Tuổi Xuân Của Em, Tòa Thành Của Anh
Chương 37 : Bánh bao đậu đổ bị bỏ rơi rồi (3)
Chữ trong đó hóa thành những cái bóng chui vào trong mắt cô, tiến thẳng vào đầu cô:
“Trác Yến chào cậu, mình là bạn gái của Trương Nhất Địch. Mình biêt cao lâu nay anh ấy đều liên lạc với cậu bằng cách này, mình cũng đã nhẫn nhịn gần ba năm rồi. Bây giờ, xin hãy tha thứ cho sự nhẫn nại của mình đã đến cực hạn, mình hy vọng cậu sẽ không liên lạc với anh ấy nữa.
Mình và anh ấy, bọn mình đã cùng nhau trải qua rất nhiều chuyện, bọn mình đã dìu nhau vượt qua những lúc đau khổ nhất để đến ngày hôm nay, bọn mình đã từng giúp đỡ nhau vượt qua hoạn nạn, những trải nghiệm và tình cảm như thế rất đáng để trân trọng, cậu nói xem có phải không?
Thế nên, vẫn xin cậu nương tay, đừng phá hoại bọn mình! Xem như mình cầu xin cậu, xin cậu nhận lời!”.
Xem xong đoạn này, cảm giác đầu tiên của Trác Yến là nhớ đến chính cô.
Bấy lâu nay, chính cô luôn phải chịu đựng nỗi đau khổ khi một chàng trai cứ đong đưa bất định giữa hai cô gái; đồng thời nỗi đau ấy cuối cùng đã hóa thành tổn thương.
Nên nhìn mình mà nghĩ đến người, nếu cô không sớm cắt đứt mối quan hệ với Trương Nhất Địch, cô gái ấy sớm muộn gì cũng sẽ bị tổn thương như cô.
Cô từng nghĩ rằng, cô và Trương Nhất Địch chỉ là bạn thân – nếu chỉ là bạn thì tại sao không thể quang minh chính đại giữ liên lạc chứ?
Nhưng những lời Ngô Song nói trước khi đi lại như cây gậy đập mạnh vào đầu cô.
Cô xem họ là bạn, là anh em, nhưng đối phương liệu có như cô, cũng xem cô là bạn là anh em chứ?
Nếu trong lòng đã biết bọn họ không hề xem cô là bạn bè và anh em đơn thuần, nhưng cô vẫn tỏ ra như không có gì mà tiếp tục xưng anh em với họ - nên thực ra Ngô Song nói đúng, cô đã không tốt, cô quả thực đang cho họ cơ hội, khiến họ mới nảy sinh tình cảm nhớ nhung với cô.
Lúc này cô cảm nhận được, thực ra cô không hề vô tội, cô thực sự đã làm tổn thương Ngô Song.
Có lễ không định giết Bá Nhân, nhưng không thể phụ nhận rằng Bá Nhân cuối cùng đã chết vì cô.
Cô vô tình đã làm tổn thương một người, lần này, cô nhất định phải rút kinh nghiệm.
Trác Yến hít thở thật sâu, hạ quyết tâm.
Cô không nhiều lời, chỉ gõ một chữ:
Được.
Sau đó, tắt khung chat, cuối cùng nhìn avatar quen thuộc đến mức cho dù nhắm mắt cũng có thể nhớ được mỗi một chi tiết của nó, di chuột, kéo nó vào danh sách đen xóa sạch.
Trái tim bỗng đau nói.
Từ nay về sau, lại có một người bị cắt đứt khỏi cuộc sống của cô.
Cô quỳ xuống cạnh Bánh Bao Đậu Đỏ, nhìn nó đến ngây người, lảm nhảm: “Bánh Bao Đậu Đỏ à, sau này chỉ có hai ta nương tựa vào nhau sống, mày nhất định phải ngoan nhé, nếu không ngay cả tao cũng mặc kệ mày, mày sẽ chỉ còn một mình đấy! Mày sẽ rất đáng thương!”.
Hai con mắt cô nhìn chằm chằm con nhìm nhỏ đang cuộn mình trong giỏ, không dám chớp lấy một cái.
Hễ chớp, nước mắt sẽ không kìm được mà rơi xuống.
Hôm sau Trác Yến đổi số điện thoại di động. Cô trịnh trọng nói với bọn Lộ Dương và ba tên yêu quái phòng Trương Nhất Địch rằng, không được truyền số điện thoại của cô đến bờ bên kia của đại dương.
Nếu nói ra, cô sẽ tiếp tục đổi số.
Tiểu Dư thở dài: “Văn Tĩnh, cậu có cần khổ sở thế không? Trương Nhất Địch có chỗ nào lầm lỗi với cậu mà cậu phải tuyệt tình như vậy?”.
Trác Yến bác lại: “Chính vì cậu ấy không có lỗi nên tớ càng không thẻ hại cậu ấy… và bạn gái. Ngô Song nói đúng, có lẽ thật sự là tớ đã cho bọn con trai xung quanh quá nhiều không gian để mơ mộng. Nếu không thể thì nên sớm dập tắt ý đồ của bọn họ”.
Ánh mắt Lộ Dương nhìn cô tràn ngập vẻ thương xót: “Còn cậu thì sao? Cậu nghĩ cho người khác còn bản thân cậu thì sao? Cậu không cần có người ở cạnh ư?”.
Trác Yến quay đi, không cho ai thấy vẻ mặt cô lúc này như thế nào: “Tớ? Tớ chẳng phải lúc nào cũng ở một mình sao? Chẳng phải vẫn nhảy nhót vui vẻ, đâu nhất thiết phải có ai ở cạnh! Hơn nữa cho dù thật sự muốn tìm ai đó thì cũng không thể ra tay với một người đã có bạn gái được!”.
Cô như đang nói đùa, giọng rất nhẹ nhàng thoải mái. Nhưng bọn Lộ Dương nghe thấy, khi cô nói câu cuối rõ ràng giọng đã nghèn nghẹn.
Tiểu Dư lắc đầu, thở dài.
Cô nhớ lại lúc cô và anh chàng nghệ sĩ kia chia tay, có người từng nói với cô một câu: Khi bạn hiểu được những tổn thương vì tình cảm, chứng tỏ bạn đã bắt đầu trưởng thành.
Phải đến khi nào thì cô ngốc kia mới tỉnh ngộ, rằng trên thế gian này người không làm tổn thương cô nhất, đã bị cô dễ dàng bỏ qua.
Trong quãng thời gian thi đấu bóng chuyền, một hôm trong phòng ký túc Trác Yến đột nhiên tuyên bố một chuyện rất nghiêm túc: “Tớ quyết định theo đuổi Hứa Khôn lớp ta!”.
Ba người kia nghe tin này xong đều sửng sốt.
Tiểu Dư và Lộ Dương hỏi dồn: “Văn Tĩnh, cậu không sao chứ? Sao tự nhiên lại nảy ra suy nghĩ này?”.
Tôn Dĩnh chấn động đến độ suýt không nói được. Mãi lâu sau trên gương mặt cô vẫn còn vẻ bàng hoàng.
“Văn Tĩnh, cậu làm thế là vì sao?” Cô hỏi mấu chốt vấn đề.
Trác Yến ngồi xuống, ủ rũ nói: “Dáng vẻ cậu ấy khi chơi bóng và cả góc mặt nhìn nghiêng của cậu ấy khi cười, trông rất giống Đổng Thành…”.
Tiểu Dư nghe xong nguyên nhân của cô chỉ muốn đập đầu vào tường: “Cậu… Văn Tĩnh ơi Văn Tĩnh, sao cậu còn nhớ đến cậu ta chứ! Rốt cuộc cậu ta có gì hay ho mà có thể khiến cậu si mê mãi không tỉnh thế này!”.
Lộ Dương dậm chân vẻ như hận thép không thành gang: “Thật không hiểu Đổng Thành kiếp trước đã cho cậu ăn thứ gì để cậu ngang ngạnh cô chấp đến thế nữa! Đúng là tội lỗi!”.
Hai người bực tức mở cửa bỏ ra ngoài.
Trác Yến nhìn Tôn Dĩnh còn ở lại, cười khỏ hỏi: “Có phải tớ rất kém cỏi không?”.
Tôn Dĩnh có vẻ rất buồn bã, như thể trong lòng đang đấu tranh rất dữ dội: “Không, đã đến thì ai cũng như nhau cả thôi! Với tình cảm thì không thể nói đến chuyện kém cỏi được!”.
Trác Yến nhìn bạn, không chớp mắt: “Tôn Dĩnh”. Cô bỗng van xin bạn với vẻ tràn ngập mong đợi: “Giúp tớ, được không?”.
Đôi mắt cô u buồn van nài, trong đôi mắt trong veo kia lấp lánh một vẻ đau thương khiến không ai có thể nhẫn tâm từ chối.
Tôn Dĩnh lặng lẽ nuốt xuống cổ họng sự cay đắng, gật đầu nhận lời với vẻ khó nhọc: “Được, mình giúp cậu!”.
Trác Yến đến tìm Giang Sơn, nhờ cậu giúp tạo cơ hội gặp Hứa Khôn.
Giang Sơn tái xanh mặt, dứt khoát từ chối yêu cầu đó.
Trác Yến nhắc nhở cậu với vẻ không vui: “Cậu đừng quên là cậu còn nợ tôi vụ cá cược nhé – cậu đã từng hứa rằng nếu tôi có thể chụp hình chung với Trương Nhất Địch, cậu sẽ đáp ứng một yêu cầu của tôi mà!”.
Giang Sơn nghe cô nói thế thì gương mặt bất giác tỏ ra sững sờ.
Cậu nhìn vào mắt cô chằm chằm, đôi mắt ban đầu dâng lên vẻ buồn bã nặng nề như không thể tin được cô gái đang bình thản uy hiếp cậu lúc này chính là cô nàng Trác Yến ngốc nghêch thích cười, thích đùa giỡn, ấm áp và đáng yêu lúc trước.
“Văn Tĩnh, sao cậu lại trở thành thế này?”. Cậu hỏi cô, giọng hơi khàn đi.
Trác Yến bình thản: “Tôi trở thành thế nào đó là chuyện khác nữa. Cứ nói xem cậu có giúp tôi không? Đừng quên là chính cậu đã từng nói, sẵn sàng đánh cược chấp nhận chịu thua!”.
Giang Sơn nhìn cô, vẻ đau đớn trê gương mặt mỗi lúc một nặng nề.
“Được!”. Một lúc sau, cậu lạnh lùng trầm giọng nhận lời: “Tôi giúp cậu!”.
“Cảm ơn”. Trác Yến bình thản cảm ơn rồi quay đi.
Giang Sơn nắm lấy cánh tay cô khi cô vừa quay lưng đi.
Trác Yến dừng lại, quay đầu, nhướn mày nhìn cậu.
“Còn việc gì à?”.
Giang Sơn chau mày, trên gương mặt vốn tuấn tú thư sinh, lúc này không biết vì giận hay vì cuống mà đã đỏ bừng bừng.
“Văn Tĩnh!”. Cậu khàn giọng, khẽ gầm lên: “Cậu cố ý phải không? Cố ý giày vò tôi, trừng phạt tôi chứ gì?”.
Trác Yến “phì” một tiếng cười lớn, không kiềm chế được, đến mức nước mắt cũng sắp trào ra.
“Tôi giày vò cậu? Tôi trừng phạt cậu? Giang Sơn, cậu xem phim Quỳnh Dao nhiều quá rồi! Tôi giày vò trừng phạt cậu để làm gì? Cậu đã làm gì sai à?”.
Cô hât tay Giang Sơn ra, quay đầu đi thẳng.
Bỏ lại một mình Giang Sơn đứng sau lưng cô, nhìn theo bóng cô mỗi lúc một xa, gương mặt chất ngất đau khổ và buồn thương.
Thực ra cậu nói không sai, Trác Yến quả thực đang oán hận cậu.
Cô oán hận cậu không giữ vững lập trường, nếu không thể chung thủy với Ngô Song thì hà tất phải kéo cô vào cuộc đời cậu?
Nếu không phải do cậu thì Ngô Song đã không giận cô.
Nếu không phải do cậu thì người đi du học Úc đã là cô.
Nếu không phải do cậu thì cô và Đổng Thành vẫn còn hy vọng được ở bên nhau.
Đều là do cậu!
Trác Yến oán trách Giang Sơn trong lòng một cách cô chấp.
Bây lâu nay, nỗi đau của cô vẫn không tìm ra lối thoát để giải tỏa.
Dường như mọi người đều oán trách cô, nói rằng cô sai lầm. Mọi kết quả không tốt đều đè xuống cô, để mặc cô gánh vác một mình.
Bị bạn oán hận, bị tình yêu đá ra khỏi cuộc đời, bị bạn gái người khác van xin tránh xa, mọi người đều nghĩ cách để cô trở nên cô đơn, một mình, cô cảm thấy bản thân sắp không chịu đựng nổi rồi.
Dưới sự chèn ép lớn như thế, ngoài Giang Sơn ra, cô không biết bản thân còn có thể tìm ai để làm lý do giải tỏa nữa.
Trong sự hỗ trợ giúp sức của Giang Sơn, Trác Yến nhanh chóng hẹn được Hứa Khôn.
Nhưng mỗi lần hẹn hò đều không chỉ có mình cô, mà lúc nào cũng kéo theo Tôn Dĩnh đi.
Lần hẹn hò mỗi lúc một tăng thì sương mù u ám trên mặt Giang Sơn cũng mỗi lúc một dày.
Tiểu Dư và Lộ Dương nhìn thấy hết, không kìm được phải nhắc Trác Yến: “Văn Tĩnh, đừng làm quá, Giang Sơn cũng khổ lắm, cậu xem cậu ta sắp ức chế tới mức phát điên rồi!”.
Trác Yến chỉ cười cười cho qua: “Không câu, nếu điên thì cũng là tớ điên trước”. Từ đó vẫn bình thản kéo Tôn Dĩnh đi hẹn hò với Hứa Khôn.
Tiểu Dư đành chuyển sang nói Tôn Dĩnh: “Cậu cũng chẳng chịu quản nó, còn ngoan ngoãn phá với nó nữa!”.
Gương mặt Tôn Dĩnh hiện lên một nỗi khổ khó nói.
Lộ Dương đành lên tiếng giảng hòa: “Cậu ấy cũng có nỗi khổ, tôi đi Tiểu Dư, tớ thì thấy sự việc có lẽ vẫn có khả năng xoay chuyển”. Cô như đã nhìn thấy điều gì đó.
Tiểu Dư đành bất lực.
Chớp mắt giải đấu bóng chuyền đã kết thúc, mọi thủ tục tốt nghiệp cũng đã làm xong, mọi người đều chuẩn bị đợi lãnh bằng tốt nghiệp xong sẽ chính thức rời khỏi trường.
Trước khi rời đi, Trác Yến hẹn Hứa Khôn đến quán ăn ngoài trường để gặp mặt.
Lần này cô nói thế nào thì Tôn Dĩnh cũng không chịu đi cùng cô.
Trác Yến sống chết cũng không chịu, gần như bắt ép cô đi chung với một sự cứng cỏi cố chấp xưa nay chưa hề thấy bao giờ.
Trên đường đi, gương mặt chịu đựng của Tôn Dĩnh có vẻ đau buồn như sắp khóc.
Lúc họ đến thì Hứa Khôn đã ngồi trong quán.
Thấy họ, cậu đứng lên chào, lúc ánh mắt lướt qua Tôn Dĩnh, cậu trở nên luống cuống và sốt ruột.
Ba người ngồi xuống.
Trong quán không có ai khác.
Họ ngỡ lúc này chỉ có ba người họ ở đây.
Nhưng thực ra trong gian phòng bên còn một người khác. Lúc này cậu đang buồn bã uỗng rượu giải sầu cho tâm sự trùng trùng của mình.
Nghe động tĩnh bên ngoài, cậu lén lút đẩy hờ khe cửa.
Qua khe của, cậu nghe rõ cô gái kia nói: “Hứa Khôn, chúng ta sắp rời khỏi trường rồi, thôi thì đừng ai che dấu nữa, có gì thì cứ nói thẳng ra nhé: Quãng thời gian này, cậu cảm giác thế nào?”.
Cậu nín thở đợi câu trả lời của người bị hỏi; sau khi nghe đáp án, ly rượu trong tay không cầm chắc, nửa ly rượu sánh ra ngoài, sau khi thấm ướt tay cậu lại tiếp tục rỏ xuống bàn.
Nghe câu hỏi của Trác Yến, Hứa Khôn đỏ mặt đáp: “Rất… rất tốt!”.
Trả lời xong, cậu loáng thoáng nghe như có tiếng động, hình như vẳng ra từ gian phòng bên trong.
Trác Yến lại hỏi: “Vậy mình lại hỏi cậu, cậu sẽ là một người đàn ông tốt chứ?”.
Câu hỏi này Hứa Khôn như không hiểu lắm, cậu lắp bắp hỏi lại: “Cậu ám chỉ… điều gì?”.
Trác Yến nói: “Gánh vác trách nhiệm!”.
Hứa Khôn lập tức gật đầu hứa: “Ừ! Tôi nhất định sẽ chịu mọi trách nhiệm! Xin cậu yên tâm!”.
Trác Yến cười vui vẻ.
Người ngồi trong gian phòng bên trong, khi nghe câu nói đó, bàn tay cầm ly rượu siết chặt, những đốt ngón tay đều trắng bệch.
Cậu nghe thấy Trác Yến cười, thở ra: “Tốt tốt, như thế thì mình yên tâm rồi!”.
Trong lòng cậu dang lên nỗi chua xót và đau đớn.
Thật muốn bất chấp tất cả để lao ra ngoài, nói với cô rằng, cậu cũng có thể đối xử tốt với cô! Cả đời này! Tốt hơn bất cứ ai khác!
Nhưng…
Cô nhất định sẽ không tin cậu.
Trong tích tắc, cậu cảm thấy vô cùng bi ai cho chính bản thân mình.
Cậu vụt đưa cao ly rượu, cùng với nỗi cay đắng nghẹn lại trong cổ, ngửa đầu uống cạn.
Nghe Hứa Khôn đảm bảo xong, Trác Yến yên tâm cười vui vẻ.
“Được, như thế thì tôi yên tâm rồi!”.
Cô đưa tay kéo Tôn Dĩnh lại, hơi kéo dài giọng: “Được rồi! Cậu đừng giả bộ làm người ngoài cuộc nữa! Từ bao giờ mà cậu học cái kiểu ngoài mặt gượng tươi cười, trong lòng lại khóc thầm thế hả? Bình thường cứ nói tớ ngốc, chế tớ khờ khạo, cậu xem cậu có hơn gì tớ không?”.
Cô đá mắt với Tôn Dĩnh, chỉ vào Hứa Khôn, hỏi: “Cậu nghĩ tớ thích cậu ấy thật hả? Haizz, mắt cậu mọc ở đâu thế! Đến bây giờ lẽ nào cậu vẫn không nhận ra tớ đang mưu lợi cho hai cậu hay sao?”. Cô nhìn người này rồi lại nhìn sang người khác, xuýt xoa: “Hai người, rõ ràng đều có ý với nhau, mà ai cũng tẩm ngẩm tầm ngầm, sắp tốt nghiệp đến nơi rồi, nếu tớ không chơi chiêu này, hai người đợi đến hôm ra trường thì kẻ rẽ trái, người rẽ phải, để lại nỗi nuối tiếc khôn cùng à!”. Cô đẩy Tôn Dĩnh đã há mồm trợn mắt: “Đừng tiếp tục giả ngây với tớ nữa, mau đến đó đi!”.
Tôn Dĩnh vẫn chưa hoàn hồn khỏi cơn bàng hoàng cực độ.
“Văn Tĩnh, sao cậu… nhưng cậu chẳng đã nói, gương mặt nhìn nghiêng của cậu ấy…”.
Trác Yến cười hì hì: “Ừ, góc mặt của cậu ấy rất giống Đổng Thành! Nên câu nhất định phải biết là, mỗi lần vì muốn tác hợp cho hai người, lúc tớ giả vờ đong đưa với cậu ấy, nhìn góc mặt cậu ấy là mình lại thấy giày vò biết bao, khổ sở biết bao! Cứ cho là vì tội nợ mà tớ phải chịu, nên hai người sau này phải ở bên nhau hạnh phúc vào, hòa thuận vào đấy! Nếu dám chi đôi thì tớ sẽ là kẻ đầu tiên nhảy ra giết chết hai người cho xem!”.
Hứa Khôn tiến lên một bước, lấy hết can đảm nắm tay Tôn Dĩnh, đỏ mặt nói với Trác Yến như đảm bảo: “Cậu yên tâm! Tôi… tôi nhất định sẽ đối xử tốt với cô ấy!”.
Tôn Dĩnh không còn kìm được nữa, rơi nước mắt.
Cô nấc nghẹn nói với Trác Yến: “Văn Tĩnh, tớ… Tớ không biết nên nói gì! Tớ… Văn Tĩnh, cảm ơn cậu!”.
Trác Yến có ý tỏ vẻ bực bội, phẩy tay: “Được rồi được rồi, có tí chuyện, đừng cảm ơn mãi thế, không thấy phiền à?”. Cô vừa đẩy hai người ra khỏi quán, vừa nói bằng giọng rất khoa trương: “Ôi ôi, ngày vui mà khóc cái nỗi gì! Được rồi được rồi, cô nàng đa sầu đa cảm đừng làm nũng với tớ nữa, đi đi đi, có thời gian thì hai cậu tìm chỗ tối tăm mà xây dựng tình cảm đi!”.
Hai người bị đẩy ra khỏi quán, Tôn Dĩnh cứ cảm kích cô mãi.
Nhìn hai kẻ yêu nhau đi xa, Trác Yến lặng lẽ thở dài.
Trước ngày tốt nghiệp, mọi người đã sắp chia tay, lúc này có thể nhìn thấy hai người yêu được ở bên nhau, xem như cũng là một việc khiến người ta thấy an ủi.
Trác Yến quay lại, một mình vào quán.
Ngồi xuống chiếc bàn vừa nãy, gọi món.
Cô định lấp đầy bụng rỗng.
Món ăn vừa lên, rõ ràng rất đói nhưng lại chẳng muốn ăn.
Cổ họng cứ như có gì đó chặn ngang, tất cả những thứ đi qua đó đều bị nhiễm một vị đắng nghét.
Không nuốt nổi cơm, cô buông luôn đũa, gọi chủ quán mang hai chai bia đến, hoàn toàn vứt bỏ vẻ kiểu cách của con gái, tự uống một mình để giải sầu.
Cũng may là mọi người đều bận rộn việc ra trường, lúc này trong quán vắng vẻ lạnh lẽo, cả quán ngoài cô ra thì chẳng còn ai.
Cô vứt bỏ hết mọi băn khoăn giả mạo.
Bình thường nụ cười vui vẻ chuyên dùng để lừa gạt người khác, thậm chí cả bản thân cô, lúc này không thể cố nặn ra nữa; ngoài mặt và trong lòng đều giải phóng hết những nỗi hụt hẫng, đau buồn mà cô vẫn cố che giấu bấy lâu.
Lúc này, cô rất muốn khóc.
Cứ từng cốc từng cốc, cô mời chính mình.
Tư duy như một ngọn cỏ khô cuối thu, khô héo cô độc.
Men rượu dần dần ngấm vào, lệ cũng dâng đầy trong mắt.
Lại đầy một cốc.
Lúc đang định ngửa đầu uống cạn, thì bên tai bỗng vang lên một giọng nói:
“Cứ uống một mình như thế, không thấy mất hứng à?”.
Trác Yến lập tức quay lại.
Cô nhìn thấy sau lưng mình là một gương mặt vô cùng quen thuộc.
Truyện khác cùng thể loại
201 chương
57 chương
7 chương
10 chương
21 chương
87 chương