Chương 66   Edit: Summer   Lúc Nguyễn Thời Ý tỉnh lại từ một hồi mộng đẹp, nắng sớm ban mai lờ mờ chiếu vào mắt, chim hót ríu rít lọt vào tay, hương hoa sâu kín tràn vào mũi…   Định thần thấy tuấn nhan của người ngủ bên cạnh, lòng nàng vừa động, có chút thất thần.   Trong trí nhớ xa xôi, sau những đêm dài tươi đẹp, phơi bày trước mắt nàng chính là mặt mũi dịu dàng như ngọc của người thanh niên này.   Mày kiếm anh khí bừng bừng, mắt dài khép lại, lông mi rõ ràng; mũi môi đường cong nhu hòa, lưu loát lại rõ ràng; râu đã chỉnh sửa, chỉ còn lại chút ít.   Trên đời này không có người nào biết được, cho dù cảnh xuân tươi đẹp của Nguyễn Thời Ý không còn, sắc thắm phai màu, nhưng trong mộng vẫn thỉnh thoảng nhớ lại dáng vẻ khi ngủ của Từ Hách.   Cũng không phải là có nhiều hoài niệm hay mê luyến, lại cứ khắc ghi trong đầu.   Có lẽ, hắn ở trong thâm tâm nàng, vĩnh viễn trẻ tuổi như lúc ban đầu.   Sau khi phục hồi lại tinh thần, Nguyễn Thời Ý đột nhiên từ nơi này nhìn thấy lầu các xung quanh, hai bên trái phải hoa hồng chập chờn nghiêng xuống, cùng với cảnh vườn phồn hoa, cầu nhỏ lưu luyến nhớ ra cái gì đó.   …!   Nói như vậy, một đêm phong lưu, tùy ý phóng túng, không phải là tưởng tượng của nàng?   Chờ một chút! Làm cũng làm ra mấy chuyện lung tung rối loạn đó?   Nhìn kỹ trên người Từ Hách chỉ mặc trung y, mà nàng thì mặc một bộ đoạn bào của nam nhân, trên người trùm đại sam, cúc y, áo ngoài thêu đầy hoa, chồng chất bên giường nhỏ, đai lưng ngọc và lượng lớn đồ trang sức vàng bạc, trên đệm dựa có hai mảnh râu rơi xuống… Một ít đoạn phim mơ hồ bất ngờ hiện lên.   Ừm, thần sắc quẫn bách bất an của Từ Hách lúc mặc váy.   Còn có nàng ngồi trên đùi hắn, hai tay cố định mặt hắn lại… Thô bạo gặm một hồi.   Cả người Nguyễn Thời Ý cứng ngắc như hóa đá.   _ Cái chuyện xấu hổ này.   Ách… Xin hỏi như thế nào có thể lúc hắn đang ngủ say sưa chưa tỉnh, mặc lại quần áo nam nhân cho hắn, cũng xóa đi trí nhớ, làm như không có chuyện gì xảy ra không?   Nàng bi thảm phát hiện, trải qua mấy chục năm đời người, nàng không có kinh nghiệm xử lý cục diện này.   Mất chút thời gian, nàng đại khái đã hiểu ra ngọn nguồn.   Đơn giản là nàng ở chỗ của Hàm Vân Quận chúa uống nhiều rượu, hơn nửa ngày sau, bởi vì suối nước nóng và gió đêm mơ màng, cộng thêm đi trên đường gặp Lục công tử đang mơ ước nàng, được Từ Hách cứu, mơ mơ hồ hồ bị hắn dẫn đến nơi này.   Trong ấn tượng, Từ Hách không có làm gì đối với nàng, ngược lại nàng thì vô cùng hưng phấn, cậy say rượu mà làm càn.   Xong rồi xong rồi xong rồi…   Đờ đẫn trong chốc lát, Nguyễn Thời Ý chậm rãi ngồi dậy, ý muốn lén lút đổi áo khoác.   Nào ngờ vừa mới cởi nút áo ở đầu vai, kéo vạt áo trước, người nọ nằm cạnh nàng thản nhiên mở to mắt, tầm mắt chính xác nhìn vào khuôn mặt quẫn bách của nàng.   “Nguyễn Nguyễn, đêm qua… Hài lòng không?”   Từ Hách híp nửa mắt, môi mỏng cười trêu ghẹo lòng người.   Động tác của Nguyễn Thời Ý ngưng lại, đáy lòng mơ hồ truyền đến tiếng kêu gào tuyệt vọng – làm ơn tìm cái hố nào đó chôn nàng xuống đi!   “Cái đó… Tam Lang, ta, tối hôm qua ta uống nhiều rồi… Nếu như có chỗ mạo phạm, mong chàng thông cảm nhiều hơn.”   Thần sắc của nàng lúng túng, vẫn lựa chọn trước tiên phải bình tĩnh xin lỗi.   Giọng nói cứng nhắc làm cho Từ Hách hơi ngẩn ra.   Hắn chống nửa người trên dậy, cười như không cười: “Không tính là mạo phạm, tuy là bị nàng bắt mặc đồ đỏ có chút kỳ quái, nhưng nể tình nàng hôn ta say sưa như vậy…”   “Đừng nói nữa!”   Gò má Nguyễn Thời Ý thoáng chốc đỏ bừng, giọng run rẩy.   Từ Hách nén cười ngắm nghía gương mặt xinh đẹp chất đầy vẻ xấu hổ của nàng, giơ tay lau phấn trên mặt giúp nàng.   “Ồ… Ta cũng không biết được, nàng lại có sở thích này!”   “Ta, ta không có!”   Đều do Hàm Vân Quận chúa làm hại! Ngay trước mặt mọi người cho người “An bài”, lại kéo nàng chơi trò thay đổi trang phục, còn không ngừng khiêu khích nàng nữa…   Nếu Tình Lam đồ này không lấy lại được, thật có lỗi với sự khuất nhục mà nàng phải chịu lần này!   Nàng vội vàng đem đại bào trả lại cho hắn, khi cởi ra nàng lại cảm thấy cái nhìn soi mói của hắn từ phía sau, thấp giọng cả giận: “Chàng, chàng xoay chỗ khác!! Không cho phép nhìn!”   Từ Hách cười đến mức cả người phát run.   Hắn cũng không quên, đêm hôm trước nàng không lo lắng cởi ra từng lớp từng lớp váy áo như thế nào.   Khóe miệng nở ra nụ cười đầy sắc thái mị hoặc, thật làm cho hắn nghi ngờ tức phụ nhà mình bị hồ ly tinh bám vào người.   Vốn do kinh ngạc và nghi ngờ đan xen, hắn mới nhịn được không làm xằng làm bậy.   Vào giờ phút này, nàng lại thẹn thùng lệnh hắn xoay người đi?   Từ Hách biết sự càn rỡ kia của nàng là phù dung sớm nở tối tàn, chẳng qua là mượn say thả ra một mặt không muốn người khác biết.   Sau khi tỉnh táo khôi phục lại vẻ đoan chính, khó tránh khỏi thẹn thùng.   Lập tức, hắn ngoan ngoãn xoay người về hướng vườn hoa, nhưng đầu vai run rẩy không thể phát hiện, tiết lộ hắn đang cười trộm.   Đợi Nguyễn Thời Ý chân tay luống cuống đổi về y phụ nữ tử, đối diện đem đại bào và mũ đen nhét trả lại cho hắn, hắn toét miệng cười nói: “Chỉ lo cởi ra, mặc vào thì mặc kệ à?”   Nguyễn Thời Ý chỉ muốn che mặt.   May mà Từ Hách không chế nhạo nữa, nhanh nhẹn mặc quần áo, sửa sang lại dung mạo, giúp nàng thu thập đống đồ trang sức chất đống.   Hắn sờ xung quanh mũi môi, giọng nói mang theo hài hước: “Nhìn dáng vẻ… nàng không định chịu trách nhiệm với ta à?”   Nguyễn Thời Ý đang lấy năm ngón tay để chải chuốt mái tóc đen, nghe vậy quay đầu, khẽ cắn môi, giơ tay lên sửa sang lại cổ áo cho hắn.   Đối diện với ánh mắt vui vẻ của hắn, nàng cuối cùng cũng không biết nên nói cái gì.   Còn may, là hắn.   Nếu không không phải hắn, nàng dám làm bậy sao? Hình như… không dám.   Nàng cảm kích hắn không thừa dịp người gặp khó khăn, nhưng lại không thể không suy tư, nếu như vạn nhất hắn không kìm chế được, làm đến một phát không thể vãn hồi, vậy thì nên làm thế nào?   Chỗ sâu nhất ẩn trong nội tâm bắt đầu rục rịch, tuyên bố một chuyện – Hình như nàng không phải là đặc biệt kháng cự.   Ai… Quá xấu hổ!   Nhất định là phong thủy hành cung có vấn đề!   Nắng sớm ban mai xuyên qua đám mây phác họa hình ảnh đôi phu thê, tuy quần áo nhăn nhúm, vẻ mặt hơi lúng túng, vẫn không ảnh hưởng đến hình ảnh đôi bích nhân tốt đẹp.   Từ Hách vốn định cười nói các câu chọc ghẹo như “Lần tới cần phát tiết nhớ tới tìm ta”, lại phát hiện ánh mắt thê tử hiện lên vẻ ảo não áy náy khó che giấu, hắn gắng gượng đem lời nói đã lên đến yết hầu nuốt lại vào bụng, ôn nhu gỡ vuốt tóc mai rối bời thay nàng.   Thê tử hắn nhiều năm qua đau khổ chăn đơn gối chiếc, quả thật cần thời gian để tìm lại tình ý cùng ** (** của bản gốc)   Trải qua hỗn loạn đêm qua, ít nhất hắn có thể xác nhận, nàng đối với quan hệ thân mật không kháng cự như trong tưởng tượng, cũng không ghét hắn.   Chỉ chờ buông xuống “thái phu nhân” cứng nhắc nghiêm túc.   Chỉ chờ xé bỏ ngăn cách, thật lòng tiếp nhận.   ****   Tửu Tuyền cung, Thuần Phương các.   Khi Hạ Tiêm Lạc uốn lượn kéo cả người mặc bộ quần áo tử kim thêu phượng văn xuống lầu, mặt vẫn còn đầy vẻ xuân.   Nàng nhướng đôi mày liễu được tô vẽ kỹ càng, liếc mắt nhìn về phía thanh niên mặc cẩm bào, thân hình ngọc lập rất cao kia, cười hừ nói: “A Tuấn, sáng sớm ngươi chạy đến chỗ ở của đường tỷ, không phải là còn say chứ?”   Tề Vương chắp tay hành lễ: “Tỷ tỷ nói cái gì vậy? Rảnh rỗi đến chỗ của các tỷ muội thăm viếng mà thôi.”   “A…” Hạ Tiêm Lạc nâng tay ngọc, tỏ ý bảo hắn ngồi xuống, “Có nghe được lời đồn đại tứ tung gì không?”   Tề Vương mặt không đổi sắc: “Lời đồn gì? Đệ đây vẫn luôn không biết.”   Ánh mắt Hạ Tiêm Lạc lưu chuyển: “Người bên ngoài đều đồn rằng, ngươi có ý đối với vị Nguyễn tiểu muội xuất thân Từ gia kia, lúc là đưa xe ngựa, lúc lại đưa ngân lượng…  Đúng lúc nàng cùng một công tử cùng nhau mất tích, ngươi liền không chờ kịp mà chạy tới, còn dám nói “Vẫn luôn không biết”?”   Tề Vương ngoài cười nhưng trong không cười: “Trùng hợp thôi!”   “Hừ, ngươi cứ giả bộ đi!”   Đôi môi nàng nhẹ mở, há miệng ăn bánh nếp hoa quế mà thị nữ đút tới, sau khi nhai kỹ nuốt chậm, rồi nói tiếp: “Lúc lần đầu tiên ta gặp nàng, chỉ cảm thấy nàng sinh ra thật đẹp mắt, cộng thêm còn trẻ đã đến nương nhờ sự chiếu cố của Từ gia, cảm thấy rất tò mò.”   “Sau đó mới biết, Diêu Đình Ngọc sớm đã để mắt đến nàng, mà ngươi cũng từng nhiều lần lấy lòng, mà nàng vừa tới đã tặng ta bản vẽ chính của Tham Vi tiên sinh, tất nhiên là ta muốn cướp người trước, bỏ nàng vào trong túi mình.”   Tề Vương cau mày: “Tỷ, một mình tỷ độc chiếm xuân sắc của kinh thành, dầu gì cho huynh đệ chút đường sống chứ.”   “Hửm?” Mắt phượng của Hạ Tiêm Lạc nhìn hắn chăm chú, “Đệ mà cũng biết động chân tình? Ta cũng không tin đâu?”   “Chân tình cũng tốt, giả vờ cũng được, hứng thú nhất định là có. Cho nên, đệ hy vọng tỷ để nàng lại cho đệ.”   “Kia… phải nhìn đệ ra giá như thế nào, có làm ta nỡ dứt bỏ hay không,” Hạ Tiêm Lạc cười ý vị thâm trường, “Dẫu sao, một cô nương tài sắc song toàn rất khó tìm, không nhiều lắm, một người này, là tài nguyên lớn nhất, cũng là trong vạn người có một.”   Tề Vương đứng dậy sửa lại áo khoác một chút.   Hạ Tiêm Lạc thấy vậy, khoát tay lệnh cho hai bên lui ra, cười híp mắt chờ đường đệ chậm rãi đến gần, cúi người đến bên tai nàng, nhỏ giọng nói mấy câu.   “Nha!” Ánh mắt nàng bỗng nhiên sáng lên, “Thật không?”   Tề Vương cười không nói, trở về chỗ ngồi xuống, vẫn ưu nhã như xưa nay.   Trùng hợp lúc này, người hầu thị bên ngoài bẩm báo với ma ma chủ sự đứng bên ngoài cửa.   Hạ Tiêm Lạc loáng thoáng nghe được ba chữ “Lục công tử” nhàn nhạt lên tiếng: “Tìm được rồi?”   Ma ma nghe câu hỏi của chủ tử, khom người bước vào: “Hồi quận chúa, thị vệ tuần tra phát hiện Lục công tử… cùng người hầu ở sau lùm cây, nằm bắt chéo nhau đang hôn mê.”   “Người hầu? Chắc chắn?” Hạ Tiêm Lạc bật cười, “… Vị kia đâu?”   Ma ma lắc đầu: “Không nghe thấy hành tung của Nguyễn cô nương.”   Hạ Tiêm Lạc như có điều suy nghĩ.   Tối qua sau khi nàng ngâm suối nước nóng, có linh cảm kêu người đi mời Nguyễn Thời Ý, mới biết đối phương căn bản chưa trở về chỗ ở.   Nàng phái người đi hỏi một vòng, mới biết còn có Lục Dịch biến mất không thấy.   Nhân thủ ở hành cung vốn là không đủ, mọi người chỉ cho là việc gió trăng, tuần tra hai vòng không có kết quả, tạm thời từ bỏ.   Mà nay nghe nói Lục Dịch ở cùng một chỗ với người hầu, Hạ Tiêm Lạc vừa buồn cười lại vừa hoài nghi: Xem ra, chuyện hoa tiền nguyệt hạ ôn nhu đưa tình này, có thể chống lại đêm lạnh đầu xuân.”   Lúc đang vui đùa sung sướng không đến nửa nén nhang, mắt thấy Nguyễn Thời Ý cùng Diêu Đình Ngọc cùng tới thỉnh tội, sắc mặt Hạ Tiêm Lạc trong nháy mắt tối đi hai phần.   *****   Nguyễn Thời Ý là do Từ Hách lặng lẽ hộ tống trở lại Tửu Tuyền cung, không biết thế nào bộ quần áo đỏ của nàng thật sự bắt mắt, lập tức bị canh phòng phát giác.   Mọi người xông tới ân cần hỏi han, cũng đem nàng giao cho Diêu thống lĩnh.   Nguyễn Thời Ý hoảng sợ, nàng thật vất vả mới thoát khỏi “Một đêm triền miên” xấu hổ với Từ Hách, lại rơi vào tin vịt “Gặp mặt Lục công tử đêm không về”, thật là họa vô đơn chí.   Thật may, Lục Dịch cùng người làm sau khi tỉnh lại, nói chung rất sợ chuyện tồi tệ dây dưa Nguyễn cô nương bị vạch trần, chỉ nói “Chủ tớ hai người tản bộ ngắm trăng hóng gió té xỉu” vân vân.   Cộng thêm triệu chứng nhiễm phong hàn của hai người quả thật rõ ràng, cả người lên cơn sốt, mà Nguyễn Thời Ý không chút bệnh hoạn nào, mới đánh nát tin vịt xôn xao kia.   Tề Vương đi ra từ Thuần Phương các, thấy Nguyễn Thời Ý ăn mặc long trọng, không khỏi kinh ngạc.   Nguyễn Thời Ý không biết làm sao, hướng về phía hắn nhẹ hành lễ, coi như là chào hỏi.   Hạ Tiêm Lạc miễn cưỡng liếc về phía Diêu Đình Ngọc: “Không có chuyện của ngươi, đi xuống đi!”   Đôi mắt Diêu Đình Ngọc chúa ý cười, chấp lễ lui xuống, trước khi đi lại như vô tình như cố ý nhìn Nguyễn Thời Ý một cái.   “…?”   Nguyễn Thời Ý càng phát hiện, quan hệ giữa hai người này có điểm quỷ dị, nhưng lại không thể nói nguyên nhân.   Hạ Tiêm Lạc thẳng eo, hai mắt không chớp không chuyển đưa mắt nhìn nàng, đổi giọng hờn dỗi: “Ngươi, quả nhiên không đứng đắn.”   Nguyễn Thời Ý cúi đầu, hai tay loay hoay trên tà váy, làm bộ như đang nơm nớp lo sợ.   “Nói đi! Ngươi cả đêm không về, đi đâu vậy?”   “Hồi Quận chúa, hôm qua ta từ suối nước nóng trở về, bởi vì còn hơi rượu nên lạc đường, trùng hợp bị một thanh niên tài giỏi tuấn tú ở dưới trăng ngắm hoa đụng phải. Ta e sợ bị nhìn thấy nét mặt hớn hở cùng bộ váy hoa đỏ này, định tìm chỗ tránh, nhưng nấp một lát, nha hoàn không chịu lạnh nổi, ta đã để cho nàng ấy trở về trước…”   “Khi ta đi một mình trở về, đi lại đi, lại bắt đầu đi nhầm phương hướng, cuối cùng đi đến một khu vườn nở hoa tĩnh mịch, bên trong lại hết sức ấm áp. Ta quả thật buồn ngủ, ở nơi đó ngủ một lát, trời sáng theo đường cũ trở về.”   Lời nói này là nửa đêm qua đã thương lượng xong cùng với Trầm Bích, một nửa là nói theo chuyện thật.   Nghi ngờ của Hạ Tiêm Lạc chưa dứt, nhưng hỏi kỹ bố trí bên trong vườn, hoàn toàn trùng khớp với Yên Noãn các, ngược lại không giống nói dối.   Một ngày này, Hạ Tiêm Lạc giữ Nguyễn Thời Ý ở lại dùng bữa sáng, sau lại kéo nàng về thưởng thức tranh, thưởng thức trà, thái độ ôn hòa lại không mất nhiệt tình, tựa như không còn so đo chuyện nàng tự tiện rời khỏi Tửu Tuyền cung mà gây ra chuyện phiền toái.   Nguyễn Thời Ý ước lượng đã gần đến lúc rời khỏi hành cung, nếu như còn không mở miệng, chỉ sợ từ nay về sau càng khó có cơ hội.   Chọn lúc bầu không khí đang hòa hoãn, nàng mờ mịt hỏi tới các họa tác quý giá mà Quận chúa cất giữ, nói mong ước được may mắn xem một chút.   Không ngờ Hạ Tiêm Lạc dửng dưng cười nói: “Ta còn đang nghĩ, ngươi muốn tốn kém thời gian đến năm nào tháng nào mới chịu nói rõ ý đồ!”   Nguyễn Thời Ý đột nhiên bị vạch trần, trong lòng chấn động một cái – cô gái trước mặt tuy ham thích sắc đẹp, nói cười yến yến, nhưng lại không phải là người cẩu thả, không thể kinh thường!   Hạ Tiêm Lạc cười mắt như trăng khuyết: “Gia phong Từ gia xưa nay nghiêm cẩn bảo thủ, nha đầu ngươi có ly kinh phản đạo, cũng sẽ không cùng ta công khai làm bạn. Ngươi vừa cầm ra tranh của Tham Vi tiên sinh làm lễ ra mắt, mục đích chính là hướng về [Vạn Sơn Tình Lam đồ] trên tay ta!”   “Quận chú thông minh nắm rõ, giúp ta bớt đi một ít lời.”   “Lá gan của ngươi cũng thật là lớn!” Ánh mắt Hạ Tiêm Lạc lành lạnh, “Nói một chút xem, nếu ta không cho, ngươi có thể làm khó dễ ta như thế nào?”   Nguyễn Thời Ý lui lại thỉnh cầu: “Đây là di mệnh của thái phu nhân, ta nguyện lấy những bản vẽ khác của Tham Vi tiên sinh trao đổi với ngài…”   “Kiệt tác của Tham Vi tiên sinh tuy hiếm thấy, nhưng làm sao cũng không thể sánh bằng Tình Lam đồ đâu! Ngươi cũng không thể để cho ta thua thiệt lớn chứ!”   “Quận chúa nếu chịu bỏ những thứ yêu thích, ngài có thể chọn ba bức họa trong những bức họa quý mà Từ thái phu nhân cất giữ; nhưng nếu như Quận chúa không bỏ được… Xin cho phép ta mượn Tình Lam đồ một tháng, mời danh sư vẽ lại, làm tròn tâm nguyện của thái phu nhân là được.”   Thứ nàng chân chính muốn có được, là bí mật ẩn bên trong, bức tranh có vẹn nguyên hay không, đã không còn quan trọng.   Lời ấy hiển nhiên là Hạ Tiêm Lạc kinh ngạc: “… Ngươi, ngươi chỉ cần vẽ lại?”   “Chính là vậy.”   Ánh mắt Hạ Tiêm Lạc mang ý săm soi, yên tĩnh nhìn thẳng nàng, hồi lâu mới nói: “Đáng tiếc, bức kia trong tay ta, bị người khác mượn đi rồi.”   “Này….”   Nguyễn Thời Ý cứng họng.   Là nói thật, hay là tìm cớ?   Nếu Hàm Vân Quận chúa xem vật này như bảo bối, có lẽ nào cho người ngoài tùy tiện mượn? Chẳng lẽ là cố ý làm khó?   Nguyện vọng giơ tay là có thể chạm tới lại như rơi vào khoảng không, Nguyễn Thời Ý không tránh khỏi có chút ảm đạm,   Nàng vội vàng rũ mắt, lấy tay che giấu ánh mắt mông lung nghi hoặc.   Hạ Tiêm Lạc thú vị nhìn kỹ phản ứng của nàng, khẽ cười nói: “Đừng lo lắng, Tình Lam đồ sao! Qua chút thời gian, ngươi nhất định có thể thấy tận mắt.”   Tác giả có lời muốn nói: Xích xích: ta bị tức phụ tra? Nàng có phải là không hài lòng với sự phục vụ của ta không!