Chương 51 Edit: Huyên   Bữa cơm trong phòng khách, trên bàn bát tiên tinh xảo bày chén sứ đựng tổ yến hầm, bạch ngọc sâm, bánh bao hấp, hơi nóng và hương thơm vì trời lạnh cũng dần dần tản mất.    Trầm Bích thấy Nguyễn Thời Ý và “tiên sinh” ngồi đối diện nhau không nói chuyện, thức thời lui ra, khép cửa lại cho hai người.   Từ Hách trộm nhìn về phía Nguyễn Thời Ý đang trầm tư, nuốt nước miếng: “Nguyễn Nguyễn, không bằng… Nhân lúc còn nóng ăn rồi nói sau?”   “Tam Lang, chàng quen Diêu thống lĩnh như thế nào?”    Nguyễn Thời Ý còn đang nghĩ về lời đối đáp kỳ lạ giữa hắn và Diêu Đình Ngọc.    “Không có gì đáng nói,” Từ Hách nhìn trái nhìn phải rồi nói, “Nhìn cái con hải sâm mập này không tồi, ta ăn trước!”   “Không nói?” Nguyễn Thời Ý nhíu mày, “Chẳng lẽ chàng lại muốn… Chơi trò ‘đầu lưỡi cạy miệng’ kia?”   Từ Hách buông đũa, thở dài: “Ta không có ý định lừa hôn nàng.”   Đến giờ hắn vẫn nhớ tình cảnh lần đầu gặp “Diêu thống lĩnh” kia.    Người nọ không tiếng động giết ba tên gián điệp Nhạn tộc bịt mặt, cho hắn biết lí do “Thám hoa lang” xuất hiện, thậm chí động sát tâm với Đại Mao đang hưng phấn xích lại gần, cuối cùng cưỡng ép hắn không được tiết lộ ra ngoài.    Vì vậy, sau này Từ Hách nhắc tới hai con Đại Khuyển với Nguyễn Thời Ý chỉ hàm hồ bảo “Có người nói”, cũng không chỉ rõ thời gian địa điểm và người thanh niên thần bí kia.    Chưa từng đoán được sẽ gặp lại nhau trong tình huống như vậy.   Nguyễn Thời Ý lẳng lặng nhìn bộ râu ngắn trên mặt hắn, thử nhìn lén chân dung bị che phủ của hắn.    Hồi lâu, hắn mới nói một câu, “Người nọ biết thám hoa lang.”   Nguyễn Thời Ý bỗng run lên một cái.    “Ta cảm giác vừa rồi hắn chạm vào ta, tuyệt đối không phải vì khinh bạc ta… Đầu ngón tay của hắn có hơi lạnh.”   “Hắn chạm vào nàng! Hắn thật sự chạm vào!” Từ Hách giận dữ vỗ bàn.    “Chạm vào lỗ tai… Ài, chàng có thể đừng ghen vội hay không?” Nguyễn Thời Ý không biết làm sao, “Tay của hắn không lạnh như chàng, nhưng không giống với nhiệt độ của người có võ công cao cường.”   “Nàng nói là, hắn đang nghi ngờ nàng, muốn mượn cớ dò xét?”   Nguyễn Thời Ý gật đầu: “Mấu chốt là… Ta và hắn chỉ có duyên gặp mặt một lần, vì sao hắn cho rằng ta có vấn đề? Hơn nữa, ta ngược lại cảm thấy hắn chưa từng nghi ngờ chàng.”   “Đúng. Theo lý thuyết, thám hoa lang nhận ta là chủ, cho dù hắn không chạm vào ta cũng nên thử ta trước mới đúng.” Hắn đưa tay vuốt ve lỗ tai Nguyễn Thời Ý, “Noãn Noãn nàng có cái gì đáng để hắn nghi ngờ? Chẳng lẽ là hương thơm…”   Hắn vừa nói vừa tiến tới bên gò má nàng, khẽ ngửi nhân tiện dùng chóp mũi chà xát nhẹ hai cái, ngữ khí chắc chắn: “Chính là mùi thơm cơ thể con gái, người thường không phân biệt được sao?”   Nguyễn Thời Ý bị hơi thở của hắn làm ngứa, không nhịn được quay đầu tránh đi: “Chàng lại…”   Từ Hách đứng lên đi mấy bước, chần chờ chốc lát, thấp giọng nói: “Lúc trước Đại Mao thấy hắn cũng mang dáng vẻ hứng thú! Chỉ là mức độ thân thiết kém xa như đối với ta và nàng, người nọ chẳng lẽ cũng…”   Hắn chỉ nói nửa lời.    Nguyễn Thời Ý đã đoán được ngụ ý của hắn.    Trên đời có chuyện trùng hợp như vậy? Rốt cuộc có bao nhiêu đóa Băng Liên?   “Diêu thống lĩnh” rốt cuộc là ai? Tại sao hắn biết nhiều chuyện như vậy?   Nếu như suy đoán là thật… Người này càng nguy hiểm hơn so với trong tưởng tượng.    “Nguyễn Nguyễn,” Từ Hách đi tới sau lưng nàng, cúi xuống, nhẹ nhàng ôm nàng từ phía sau, “Nàng chớ trêu chọc Quận chúa và Thống lĩnh. Chờ ta lấy được Tình Lam đồ trong tay hoàng đế, phỏng chừng có thể đoán được sáu bảy phần bí mật… Hai ta làm hết sức, tránh xa đám người bát nháo này, sống qua ngày thật tốt.”   Cằm hắn gác ở đầu vai nàng, ngữ điệu thành khẩn lại mang theo dụ dỗ, như hoa rơi chọc đến tiếng lòng người.    “Ta biết nàng không có cách nào giống như năm đó, thân mật gắn bó với ta. Nếu nàng không muốn trải qua cuộc sống vợ chồng, ta nhân nhượng nàng, nhẫn nại có lẽ sẽ nghĩ ra biện pháp giải quyết khác. Hai ta làm bạn, như nàng mong muốn, ở ngoài du sơn ngoạn thủy, ở nhà dâng hương, pha trà, vẽ tranh, cắm hoa…”   Nguyễn Thời Ý rũ mắt không nói.    Trong mắt nàng, từ đầu đến cuối hắn đều là thiên chi kiêu tử.    Khốn cảnh quẫn bách trước mắt chẳng qua là tạm thời.    Chưa tới một hai năm, danh tiếng của hắn được nâng lên, tất nhiên sẽ có người càng yêu mến hắn hơn nàng.    Nhãn lực của hắn phi phàm, kỹ năng xuất chúng, dĩ nhiên lưu danh sử sách.    Nàng tin tưởng chắc chắn chuyện này, không hề nghi ngờ.    Mà nàng, theo lý nên thừa dịp chưa già đi, đem mỗi ngày trở thành ngày cuối cùng trong đời mà vượt qua, vì Từ gia, vì đám người yếu thế mà cống hiến.    Bọn họ có thể đường ai nấy đi, tùy tâm sở dục, không cần bị trói buộc bởi một tờ hôn ước mười năm trước.    Từ Hách không đợi được câu trả lời của nàng, mềm giọng nói: “Nàng còn có bất mãn, cứ việc nói, ta có thể sửa sẽ sửa.”   “Vậy… Phiền chàng trước tiên lấy móng vuốt ra khỏi ngực ta…” Nguyễn Thời Ý cắn cắn môi, “Còn, còn một tay nữa!”   ****   Ba ngày sau, Nguyễn Thời Ý nhận được tin tức từ trưởng quầy Trường Hưng Lâu – Quận chúa Hàm Vân ngày hôm sau sẽ bao tầng hai để thiết yến khoản đãi bạn bè.    Đối với lần này, nàng cảm giác nghi hoặc sâu sắc.    Là Diêu Đình Ngọc ở giữa giật dây? Hay là do danh tiếng của Trường Hưng Lâu?   Nhưng không thể không thừa nhận, cơ hội khiến cho Hàm Vân quận chúa Hạ Tiêm Lạc rời khỏi tòa biệt viện hoa mỹ ở thành tây, bước vào nơi nàng có thể tới, cũng không nhiều.   Mặc dù ngày ấy, trước khi rời đi Từ Hách lải nhải giống ông già xin nàng đừng xen vào chuyện này nữa, nhắc nhở Tĩnh Ảnh thêm cảnh giác, chớ để nam nhân khác chạm vào một sợi lông của “Nguyễn cô nương”… Nhưng Nguyễn Thời Ý không muốn bỏ qua cơ hội tốt ngàn năm có một.    Quận chúa người ta đã tự đưa tới cửa, sao nàng không đi gặp một lần?   Còn Diêu Đình Ngọc chắc sẽ không thử độ ấm da thịt nàng trước bàn dân thiên hạ chứ?   Lại nói, không phải nàng ăn Băng Liên hoa, cũng không chôn trong tuyết, ấm áp chẳng khác người thường, người nọ dò xét thế nào đi nữa cũng không thể cho ra kết luận hắn muốn.    Buổi chiều hôm sau, tuyết lớn lạnh lẽo không mảy may thỏa hiệp. Rường cột chạm trổ của Trường Hưng Lâu bị tuyết phủ trắng xóa, càng lộ vẻ cổ kính tao nhã.    Nguyễn Thời Ý hơi bất ngờ là Từ Thịnh tới.    Toàn thân võ phục xanh mộc mạc, giữa hai lông mày mang khí chất anh tuấn, ra khỏi cửa, hắn luôn là thiếu niên khiến người Từ gia kiêu ngạo.    “Sao cháu lại chạy tới nơi này?” Nguyễn Thời Ý được Trầm Bích đỡ xuống xe ngựa, phía trong áo lông chồn màu tuyết là váy xanh như sương mù Thanh Sơn.    Vừa thấy trưởng tôn nhà mình, đáy mắt nàng có ý cười, sáng lên lập lòe.    “Con nghe nói người chạy tới Lan Viên gây chuyện, không yên tâm nên lại đây xem.”   “Việc đó tính là ‘gây chuyện’ cái gì? Suốt ngày chỉ nghe đồn thổi!”   Nguyễn Thời Ý đã lường trước, cảm kích người hầu nhất định đã trở về Từ phủ bẩm báo, có lẽ còn đề cập tới việc ‘tiên sinh’ sáng sớm hiện thân.    Từ Thịnh cười nói: “Người chớ chê cười, con chính là bất chấp nguy hiểm tới giúp người đấy!”   Trước khi hắn ra khỏi cung, Lam Dự Lập nghe nói hắn phải giúp “Nguyễn cô nương” gặp quận chúa một lần, từng đùa cợt hắn nên bôi mặt đen, có thể bớt nói lời nào liền không nói, chỉ vì quận chúa yêu thích sưu tập mỹ nam tử vân vân.   Lúc ấy Từ Thịnh cười nhạo, hỏi Lam Dự Lập có phải cũng bị “sưu tập” rồi không, khiến đối phương liên mồm phủ nhận.    Nguyễn Thời Ý đầy bụng tâm sự, không chú ý tới nụ cười kỳ lạ của đứa nhỏ này.    Tiến vào trong xem xét khung cảnh, trang trí, rượu, thức ăn, người làm thỏa đáng, chợt nghe trên phố tiếng người ồn ào, đại đội nhân mã đến gần, nàng hơi kinh hãi.    Khách đến sớm như vậy?   Dẫn đầu là chiếc xe ngựa do bốn con tuấn mã trắng tinh không dính bụi trần kéo, thùng xe lớn hơn xe ngựa bình thường rất nhiều, lại có bốn bánh, đoán chừng có thể chứa bảy tám người ngồi chung.    Thân xe chế tạo từ gỗ thơm, bốn phía treo màn thêu tơ vàng chỉ bạc, tranh vẽ phồn hoa, khí phái xa hoa.    Trước sau xe ngựa có mấy chục tên hộ vệ đi theo, trong đó người cầm đầu mặc khôi giáp bạc, tọa kỵ là con tuấn mã đỏ to lớn, tuy khuôn mặt bị mặt nạ che đi một nửa nhưng từ khí chất kia, mơ hồ là Diêu Đình Ngọc.    Hàm Vân quận chúa đến?   Nguyễn Thời Ý âm thầm ngạc nhiên, bớt đi sự thấp thỏm vừa rồi thay bằng nụ cười ung dung, dẫn chưởng quỹ và một đám tiểu nhị đến trước lầu nghênh đón.    Xe ngựa chậm rãi dừng trước thềm đá Trường Hưng Lâu, bên trong xe truyền ra tiếng cười đùa thanh thúy xen lẫn tiếng nỉ non nũng nịu, làm người nghe mặt đỏ tai hồng, xấu hổ vạn phần.    Thiếu niên giống như Từ Thịnh, cho dù xưa nay miệng lưỡi tùy tiện thì giờ lỗ tai cũng như bị đốt, không dám lắng nghe.    “Khởi bẩm quận chúa, đã tới Trường Hưng Lâu.” Ngoài xe thị nữ nhẹ nhàng nhắc nhở.   “Ừ,” bên trong xe giọng nói mềm mại của nữ nhân lười biếng cất lên, “Lui xuống đi!”   Ngay sau đó, ngọc bội kêu leng keng, tiếng vuốt ve xiêm áo cùng tiếng cười nói mơ hồ.    Rèm thêu được nhấc lên, đi đầu là hai gã nam tử trẻ tuổi dung mạo tú mỹ.    Nguyễn Thời Ý trộm liếc một cái, ừ, đúng là đẹp.    Theo sau là một nữ tử dung nhan lẳng lơ, trang điểm hoa lệ bước xuống.    Nguyễn Thời Ý thiếu chút nữa mở miệng chào hỏi, nhưng thấy nữ nhân này nhìn qua chỉ mười bảy, mười tám tuổi, không bằng tuổi tác của Hàm Vân quận chúa.    Bên trong xe lục tục đi xuống năm người mặt đầy xuân sắc, cuối cùng thị nữ mới đỡ một vị mỹ nhân trang điểm tuyệt đẹp đi ra.    Mùa đông giá lạnh nhưng nàng ta ăn mặc thật đơn bạc, hoa phục gấm vóc được cắt may riêng, làm nổi bật bóc người lả lướt.    Váy dài trút xuống theo xe ngựa, như là hoa mẫu đơn vàng bạc nở rộ trong tuyết, tục diễm mà hoa lệ sang trọng.    Gương mặt kia nhìn qua chỉ hai lăm, hai sáu tuổi, mày như làn khói, khóe mắt sắc nhọn, giữa trán vẽ một đóa hồng liên bằng chu sa, càng nổi bật da thịt trắng nõn.   Quyến rũ nhưng lãnh đạm, đúng là Hàm Vân quận chúa Hạ Tiêm Lạc.    Nguyễn Thời Ý thấy trận thế này, vội vàng nhường đường: “Ra mắt quận chúa.”   Thần sắc Hạ Tiêm Lạc lãnh đạm dẫm lên thảm thêm đám thị nữ trải, nghe tiếng liền dời mắt, đánh giá Nguyễn Thời Ý quần áo thanh nhã đơn giản.    Lúc ánh mắt rơi trên mặt nàng, thần thái hơi chăm chú, ngay sau đó nét mặt dần giãn ra thành một nụ cười.    “Ồ! Kinh thành lại có cô nương trong veo như nước đáng yêu vậy sao? Là tiểu cô nương nhà ai? Tới đây cho ta nhìn một cái.”   Nguyễn Thời Ý nhắm mắt tiến lên cười đáp: “Thưa quận chúa, tiểu nữ là dưỡng nữ của Từ gia, theo họ Nguyễn của thái phu nhân, năm xưa được nuôi ở tiểu biệt viện ngoại ô, cuối mùa xuân năm nay mới vào thành.”   “Ừ? Thường ngày thích làm gì hả?” Giọng nói của Hạ Tiêm Lạc lười nhác như mèo ngái ngủ.    Nguyễn Thời Ý có tâm dựa vào tình lam đồ, dĩ nhiên bẩm báo đúng sự thật, nói mình lúc rảnh rỗi sẽ vẽ hoa vẽ chim.    “Không tệ nha! Ngươi cũng biết vẽ? Vừa vặn ta thiếu một tiểu cô nương mỹ mạo tài hoa song hành để làm bạn, từ nay về sau nếu rảnh nên tới phủ quận chúa chơi với ta.”   Mắt phượng của Hạ Tiêm Lạc lưu chuyển, lại liếc về phía Từ Thịnh bên cạnh nàng, cười rạo rực: “À, ngươi là… vị kia của Từ gia?”   Từ Thịnh lúng túng cười gật đầu.   “Nếu muốn đến phủ quận chúa chơi đùa, cùng nhau vui vẻ sẽ hay lắm!” Hạ Tiêm Lạc cười mị hoặc, được thị nữ đỡ vào Trường Hưng Lâu.    Nhìn như tùy tiện mời, lại làm cho Nguyễn Thời Ý hồ đồ.    Từ Thịnh xuất thân danh môn không nói làm gì, nhưng “dưỡng nữ” như nàng cái gì cũng chưa làm, vì sao có thể dễ như trở bàn tay đạt tư cách “vào làm khách phủ quận chúa”?   Là Diêu Đình Ngọc trước đó thay nàng nói chuyện? Hay Hàm Vân quận chúa đã sớm biết trên tay nàng có 《 vạn sơn tình lam đồ 》, chờ cơ hội lôi kéo nàng, muốn vừa đấm vừa xoa mà “cướp đồ”?   Đám nam nữ nói cười nhộn nhạo theo xe đến cũng vây quanh Hạ Tiêm Lạc lên lầu hai.    Nguyễn Thời Ý rơi lại ở phía sau, mơ hồ nghe thấy bọn họ bàn nhau khi nào tới hành cung ngâm suối nước nóng, kế hoạch đầu xuân năm sau tham gia thịnh hội thư họa.    Diêu Đình Ngọc dẫn đường phía trước, chờ sau khi bọn họ lên lầu, hắn tháo mũ giáp xuống, ánh mắt cười như không cười nhỏ giọng nói với Nguyễn Thời Ý: “Cô nương có hài lòng không?”   Nguyễn Thời Ý cười ôn hòa: “Cảm ơn Diêu thống lĩnh.”   “À, ta không nói gì đâu, chỉ muốn nhắc nhở nàng, Trường Hưng Lâu có…”   Lời của hắn còn chưa dứt, Hạ Tiêm Lạc bỗng nhiên giơ tay lên ra dấu một cái, nháy mắt lầu hai trở nên an tĩnh lạ thường.    Nguyễn Thời Ý nghi hoặc, nhìn theo hướng nàng ta, chỉ thấy nàng ta bình tĩnh đứng trước vách tường có bức tranh sơn thủy kia, trong mắt tràn đầy vẻ khiếp sợ và vui mừng.    Đã hơn nửa năm, bức họa Từ Hách vẽ lúc say ở Trường Hưng Lâu được mọi người hết lòng giữ gìn, cơ bản vẫn duy trì nguyên dạng.    Dãy núi trùng điệp, cây rừng xum xuê, suối nhỏ vắt ngang, thảo đình ẩn dật, chỉnh thể thâm sâu xuất sắc.   Bút pháp vững vàng, kỹ thuật tiêu sái, nhuận bút và khái bút tương phản, biểu lộ không sót chút mây mù xa xăm nào.    Ngón tay ngọc của Hạ Tiêm Lạc di theo nét bút mực, vẻ mặt chuyên chú, như thán phục, như ngưỡng mộ, hồi lâu mới phục hồi tinh thần lại.    “Trước khi đi ta đã nghe nói nơi này có một đại tác phẩm oanh động khắp thành, tiếc là bận bịu chưa kịp đến xem… Họa sĩ là ai? Người ở đâu?”   Nguyễn Thời Ý sợ nhất là Từ Hách mang tới sự chú ý.    Thứ nhất thân phận dễ bị vạch trần, thứ hai vạn nhất hắn khiến quận chúa vui vẻ, hic… Hy sinh nhan sắc, lấy thêm một bức tình lam đồ…   Chẳng phải nàng sẽ thua?   Tuy rằng đối với thắng thua nàng không cố chấp như lúc mới đầu, nhưng nếu Từ Hách lấy được hai bức, từ nay về sau hắn muốn làm gì với nàng thì làm, vậy phải làm sao?   Đối với câu hỏi của quận chúa, Nguyễn Thời Ý chần chờ không đáp.    Chưởng quỹ sợ chậm trễ, nhanh tới gần nói: “Quận chúa, họa sư là một vị công tử tuổi trẻ tuấn tú, ở tại thành nam, mấy tháng trước từng nhận công chúa Xích Nguyệt quốc làm đồ đệ, gần đây… nghe nói hắn ra ngoài đi xa.”   “À? Hóa ra là tiên sinh của tiểu nha đầu Hạ Nhã?” Hạ Tiêm Lạc cười nhạt một tiếng, “Có ý tứ! Ngày khác mời hắn đến phủ quận chúa bái kiến.”   “Quận chúa cũng phải noi theo tiểu công chúa, bái sư học nghệ?” Một nữ tử nũng nịu đi theo cười hỏi.    “Bái sư thì không cần,” Hạ Tiêm Lạc mị nhãn như tơ, đầu lưỡi khẽ liếm khóe môi, yêu kiều cười trộm, “Học nghệ ư… Nếu hắn lớn lên đủ tuấn mỹ, thân thể đủ cường kiện, này… Ta cũng không ngại cùng hắn… “học hỏi lẫn nhau”.”