chán ghét hắn sao?” Nàng cảm thấy Sở Bạch Ngọc không phải người xấu, mặc dù hắn hay đùa nàng, trêu tức nàng, dọa nàng, nhưng. . . . . . nhưng mà cũng không thật sự thương tổn nàng, hơn nữa tại thời điểm nữ nhân đó lại định ra tay đánh nàng, hắn còn bảo vệ nàng nha! Đỗ Tri Thư có chút không đành lòng, nhưng vì tương lai tỷ tỷ, nàng quyết tâm nói lời cự tuyệt “Đúng vậy! Ta chán ghét hắn, ngươi suy nghĩ một chút, cái bộ dáng kia, vừa thấy cũng biết là cái loại người không chung thủy, về sau ngươi thực sự gả cho hắn, hắn lại nạp thêm thiếp thất khác, ngươi chịu được sao?” Đỗ Phi Hồng nghe vậy, bắt đầu tưởng tượng mà hình ảnh muội muội vừa nói, ban đầu có chút đau lòng sau lại dần dần khuếch tán ra, cái miệng nhỏ nhắn mím thẳng một đường, ánh mắt cũng đau xót, dùng sức lắc lắc đầu. “Đó, không phải sao, ngươi suy nghĩ một chút, nam tử tuấn nhã giống như hắn vậy, làm sao có thể không có ba vợ bốn nàng hầu? Tính tình của ngươi bản thân ngươi cũng biết, chính là mơ mơ hồ hồ, muốn cho ngươi cùng một đống thiếp tranh giành tình cảm, chỉ sợ ngươi đến hài cốt cũng không còn.” Liếc mắt nhìn sắc mặt tái nhợt của tỷ tỷ, Đỗ Tri Thư càng nói hết sức thuyết phục “Ngươi còn muốn nghĩ gì nữa, ta cùng Tri Họa cũng không thích hắn, cha cũng chán ghét hắn, một tên hoa tâm vô lại khiến người khác chán ghét như vậy. . . . . .” Đỗ Tri Thư nói xong vẫn còn rất kích động, Đỗ Phi Hồng càng nghe sắc mặt càng trắng, nhưng, cũng không phải bởi vì lời nói của muội muội, mà là bởi vì tên nam nhân kia đang đứng ở cửa phòng của nàng, sắc mặt càng ngày càng âm trầm, trong mắt phượng hẹp dài còn lóe ra ánh sáng đáng sợ. Kéo dài rất nhiều ngày, Đỗ lão gia nhất quyết không giao ra thiếp canh, Sở Bạch Ngọc không kiên nhẫn nổi nữa, dứt khoát chủ động tới cửa đòi, vừa vặn Đỗ lão gia đi lên lớp giảng bài ở học viện, hắn chuyển hướng đi, sai bọn hạ nhân dẫn hắn đến gặp nương tử tương lai, không ngờ trước khi mọi người chưa bước vào trong phòng, đã nghe thấy một đống lời chê bai hắn, hơn nữa người nói xấu hắn, còn khuyên nha đầu ngốc không nên gả cho hắn? Hắn nghĩ lại, bé con nhát gan lại sợ phiền phức như vậy, làm sao có thể có dũng khí đến gặp hắn đòi vật đính ước, hóa ra là có người ở đằng sau chỉ dẫn! Ra là nha đầu chết tiệt kia luôn luôn tẩy não Hồng nhi, xem nàng mắng chửi người thật sự rất vui vẻ! Hoa tâm đến khiến người khác chán ghét? Hắn hoa tâm chỗ nào? Hắn rất hi vọng nữ nhân trong thành không cần mỗi lần nhìn thấy hắn, như chó nhìn thấy xương, đều giống nhau chúi đầu về phía trước! Vô lại? Hắn vô lại cũng chỉ hướng người nhà vô lại, đối với việc chơi xấu bé con, thì liên quan gì tới nàng? Sở Bạch Ngọc trong lòng bàn tay ngứa ngáy, có cảm xúc muốn đánh người. Đỗ Phi Hồng mở to đôi mắt, càng mở càng lớn, cái miệng nhỏ nhắn mân lại chỉ muốn chết thật nhanh , cổ họng ngay cả nửa câu cũng không dám nói, đáy mắt đen bóng, chỉ có bóng dáng kia tới càng ngày càng gần, nhìn thấy lửa giận trên mặt hắn, nàng khẩn trương nuốt nước miếng một cái, có chút sợ hãi nhìn về phía muội muội còn đang nói lời tổn hại tới danh dự của hắn.”Cái kia, cái kia Tri Thư. . . . . .” Đừng nữa nói! Người kia hiện tại đang đứng ở phía sau ngươi a! Ô ô. . . . . . Không nên nói nữa! Tri Thư, đừng nói thêm gì nữa, ánh mắt của hắn như muốn phun ra lửa! Đỗ Tri Thư hoàn toàn không chú ý tới Sở Bạch Ngọc đang đến đây, chỉ cảm thấy sắc mặt tỷ tỷ đột nhiên trở nên rất khó nhìn , nghĩ rằng lời nói của mình có hiệu quả, “Tỷ tỷ, ngươi hiểu thì tốt rồi, hắn chắc chấn giống như kẻ hoa tâm chuyên gây tai hoa, ngươi trăm ngàn lần không nên gả cho hắn, nhanh lấy ngọc bội xuống, ngươi không thể trả, ta giúp ngươi đem trả.” Sở Bạch Ngọc trên mặt một mảnh xanh mét, ánh mắt lạnh lùng mà trừng mắt nhìn gáy của nữ nhân không biết sống chết kia, chậm rãi giơ tay lên, tức giận không biết có nên dùng một chưởng đánh vỡ đầu của nàng hay không. “Không cần!” Đỗ Phi Hồng vừa nhìn thấy động tác của hắn, vội vàng hô to. Đỗ Tri Thư đang định đưa tay lấy ngọc bội trên cổ tỷ tỷ xuống ,thấy nàng gáo như vậy thì hoảng sợ, lông mày nhíu chặt, “Tỷ tỷ, ta nói với ngươi nhiều như vậy, ngươi có nghe lọt sao?” Đỗ Phi Hồng trong lòng run sợ ngẩng lên, Sở Bạch Ngọc thưởng cho nàng một nụ cười buồn rười rượi mà nham hiểm, lòng của nàng run lên, lập tức lắc đầu, “Ta thật là không nghe được, ngươi cũng không nên nói gì, Tri Thư, nghe lời của ta, đừng nữa nói!” Vì sao nàng đột nhiên có dự cảm không tốt, cảm thấy hắn sẽ đem toàn bộ khoản này tính ở trên đầu nàng. . . . . . Đỗ Tri Thư không buông tay, hít hơi, mặc kệ như thế nào, hôm nay nàng nhất định phải đem ngọc bội đính ước trả về cho tên họ Sở kia, nàng đang chuẩn bị mở miệng lên tiếng khuyên bảo lần nữa—— “Nha, hai tỷ muội các ngươi đang nói cái gì vậy?” Sở Bạch Ngọc tiếng nói bao hàm cả ý cười chậm rãi vang lên. Đỗ Tri Thư giật mình, vội vàng quay đầu, thấy người nàng vừa mới phê bình thảm hại đang đứng ở phía sau, tim đập nhanh, thật cẩn thận đánh giá hắn, đáy mắt hắn không có nửa điểm tức giận, hẳn là không nghe thấy lời nàng vừa mới nói xong, vì vậy liền yên lòng, biểu tình cũng tự nhiên hơn rất nhiều, hỏi hắn cũng không có nửa điểm chột dạ, “Sở đại thiếu gia, sao ngài lại tới đây ?” Sở Bạch Ngọc cười cười, “Nhạc phụ chưa thiếp canh đưa cho người mai mối, làm ta sốt ruột nên đành phải tới cửa thúc giục, trùng hợp đúng lúc nhạc phụ ra ngoài làm việc, ta nghĩ thuận đường vòng lại đây tỷ tỷ gặp ngươi một lúc.” Dứt lời, hắn ngồi vào bên cạnh Đỗ Phi Hồng, đưa tay nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng đặt ở trên đùi. Tuy rằng hắn đang cười, nhưng mà Đỗ Phi Hồng dám thề, nàng thật sự nhìn thấy đáy mắt hắn tức giận, cứu mạng a, chuyện này hoàn toàn không liên quan đến nàng, những lời vừa nãy cũng không phải nàng nói ra a! “Thì ra là thế.” Đỗ Tri Thư liếc tay nhìn hắn, thấy hắn đến bên cạnh tỷ tỷ làm hành vi không thể chấp nhận, trực giác muốn bảo hộ tỷ tỷ, “Sở đại thiếu gia, muốn tới phòng khách ngồi chờ không? Cha ta lên lớp giảng bài viện ở, phải một lát nữa mới trở về.” Nhạc phụ? Hắn thật sự muốn kết hôn với tỷ tỷ? Nghĩ đuổi hắn đi? Sở Bạch Ngọc dễ dàng nghe ra ý tứ trong lời nói của nàng có chuyện, nhưng hắn cũng không phải kẻ dễ bắt nạt “Nha, một khi đã như thế, ta ở đây cùng Hồng nhi nói chuyện cũng tốt lắm, dù sao qua mấy tháng nữa, chúng ta sẽ thành thân rồi, về sau cũng đừng bảo ta đại thiếu gia như vậy, gọi tỷ phu là được.” Run lẩy bẩy, cúi đầu chu miệng. Ô ô ô. . . . . . Những lời vừa rồi thật sự vàng không phải là nàng nói, không liên quan đến nàng !”Ta không có nói gì. . . . . .” Đỗ Phi Hồng nói như muỗi kêu, vội vã nghĩ chứng minh sự trong sạch của mình. Xem nàng bộ dáng bị dọa sợ, Sở Bạch Ngọc cơn tức đầy mình nhất thời tiêu tan một nửa, một tràng ý cười trỗi dậy, nhưng hắn nhịn được , giả vờ không hiểu nghiêng đầu nhìn Đỗ Tri Thư, “Tri Thư, còn có việc sao?” Đỗ Tri Thư dừng một chút, nàng hiện tại không thể đuổi được hắn đi , đành phải khẽ cắn môi, miễn cưỡng mỉm cười lễ phép, “Không có chuyện gì, ta có việc gấp cần đi trước.” Nàng phải nhanh phái người đi thông báo cho cha hồi phủ! Sở Bạch Ngọc nâng khuôn mặt tươi cười nhìn theo Đỗ Tri Thư rời đi, mà Đỗ Phi Hồng chỉ có thể trơ mắt nhìn bóng lưng muội muội càng ngày càng xa, càng ngày càng xa, đến khi rốt cuộc nhìn không thấy. “Đỗ, Phi, Hồng. . . . . .” thanh âm mang theo mười phần uy hiếp lại đầy ắp hỏa khí vang lên ở trên đầu nàng. Đỗ Phi Hồng nâng mắt đáng thương lên nhìn hắn, đôi mi thanh tú chán nản hạ xuống, “Việc này không liên quan đến ta. . . . . . Ta chuyện gì cũng chưa nói. . . . . .” Ô ô, người xấu! Người vừa mới nói hắn xấu xa hắn lại không nổi giận với nàng ấy, sao lại nổi giận với người vô tội là nàng! Vốn là Sở Bạch Ngọc làm bộ làm tịch dọa nàng, lập tức lại bị phản ứng của nàng làm cho buồn cười, sủng nịch xoa xoa đầu nàng, không đành lòng dọa nàng lần nữa, ngược lại giơ cánh tay kéo nàng vào trong lòng “Em gái ngươi nói chuyện gì vậy? Nàng ấy rất ghét ta sao?” Hắn tự nhận không có lỗi đối với tỷ muội song sinh, không lý nào hắn lại rước lấy một chút ghét bỏ của Tri Thư. Thấy hắn nở nụ cười, Đỗ Phi Hồng khẩn trương sợ hãi nãy giờ thấy thế này mới dám thả lỏng, có chút vô lực dựa vào lồng ngực của hắn, “Không biết, Tri Thư nói ngươi là họa thủy.” Nghĩ đến đây, nàng cũng có chút chán nản, nàng là biết cha chán ghét Sở Bạch Ngọc, nhưng không biết Tri Thư cũng phản đối như vậy. “Vậy còn ngươi? Ngươi cũng chán ghét ta như vậy sao?” Sở Bạch Ngọc trừng mắt nhìn nàng. Không biết vì sao, vừa nghĩ tới nàng có lẽ cũng tán thành lời nói của muội muội, khiến hắn vô cùng bất mãn, che dấu lửa giận sẽ bùng lên. Hắn bộ dạng này thực ác bá, Đỗ Phi Hồng nào dám gật đầu, “Không có, không có.” Nàng làm sao có thể chán ghét hắn chứ? “Hừ!” Không có là tốt rồi! “A! Ngươi, ngươi làm gì vậy?” Đỗ Phi Hồng kinh hô một tiếng, hoàn toàn không đoán được hắn sẽ bất ngờ xốc làn váy của nàng lên, hai cái chân mảnh khảnh của nàng cứ như vậy lộ ra trước mắt hắn. Sở Bạch Ngọc còn lâu mới mặc kệ nàng, nắm lên cái chân bị trật kia của nàng đặt lên trên chân của hắn, thấy mắt cá chân sưng của nàng đã tốt hơn, hắn vừa lòng cười cười. Đỗ Phi Hồng ngồi ở trên ghế không yên, một chân cao một chân thấp hơn nữa còn đặt trên đùi của hắn, xấu hổ thúc giục hắn, “Ngươi nhanh chút buông tay !” Mắc cỡ chết người, quần của nàng đều vén lên đến trên đùi rồi, người này làm sao có thể nghênh ngang xem xét chân của nàng! Lại đẩy hắn? Sở Bạch Ngọc giận tái mặt, hung hăng trừng mắt nhìn đôi tay nhỏ của nàng, mỗi lần chỉ cần tới gần nàng một chút, nàng liền vội vàng nghĩ đẩy hắn ra, nha đầu kia là muốn như thế nào?”Ngươi thử đẩy thêm một lần xem!” Khẩu khí nghiêm khắc của hắn dọa Đỗ Phi Hồng nhảy dựng, đôi tay nhỏ bé còn dán ở lồng ngực của hắn, cả người cực kỳ xấu hổ, tiếp theo đôi tay nhỏ bé co lại, không dám cử động nữa, không biết sao cái chân còn lại đột nhiên trượt xuống dưới, trọng tâm của nàng vốn cũng không vững, ngay lập tức ngã ra sau. Sở Bạch Ngọc duỗi cánh tay dài ra, ôm eo của nàng, kéo nàng vào trong lòng! “Nha!” cái mũi khéo léo mạnh mẽ đụng vào trong ngực rắn chắc của hắn, đau đến mức nàng thiếu chút nữa khóc. Mỗi lần cùng hắn tựa vào nhau đều sẽ bị thương tổn, nàng thực sự không thích tới gần hắn nha! Sở Bạch Ngọc đem nàng ôm vào trong lòng, đáy lòng nhiều phiền chán, bất mãn thoáng chốc đều tiêu tan, cánh tay không tự chủ mà xiết chặt lại, ôm nàng, cảm giác phiền muộn vì cách xa nàng cũng không còn nữa. Đỗ Phi Hồng bị hắn ôm lâu đến sắp không thở nổi, đành phải dùng ta ra sức vỗ vỗ cánh tay hắn, “Ngươi định ôm chết ta sao? Người ta không thở được !” Di? Khi nào thì nàng lại có thể tựa vào trong ngực của hắn vậy? Nhưng thật đúng là như thế? Đỗ Phi Hồng ngượng ngùng, càng muốn nhanh thoát khỏi ngực của hắn, nhưng mà cánh tay ở trên lưng nàng, thì cho dù có đẩy như thế nào cũng không di chuyển, “Ngươi, ngươi đừng như vậy. . . . . .” Bọn họ còn chưa có chính thức đính hôn, sao có thể to gan ôm nhau chứ, vạn nhất bị người khác bắt gặp, thực không tiện. “Đừng nhúc nhích!” Sở Bạch Ngọc là Kỳ Lân chuyển thế, cũng không phải là Liễu Hạ Huệ đầu thai, nàng cơ thể mềm mại ở trong ngực xoay xoay, tự nhiên khiến cho thân thể hắn xao động, không tự giác đưa cánh tay ôm nàng chặt hơn. “A! Ta không thở được. . . . . .” Bị hắn ôm chặt như vậy, cuối cùng thì ngực và bụng nàng một hơi cũng không còn, chỉ có thể gắng gượng đánh vào tay hắn. Sở Bạch Ngọc rốt cục cũng tỉnh táo lại, vội vàng buông tay, “ Ta không cố ý.” Hạ mắt nhìn nàng, môi hồng nộn hé ra hơi thở gấp, giống như muốn mời hắn nhấm nháp đôi môi của nàng, hắn còn cảm giác được ở trong cơ thể như có cái gì đang nảy nở, ánh mắt càng ngày càng u ám. Đỗ Phi Hồng phải hít thở một lúc mới hô hấp trở lại như bình thường, định ngẩng đầu trách móc hắn, nhưng lại không chuẩn bị trước mà nhìn vào đôi mắt đen sâu thẳm của hắn, đáy mắt ngăm đen có phần mờ mịt, toát ra một chút tia lửa, nàng theo bản năng nín thở, mê muội đến bất động mà nhìn khuôn mặt của hắn càng ngày càng tới gần, hơi thở nhẹ ấm áp của hắn lướt qua khuôn mặt của nàng, mang đến cảm giác ngứa ngáy tê dại, tiếp theo trong nháy mắt, làn môi nóng rực của hắn đột nhiên chạm vào đôi môi mềm mại của của nàng, nàng cảm nhận được đầu của mình đang nóng lên, không còn suy nghĩ được nữa, đôi mắt cũng bị bao phủ một tầng sương mù. Sở Bạch Ngọc hôn môi của nàng, đầu lưỡi nhẹ lướt qua bờ môi của nàng, cảm giác ngọt ngào của môi nàng làm hắn không nhịn được muốn thăm dò sâu thêm, cạy mở hàm răng của nàng, đầu lưỡi ấm áp đảo qua trong miệng nàng, mút lấy ngọt ngào của nàng, hơi thở ám muội của hai người cứ quấn quit lấy nhau, cho đến khi cảm giác được người trong lòng sắp không thở nổi nữa, hắn mới khẽ cười rồi lui đầu lại. Hai mắt nàng như được sương mù bao phu, đôi môi đỏ mọng bởi vì hắn hôn mà trở nên ướt át, làm hắn nhịn không được lại hôn thêm vài lần nữa, hai tay ôm nàng vào trong lòng, có chút thỏa mãn mà than nhẹ một tiếng, ôm nàng trong lòng thì hắn sẽ không cảm thấy trống vắng nữa, bàn tay to thậm chí không kìm được lòng bèn đỡ lưng của nàng. Rúc vào trong ngực của hắn, Đỗ Phi Hồng mất một lúc mới phục hồi lại tinh thần sau những nụ hôn nồng nhiệt, vừa nghĩ tới chuyện mới xảy ra, làm nàng choáng váng một hồi, mặt đỏ như sắp cháy đến nơi. Sở Bạch Ngọc cười cười, lại nghĩ ra ý tưởng xấu xa để trêu đùa nàng, “Bé con, nàng thẹn thùng sao?” Biết rõ nàng sợ nhất hắn gọi nàng như vậy, nhưng hắn vẫn cứ thích gọi nàng như vậy. Quả nhiên, cảm giác được người trong lòng run lên run xuống, hắn lập tức càng ôm chặt nàng, chỉ sợ nàng đột nhiên trốn đi. Đỗ Phi Hồng vừa bối rối vừa thẹn lại buồn bực, nghĩ đẩy hắn ra nhưng lại thôi đành ngồi yên, nói không chừng, còn làm cho hắn tức giận, chỉ có thể kháng nghị yếu ớt, “Ngươi không cần gọi ta như vậy. . . . . .” Chỉ là lời của nàng nghe qua giống như đang làm nũng. “Nói sau đi.” hắn cúi đầu nháy mắt mấy cái, gợi lên nụ cười bỡn cợt. Không có biện pháp đối phó với hắn, Đỗ Phi Hồng đành phải thét lớn một tiếng, trở lại trong lòng của hắn, “Ngươi là người xấu.” hắn thực sự là có kinh nghiệm lão luyện để bắt nạt nàng. “Ha ha ha. . . . . .” Nàng kháng nghị yếu ớt, làm hắn vui vẻ cười to, hắn cúi đầu, khẽ cắn một ngụm phấn môi của nàng, hài lòng khi thấy trong nháy mắt nàng lại đỏ mặt. Cứ như vậy đùa nàng một hồi lâu, thẳng cho đến khi hạ nhân thông báo Đỗ lão gia hồi phủ, thì hắn mới dừng tay. Dắt tay nhỏ nhắn của nàng, Sở Bạch Ngọc không nhịn được vuốt ve thưởng thức một chút, sau khi hôn hắn trên mặt nàng vẫn đỏ ửng, nàng thẹn thùng nghĩ rút tay về, hắn lại cố ý nắm chặt, nàng có chút không hiểu nên ngước mắt nhìn hắn. Sở Bạch Ngọc lộ ra nụ cười sáng lạn “Đi thôi.” Nếu muốn lấy được nha đầu kia, hắn phải suy nghĩ thật kỹ càng, đem già trẻ Đỗ gia ra trừng phạt, nhất là vậy đối với tỷ muội song sinh kia, vì dám ở trước mặt Hồng nhi nói xấu hắn đến như vậy. Sờ sờ cằm, hắn liếc mắt nhìn Đỗ Phi Hồng bộ dáng ngây thơ, nha đầu kia rất ngây ngô, nhìn qua đã thấy dễ bị lừa gạt, được. . . . . . phải nghĩ ra biện pháp để đem nàng ra khỏi nơi này mới được. “Làm sao vậy?” Thấy hắn nhìn chằm chằm mình không nói, nàng có chút kích động sửa sang lại quần áo có điểm lộn xộn. Hắn lắc đầu, “Không có việc gì, đi thôi.” Nắm tay nàng, Sở Bạch Ngọc đi lên phía trước, Đỗ Phi Hồng đi theo bên cạnh người hắn, tầm mắt không dừng khỏi chỗ tay hai người đang nắm, hắn làn da trắng nõn, bàn tay rộng thùng thình, toàn bộ tay nhỏ bé của nàng đều bị lòng bàn tay của hắn bao gọn, nàng đột nhiên cảm thấy giống đang ăn đường, cảm giác ngọt ngào cứ dâng trào ở trong lòng, nhiệt độ cơ thể của hắn ấm áp ủi nóng tay nàng, đồng thời cũng làm cho lòng của nàng trở nên mờ mịt. Dừng ở khuôn mặt tuấn mỹ của hắn, tim nàng không tự giác đập rộn lên, môi nở nụ cười như một đóa hoa nho nhỏ, Tri Thư nói đúng, nàng đúng là thực sự thích hắn. . . . . .